Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 27




Đối mặt với lời Đường Dật nói, Phó Sủng không biết trả lời như thế nào, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Đường Dật, Phó Sủng mím mím môi, nước mắt rơi đầy mặt, trước kia cô không hiểu thế nào là khóc, cho dù bị bệnh, cho dù đánh nhau với người ta, thắng thua vẫn sẽ không khóc.

Đường Dật đau lòng nhìn Phó Sủng, cúi đầu hôn lên chuỗi nước mắt trên mặt Phó Sủng, hôn kỹ khiến Phó Sủng nghẹn ngào: “Em đặc biệt sợ tối, ngủ phải bật đèn, ngày không có Đường Dật, làm gì cũng không vui.”

Không có Đường Dật, cô không muốn đi đua xe, không có Đường Dật, cũng không muốn đi đánh bóng bàn, không có Đường Dật, không muốn đi leo núi, có rất nhiều lần, mọi người đi Tây Tạng, cô định đi rồi lại thôi, nơi đó có quá nhiều ký ức thuộc về cô và Đường Dật.

Anh Thành mang trà bơ (1) về, cô uống một ngụm rồi ói, ngồi trên nền trong phòng vệ sinh, ói đến thiếu chút nữa ngất đi, nó thuộc về ký ức của cô và Đường Dật, Đường Dật nói trà bơ ngon, cô khẽ nhíu mày, cảm thấy mùi vị khó chịu.

Đường Dật cười khổ lắc lắc đầu, kéo cô qua, mớm trà bơ trong miệng mình vào trong miệng cô, cô mới hiểu được mùi vị của trà bơ, ngụm thứ nhất mùi là lạ khó chịu, ngụm thứ hai mới thơm ngon như danh tiếng, ngụm thứ ba trọn đời không quên, cho nên nếm thêm lần nữa, để cho trái tim cô cũng đau.

Lau nước mắt cho Phó Sủng, Đường Dật nhìn Phó Sủng dịu dàng nói: “Đừng khóc, anh thề về sau sẽ không để em chịu uất ức, được không?”

Anh biết khoảng thời gian Phó Sủng biến mất đặc biệt nhiều uất ức, truyền khắp đại viện, tiểu Hoa cũng nghe nói, cũng không giấu anh, nói toàn bộ cho anh biết, lúc ông nội nhìn thấy anh cũng tức giận lắc đầu.

“Đường Dật…” Phó Sủng đưa tay ôm hông Đường Dật, Đường Dật cúi đầu hôn môi Phó Sủng, âm thanh nghẹn ngào trở nên nỉ non, tất cả đau lòng, trong khoảnh khắc này bỏ lại toàn bộ.

Đường Dật nâng mặt Phó Sủng, cứ muốn ép cả người xuống như vậy, hôn không còn đường lui, giống như muốn nuốt cả Phó Sủng vào, thoắt nặng thoắt nhẹ, từ môi đến cằm rơi xuống.

“Sủngnhi…” Hô hấp nóng rực dieendaanleequuydonn phun lên mặt lên cổ Phó Sủng, nút áo cổ áo sơ mi cũng bị Đường Dật làm rớt mấy cái.

Cả người Phó Sủng đều run rẩy, thừa nhận người đàn ông trên người, cô vẫn cho rằng đời này vô duyên với Đường Dật, không ngờ còn có thể lăn đến cùng nhau, nghiệt duyên chính là nghiệt duyên, tránh không thoát.

“Em là của anh, người nào con mẹ nó cũng đừng nghĩ chiếm được!” Khi Đường Dật thấy đau, quay về cổ Phó Sủng, không dùng sức, Phó Sủng lại cảm thấy Đường Dật đang sợ.

Hôn không đứt đoạn, cho đến khi hô hấp Phó Sủng không ổn, lúc này Đường Dật mới buông Phó Sủng ra, nằm trên người Phó Sủng thở gấp nặng nề.

Không có lúc nào hơn lúc này, anh muốn chiếm lấy người phụ nữ dưới thân, mỗ lần Phó Sủng tới tìm anh, ở trong phòng bên ngoài doanh trại, gần như ở trong sân, hai người đã khó chia lìa, quần áo từ hành lang đến cầu thang, chỗ nào cũng có thể thấy, khi đó bọn họ là điên cuồng.

Điên cuồng nhớ nhung lẫn nhau, điên cuồng muốn cảm nhận lẫn nhau, nhưng khoảnh khắc này, nhìn người phụ nữ dưới thân, anh có suy nghĩ muốn nhiều hơn nhưng anh lại chỉ có thể nhịn, Phó Sủng chưa hoàn toàn buông lỏng để đi theo anh, anh không thể đụng vào Phó Sủng.

Phó Sủng vùi đầu trong ngực Đường Dật, thở gấp: “Chết không biết xấu hổ.”

Đẩy cô đến, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, phải không? Đường Dật này đặc biệt có thể mê người, từ lúc mới bắt đầu, cô đã bị mê hoặc.

“Anh không đụng em sao? Cảnh cáo em, miệng đừng thiếu nợ, nếu không thật chơi em!” Đường Dật mạnh mẽ đè tới, trừng mắt nhìn Phó Sủng, cô nhóc chết tiệt, mắng ai đó? Vào lúc này nhiều chính nhân quân tử một chút đó? Nếu không, thật sự ăn cô sạch sành sanh, một chút để lại cũng không có.

