Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 47: Quá Mức Chịu Đựng




Đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Ninh bị người khác bán đứng thế này, trước đây cậu đã từng bị Đàm Dũng đối xử như vậy một lần, nhưng mà lần này cảm giác thật sự rất khó chịu, dù sao, cậu chưa từng tin tưởng gã kia nhưng An Đông lại khác. Lâm Tuyết Như còn chưa biết chỉ cần chị ấy không để mắt đến một chút là đã xảy ra chuyện.

Những phần diễn của Lục Ninh hôm nay đã quay xong, chờ đến khi kết thúc công việc An Đông lại đưa cậu về như mọi khi, Lục Ninh nhìn vào sau gáy cậu ta, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi về những nghi vấn trong lòng mình.

“An Đông… Món đồ đó của tôi, bán được bao nhiêu tiền?”

Thật ra Lục Ninh muốn hỏi rằng, cậu đã vì tiền mà bán đứng tôi sao?

Bàn tay đang lái xe của An Đông khẽ khựng lại một chút, mắt nhìn thẳng về phía trước, tuy rằng vẫn đang tiếp tục lái xe nhưng Lục Ninh lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu ta.

“Lục Ninh, anh có biết một người bình thường phải sống như thế nào không? Có tiền nợ mua nhà mua xe cần phải hoàn trả, có cha mẹ và vợ cần phải nuôi, anh chớp mắt một cái là có thể kiếm lời mấy chục triệu, nhưng bọn tôi thì không được như thế. Từ Châu Phàm đã cho tôi số tiền đủ để tôi bán đứng anh.”

Lục Ninh không biết bản thân nên nói điều gì.

“Nếu cậu cần tiền có thể nói với tôi… Tại sao…”

“Tiền từ trên trời rơi xuống tại sao lại không cần?”

“Thế nên cậu lựa chọn phản bội bạn bè?” Lục Ninh nhìn chằm chằm vào An Đông, mi mắt cậu ta rũ xuống ngừng lại trong tích tắc, sau đó lại nở nụ cười nói rằng, “Lục Ninh, anh và tôi từ trước đến nay chưa từng là bạn bè.”

Lục Ninh chăm chú nhìn vào An Đông hồi lâu, cười gượng ra tiếng.

“Ngày mai, cậu đến đưa đơn thôi việc cho chị Lâm đi. Lương của cậu sẽ không thiếu một đồng.”

Trước khi xuống xe cậu vẫn quay đầu lại hướng về phía An Đông, nói rằng, “Không cần biết cậu có coi tôi là bạn bè hay không, nhưng tôi thực sự đã từng coi cậu là bạn bè của mình.”

An Đông quay đầu qua liếc nhìn Lục Ninh một cái, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng nói một lời.

Lục Ninh nhìn vào điện thoại của mình ngẩn ngơ hồi lâu, một mình cậu đứng cô đơn ở dưới tầng, chung quanh là gió lạnh và những bóng cây đung đưa qua lại, thỉnh thoảng còn có những người qua đường vội vàng lướt qua.

Đến cuối cùng, dãy số điện thoại quen thuộc kia vẫn là không gọi đi.

Hạ Đông Minh liếc nhìn điện thoại của mình, trong lòng âm thầm tính toán, cái tên Lục Ninh này cũng không biết đang đóng phim ở đâu lâu như vậy rồi cũng không thấy liên lạc với anh.

Gần đây Hạ kim chủ có hơi bận, trên cơ bản mỗi ngày đều rất muộn mới trở về nhà, có lúc nửa đêm tỉnh lại từ trong cơn say, dạ dày nhộn nhạo đến khó chịu, trước đây những lúc thế này đều là Lục Ninh tìm thuốc, nấu canh cho anh, bây giờ đột nhiên biến thành lão Chương đáng tuổi cha mình làm những việc này, Hạ tiên sinh khó mà chấp nhận nổ.

Lão Chương đặt bát canh lên trên mặt bàn, nói, “Tay nghề nấu nướng của tôi chỉ đến thế này thôi, cậu dùng tạm nhé.”

Hạ Đông Minh lườm ông.

Ông ấy cười híp mắt lại, nói, “Cậu thế này có phải là tự làm tự chịu không?”

Hạ Đông Minh đau dạ dày không có sức cãi nhau với ông ấy, con người anh trước giờ đều không muốn yếu thế trước mặt người khác, chỉ duy nhất có hai người nhìn thấy được cảnh này thì một người chạy mất tiêu rồi, còn một người thì đang đứng bên cạnh hại anh càng đau dạ dày hơn.

Lão Chương than thở, “Tôi là người nhìn cậu lớn lên, những người đã qua lại với cậu có cả đàn ông và phụ nữ ấy tôi đều đã từng gặp qua, nhưng lại chưa từng thấy ai có thể khiến cậu để bụng như vậy.”

Hạ Đông Minh lạnh lùng cười: “Có gì mà khác nhau? Chẳng qua chỉ là một món đồ nát, tính tình còn nóng nảy thôi sao!”

Lão Chương dứt khoát không nói gì nữa.

Món đồ nát trong miệng cậu, đã sớm đứng trên đầu quả tim cậu từ lâu rồi.

Lão Chương trước khi đi bị Hạ Đông Minh gọi lại, hỏi một cách không được tự nhiên lắm, “Lục Ninh đang quay phim ở đâu?”

Ông thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

“Cậu Lục đang quay phim ở đâu tôi cũng không biết, có lẽ phải hỏi thăm người đại diện của cậu ấy mới biết được.”

