Mỗi Ngày Đi Làm Đều Xuyên Qua

Chương 19: Thương Trì




Khi Thời Niên tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ở trong bao tải, bị người khiêng trên vai. Cổ đau đớn khó nhịn, khiến cô từ từ nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Mợ! Thái Hoàng Thái Hậu hạ độc thủ với nàng!

“Tỉnh rồi?” Vẫn là thanh âm cái thái giám kia “Tỉnh thì cố gắng nghe tiếng xung quanh một chút đi, rất nhanh sẽ không còn nghe được nữa.”

Có tiếng nước róc rách từ phía xa truyền đến, Thời Niên nuốt một ngụm nước miếng, “Các ngươi…định làm gì ta?”

Tên thái giám cười hắc hắc, dường như đối với cô đang cố gắng ôm ảo tưởng cảm thấy rất buồn cười, “Phía trước là Thương Trì, Thái Hoàng Thái Hậu phân phó, ở đây đưa Thời Thiếu Sử…quy thiên.”

Bọn họ tính đem cô ném đén Thương Trì sao? Đang ở trong bao tải này, dù cô có biết bơi lội cũng bằng không…

Thời Niên tự thôi miên bản thân bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Vệ Tử Phu bên đó vẫn còn hy vọng, mình nói lời kia thoạt nhìn vẫn có thể làm nàng xúc động, nếu nàng còn chút lương tâm, hẳn là sau đó sẽ đi cầu cứu Lưu Triệt đi?

Cho nên, cô cần thiết phải nỗ lực kéo dài thời gian…

Vừa mới nghĩ đến đây, liền phát hiện tên thái giám bỗng nhiên dừng lại, nói: “Thiếu Sử phu nhân, tiểu nhân liền đưa ngài đến đây thôi. Ngài lên đường mạnh khỏe, nếu sau này có oán gì, ngàn vạn đừng đi tìm tiểu nhân a..”

Thời Niên kinh hãi, “Cái gì cái gì? Ta sẽ đi tìm ngươi! Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi! Ngươi từ từ! Đừng ném vội!” Lại cho ta chút thời gian chờ cứu binh a a a a a!

Không còn kịp rồi. Thái giám dùng sức một cái, Thời Niên chỉ cảm thấy mình như đang văng ra ngoài. Bao tải ngăn trở nàng, mọi hành động đều không thể làm, cảm giác thân thể đang dần hạ xuống, trong tức khắc mọi suy nghĩ như đình chỉ

Chẳng lẽ, cô liền phải chết kiểu này ở Đại Hán triều?!

Cảm giác nước tràn vào như trong tưởng tượng lại không hề diễn ra, cô đụng vào một thứ gì mềm mại, có người tiếp được cô, cùng nhau ngã mạnh xuống đất.

Thời Niên mắt sáng lên, trong lòng tức khắc vui sướng, là Lưu Triệt sao? Hắn tới cứu mình?!

Miệng túi được mở ra, cô gấp gáp chui ra ngoài, chỉ thấy Lộ Tri Dao đang bị đè bên dưới cô, đang nhe răng trợn mắt, “Đại tỷ, giảm béo giùm cái đi! Ta còn là nụ hoa của tổ quốc đó, không thể chịu tàn phá kiểu này đâu!”

Thời Niên vừa quay đầu nhìn, Nhiếp Thành đang khóa tay hai tên thái giám, bên cạnh là Tô Canh đã lâu không thấy. Cô ấy hướng nàng mỉm cười nói: “Chúng tôi đi đón cô, phát hiện trong phòng không có người, may là Nhiếp Thành chú ý, một đường lần theo dấu vết tìm được, cuối cùng đuổi kịp.”

Tô Canh nói xong, phát hiện Thời Niên không có phản ứng, giống như bị dọa sợ, “Thời Niên, cô như thế nào…”

Còn chưa kịp nói xong, Thời Niên đã hướng lại đây, ôm thật chặt, oa lên khóc, “Tô Canh! Cô cuối cùng cũng tới! Tôi rất nhớ cô! Hu hu hu, Nhiếp Thành và Lộ Tri Dao đều không phải người! Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết!”

Tô Canh: “…”

Cô dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai Thời Niên, “Không có việc gì rồi, biết là cô chịu khổ, nhưng hiện tại chúng ta có thể về nhà. Trở về liền an toàn.”

Thời Niên khóc một hồi, dần dần thành nức nở, thút tha thút thít lau nước mắt, Lộ Tri Dao bên cạnh là một vẻ mặt “what the ****”, tựa như không nghĩ ra mình liều chết cứu người, vậy mà còn bị mắng!

Nhiếp Thành: “Hai người kia giờ phải làm sao?”

