Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 46: Hào môn kiều nữ【 hoàn tất 】




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sửa từ cv: Quỳnh Thiên


Đạt được lại mất đi, so với chưa hề đạt được càng đáng sợ. Sau cuộc nói chuyện đó, Nhan Tiểu Á giống như mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác, thẳng đến rời đi biệt thự Tô gia, đứng nhìn nơi đi qua vô số lần, đường quen thuộc, quá khứ đủ loại, như mưa bụi, lộng lẫy nổ tung.


"Ô ô ô ô. . ." Nước mắt không ngừng mà hướng xuống mặt rơi, ở trong ánh mắt kinh ngạc cha Nhan mẹ Nhan, cô giống như đứa bé, không để ý hình tượng gào khóc.


Nhân sinh có vô số chỗ ngã ba, một khi đi nhầm, liền không còn cách nào lựa chọn lại lần nữa. Chỉ có thể kiên trì đi xuống, hoặc là khai sáng con đường mới. Nhiệm vụ Tô Nhược ở cuối kỳ thành tích phát xuống, rốt cục hoàn thành.


Ngắn ngủi nghỉ đông đúng hẹn mà tới, người Tô gia lần đầu tiên hưởng thụ một nhà bốn miệng tất cả ngày nghỉ, có lẽ là bởi vì cha Tô mẹ Tô vẫn luôn đem trọng tâm đặt trên công việc, đến mức hiện tại hai đứa con cùng bọn họ luôn cách một tầng cảm giác lạnh nhạt.


Tôn kính có thừa, thân mật không đủ. Tô Kiêu cùng Tô Nhược cảm tình cả hai rất tốt, còn hẹn ngày cùng đi tắm suối nước nóng. Sự nghiệp bọn họ có thành tựu, con gái tài mạo song toàn, tiểu bối hiếu thuận, rõ ràng nên vui vẻ, nhưng chẳng biết tại sao, ngẫu nhiên nửa đêm lúc tỉnh mộng, cuối cùng sẽ có chút cảm giác trống rỗng, tựa như là giọt nước tản mạn, mùa hè trong nháy mắt tức thì, lại không cách nào coi nhẹ. Hối hận không? Cha Tô mẹ Tô hỏi mình.


Quá khứ đã qua, bây giờ nói lại nhiều, cũng vô pháp đền bù. Bọn họ có lẽ không phải là người cha mẹ tốt, đều có thể làm đều đã làm. Mỗi người đều có cuộc sống của mình, bản thân bọn họ là đầu tiên, rồi mới đến người yêu, con trai cùng con gái. Cho nên cứ như vậy đi.


Mùa đông qua đi, ngày xuân tới. Băng trên mặt sông đã tan, cành liễu nảy mầm non, nụ hoa nở rộ. Vì ứng phó thi đại học, các bạn học trong lớp mỗi ngày không ngừng mà giải đề, Từ Gia Huy cùng Nhan Tiểu Á phảng phất là chuyện đời trước, mọi người tiếp nhận thông tin mới rồi, không hề để tâm bọn họ.


Ngẫu nhiên có người nhắc đến, sẽ nhả rãnh vài câu, chủ đề cũng chẳng mấy chốc sẽ bị chuyển hướng. Sở Cẩn vẫn như cũ, Tô Nhược cùng hắn kết giao từ đầu đến cuối không mặn không nhạt. Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.


Tô Nhược lần đầu tiên nghe được đối phương chính thức tỏ tình, thanh niên mặc âu phục, tay cầm bó hoa hồng, thân hình đã là người trưởng thành, quả nhiên là nhã nhặn tuấn tú, thành thục ổn trọng. Tô Nhược biểu thị mình cảm động hết sức, sau đó không lưu tình chút nào cự tuyệt hắn, tiện thể phát cho một thẻ người tốt.


Sở Cẩn: ". . ."


Hệ thống: ". . ."


