Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 7




Cố Vân Quyết nắm lấy tay Mục Thần, "Sư tôn, ngài không cảm thấy treo ở đây không quá thích hợp sao?"

Mục Thần nghiêng đầu, không rõ hỏi: "Không đúng chỗ nào?" Vật này cần phải liên tục dùng linh lực của mình ôn dưỡng, nhất định không thể bỏ vào không gian giới chỉ. Người ta đều nói đồ tốt phải giấu ở ngực mới an toàn nhất, hơn nữa cái lục lạc này toàn thân đỏ thắm, mang trên cổ cũng rất đẹp.

Cố Vân Quyết bất đắc dĩ cười nói: "Sư tôn, ta có thể để cho nó nhận chủ."

"Thần vật có linh, nếu như nó không muốn nhận thức ngươi là chủ sẽ làm gân cốt ngươi bị thương, chờ nó quen thuộc linh lực của ngươi lại nói." Thái độ của Mục Thần rất cứng rắn, hắn luôn luôn làm theo ý mình, căn bản không cho Cố Vân Quyết cơ hội phản bác, vừa chộp lấy cổ y liền đeo vào, một bên treo móc một bên nói: "Sư phụ không muốn đánh mông ngươi, ngươi tốt nhất nên ngoan một chút." Nói xong hắn liếc mắt nhìn cái roi trên bàn một chút, ý tứ uy hiếp hết sức rõ ràng.

Cố Vân Quyết cúi đầu chịu thua, trong lòng tính toán sau này nhất định phải hoàn trả lại lời nói này, ngày nào đó y cũng phải bám vào cổ sư tôn hù dọa nói: "Ta không muốn đánh mông ngươi, sư tôn tốt nhất nên ngoan một chút." Nghĩ đến hình ảnh này, Cố Vân Quyết cảm thấy mấy chuyện như "khi sư diệt tổ" gì đó, còn rất thú vị.

Mang theo cái lục lạc chạy khắp nơi, hình ảnh đẹp đến mức thật sự không đành lòng nhìn thẳng. Cả buổi chiều Cố Vân Quyết đều ngồi bất động, bởi vì trên người hơi động liền vang lên tiếng keng keng keng.

Kính Minh ngược lại rất ước ao, hưng phấn xoay vòng quanh Cố Vân Quyết, bảo y tháo xuống để mình đeo một lát. Cố Vân Quyết còn chưa nói gì, Kính Đình đã bay đến dùng một cước đạp bay đệ đệ, đuổi theo nắm cổ áo hắn tha đi, Cố Vân Quyết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thừa dịp không ai chú ý, đêm đó liền để Hộ Hồn Linh nhận chủ.

Đêm khuya, cảm nhận được Mục Thần đã nhập định, trên dưới Viêm Dương cung yên tĩnh yên bình, chỉ còn dư lại tiếng gió thổi rừng trúc phát ra tiếng sàn sạt, Cố Vân Quyết lấy ra một cái phù truyền tin, tra xét từ đầu đến cuối chuyện Mục Thần có được Hộ Hồn Linh, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, tại sao sư tôn không cho y cái khác, cố tình lại cho y Hộ Hồn Linh? Tuy rằng mới đầu có chút nghi hoặc, chỉ nghĩ là trùng hợp mà thôi, không nghĩ tới dĩ nhiên là do Mục Thần đòi lấy từ tay Chưởng môn.

Kết hợp với thời gian Mục Thần xuất hiện, tâm lý Cố Vân Quyết mơ hồ có một loại ý nghĩ, nhưng lại cảm thấy không thể tin tưởng, y có thể trọng sinh là vì y luyện Hồn Ma công, nhưng hành động hiện tại của Mục Thần, là bởi vì cái gì? Nếu như hắn biết được chuyện sắp xảy ra trong tương lai, tại sao không trực tiếp giết chết y, trái lại còn đối xử tốt với y như vậy?

Suy nghĩ mãi không ra được, Cố Vân Quyết buồn bực nhíu lại lông mày, hỏi người đối diện: "Cái tên động chủ kia hiện tại đang làm gì?"

Đối phương cung kính nói: "Đang tái tạo thân thể."

