Mối Tình Đầu

Chương 6




Tác giả: Lâu Vũ Tình

Convert : Bichan

Edit : Mik

Chỉnh dịch : Blue Wind

Lại thêm một cơn bão vừa hình thành, chậm nhất là đến ngày mai sẽ có thông báo.

Hà Tất Sinh tắt tivi, cằn nhằn bài báo liên miên, cả một ngày phiền chán không hiểu vì sao, làm chuyện gì cũng không cảm thấy hứng thú, lúc này đơn giản chỉ muốn lên giường ngủ.

Lăn lộn qua lại hơn hai giờ nhưng ý thức vẫn tỉnh táo vô cùng, không hề cảm thấy chút buồn ngủ nào, anh lơ đãng nghiêng đầu lại nhìn thấy đóa hoa cúc nho nhỏ trên bàn kia.

Đóa hoa đã nhanh héo úa, trông ủ rủ nhìn thật đáng thương

-“Cô ấy muốn tôi đưa cho anh. Quả thật cô ấy rất quan tâm đến anh, anh cũng không cần phải tức giận đến thế, sao không chờ đến lúc bình tĩnh lại để suy nghĩ xem vì sao cô ấy phải làm như vậy.” – A Vấn lúc đưa đóa hoa đã nói như thế.

Anh có chứ, chẳng lẽ anh chưa từng hỏi sao ? Mặc kệ là nguyên nhân gì, cô ấy suốt hai tháng không hé răng khiến cho anh nghĩ rằng cô không thể nói chuyện, khiến cho anh luôn cẩn thận xem xét cảm xúc của cô để tránh làm tâm hồn yếu ớt của cô bị tổn thương, như vậy còn không đủ quá đáng sao?

Hiện tại nhớ lại khiến anh cảm thấy chính mình thật giống kẻ ngốc, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ làm cho anh buồn nôn sao? Ngay cả tức giận một chút không được sao? Tùy tiện giao một đóa hoa đến, cô nghĩ như vậy là ổn sao?

Cho dù A Vấn nói cô cẩn thận bảo vệ đóa hoa trong lòng bàn tay đến lúc về nhà mới cẩn trọng giao lại!!!

Cho dù … bất giác anh nhớ đến lúc trước ở công viên, anh cũng từng thuận tay hái một đóa hoa cúc màu trắng như thế tặng cho cô !!!

Cho dù, cho dù… Anh không thể quên được những hành động tùy ý ,những nụ cười ngọt ngào của cô dành cho anh thì ,thì ,thì…cũng vậy thôi !!!!

Nghĩ là nghĩ như thế nhưng đôi tay vẫn không kiềm được mà hướng về phía đầu giường.

Anh không đếm được đây là lần thứ mấy kiểm tra di động – tin nanh,trống. Pin, vừa thay,sạc đầy . Anh còn thật ngu ngốc mà lắc lắc cái điện thoại nhưng nó vẫn cứng đầu không reo..

Vậy hiện tại thế nào ? Đã ba ngày rồi, cô giỏi lắm ! Thật có cá tính, điện thoại nói không nanh thì không nanh, có phải là giả câm điếc nhiều quá nên nghiện rồi không???

Trước kia bởi vì anh muốn lấy lòng cô, tin nanh liên tục được gửi đi, cho dù cô hồi âm không nhiều nhưng anh biết cô nhận được tin là tốt rồi. Cô không có thói quen dùng lời ngon tiếng ngọt, cho dù nàng không dùng lời nói ân cần thăm hỏi hay quan tâm, anh đều xem như là cô đặt ở trong lòng.

Nhưng —- dưới tình huống như vậy, không phải cô ấy nên gọi nói tiếng xin lỗi với anh sao? Điều gì anh cũng nói hết rồi nhưng ngay cả một cú điện thoại xin lỗi cũng không có, cô nghĩ anh sẽ cúi đầu trước sao ?

Đừng có mơ! Anh đường đường là nam tử hán, đầu đội trời chân đạp đất làm sao có thể chịu cúi đầu như vậy ?

Nói không đi tìm cô sẽ không đi!

Lần thứ n thuyết phục chính mình, anh tốc chăn cố ngủ lại lần nữa. 3 phút qua đi, phía chân trời vang lên tiếng sấm rền thứ nhất, anh nhanh chóng nhảy xuống giường bước về phía cửa. Không xong rồi! Bão đến rồi! Anh đột nhiên nhớ đến 3 chú chó nhỏ mới sinh ở công viên mà ngày cô cũng đến chăm sóc chúng. Hộp giấy căn bản không thể nào che gió trú mưa, Tranh Tranh nhất định sẽ chăm sóc cho bảo bối cún con ấy cho dù bão có đến, nếu có cái gì sơ suất xảy ra, cô nhất định sẽ rất đau lòng, đến lúc đó cô lại khóc cho anh nhìn ….