"Thời gian không còn sớm, tôi về nhà trước, bye bye." Cô cười ôn nhu dễ mến, ánh mắt lại là một mảnh nhạt nhẽo, lý trí cùng tỉnh táo.


Sở Cẩn nháy mắt có chút khó khắn, nhưng rất nhanh, hắn liền nâng lên sức lực nói: "Tôi sẽ không từ bỏ."


"Há, chúc cậu may mắn." Tô Nhược mặc váy liền màu vàng nhạt, trên đầu mang đội mũ màu trắng, lộ ra bắp chân mượt mà trắng noãn, ngày mùa hè ấm gió thổi tới, đem tán cây thổi vi vu vang vọng, bầu trời màu xanh thẳm trong suốt, ánh nắng chói mắt.


Trong mùa này, hai ngày lớp mười hai vượt qua gian nan nhất. Tô Nhược thành tích luôn ổn định, ra trường thi sau còn để hệ thống đánh giá qua, trong trường học lý tưởng không có vấn đề. Mà Sở Cẩn, chọn học hệ tài chính cùng trường với nhau. Mặc dù lại trở thành đồng học, nhưng là khoảng cách hai hệ khá xa, trừ phi cố ý đi qua, bằng không thì căn bản là không gặp tới.


Trong sinh hoạt, Tô Nhược vô số lần, vô số vô số lần ở phải qua đường, nhìn thấy thân ảnh nào đó.


Tô Nhược: ". . ." Cái này là cuồng biến thái theo dõi đi! ! ! Cũng may bản thân Sở Cẩn cũng không có tăng thêm phiền phức cho cô, bằng không, Tô Nhược cảm thấy mình sẽ muốn đánh người. Lần nữa nhìn thấy Nhan Tiểu Á cùng Từ Gia Huy, là ở trên một đường nhỏ, lúc ấy cô học vẽ đã có chút danh tiếng, đi theo thầy dạy học chạy mấy chuyến nhiệm vụ, lại trên đường trở về, vừa lúc đụng phải bọn họ.


Hai, ba năm trôi qua, cơ thể non nớt, đã triệt để trưởng thành. Từ Gia Huy bề ngoài, khí chất cùng lúc trước không khác nhau nhiều lắm, vẫn như cũ là bộ dáng nhìn như thâm tình, trên thực tế không tim không phổi; mà Nhan Tiểu Á, nếu như không phải cô ta mở miệng nói chuyện, Tô Nhược thật có chút không nhận ra.


Mắt hai mí kiểu dáng Châu Âu, chân thẳng tắp, cằm nhọn, tiểu mỹ nhân đã từng thanh tú, cuối cùng biến thành người nổi tiếng trên mạng (võng hồng). Nhan Tiểu Á mặc váy đen cổ chữ V, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, cười một tiếng mang theo cảm giác mị tục.


"Tô Nhược, chào. . . Đã lâu không gặp." Từ Gia Huy sờ sờ tóc, sắc mặt xẹt qua một vòng kinh diễm. Trải qua những năm điều dưỡng này, Tô Nhược lại cao lên một chút, chính thức tiến vào cửa ải 1m7, dù cho mặc sơ mi trắng quần jean đơn giản nhất, đều không che giấu được đôi chân dài nghịch thiên kia.


Tóc dài mềm mại, hai con ngươi đen nhánh, ngũ quan tinh xảo sạch sẽ. Có lẽ là cùng nghệ thuật liên hệ lâu dài, khí chất của cô so với năm đó, càng thêm phiêu dật ôn nhu. Khác nào hoa quỳnh ở ban đêm yếu ớt nở rộ, thần bí ưu nhã, để cho người ta tìm tòi, liền muốn ngồi xuống cùng cô hảo hảo trò chuyện, cùng Từ Gia Huy những năm này qua lại với phụ nữ, hoàn toàn không giống, như thế để cho người ta mê muội.


"Đã lâu không gặp." Tô Nhược nói.