"Chờ sau khi hắn thành công thì giết chết hắn, làm sạch sẽ một chút, đừng liên lụy đến Viêm Dương cung." Đối phương bị phế thân thể nhất định trong lòng sẽ ghi hận Mục Thần, sau này những người có địch ý với sư tôn y đều sẽ xử lí hết, bàn tay của sư tôn nhất định phải thật sạch sẽ.

"Thiếu chủ, gây thêm rắc rối như vậy có khi nào sẽ phá hỏng nhiệm vụ chủ thượng giao cho chúng ta hay không?" Người truyền tin không yên lòng hỏi một câu.

Cố Vân Quyết nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười ôn hoà, nụ cười này lại làm đối phương cả người run lên, cúi đầu ngày càng thấp hơn, không dám tiết lộ bất kỳ tâm tình gì trong lòng. Hắn biết đứa bé năm tuổi này khủng bố cỡ nào, bên trong thân thể nho nhỏ là một ác ma đáng sợ, thần hồn có khả năng còn cao hơn Quân thượng, dã tâm còn lớn hơn Quân thượng. Trong lúc bọn họ trên đường đi đến đại lục này, thần hồn của hắn đã bị Cố Vân Quyết miễn cưỡng rút ra một phách, sinh tử hoàn toàn bị đứa bé này nắm trong tay, hiện tại chuyện duy nhất hắn có thể làm, chính là phục tùng.

Thấy đối phương yếu thế, Cố Vân Quyết khẽ cười nói: "Nhớ kỹ chủ nhân của ngươi là ai, không nên chọc ta mất hứng."

Đối phương thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp: "Thuộc hạ rõ ràng, ta sẽ đi an bài."

Cố Vân Quyết cười không có một tia nhiệt độ, "Về phần phụ quân của ta, các ngươi không cần phải lo lắng, " Cố Vân Quyết dừng lại một chút, nụ cười xán lạn không ít, "Đại nạn của hắn sắp tới, có thời gian quản ta còn không bằng nghĩ biện pháp sống thêm mấy năm."

Sáng sớm, Mục Thần tĩnh tọa ở trên giường cảm giác được kết giới mình bố trí lay động, mở mắt ra liền thấy tiểu đồ đệ đang hấp tấp xông tới phía mình, hưng phấn gọi: "Sư tôn!"

Mục Thần nhanh chóng giơ tay tiếp được, sáng sớm liền thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu đồ đệ, tâm tình thật tốt.

"Sư tôn ngươi xem!" Mục Thần nhìn thấy Cố Vân Quyết thả lục lạc ở lòng bàn tay, Hộ Hồn Linh trên người lóe lên bạch quang, dần dần trở nên trong suốt, cho đến khi hoàn toàn tan vào trong thân thể Cố Vân Quyết.

"Tại sao ngươi làm được?" Mục Thần kinh ngạc lôi kéo tay nhỏ của đồ đệ để xem, mặc dù biết sau này tiểu đồ đệ sẽ khiến vật này nhận chủ, không nghĩ tới Cố Vân Quyết vẻn vẹn mới năm tuổi đã làm xong.

"Nó tự nguyện nhận thức đồ nhi là chủ."

"Tự nguyện?" Mục Thần tâm tình rất tốt ôm tiểu đồ đệ vào trong ngực, vỗ đầu đối phương nghiêm túc tán dương: "Ngươi thật sự là một thiên tài."

Cố Vân Quyết ha ha nở nụ cười, thanh âm thanh thúy, tràn ngập ngây thơ chất phác. Để Thần khí nhận chủ kỳ thực vô cùng đơn giản, đời trước Càn Khôn Hộ hồn linh chính là pháp khí của y, y biết được thứ Càn Linh rất muốn là cái gì, đồ vật có linh thức đều có nhược điểm, y chỉ là vô cùng thấu triệt việc bắt bí người khác mà thôi.

Ánh mắt quét một vòng trong phòng Mục Thần, Cố Vân Quyết không khỏi chép miệng một cái, tiểu sư tôn sống nhiều năm như vậy vẫn vô vị như thế, cuộc sống này hình như vẫn luôn đơn giản, đơn giản đến mức trang trí bên trong phòng trăm năm bất biến, không khác mảy may. Cố Vân Quyết khó giải thích được muốn ném toàn bộ đồ vật trong phòng đi, để tiểu sư tôn cũng đổi thành một phòng đồ vật xa hoa, đồ vật xa hoa hoàn mỹ mới xứng đáng với thân phận sư tôn của y!