Hai tên thái giám kia cũng đã hồi hồn trở lại, kẻ bắt cóc Thời Niên bỗng chửi ầm lên: “ Các ngươi là người phương nào, dám đối với chúng ta động thủ! Biết chúng ta phụng mệnh ai làm việc sao?!”

Thân hình hắn cao lớn, đứng bên cạnh Nhiếp Thành không có chút thua kém, đáng tiếc cánh tay đang bị kiềm chế, làm khí thế bị yếu đi rất nhiều.

Thời Niên: “Giết đi.”

Nhiếp Thành, Tô Canh, Lộ Tri Dao: “…”

Thái giám kia không ngờ nàng có thể máu lạnh như vậy, sắc mặt nháy mắt đều trắng, lắp bắp nói: “Thiếu, Thiếu Sử phu nhân, không phải, không phải tiểu nhân muốn hại ngươi, mà…mà là quý nhân ở trên phân phó…”

Thời Niên đi qua, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm hắn, hoạn quan hai chân run run, trơ mắt nhìn thấy nàng giơ tay, dứt khoát mà hướng đến mình   ----------------- 

Hắn cả kinh nhắm mắt lại, một hồi lâu lại không thấy động tĩnh gì, mở hé một bên mắt, lại phát hiện Thời Niên mỉm cười, trong tay cô đã lấy về cái ám khí kỳ quái kia.

Nữ hài chớp chớp mắt, “Chúc mừng ngươi, ta là công dân tuân thủ pháp luật của thế kỉ 21, đương nhiên sẽ không giết người.”

Hắn còn không hiểu ý nghĩa của câu nói kia, cái gậy đen đã ấn vào cổ hắn, âm thanh “zic zic” quen thuộc vang lên, đầu hắn gục xuống, hôn mê bất tỉnh.

Thời Niên quen tay hay việc, cũng ấn cho thái giám kia hôn mê, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nói: “Sau này trở về, tôi nhất định phải viết phong thư cảm tạ công ty đã sản xuất ra gậy kích điện này, đây  là phát minh vĩ đại nhất thế kỉ 21!”

Lộ Tri Dao đem hai người giấu vào bụi cỏ ven đường, Thời Niên mới bắt đầu đánh giá xung quanh. Đây là Thương Trì pử phía nam của Vị Ương Cung, là nơi những người hoàng thất hay dùng thuyền đi du ngoại, từ xa nhìn lại, chỉ thấy dòng sông mênh mông, một vùng nước rộng lớn, đêm nay có trăng, ánh sáng chiếu rọi mặt sông, từng gợn nước uốn lượn cũng như được dát lên một tầng mỏng lấp lánh.

Ánh trăng chiếu sáng bầu trời, ánh trăng cũng rọi xuống dòng nước, hòa lẫn vào nhau, hiển hiện vài phần thê lương, vài phần tráng lệ.

Nhiếp Thành: “Không ngờ bọn họ lại đưa cô đến nơi này.”

Thời Niên quay lại nhìn, Nhiếp Thành nói: “Nơi chúng ta trở về, chính là ở chỗ này.”

Thời Niên lúc này mới phát hiện, bên chân bọn họ đặt mấy cái ba lô, chính là bọn họ mang theo hành lý khi đến đây, trong đó còn có ba lô mà cô tốn cả buổi để sửa sang lại. Tối hôm qua hắn chỉ nói cô chuẩn bị rút lui, cụ thể như thế nào trở về, thời gian địa điểm còn không có kịp thông báo.

Thời Niên: “Bây giờ liền đi?”

Nhiếp Thành cười như không cười, “Như thế nào, luyến tiếc sao?”

Thời Niên sắc mặt biến đổi, trách mắng: “Nói bậy bạ!”

Lộ Tri Dao kéo ra chiếc thuyền nhỏ, nhảy lên trước tiên, hai tay vắt ra sau đầu, vui vẻ thoải mái nói: “Ai, cuối cùng cũng xong, lần này còn lâu hơn tôi nghĩ. Sau khi trở về, tôi nhất định phải ngủ đủ 24 tiếng, ai cũng đừng đánh thức a!”

“Nói giống như cậu làm được nhiều việc lắm vậy, rõ ràng vất vả nhất chính là Thời Niên.” Tô Canh nói, “Đội trưởng, trở về anh viết báo cáo, cần phải khen cô ấy với lão gia tử, tôi sẽ kiểm tra đấy.”

Nhiếp Thành đá đá chân Lộ Tri Dao, “Nhớ kĩ chưa?”

Lính hầu trường kì bị bắt viết giùm báo cáo Lộ Tri Dao: “…”

Thời Niên cũng lên thuyền, Lộ Tri Dao cầm mái chèo khua khua, thuyền nhỏ nhẹ nhàng rời bờ. Thời Niên ngồi ở dầu thuyền, một chân rũ xuống, chốc chốc chạm nhẹ mặt nước. Trên chân là guốc gỗ thịnh hành thời Hán, lúc mới mang cô còn cảm thấy không quen. Nhưng về sau có lẽ cũng không còn cơ hội mang nữa.

