Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 34: “Vậy nương tử phải chứng minh cho ta thấy.”




Vân Phiên Phiên thấy vẻ mặt đau đớn của Triệu Nhu Âm thì lập tức nhào lên ôm lấy cánh tay Tiêu Trường Uyên.

Cặp mắt hạnh trong vắt xinh đẹp kia ngập tràn sự sợ hãi và hoảng hốt.

“Phu quân, mau dừng lại, tay tỷ ấy sắp bị chàng bóp nát rồi!”

Tiêu Trường Uyên nghe thấy giọng nói sợ sệt của Vân Phiên Phiên, bấy giờ chàng mới lạnh lùng thả tay ra, mở lòng từ bi buông tha cho Triệu Nhu Âm.

Chàng nâng cặp mắt đen lạnh băng lên, nhìn xuống Triệu Nhu Âm.

Sát khí u ám bị đè nén lại trong đôi mắt đen như mực âm u lạnh lẽo kia.

Đôi môi mỏng của chàng hé mở, lạnh lùng phun ra một chữ.

“Cút.”

Giọng chàng cũng lạnh lẽo và u ám như ánh mắt chàng, tựa như một lưỡi dao bằng băng tẩm độc, khiến người ta thấy lạnh buốt toàn thân.

“Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Không khí đột nhiên đóng thành đá.

Nhiệt độ xung quanh như thể đột ngột giảm xuống mấy độ.

Vốn Triệu Nhu Âm còn định bổ nhào vào lòng Vân Phiên Phiên giả vờ yếu ớt nhu nhược tiếp, để Vân Phiên Phiên xót xa cho cô ả. Nhưng đối diện với cặp mắt lạnh băng khát máu của Tiêu Trường Uyên, trực giác nói cho Triệu Nhu Âm biết, nếu bây giờ cô ả không chạy ngay, thì rất có thể cô ả sẽ không bao giờ chạy nổi nữa.

Triệu Nhu Âm sợ tới mức người rét run cầm cập, tim đập dồn dập, mặt mày tái mét. Cô ả chạy bán xới.

Vân Phiên Phiên liếc thau đồ giặt trên nền đá xanh, vội vàng gọi với đằng sau cô ả: “Tỷ tỷ, tỷ quên mang thau về này!”

Triệu Nhu Âm như thể không nghe thấy tiếng cô, cô ả chẳng thèm ngoái lại, xách váy chạy trối chết.

Vân Phiên Phiên lẩm bẩm: “Lát nữa mình mang qua cho cô ấy vậy…”

Tiêu Trường Uyên nghe thế, khuôn mặt tuấn tú hơi sầm đi.

Chàng nhấc chân đá luôn thau quần áo trên nền đá xanh xuống lòng sông.

Bọt nước trong suốt bắn lên.

Quần áo trong thau trôi rải rác trên mặt sông.

Vân Phiên Phiên khiếp hồn.

May mà Tiêu Trường Uyên đá mạnh, chàng đạp thau quần áo ra khá xa, nước không bắn tới hai người.

Rất nhiều cô gái đang giặt đồ ven sông thấy cảnh này, họ vội vàng ôm thau chậu lên, né cái anh sát thần này ra thật xa.

Tiêu Trường Uyên đã từng đánh hổ, còn từng đại náo hôm bỏ rọ heo, nên người lớn trẻ nhỏ trong làng ai ai cũng biết chàng.

Họ biết công tử lạnh lùng điển trai này xưa nay lạnh nhạt bất trị, không coi ai ra gì, không dễ nổi giận. Nhưng chàng ta mà đã dữ dằn lên thì chẳng ngán đứa nào, chỉ mình vợ chàng mới trị được chàng thôi.

Vân Phiên Phiên trợn tròn cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ, ngơ ngác nhìn đống quần áo trôi nổi trên sông.

Cô quay mặt lại, cau hàng mày đẹp nhìn Tiêu Trường Uyên.

“Phu quân, chàng làm cái gì thế?”

Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên: “Nàng gọi cô ta là gì?”

Vân Phiên Phiên chẳng hiểu ra làm sao, trả lời: “Tỷ tỷ á.”

Tiêu Trường Uyên châm chọc: “Chỉ mới một lát mà nàng đã nhận một cô chị rồi à?”

Vân Phiên Phiên không biết đầu chàng bị chập cái dây nào, lâu lắm rồi chàng không nói chuyện với cô bằng giọng điệu lạnh lùng này. Vân Phiên Phiên giải thích với chàng: “Không phải thiếp nhận chị, mà là Âm Âm cô nương muốn nhận thiếp làm em gái.”

Tiêu Trường Uyên u ám nói: “Cô ta muốn nhận nàng làm em, thì nàng làm em gái cô ta luôn ư? Vậy nếu cô ta bảo nàng làm vợ cô ta, nàng cũng làm vợ cô ta hử?”

Vân Phiên Phiên hoàn toàn không thể tin nổi điều mình vừa nghe thấy.

Cô ngơ ngác nhìn Tiêu Trường Uyên: “Chàng lại lên cơn khùng điên ba trợn gì thế?”

Tiêu Trường Uyên nghe thấy câu này, mắt đột nhiên đỏ lừ, chàng ôm chặt Vân Phiên Phiên.

“Nàng là vợ của mình ta thôi, nàng không được thích người khác!”

Vân Phiên Phiên bất thình lình bị chàng ôm vào lòng.

Hơi thở cứng lại.

Tim sắp ngừng đập đến nơi.

Tiếng vui cười của các thiếu nữ đột nhiên vọng lại bên tai cô.

Vân Phiên Phiên chậm rãi quay mặt qua, thấy rất nhiều cô gái trẻ bên bờ sông đang che miệng cười trộm, e lệ ngượng ngùng nhìn cô và Tiêu Trường Uyên.

Trước mặt bao nhiêu người thế ngày, mà chàng lại ôm cô…

Lòng Vân Phiên Phiên rúng động, khuôn mặt nhỏ ửng lên, đỏ tới tận mang tai.

Cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, vội vàng duỗi tay đẩy mạnh anh chàng Tiêu Trường Uyên không hề phòng bị với cô ra.

Vân Phiên Phiên quên mất thiết lập hình tượng yếu ớt dặt dẹo đẩy cái là ngã của anh bạo quân.

Cô đẩy một cái, người Tiêu Trường Uyên lập tức rơi tòm xuống sông, làm một cột sóng trong suốt bắn lên, ướt cả tà váy cô.

Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên.

Hơi hối hận trong lòng.

Cô cảm thấy mình không nên đẩy Tiêu Trường Uyên, làm chàng ngã xuống sông thế này.

Bây giờ nhất định chàng đang thấy mất mặt lắm.

Vân Phiên Phiên vươn bàn tay nhỏ thon thon, tính kéo Tiêu Trường Uyên ra khỏi dòng nước.

Nhưng mắt cô lại chạm vào cặp mắt đen thui lạnh băng của Tiêu Trường Uyên.

Đôi mắt chàng vô cùng giá buốt, vô cùng xa cách.

Chàng chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt ấy.

Vân Phiên Phiên sợ tới mức rụt bàn tay thon thả mịn màng về.

Cô quay người, chạy như trốn.

Thiếu nữ chạy bán xới, như thể có con mãnh thú tai hoạ gì đang đuổi theo mình vậy.

Tiêu Trường Uyên nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Vân Phiên Phiên.

Cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo kia càng rét buốt u ám hơn.

Tiêu Trường Uyên chậm rãi đứng dậy khỏi lòng sông, nhấc chân đi tới phiến đá xanh ven bờ.

Nước sông lạnh lẽo mùa Đông chảy xuôi theo bộ đồ đen chàng mặc, nhỏ tong tong xuống đất, làm bắn lên những giọt nước nhỏ.

Khuôn mặt đẹp đẽ tái nhợt của chàng dường như còn xanh xao hơn thường ngày.