Bị Cố Vân Quyết nháo trò như thế, Mục Thần cũng mất ý tứ tiếp tục tu luyện, chuyện trước mắt là điều dưỡng tốt thân thể của đồ đệ.

Không thể không nói, thân thể Cố Vân Quyết quá nhỏ yếu, y vốn bị sinh non, sau khi sinh lại không được chăm sóc tốt, cả người ám thương không nói, còn thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, nơi này của Mục Thần có vô số thiên tài địa bảo cũng không dám cho y dùng, chỉ sợ Cố Vân Quyết không chịu được, thân thể trực tiếp bị linh lực dồn ép đến hỏng mất.

Thuốc không thể uống thì làm sao bây giờ? Ăn đồ bổ!

Chỉ cần gắng sức, ăn đồ bổ cũng có thể bổ thành bé mập!

Lúc ăn điểm tâm, Mục Thần ôm tiểu đồ đệ vào trong ngực, tự mình bưng lên một bát lớn linh mễ, sắc mặt vô cùng ôn hòa đút cho Cố Vân Quyết, Cố Vân Quyết sửng sốt một chút, nhanh chóng há mồm ăn. Mục Thần lại gắp lên một miếng thịt linh thú, Cố Vân Quyết lại há mồm, vô cùng ngoan ngoãn.

Mục Thần càng đút càng vui vẻ, càng nhìn tiểu đồ đệ càng thấy đáng yêu, lông mày thanh tú, đôi mắt đẹp đẽ, mũi cao thẳng, môi mỏng manh, cằm nhỏ tinh xảo, thời điểm nở nụ cười ngọt ngào như vậy thật ngoan ngoãn đáng yêu, Mục Thần chợt cảm thấy địa phương mềm mại nhất trong lòng mình bị đâm một chút, không nhịn được nặn nặn mặt Cố Vân Quyết, lại đút một muỗng canh.

Hai thầy trò một người đút vui vẻ, một người ăn hăng hái, lại vô cùng ăn ý không coi ai ra gì, ánh mắt của người hầu lúc đứng ở một bên nhìn lén Mục Thần đều vô cùng khiếp sợ, toàn bộ đều hoài nghi Mục Thần có chỗ nào không đúng, ai có thể nghĩ tới một người thanh lãnh như thế, hắn yêu thích hài tử! Chuyện Mục Thần thích những thứ có lông xù bọn họ cũng biết, nhìn đám yêu quái sau núi liền biết hắn nhặt về nhiều bao nhiêu, nếu như hắn lại kiếm thêm hài tử thì sao bây giờ? Mọi người cầu viện nhìn Kính Minh, ngươi nhất định có thể ngăn cản đúng không?

Kính Minh nháy mắt mấy cái, một mặt mờ mịt: Cái gì?

Trên mặt Cố Vân Quyết cười thỏa mãn, nhưng cái bụng có chút chịu không nổi, sư tôn hoàn toàn không có ý tứ ngừng tay, đút một ngụm lại một ngụm, đã rất lâu không thấy sư tôn vui vẻ như vậy, y cũng không muốn cự tuyệt, cảm giác cứ ăn như thế mãi cũng được, chết no cũng thỏa mãn.

Vẫn là Kính Đình không nhìn nổi đầu tiên, liếc nhìn bụng Cố Vân Quyết, ánh mắt Kính Đình đặc biệt phức tạp, "Cung chủ, nếu ăn nữa thì thật sự chịu không nổi, ngài... buông tha y đi."

Cố Vân Quyết sờ sờ bụng của mình, cười híp mắt nói: "Sư tôn."

Mục Thần lúc này mới để đũa xuống, cảm giác tiểu đồ đệ ăn còn "ít", vẫn có chút mất hứng. Tiếp nhận khăn trong tay người hầu bàn, lau miệng cho tiểu đồ đệ, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình đan dược, kéo nút lọ ra, đổ ra một viên đan từ bên trong, trong nháy mắt mùi thơm liền tỏa khắp nơi, hắn thúc giục: "Ăn đi."

"Sư tôn, đây là đan gì?"