"Dừng a!" Nhan Tiểu Á bĩu môi, cắn cánh môi, hơn nửa người dính trên người Từ Gia Huy, giọng nói ngọt ngào, "Gia Huy, thời tiết nóng quá, đi mau đi~ người ta không chịu nổi."


"Câm miệng, bớt nói nhảm." Từ Gia Huy gầm nhẹ một câu, ngược lại lại đối Tô Nhược nói: "Vậy. . . Anh. . . Đi trước." Bị chửi Nhan Tiểu Á sắc mặt nháy mắt cứng ngắc, rất nhanh lại biến thành mỉm cười lấy lòng.


Tô Nhược: "Hừm, gặp lại." Từ Gia Huy có vô số lời nói muốn cùng Tô Nhược nói, nhưng nghĩ đến mình từng làm qua chuyện ngây thơ, chỉ cảm thấy trên mặt không ánh sáng, không có ý tứ lưu lại nữa.Ba người như vậy tách rời.


Thời gian về sau, bởi vì Từ Gia Huy trở về nước, mọi người lại ở một vòng nguyên nhân, cô đứt quãng nghe không ít tin tức đối phương. Tỉ như hắn tình nhân đông đảo, Nhan Tiểu Á cũng chỉ là một người trong đó. Tô Nhược vẫn như cũ vẽ tranh của cô. 


Có lẽ là tâm cảnh tự do, cô rất nhanh liền bộc lộ tài năng, đạt nhiều người thưởng thức, làm triển lãm tranh, thành công xuất sư, bắt đầu một mình du lịch khắp nơi, đi vẽ tranh một chút, không vì tiền tài, chỉ vì chính mình vui vẻ.


Sở Cẩn tiếp nhận công ty của cha, bắt đầu nhiều lần xuất hiện ở trên các loại tạp chí thương nghiệp, bằng vào giá trị nhan sắc, hoa đào rất nhiều. Từ Gia Huy thì tiếp tục ăn chơi đàng điếm, Trầm Túy trong mỹ nhân.


Ngẫu nhiên lúc cô ra ngoài, 'Vừa lúc' đụng vào Sở Cẩn đến công tác, hai người giống như là bạn già, đang ăn cơm, uống rượu, nói chút chuyện thú vị gần nhất.


Năm Tô Nhược ba mươi tuổi đó. Từ Gia Huy kết hôn, cô dâu là đại tiểu thư môn đăng hộ đối, hôn lễ cử hành to lớn hao tổn của cải, ngày đó truyền thông vô số, thông cáo bay đầy trời, nhờ vào đó giá cổ phiếu lên ào ào.


Tô Nhược cùng ngày cũng đi tham dự, cô mặc váy đuôi cá vừa vặn màu đen lộ lưng, khí chất xuất chúng, trêu đến một đám đám công tử đại ca hiến ân cần. Lúc Từ Gia Huy mời rượu, chẳng biết tại sao, có chút ngây ngẩn cả người.


Trong mắt đột ngột xẹt qua một vòng tịch mâu, hắn cả đời này, giống như rất phong phú, mỹ nhân rượu ngon, nhưng chẳng biết tại sao. . . Tóm lại là cảm thấy có chút vắng vẻ, giống như trong lúc vô tình, vứt bỏ vật rất quan trọng. Hôn lễ qua đi.


Từ Gia Huy cùng vợ của hắn, giống như cha mẹ Từ lúc trước, tương kính như tân, riêng phần mình nuôi tiểu tình nhân, chỉ cần không làm ra con riêng, liền hết thảy dễ nói. 


Quanh đi quẩn lại một vòng, hắn vẫn là đi lên đường xưa cha mẹ. Tô Nhược nghe qua tin tức cha mẹ Nhan Tiểu Á bên kia. Đơn giản chính là tuổi già sắc suy, chỉnh dung chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, từ Từ Gia Huy trong tay lấy ra một số tiền lớn, hắn đưa phòng ở, tiếp tục nuôi tình nhân.


Nhan Tiểu Á đã thành thói quen dựa vào hắn sinh sống, không cách nào tự quyết làm việc.