Ánh mắt lạnh băng của Tiêu Trường Uyên đảo qua bốn phía.

Các cô gái trẻ đồng loạt cúi đầu giặt đồ, không dám ngước mắt nhìn chàng nữa.

Tiêu Trường Uyên duỗi tay nhặt thau đồ giặt mà Vân Phiên Phiên bỏ quên trên nền đá, để người ướt đẫm đi về hướng nhà mình.

Vừa về đến nhà là Vân Phiên Phiên bắt đầu hối hận.

Chạy trời không khỏi nắng.

Cô chạy về chẳng hóa chờ chết rồi còn gì?

Vân Phiên Phiên cụp mi, nhìn tay mình.

Trán cô nhăn lại, cô điên cuồng đập lên lòng bàn tay phải của mình bằng tay trái.

“Ai bảo mày hèn, ai bảo mày hèn mày đẩy anh ta!”

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Trường Uyên ôm thau quần áo, ướt như chuột lột quay về.

Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng động, núp sau cánh cửa nhìn chàng.

Tiêu Trường Uyên bỏ thau quần áo vào sân, mặt mày vô cảm đi về phía nhà mình.

Vân Phiên Phiên lập tức lùi xa ba thước, ngước mắt trông mong nhìn Tiêu Trường Uyên đi vào.

Tiêu Trường Uyên chẳng thèm liếc Vân Phiên Phiên lấy một cái, chàng lập tức đi lướt qua cô, mở tủ quần áo lấy bộ đồ sạch sẽ ra.

Người chàng vẫn còn nhỏ nước, quần áo ướt sũng, mái tóc đen bết nước dán trên bờ vai rộng của chàng. Trông chàng có vẻ hơi chật vật.

Khuôn mặt tuấn tú xanh xao kia, sau khi bị nước sông mùa Đông rét cóng gột rửa, càng trở nên nhợt nhạt lạnh lẽo.

Lòng Vân Phiên Phiên tràn ngập áy náy. Cô lập tức xông lên, vươn cánh tay thon thả mịn màng ôm chặt eo chàng từ đằng sau.

“Phu quân, thiếp sai rồi…”

Giọng cô ngọt ngào nũng nịu, pha chút rụt rè vì phạm lỗi sai.

Tiêu Trường Uyên không động cựa, chỉ hỏi bằng chất giọng lạnh băng trầm thấp: “Nàng sai ở đâu?”

Vân Phiên Phiên lí nhí trả lời: “Thiếp không nên đẩy phu quân, làm phu quân mất mặt.”

Giọng Tiêu Trường Uyên lạnh lùng: “Ta không sợ mất mặt.”

Chàng không sợ mất mặt.

Chàng sợ vợ chàng đẩy chàng ra.

Vân Phiên Phiên sửng sốt, đôi mắt hơi sáng lên, nếu chàng đã không sợ mất mặt, thì cô việc gì phải sợ nữa. Cô ôm eo Tiêu Trường Uyên, ngẩng đầu lên, dán sát vào lưng chàng, hỏi: “Vậy phu quân tha thứ cho thiếp nhé?”

Tiêu Trường Uyên quay lưng về phía Vân Phiên Phiên, cô không nhìn thấy biểu cảm trên nét mặt chàng, chỉ cảm nhận được thân thể lạnh lẽo của chàng.

Cả người chàng ướt sũng, vẫn còn hơi ẩm, nhanh chóng thấm ướt áo quần của Vân Phiên Phiên.

Nhưng Vân Phiên Phiên không buông cánh tay nhỏ đang quấn lấy eo chàng ra.

Tiêu Trường Uyên không đáp mà hỏi ngược lại: “Tại sao ban nãy nương tử lại đẩy ta ra?”

Quả nhiên chàng vẫn đang giận cô…

Vân Phiên Phiên thấy chột dạ.