Hôm nay Lâm Tuyết Như mới vừa phê duyệt đơn xin thôi việc của An Đông. Chị ấy cũng đã quen với những việc như thế này chẳng hỏi gì nhiều đã trực tiếp duyệt luôn, đối với Lâm Tuyết Như mà nói những đứa trẻ này đều được tự do, muốn ở thì ở muốn đi thì đi đều là do bản thân tự lựa chọn và theo đuổi.

Đang nghĩ xem kiếm đâu ra cho Lục Ninh một trợ lý mới, bỗng nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ, chị ấy còn không biết người ở đầu dây bên kia chính là vị kim chủ đại nhân trong truyền thuyết mà chính mình tò mò đã lâu, Lâm Tuyết Như vừa mới nghe máy đã nghe thấy người kia thẳng thừng hỏi, “Lục Ninh đang quay phim ở đâu?”

Lâm Tuyết Như tưởng là thợ săn ảnh, vừa nghĩ thợ săn ảnh nào mà ngu thế, gọi điện thoại thế này thì nghĩ là chị ấy sẽ nói chắc?

Vì thế Lâm Tuyết Như cảm thấy cực kỳ không vui bèn đốp lại, “Tiểu Lục đang quay phim ở đâu chẳng liên quan gì đến anh.”

Lúc chuẩn bị cúp máy, người ở đầu dây bên kia lại nói, “Tôi là Hạ Đông Minh.”

Lâm Tuyết Như cười lạnh, “Bà đây chả cần biết anh là Hạ Đông Minh hay là Lý Đông Minh…”

Đang định cúp luôn thì lại nghĩ ra ba chữ Hạ Đông Minh này có hơi quen quen, cẩn thận suy nghĩ lại một chút thì lời nói cũng không còn lưu loát nữa, bàn tay đang cầm điện thoại cũng run lên.

Lâm Tuyết Như là một người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm, đã từng gặp qua rất nhiều người quyền quý, nhưng mà những người ở đỉnh giới thượng lưu như Hạ Đông Minh, người bình thường như chị ấy không có cách nào biết rõ được.

Mà chị ấy vừa làm gì ấy nhỉ?

Chị ấy làm bà của vị nào vậy?

Lâm Tuyết Như nơm nớp lo sợ tiếp tục nghe máy, giọng điệu quay ngoắt một trăm tám mươi độ, dường như có thể gọi là nịnh nọt, “Xin hỏi… ngài là… vị Hạ tiên sinh đó của Hạ Thị có đúng không?”

Đối phương có vẻ không kiên nhẫn lắm, lại hỏi, “Lục Ninh đâu? Đang ở chỗ nào rồi?”

Lâm Tuyết Như mặt dại cả ra, có gì là báo cáo lại hết.

Đến lúc này cho dù có ngốc thế nào chăng nữa thì chị ấy cũng đoán được sự tình rồi, thế nhưng sau khi cúp máy một lúc rất lâu vẫn còn thấy khiếp sợ không sao lấy lại tinh thần được. Nói thật, chị ấy cảm thấy Lục Ninh có thể móc nối quan hệ tới chỗ cậu Cận đã là kỳ tích lắm rồi, nhưng với người ở vị thế như Hạ tiên sinh có muốn bịa ra là có quan hệ cũng không dám.

Đến lúc này Lâm Tuyết Như xem như cũng hiểu rõ mọi chuyện rồi, chẳng trách tài nguyên tìm đến Lục Ninh đều là đỉnh cấp như thế, có một vài tài nguyên không phải là chị ấy coi thường Cận Minh Viễn đâu, nhưng cho dù là cha gã cũng chưa chắc có thể mời được. Lục Ninh hiện tại chính là đi theo con đường nổi tiếng dựa trên scandal, đây đúng là được nâng đỡ quá đà nên bị trời phạt đó mà.

Quả nhiên những lời đồn đại bên ngoài không thể nào tin được.

Bởi vì An Đông đã từ chức, tạm thời không tìm được trợ lý mới nên mấy ngày nay Lâm Tuyết Như phải đi theo Lục Ninh vừa làm cha vừa làm mẹ. Mấy ngày trước cậu quay phim trong núi, nơi đó nhiệt độ thấp, hơn nữa lúc này cũng đã là tháng Mười một, nhưng Lục Ninh khi quay phim cũng là người có thể chịu được vất vả, bộ phim này cảnh chiến đấu tương đối nhiều, cho nên trên người cậu đã tím hết chỗ nọ đến chỗ kia, Lâm Tuyết Như nhìn thấy thôi cũng đau lòng. Mấy tuần liên tiếp quay phim đã khiến Bạch Dương có cách nhìn khác về Lục Ninh, mỗi ngày đều gọi Tiểu Lục, Tiểu Lục vô cùng thân thiết. Từ Châu Phàm mấy ngày nay khá là an phận, không bày ra trò gì khiến Lục Ninh được thở phào một hơi.

Khi Hạ Đông Minh đến nơi, Lục Ninh đang quay một cảnh bị rơi xuống nước.

Lão Chương dừng xe lại ven đường, từ góc độ này của bọn họ nhìn qua có thể vừa vặn nhìn thấy tình hình quay phim ở bên đó. Lão Chương xuống xe muốn mở cửa cho Hạ Đông Minh, nhưng anh lại ra hiệu để ông quay lại.

Bọn họ hôm nay tới đây lái một chiếc xe khá là khiêm tốn, lặng lẽ đứng ở một góc vắng vẻ cũng không khiến người khác chú ý đến.

Tác giả có lời:

Hạ tiên sinh có cái miệng dối với lòng đang bấm đốt ngón tay tính toán, tiếp theo nên khiến ai xui xẻo đây~