"Đồ ăn vặt của tiểu hài tử." Mục Thần thản nhiên nói.

Cố Vân Quyết cười đến gần, nâng tay Mục Thần, ngậm đan dược vào, đôi môi cảm nhận được ấm áp từ lòng bàn tay Mục Thần, khó giải thích được khiến y thấy chân thật không ít. Đan dược nho nhỏ vào miệng lập tức tan ra, cư nhiên còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt của trái cây, sau đó Cố Vân Quyết cũng cảm giác được thân thể nhẹ bẫng, bụng không no căng nữa, ám thương trong cơ thể cũng không đau.

Tiểu sư tôn quả thực có thiên phú luyện đan độc đáo, ngay cả đan dược cũng có thể làm thành khẩu vị đồ ăn vặt của tiểu hài tử. Nghĩ đến Mục Thần tỉ mỉ vì y như vậy, tâm lý Cố Vân Quyết lại như vừa đổ hủ mật, vừa ngọt vừa ấm.

Vừa định biểu lộ một chút với sư tôn, lời nói dí dỏm còn chưa tới bên mép, liền thấy một chú lùn không thèm để ý kết giới của Viêm Dương cung, hấp tấp vọt vào, vừa chạy vừa gọi: "Sư bá tổ! Đã xảy ra một chuyện đặc biệt kinh thế hãi tục lại phấn chấn lòng người!"

Sắc mặt Cố Vân Quyết lạnh lẽo, thanh âm này y hết sức quen thuộc, một thùng cơm không biết xấu hổ không đi kề cận sư tôn của mình, trái lại mỗi ngày chạy tới kề cận sư tôn của y!

Mục Thần nghe tiếng ngẩng đầu lên, trên mặt cũng mang theo sự bất đắc dĩ sâu sắc, có thể gọi hắn là sư bá tổ, chỉ có đệ tử của cung chủ Hàn Dương cung Liễu Hàn Chi, Chử Thiên Song, một kẻ tham ăn!

Chử Thiên Song là đệ tử thân truyền của Liễu Hàn Chi, Liễu Hàn Chi và Mục Thần từ nhỏ đã ở cùng nhau, sau đó hai người làm bạn đi đến Sùng Vân môn, Hàn Dương cung và Viêm Dương cung lại thân cận, cho nên Chử Thiên Song không có chuyện gì liền chạy tới nơi này của Mục Thần, đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ tìm đồ ăn.

Chử Thiên Song thoạt nhìn xấp xỉ tuổi tác cùng bọn Kính Đình, mười ba mười bốn tuổi, mắt to mặt trẻ con, lúc nở nụ cười có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, mặc một thân trang phục tiêu chuẩn của nhất đại đệ tử trong môn, bạch y bạch bào, trên eo mang ngọc phù màu xanh, sau lưng là một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm mang theo một cái hồ lô lớn, ống tay áo tung bay lúc chạy, hồ lô cũng bay lên bay xuống theo.

Nhìn thấy Cố Vân Quyết trong lồng ngực Mục Thần, Chử Thiên Song kinh ngạc oa một tiếng, "Đây chính là tiểu sư bá trong truyền thuyết của ta?"

"Trong truyền thuyết?" Cố Vân Quyết quơ quơ chiếc lọ trong tay, cười hỏi: "Sao lại nói thế?"

Ánh mắt Chử Thiên Song quả nhiên đung đưa qua lại theo chiếc lọ, một bên đung đưa một bên nói: "Toàn bộ Sùng Vân môn đều biết sư bá tổ thu một đệ tử thân truyền, thương yêu như bảo bối, thậm chí không tiếc bàn điều kiện cùng chưởng môn, đổi lấy cho y một cái pháp khí phòng thân." Hiển nhiên Nhạc Minh Trạch đã phong tỏa tin tức Hộ Hồn Linh, ngoại giới cũng không biết món pháp khí này lại ở trên người Nhạc Minh Trạch, "Các đệ tử khác đều đang liều mạng tu luyện, chờ đến khi thi đấu trong môn phái sẽ mạnh mẽ giáo huấn cái tên mệnh tốt này."

Mục Thần thấy tiểu đồ đệ không nói lời nào, cho là y sợ, nhanh chóng sờ sờ tóc y, "Tin tức ngươi mới vừa nói, là cái gì?"