Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 209: Chuyện Của Linh Chi Là Anh Làm Sao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặt Mỹ An nghệch ra luôn, cô được trả lương để làm việc nhưng ông chủ thì dành luôn việc của cô, còn cho phép cô thích làm thì làm. 
“Anh làm vậy sẽ khiến nhân viên trong công ty không phục đâu.” 
“Anh cần họ phục?” - Thanh Bách nhún vai.

Mỹ An lắc đầu cười, bộ dạng sợ trước sợ sau của Thanh 
Bách có lẽ chỉ dành cho cô mà thôi.

Thanh Bách đối với những người khác vẫn là một tổng giám đốc lạnh lùng dứt khoát, cao cao tại thượng.  Thanh Bách rất nghiêm túc ngồi làm việc thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mỹ An ở sofa, cảm giác bình yên này có chút khiến anh tưởng mình đang mơ. 
“Em có muốn ăn gì không? Bánh ngọt hay gì đó?” - Thanh Bách phải lên tiếng hỏi một câu để xác định lại là Mỹ An đang ngồi ở kia không phải ảo giác. 

“Không cần đầu nhưng ngồi đây không làm gì có hơi buồn chán” - Mỹ An bĩu môi. 
Thanh Bách ngay lập tức cầm ipad của mình qua đưa cho Mỹ An: 
“Em xem tin tức hay youtube gì đó viết thời gian đi” 
Mỹ An miễn cưỡng cầm lấy, cố lướt lướt xem tin tức gần đây, đột nhiên bắt gặp bài báo đưa tin về Linh Chi.

Công ty của gia đình Linh Chi tuyên bố phá sản, còn bị ngân hàng tịch thu hết tài sản, cả nhà giờ như ăn xin lê lết ngoài đường, bộ dạng vô cùng thê thảm. !Mỹ An nhíu mày, nhẹ giọng hỏi Thanh Bách: “Chuyện của Linh Chi là anh làm sao?” 
“Phải” - Thanh Bách không trốn tránh - "Anh thật sự muốn giết cô ta nhưng ngẫm lại anh mới là người có lỗi nhiều nhất” 
“Anh làm vậy là được rồi, em cũng không muốn truy cứu nữa” - Mỹ An vẫn rất hận Linh Chi, nếu cô ta không mạo nhận thân phận cô năm đó thì có lẽ bây giờ đã khác.

Nhưng ai rồi cũng phải gánh lấy hậu quả mình gây ra, cái giá của Linh Chi cũng coi như xứng đáng rồi. 
Thanh Bách thấy Mỹ An nói vậy cũng an tâm hơn, không 
dám nói nhiều nữa.

Nếu có thể như Mỹ an nói, cho qua được thì cứ cho qua luôn đi.

Thanh Bách đột nhiên nhận được tin nhắn của Minh Thái. 
[Linh Chi đang làm loạn ở dưới, anh mau đi xử lý.] 
Thanh Bách nhìn Mỹ An đang ngồi đằng kia, nghiến răng quyết định không để cho cô biết. 
“Anh đi lấy ít bánh ngọt cho em”. 
Mỹ An miễn cưỡng cười một cái, có lẽ Thanh Bách đã quên rằng, điện thoại và ipad của anh đồng bộ với nhau.


Khi anh nhận được tin nhắn của Minh Thái, cô cũng đọc được. 
Linh Chi lúc này không còn chút dáng vẻ ngông nghênh thường ngày, mặt mày tiều tụy, quần áo bẩn thỉu. 
“Em cầu xin anh, tha cho gia đình em một con đường sống đi” - Linh Chi lao tới muốn ôm lấy Thanh Bách nhưng anh dễ dàng né được. 
“Cái gì gọi là không chứa đường sống? Tôi đã giết ai chưa?” - Thanh Bách cười lạnh. 
“Anh hại nhà em tán gia bại sản còn ép cả nhà em phải chuyển đến nơi khác, Thanh Bách, chúng ta cũng yêu đương 
mấy năm, anh tha cho em đi mà” - Linh Chi vô cùng khẩn thiết. 
“Rõ ràng cô có thể rời khỏi, tôi cho cô rất nhiều cơ hội.

Đâu chỉ một lần tôi cảnh cáo cô, chỉ cần cô không làm phiền tôi và Mỹ An nữa, tôi sẽ không truy cứu.

Nhưng cô nhìn lại bản thân mình đã làm gì đi, tôi đã nhận từ lắm rồi” - Thanh Bách lạnh nhạt. 
Linh Chi biết bản thân đã cùng đường rồi, không nài nỉ nữa, cắn răng nói: 
“Em sẽ chống mắt lên xem anh và cô ta hạnh phúc được bao lâu, hai người nợ tình cảm của quá nhiều người lắm, cả 
đời này sẽ không được vui vẻ đâu.” 
Mỹ An đứng ở một góc nghe hai người kia nói chuyện, lòng cô bỗng dưng co thắt lại.

Nợ tình cảm của rất nhiều người, phải, cả cô và Thanh Bách đều nợ ân tình của nhiều người.


Có lẽ đó là lý do mà anh và cô không cách nào ở bên nhau trọn vẹn. 
“Bảo vệ, lôi cô ta đi, từ nay về sau chỉ cần thấy mặt lập tức gọi cảnh sát” - Thanh Bách lạnh lùng ra lệnh. 
Mỹ An vội quay về phòng, tỏ ra là mình không biết gì hết, Thanh Bách một lát sau mới trở lại, anh còn mang theo một đĩa bánh ngọt.

Cả hai người đều cố gắng xem như chưa có chuyện gì xảy ra. 
Buổi chiều tan ca, Thanh Bách đang hào hứng vì được chở cô về thì thấy ở ngay trước công ty xe của Mỹ Tâm đã đổ sẵn.

Mỹ An cũng không lường trước được việc chị gái sẽ tới đón cô. 
Mỹ An khó xử nhìn Thanh Bách: “Em về với chị” 
“Bởi vậy tôi mới nói cậu không xứng, Mỹ An là người như thế nào? Cậu nghĩ con bé có thể làm ra chuyện hạ thuốc người khác không? Tất cả là do tôi, tôi không nhịn được nó tương tự cậu hơn bốn năm không kết quả, mới bày ra một đêm đó để hai người kết hôn” 
Thanh Bách cảm giác như sét đánh ngang tai, hóa ra cả chuyện này cũng không phải Mỹ An làm.

Nhớ lại tất cả những lời mắng chửi lăng nhục mà anh đã bắt cô chịu đựng, Thanh Bách thật sự muốn đánh cho mình mấy tát tay. 
“Tại sao Mỹ An chưa bao giờ nói ra sự thật?”. 
.