Theo thời gian trôi qua, cô có thể được tìm tới làm tình nhân đẳng cấp càng ngày càng thấp, sinh hoạt cũng càng ngày càng túng quẫn.


Nhưng cũng may còn chưa qua đi. Nhan Tiểu Á thường xuyên ở trên mạng nhìn thấy tin tức Tô Nhược, Sở Cẩn cùng Từ Gia Huy, nhìn một chút, đột nhiên sẽ khóc, cô bắt đầu nhiều lần nằm mơ, mộng đến quá khứ, mình còn là một học sinh cấp ba.


Nếu như lúc trước, cô không ghen ghét Tô Nhược, mà là hảo hảo sống tốt cuộc sống của mình, hiện tại lại sẽ như thế nào đây? Coi như học đại học về sau, rời đi Tô gia, thế nhưng vẫn còn giao tình, cô đi học cho giỏi, sau khi ra ngoài cũng có thể tìm việc làm tốt, lại có Tô gia làm chỗ dựa, cuối cùng nói không chừng có thể trở thành người để cho người ta ước mơ.


Hoặc là nói, cùng Từ Gia Huy bỏ trốn sau khi trở về, cô có thể hối cải để làm người mới, không tiếp tục cùng một chỗ với hắn, hiện tại có phải hay không có lấy được người chồng yêu cô, sinh đứa bé đáng yêu.


Mà không phải giống bây giờ, hơn ba mươi tuổi, còn chẳng làm nên trò trống gì. Rõ ràng lúc trước bốn người, cùng một chỗ, cuối cùng chỉ còn có mình, nghèo túng đến buồn cười. Đã nhiều năm như vậy, Tô Nhược từ đầu đến cuối không có kết hôn, đằng sau trời xui đất khiến, cùng Sở Cẩn thành tình nhân bí mật (cv là giọt sương,c, hai người ngẫu nhiên tụ hợp một chút, nhưng phần nhiều thời gian, Tô Nhược vẫn là chạy khắp thế giới.


Mỗi lần trở lại biệt thự, luôn có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Sở Cẩn không chỉ một lần đưa ra muốn kết hôn, nhưng đều bị Tô Nhược cự tuyệt. Cô thích cuộc sống như vậy, tự do tự tại, không bị bất luận kẻ nào trói buộc, cũng không cần cho nhau áp lực, chỉ cần một bên đưa ra chia tay, một bên khác liền có thể không chút do dự dọn nhà rời đi. Mỗi ngày cứ như vậy thời gian tiêu hao. . . giống như một cái chớp mắt liền chạy trốn.


Lúc Tô Nhược kịp phản ứng, hai bên đã cùng ủng hộ bọn họ, qua rất rất lâu. Cuối cùng nhắm mắt lại. Quả nhiên cuộc sống như vậy mới là thoái mái nhất a! Tô Nhược không khỏi nghĩ như vậy.


Thiên : cv chỉ để như vậy, nhưng đọc kĩ t nghĩ chắc là cưới rồi haha, nghĩ vậy đi cho bớt tội SC


** *


Nóc phòng là mái vòm kiểu Châu Âu, gian phòng rộng lớn tỏa sáng, hương hoa hồng dọc theo cửa sổ tràn đến trong phòng. Tô Nhược trừng mắt nhìn về phía đối diện, ảnh phản chiếu trong tấm gương chế tác cổ xưa.


Thiếu nữ có hai con mắt màu xanh lam, mái tóc dài màu vàng óng khác nào ánh nắng, da thịt như ngọc trắng khiết, môi đỏ kiều diễm ướt át, áo ngủ màu trắng nửa mở cùng mắt cá chân, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Tựa như là. . . Thiên sứ? Tô Nhược đưa tay sờ lên khóe môi, cùng người trong gương làm ra động tác giống nhau.