Lộ Tri Dao đột nhiên hỏi: “Này, cô không phải là không muốn rời đi đó chứ? Muốn ở lại làm nương nương Hán triều?”

Thời Niên ngẩng đầu, Lộ Tri Dao vẻ mặt đáng đánh, “Kỳ thật, cô muốn ở lại cũng không quá khó hiểu, tôi thấy Hán Vũ Đế thực thích cô nha, nếu tiếp tục phát triển, có khi còn thay thế cả Vệ Tử Phu làm Hoàng Hậu đâu! Nữ sinh các cô không phải đều thích như vậy sao?!”

Thời Niên mặt không biểu tình, “Cậu thật hiểu nữ nhân nha. Nhìn người không có bao lớn, vậy mà ý tưởng loạn thất bát tao không ít, tiểu quỷ!”

“Cô nói ai tiểu quỷ?”

“Cậu còn không phải tiểu quỷ? Lại nói tiếp, tôi còn không có thỉnh giáo Lộ tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi a, sẽ không là còn chưa thành niên đi?”

Thời Niên vốn mang ý nghĩ trêu chọc cậu, ai ngờ Lộ Tri Dao thay đổi sắc mặt, cư nhiên không hề phản bác. Thời Niên mở to hai mắt, “Không thể nào, cậu thật là vị thành niên? Các người thế nào mà dùng lao động trẻ em!”

Lộ Tri Dao mặt đỏ lên: “Cô nói ai là lao động trẻ em! Tôi đã 17 tuổi, chỉ còn có mấy tháng liền thành niên!”

“Còn có mấy tháng thành niên? Chính là hiện tại còn không có mà? Ai, tôi xem cậu thật là khiến người ghét, rất đáng đánh đòn, bất quá nếu cậu còn chưa thành niên, vậy liền thôi. Tôi làm sao cùng tiểu hài tử so đo được, đúng không?”

Cô càng nói càng khiến Lộ Tri Dao tức giận, thế nhưng lại không biết phản kích như thế nào, cuối cùng đành buồn bực quay đầu, “Lần sau cô rớt xuống sông, đừng mơ tôi cứu cô!”

Tiểu hài tử không làm gì được mình, Thời Niên cười đắc ý, quay đầu đi ánh mắt lại trầm xuống. Cô không nói, vừa mới ở trong thời khắc sinh tử, trong lòng cô mong không phải bọn Nhiếp Thành tới cứu, mà là một người khác…

Bỗng nhiên cô phát hiện dường như có ánh mắt đang quan sát mình. Thời Niên giật mình, ngẩng đầu lại phát hiện Nhiếp Thành ở đối diện đang cúi mắt, nhìn đồng hồ trên tay.

Là ảo giác sao?

Mắt thấy thuyền đã ở trung tâm Thương Trì, đang ngừng lại, Thời Niên nhìn xung quanh, giống như không có gì nói: “Đúng rồi, anh nói cửa vào ở đâu a:”

Nhiếp Thành nhàn nhạt nói: “Đã đến giờ.”

Vừa dứt lời, liền thấy Thương Trì vốn đang bình tĩnh, không khí bỗng nhiên xao động, cuồng phong gào thét mà tới, thuyền nhỏ kịch liệt lay động, mặt nước lại vẫn trong sáng như gương, dưới bầu trời phát ra từng ánh sáng xanh vàng. Lấy thuyền nhỏ làm trung tâm, từng vòng ánh sáng trắng xuất hiện, giống như đàn huyền rối loạn, cùng núi giả ở đêm đó giống nhau như đúc!

Thời Niên được Nhiếp Thành ôm lấy mới không có bị cuồng phong hất đi, cô chống lại tiếng gió hỏi: “Hiện tại phải làm sao?”

Lộ Tri Dao cười nói: “Còn làm sao nữa, nhảy thôi!”

Nói xong, cậu ta ném mái chèo xuống, như một vị liệt sĩ anh dũng nhảy thẳng vào nước. Thời Niên trơ mắt nhìn bóng dáng cao lớn kia rơi vào trong nước, vậy mà một chút bọt nước cũng không bắn lên, quả thực y như là nước đang đón lấy cậu ta.

Ta mụ! Lần trước là bắt cô đâm tường, lần này lại nhảy sông, các người có thể tìm biện pháp xuyên qua an toàn một chút được hay không vậy?!

Bên kia, Tô Canh cũng mang theo ba lô, hướng Thời Niên cười nói: “Tôi chờ cô bên kia nhé!” rồi xoay người nhảy vào trong nước.