Phó Sủng nhìn Đường Dật, cười khanh khách: “Có phải lớn tuổi không được không?”

Nhưng phàm là con gái, đều không nên nói những lời như thế, nhưng Phó Sủng có thể, sẽ không có chuyện cô không phun ra lời như vậy, mới đúng là Phó Sủng yêu nghiệt đã từng bị tổn thương, không sợ trời không sợ đất.

“Có được không em hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nói cho em biết, anh cấm dục nhiều năm, nếu em nghĩ như vậy, anh sẽ tới một lần?” Nói xong Đường Dật đưa tay định cởi quần áo của Phó Sủng, Phó Sủng vội vàng cười trốn ra.

Vừa trốn vừa cầu xin tha thứ: “Anh, em sai rồi, em không dám, anh đặc biệt lợi hại, thật.”

Một câu nói, Đường Dật không biết nên khóc hay nên cười, đưa tay kéo Phó Sủng ôm sát vào trong ngực, cũng sẽ không càn quấy cùng Phó Sủng.

“Gọi anh, sau này còn là vợ anh rồi, không cho quyến rũ người đàn ông khác.” Đường Dật bá đạo tuyên bố die endaa nleequ uydonn chủ quyền của mình, mặc dù nói không biết lai lịch Trần Mộ đó ra sao, coi như cha mẹ Phó Sủng có hàng hiếm, anh cũng sẽ không buông tay.

Phó Sủng ngẩng đầu nhìn Đường Dật, đặc biệt nghiêm trang: “Cái khác không nhiều lắm, nhưng em có thật nhiều anh trai.”

Anh họ, anh họ đám anh em kia cũng phải gọi anh, nhà họ Phó còn có năm anh trai, cho nên người khác đều nói, không riêng ông cụ che chở, trong Tứ Cửu thành này đều là thân thích của Phó Sủng, ngàn vạn lần đừng chọc giận cô.

“Nói thì nói thế, nhưng đàn ông chỉ có một!” Cánh tay Đường Dật ôm eo Phó Sủng xiết chặt, nếu Phó Sủng dám nói chữ “Không”, anh nhất định vặn đứt eo Phó Sủng.

Mắt to của Phó Sủng xoay chuyển nhìn Đường Dật, cười hì hì: “Vậy huấn luyện có nhường không?”

“Xét mà định ra.” Cái khác có thể nhường, riêng cái này không được, không vì cái gì khác, Phó Sủng phải rèn luyện, anh không thể để cho cô nhóc này tiếp tục hư hỏng.

Phó Sủng trừng mắt nhìn Đường Dật, không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng: “Khốn kiếp, ngủ!”

Nói xong kéo chăn, bọc hai người thật chặt, Phó Sủng vùi đầu trong ngực Đường Dật, chỉ trong chốc lát đã ngủ mất rồi, cô là đứa bé, vĩnh viễn là đứa bé không tim không phổi.

Tối thiểu thì Đường Dật cho là vậy, nhưng anh lại cứ tình nguyện giao trái tim cho cô, nhìn Phó Sủng truyền đến tiếng thở đều đều, Đường Dật khẽ nhíu mày, trước kia anh cảm thấy muốn kết hôn với ai thì cưới người đó, nhưng hôm nay mới biết, cảm giác phải đối mặt với rất nhiều.

Cũng đặc biệt hối hận, ngay từ hai năm trước, nếu mình xông tới như vậy, ccũng sẽ không phải đợi đến ngày hôm nay.

Ôm Phó Sủng, Đường Dật giống như ôm quà tặng trân quý nhất thế giới, cảm nhận được ấm áp trên người Đường Dật, khóe miệng Phó Sủng không nhịn được nhếch lên cười: “Đường Dật, em không hút thuốc lá rồi, anh gọi điện thoại cho em đi?”

Một câu nói, khiến lòng Đường Dật đau nhói lần nữa, mình đã từng ác như vậy sao?

(1) Thức uống giúp người dân Tây Tạng luôn ấm áp, chống lại giá rét của đất trời nơi đây là trà bơ. Nguyên liệu để có những tách trà bơ nóng hổi, cung cấp năng lượng tức thì gồm có trà đen Pu-erh, bơ làm từ sữa bò Yak (từ oại bò đặc trưng của vùng đất này) và muối Himalaya (một loại muối mỏ màu hồng có tác dụng chữa bệnh).
Để có những tách trà bơ thơm ngon, béo ngậy, người ta sẽ đun nóng nước trà đen trong khoảng 1 giờ, sau đó cho sữa ít béo và muối vào trà, khuấy đều rồi cho tất cả vào thùng đánh bơ cỡ lớn và vừa lọc để bỏ bã trà. Cuối cùng, bỏ một tảng bơ lớn vào nước trà và khuấy mạnh tay cho đến khi bơ tan hết thì đổ trà ra ấm đồng và đặt lên bếp để giữ ấm để có thể giữ trà bơ luôn được nóng.
Người Tây Tạng sẽ đun trà trong khoảng 1 giờ, khá lâu so với các loại trà thông thường khác, sau đó mới cho sữa và muối vào.
Sau đó, họ dùng bình trà có tên là Chandong để hòa tan trà sữa vừa đun với bơ.(nguồn: gomsu.divashop)