Đây là. . . Cô? Hệ thống 520 kịp thời xuất hiện: "Ký ức đã gửi đi, mời túc chủ chú ý kiểm tra và nhận ~~ " Vừa dứt lời, một đống lớn ký ức, liền không kịp chờ đợi tràn vào trong đầu Tô Nhược. Thế giới lần này cô xuyên qua là một bộ tiểu thuyết phương tây ma pháp huyền huyễn, nữ chính là đích trưởng nữ một đại gia tộc, cha mẹ yêu thương, em trai tôn kính, có thiên phú ma pháp cường đại, vô số người thần phục dưới váy, đầy hào quang Mary Sue.


Nam chính tự nhiên là đại gia tộc, tiềm lực so với nữ chính cường đại, cũng là Tom Sue. Mà nguyên chủ thuộc một gia tộc nhỏ là tình yêu lúc nam chính tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không nghe cha mẹ khuyên nhủ, một mực muốn đính hôn, cuối cùng nhìn thấu diện mạo bình thường thực sự của cô, thất vọng giải trừ hôn ước, từ đó đầu nhập ôm ấp nữ chính.


So với hai vị thiên mệnh chi tử này, nguyên chủ thân là pháo hôi tự nhiên là không thể nhìn. Tô Nhược yếu ớt thở dài một hơi: "Thật là một cái thế giới phiền phức."


Hệ thống: "Mời túc chủ cố lên a ~ " Thiên phú, gia tộc, hàng bên trên cô ngay từ lúc bắt đầu đã thua. Tình huống hiện tại, trước thu thập tốt tình báo. Tô Nhược tên bây giờ gọi là Yuyi Calder.


Gia tộc cô ở đế quốc là quý tộc bậc trung, cha mẹ trong tay cũng không có thực quyền, toàn bộ sống nhờ bằng tiền dành dụm duy trì sinh hoạt xa hoa lãng phí, riêng phần mình nuôi nhốt tình nhân, nữ con riêng vô số. Trên Tô Nhược, còn có hai người anh, một người chĩ, không tính những người con riêng không được thừa nhận kia, cô là con gái ít nhất (? Chịu).


Bởi vì chuyện nguyên chủ bị từ hôn, toàn gia tộc gần nhất lâm vào cơn sóng nhỏ, đi ở trên tòa phủ đệ, thỉnh thoảng liền có thể nghe được đám người than thở. "Yuyi, ta nói ngươi, bây giờ còn có thời gian đến ngắm hoa, vị hôn phu của ngươi, không, phải nói vị hôn phu trước, ngày hôm nay thế nhưng cùng Linguo Price đính hôn a ~~ ngươi chẳng lẽ liền không khó chịu?"


Người tới mặc trang phục cung đình màu lam phức tạp, trên tay, trên cổ đều mang trang sức đồ châu báu chiếu lấp lánh, mái tóc dài màu nâu xoăn lại, hết lần này tới lần khác khí thế lại không ép được bộ quần áo này , khiến cô xem tựa như nhà giàu mới nổi.


"Chị có thời gian chú ý đời sống tình cảm của ta, không bằng suy tính chính mình một chút, người không cách nào tu luyện ma pháp, đều đặc biệt già, đặc biệt nhanh a ~ đều đã hai mươi bảy tuổi đi."


Thiếu nữ cười tươi như hoa, hai con mắt màu xanh lam phảng phất như biển rộng tĩnh mịch.


"Ngươi ——" nữ nhân cắn chặt răng, bị đâm trúng chỗ đau, oán hận trừng nàng một chút, "Hừ! Vậy cũng tốt hơnn ngươi đồ bị ném bỏ, trở thành trò cười." Quan hệ gia tộc hỗn loạn, cuối cùng liền lại biến thành dạng này.


Tương hồ ghen ghét, chán ghét. Sau đó trong nửa tháng, Tô Nhược một mực ở trong thư phòng gia tộc, liếc nhìn các loại thư tịch, đồng thời không để lại dấu vết tìm hiểu nhiều loại tin tức.