Cô cúi đầu, nhỏ nhẻ đáp: “Bởi vì phu quân đột nhiên ôm thiếp, bên ngoài lại có bao nhiêu người, thiếp ngại lắm…”

Tiêu Trường Uyên trầm giọng hỏi: “Nếu ta ôm nàng ở chỗ không đông người, nàng sẽ không đẩy ta ra chứ?”

Vân Phiên Phiên lập tức nói: “Không đâu, thiếp tuyệt đối không đẩy phu quân ra đâu, chàng xem, chẳng phải bây giờ thiếp đang ôm chàng đấy ư?”

Tiêu Trường Uyên đột nhiên xoay người lại, vươn cánh tay dài, ôm riết Vân Phiên Phiên vào lòng mình.

Giọng nói dữ dằn lạnh cóng vang lên trên đỉnh đầu Vân Phiên Phiên.

“Sau này nương tử không được đẩy ta ra nữa, không được phép ghét ta!”

Vân Phiên Phiên ngỡ ngàng, cô bị Tiêu Trường Uyên ôm ngược vào lòng.

Cô sửng sốt mất một lúc, vừa hoàn hồn thì nghe thấy câu nói kỳ quặc ấy của chàng.

Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn hỏi: “Ai bảo thiếp ghét phu quân?”

Tiêu Trường Uyên dữ dằn đáp: “Con ả xấu đui kia nói ta tàn bạo vô tình, nói nương tử chỉ đang nhịn ta thôi!”

Bấy giờ Vân Phiên Phiên mới nhớ ra lời mà cô em xinh đẹp nói bên bờ sông ban nãy. Cô chẳng hề để tâm tới lời ẻm, nhưng không ngờ Tiêu Trường Uyên lại coi là thật. Vân Phiên Phiên vội vàng giải thích: “Chàng đừng nghe cô ấy nói bừa, thiếp không ghét phu quân đâu…”

Không ngờ cô lại coi thường thủ đoạn của em gái xinh đẹp kia.

Cô còn tưởng chiêu đi đường vòng của em xinh gái là một nước đi vào lòng đất.

Không ngờ nước đi vào lòng đất này lại khoan thẳng vào lòng anh bạo quân, dễ dàng chia rẽ tình cảm giữa cô và Tiêu Trường Uyên.

Vân Phiên Phiên lập tức phải nhìn cô em xinh đẹp kia bằng con mắt khác.

Tiêu Trường Uyên hỏi: “Nếu nương tử không ghét ta, vậy tại sao ban nãy ở bờ sông nàng lại đẩy ta?”

Vân Phiên Phiên vội vàng giải thích: “Ban nãy thiếp đã nói rồi mà, thiếp ngại đấy, chứ thiếp nào có ghét chàng…”

Một tia sáng mỏng manh loé lên trong cặp mắt đen tuyền u ám lạnh lùng của Tiêu Trường Uyên.

“Vậy nương tử phải chứng minh cho ta thấy.”

Vân Phiên Phiên vô thức hỏi: “Thiếp phải chứng minh như thế nào?”

Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói: “Về sau những lúc ta muốn ôm nương tử, nương tử không được đẩy ta ra nữa.”

Vân Phiên Phiên hoàn toàn không biết bây giờ mình đang bị Tiêu Trường Uyên dắt mũi.

Cô ngơ ngác nghe theo lời chàng: “Vâng.”

Tiêu Trường Uyên nghe cô đáp vậy, đôi môi mỏng nhạt màu nhếch lên rất nhẹ.

Hai người ôm nhau thật lâu trong phòng, Tiêu Trường Uyên mới lưu luyến buông Vân Phiên Phiên ra.

Vân Phiên Phiên được chàng ôm một lúc lâu, xiêm y của cô đã bị thấm ướt.

Tiêu Trường Uyên vươn bàn tay tái nhợt thon dài ra, hong khô áo quần cho Vân Phiên Phiên bằng nội lực.

Vân Phiên Phiên đột nhiên thấy lạ: “Phu quân, sao lúc về chàng không tự hong khô quần áo của mình?”

Tiêu Trường Uyên khựng lại, nói bằng giọng điệu không để bụng: “Ta không mỏng manh như nương tử đâu.”