Trên thuyền chỉ còn lại hai người, Nhiếp Thành cúi đầu, nhìn Thời Niên trong lòng ngực, “Lần này có cần tôi mang cô theo không?”

Khi xuyên qua đây cũng chẳng thấy hắn mang cô theo, hiện tại bày đặt hảo tâm cái gì. Thời Niên rời khỏi hắn một chút, nhìn lục quang đang bao phủ mặt nước

Chỉ cần nhảy vào, cô liền có thể về nhà. Rời đi Đại Hán triều xa lạ này, trở lại nơi cô ngày đêm mong nhớ, có internet, có thức uống có đồ ăn ngon, một thế giới an toàn không có gì phải lo sợ.

Chính là, người cô nhận thức ở nơi này, còn chưa kịp nói với hắn lời từ biệt…

“Thời Niên!”

Một thanh âm ở phía sau vang lên, mang theo sự khiếp sợ, phẫn nộ, xen lẫn cả không thể tin tưởng pha trộn, phảng phất như một đạo sấm sét, nháy mắt đánh vào, khiến gương mặt cô trắng bệch. Thời Niên không chút chần chừ, đẩy Nhiếp Thành vào trong mặt nước, thấy hắn trong chốc lát đã bị mặt nước nuốt trọn, lúc này mới xoay người.

Cuồng phong giận dữ xoay vòng trên mặt nước, Lưu Triệt đứng trên một chiếc thuyền khác, xiêm y và tóc đều bay tán loạn, sắc mặt hắn cũng trắng nhợt, duy chỉ có đôi mắt đen láy, cách từng đợt nước gợn, thẳng tắp bình tĩnh nhìn cô.

Cung nhân ở đuôi thuyền đang nghĩ muốn tiến đến gần, nhưng chính là gió thổi quá mạnh, tùy thời đều có thể đối mặt nguy hiểm bị lật thuyền, đành phải từ bỏ.

Lưu Triệt nói: “Nàng đã đáp ứng ta.”

Thời Niên cắn môi, không biết trả lời thế nào.

“Trở về.” Hắn hướng cô vươn tay, mỉm cười, “Chỉ cần nàng trở về, ta sẽ không trách tội đêm nay nàng muốn chạy trốn, vẫn sẽ tiếp tục đối xử tốt với nàng.”

Thời Niên đành phải mở miệng, “Bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không buông tha ta, miễn cưỡng lưu lại cũng không ổn…”

“Trẫm muốn ngươi ở lại, thì không ai có thể đuổi ngươi đi!” Hắn bỗng nhiên bạo nộ. “Nàng tin tưởng ta, tối nay là do ta sơ sót, nhưng sẽ không có lần sau. Nàng ở lại đi, ta sẽ bảo vệ nàng chu đáo, không ai có thể tổn thương nàng được…”

Thời Niên lắc đầu, “Kỳ thật, dù cho không có Thái Hoàng Thái Hậu, ta vẫn sẽ rời đi. Thực xin lỗi, là ta lừa ngươi. Ta vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, hiện tại, cũng tới lúc phải rời đi rồi.”

Sắc mặt hắn trắng nhợt đến gần như trong suốt, Thời Niên cố nhịn xuống nước mắt, lộ ra tươi cười với hắn, “Bệ hạ, ngài sẽ trở thành một vị hoàng đế vĩ đại, sách sử ghi chép công lao, ngàn năm hậu thế đều sẽ ghi nhớ sự nghiệp mà ngài tạo dựng. Nguyện vọng của ngài đều sẽ được thực hiện. Mà cho dù ta không ở bên cạnh ngài, thì vẫn luôn nhìn ngài, vì ngài chúc phúc.”

Hắn lắc đầu, sâu trong tròng mắt đen thẳm đều là kháng cự.

Thời Niên giang hai tay, miệng đóng mở, cuối cùng nói một câu, liền nghiêng thân ra phía sau, ngã vào trong dòng sông.

Ánh sáng chói lòa, đồng tử Lưu Triệt trong nháy mắt dường như muốn nứt ra, cũng định thả người nhảy xuống, lại bị Dương Đắc Ý đứng bên cạnh ôm chặt lại!

“Bệ hạ! Bệ hạ, không được a!” Hắn khóc lóc cầu xin.

Không biết qua bao lâu, gió ngừng, không gian quang đãng, ánh trăng sáng tỏ, mặt nước trở lại êm ả, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ có một chiếc thuyền nhỏ lẻ loi đậu ở nơi đó. Lưu Triệt nhìn chiếc thuyền trơ trọi, trong đầu muốn cũng ném không được hình ảnh cuối cùng cùng câu nói của nàng. Nàng nói: “Lưu Triệt, tạm biệt.”