Chỉ tiếc dù sao cũng là gia tộc nhỏ, không có tình báo hữu dụng gì. Rất nhanh, thời gian Tô Nhược đến trường học ma pháp học tập. Ở cái thế giới phương tây huyền huyễn này, mỗi đứa bé mười lăm tuổi, tinh thần ổn định về sau sẽ đi tham gia khảo thí ma pháp.


Người có được ma pháp thiên phú sẽ được đưa đến trường học chuyên nghiệp đi theo lão sư học tập, mãi cho đến khi trở thành ma pháp sư cấp thấp, liền có thể tốt nghiệp.


Nguyên chủ mặc dù bị nam chính vứt bỏ, cùng trận khảo thí này có quan hệ rất lớn. So với cô ma pháp nguyên tố hệ Thủy cấp D, ma pháp nữ chính Linguo là nguyên tố hệ thổ, hệ hỏa song trọng cấp A, chỉ cần không tuột xuống, tương lai nhất định là pháp sư cao giai, tiền đồ vô lượng.


Tóm lại người luôn có tư tưởng ích kỷ. Lúc Tô Nhược đến cửa trường học, đội ngũ phía trước đã xếp hàng thật dài. Tân sinh nhập học lần đầu, để bảo đảm bản nhân, sẽ làm kiểm tra ma pháp một lần.


"Ngươi nói Fell Jackson khi nào sẽ đến a! Nghe nói hắn kiểm tra ra cấp S, lần đầu tiên, thật muốn tận mắt nhìn xem a."


"Đáng tiếc hắn đã có vị hôn thê, ngươi cũng đừng mơ tưởng."


"Việc này ta đương nhiên biết rồi, uy. . . Đáng thương vị Calder nhà kia, bị hôn phu vứt bỏ, chà chà! Hiện tại chỉ cần là nam nhân thông minh một chút, cũng sẽ không cùng một chỗ với hắn, sợ đắc tội Fell, thật là thê thảm."


"Nàng thuộc loại gia tộc nhỏ kia, cái này cũng là chuyện đương nhiên."


"Ha ha ha, cũng đúng."


Nghe toàn bộ quá trình Tô Nhược: ". . ." Đột nhiên, hậu phương xuất hiện rối loạn tưng bừng, Tô Nhược quay đầu, mọi người bao vây bên trong, chỉ có thể nhìn thấy góc áo nam nhân.


"Oa! Fell và Linguo hai người cùng tới."


"Ở đâu, ở đâu?" . . . . . . Tốt a! Tô Nhược quay đầu, tiếp tục xếp hàng, lười đi tham gia náo nhiệt. Thiếu nữ tóc màu vàng dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, dù cho cách xa đám người, Fell Jackson liếc mắt vẫn thấy được thân ảnh của nàng, tinh tế, khác nào công chúa bên trong truyện cổ tích, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp đến cực hạn kia.


Trong lòng của hắn không khỏi xẹt qua một vòng ảm đạm. Linguo nhìn thấy biểu lộ vị hôn phu, môi đỏ câu lên, âm thầm bấm phần lưng của hắn một cái: "Đã tách ra, cũng đừng một bộ tình thâm, xin nhớ kỹ, ngươi bây giờ là vị hôn thê của ta."


"Thật có lỗi." Hắn cúi thấp xuống.


Nàng cười lạnh một tiếng: "Cầu nguyện đi, ngươi cũng đừng làm lãng tử hồi đầu, làm ra chuyện hổ thẹn với gia tộc ta." Fell nhẹ gật đầu, phiền muộn biến mất nhìn về bóng lưng phía trước. Cách làm của hắn, hẳn là để gia tộc Yuyi. . . Khó chịu đi.


Đội ngũ từng chút tiến lên, rất nhanh liền đến Tô Nhược, nhờ vào một trương kiều diễm ướt át khác nào hoa hồng chói lóa mắt người, trong đám người ở chỗ này, có không ít người đều đang len lén nhìn cô chăm chú, nghe ngóng tin tức của nàng.


"Đừng