Vân Phiên Phiên tin là thật, nên không hỏi nhiều nữa.

Tiêu Trường Uyên đã ngâm mình trong dòng nước sông lạnh lẽo, nên phải tắm gội để gột rửa hết vết bẩn trên thân thể. Người dân bình thường riêng đun nước thôi đã mất rất lâu, nhưng Tiêu Trường Uyên chỉ cần rót nước lạnh vào thau tắm rồi đun nó bằng nội lực, chưa hết nửa chén trà nhỏ, chàng đã đun nóng cả xô nước đầy tới nhiệt độ có thể tắm được.

Cửa phòng đóng chặt, Vân Phiên Phiên ngồi trên nền đá xanh ngoài cửa.

Nghe thấy tiếng nước từ trong phòng, suy nghĩ của Vân Phiên Phiên không khỏi bay xa hơn.

Cô đột nhiên nghĩ ra, lúc về, sở dĩ anh bạo quân không hong khô quần áo bằng nội lực, chẳng lẽ là vì chàng muốn dùng khổ nhục kế để lừa cô nghe lời mình chăng? Vân Phiên Phiên nhìn những giọt nước đọng vung vãi trên sàn, càng cảm thấy chúng là ý nghĩ xấu xa vung vãi khắp nơi của anh bạo quân.

Vân Phiên Phiên lắc lắc đầu, nhanh chóng phủ định bản thân.

Bạo quân nhà cô thuần khiết như thế, sao có thể lừa gạt cô được?

Không thể nào.

Tiêu Trường Uyên tắm gội xong, hai người ở nhà dọn dẹp nhà cửa cả ngày.

Màn đêm buông xuống, hai người rửa mặt xong xuôi, cùng nằm lên giường.

Tiêu Trường Uyên đột nhiên vươn cánh tay dài, ôm Vân Phiên Phiên vào lòng mình.

Tim Vân Phiên Phiên đập nhanh hơn, cô ngẩng đầu nhìn chàng, lắp bắp nói: “Phu quân, chàng tính làm gì đấy?”

Tiêu Trường Uyên cụp mi nhìn cô, nói nhẹ tênh: “Ta muốn ôm nương tử ngủ.”

Vân Phiên Phiên từ chối: “Không được, chàng ôm thiếp thế này, thiếp không ngủ nổi.”

Nói đoạn, Vân Phiên Phiên bèn duỗi tay, tính đẩy bàn tay to mà Tiêu Trường Uyên đang đặt trên vòng eo mảnh mai của cô ra.

Tiêu Trường Uyên hơi nheo cặp mắt phượng lại, nói: “Nương tử quả nhiên ghét ta rồi, những lời sáng nay nàng nói đều là gạt ta hết.”

Vân Phiên Phiên nghe thế, lập tức rụt tay về.

Cô miễn cưỡng nói: “Chàng ôm đi chàng ôm đi, thiếp tuyệt đối không đẩy chàng ra đâu.”

Khoé môi Tiêu Trường Uyên nhếch lên rất nhẹ, khó lòng phát hiện ra nổi. Chàng ôm chặt lấy Vân Phiên Phiên.

Chàng híp cặp mắt phượng lại, ra chiều thỏa mãn lắm.

Đoạn, chàng nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên chàng rất hợp với thứ tà ma ngoại đạo ngày.

Chỉ có tà ma ngoại đạo mới có thể khiến chàng sung sướng.

Vân Phiên Phiên được anh bạo quân ôm trong vòng tay.

Cô cứ cảm thấy chuyện này có gì đấy sai sai.

Nhưng cô lại không nói rõ được nguyên cớ.

Tác giả có lời muốn nói:

Cái gì quá đáng đều phản tác dụng, trăng tròn rồi sẽ khuyết.

Anh bạo quân rốt cuộc vẫn bị Phiên Phiên ép vào đường tà ma ngoại đạo rồi!

^_^

[HẾT CHƯƠNG 34]