-“Tranh Tranh, đài khí tượng nói là có bão đang tới, em còn muốn ra ngoài sao?” – Phạm Như Sân đuổi theo cô em gái đang nhanh chóng mang ủng vào .

Cô gật gật đầu ,xoay nắm cửa chuẩn bị bước ra.

-“Vậy em phải nhớ mang theo ô, đừng đi quá xa, nếu mưa lớn thì phải nhanh chóng về nhà.”

Thời tiết âm u, công viên đương nhiên là chẳng có người nào, có điều Phạm Như Sâm biết người mà em gái mình ước hẹn là ai, anh vốn cũng không có ý định ngăn cản.

Hai người kia tình cảm tốt như vậy, mỗi ngày đều hẹn gặp mặt cũng không chán, không cho cô ra ngoài thì cô em gái nhỏ này liền giận dỗi, người làm anh trai như anh thật sự là càng lúc càng không có địa vị nào trong lòng cô rồi. Có điều người nam nhân đó quả thật cũng rất nhẫn nại, hai tháng qua cũng chỉ hẹn hò ở quanh đây mà anh ta cư nhiên vẫn chịu được. Phạm Như Sâm cười cười đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, chuẩn bị xong cơm nước thì đã mưa rồi, anh nhanh chóng ra ban công lấy quần áo, một mặt xem xét cửa sổ để tránh mưa tạt vào bên trong nhà, đi qua phòng Tranh Tranh, phát hiện cô vẫn chưa trở về, anh suy nghĩ một lát , cuối cùng quyết định cầm ô ra ngoài tìm cô.

Cũng có thể nhân cơ hội đó mời người đó về ngồi chơi ,tiện thể xem xem tình cảm của anh đối với Tranh Tranh thế nào .

Nhà lân cận, nhà hàng, tìm khắp nơi vẫn chưa thấy bóng dáng cô, Phạm Như Sâm đi theo lộ tuyến hằng ngày mà cô em gái vẫn thường đi anh tìm được một công viên nhỏ, xa xa chỉ thấy cô ngồi xổm bên cạnh một gốc cây nhỏ , mưa rất to, thế mà tránh mưa cô cũng không tránh, khiến cho quần áo ướt sũng.

Phạm Như Sâm vội vàng bước đến, đem ô che cho cô em gái nhỏ -“Tại sao chỉ có mình em, anh ta đâu?”

Cô mỗi ngày đều ra ngoài, không phải là cùng người nọ hẹn hò sao?

-“Không thấy…” – Cô nhẹ giọng nói, cả người co rúm , thoạt nhìn trông thật đáng thương.

- “Cái gì?”

-“Cẩu cẩu…… Không thấy , Sinh Sinh, cũng không thấy ……” – Nơi nào cô cũng tìm, đợi rất lâu , rất lâu , anh ấy cũng không đến….

-“Cái gì cẩu cẩu?” – Chạm vào da thịt đang lạnh run của cô, Phạm Như Sâm lo lắng dỗ dành –“ Chúng ta về nhà trước được không ? Có việc gì thì từ từ nói cho anh hai biết.”

-“ Chờ Sinh Sinh” – Cô cố chấp nói.

-“Tranh Tranh, em nghe lời anh hai đi, trời mưa rất lớn, anh ta sẽ đến nhà tìm em, bằng không cũng sẽ nanh tin cho em , cho nên chúng ta cứ về nhà trước đi đã.”

Thật không? Cô suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn đứng dậy. Về đến nhà, anh hai chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho cô, giúp cô nấu nước ấm để tắm. Sau đó , cô trở về phòng, im lặng ngồi ở góc giường, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào chiếc di động trên bàn.

Phạm Như Sâm cảm thấy có chút khác thường,đem một ly sữa nóng đến đặt vào trong lòng bàn tay cô, ngồi bên cạnh hỏi –“ Vậy nói cho anh hai biết, em đã bao lâu không gặp anh ta rồi?”

Cô hơi nhếch môi,, giơ ba ngón tay ra…. Cho nên anh mới nói là em gái của mình rất ngốc, đã liên tục chờ ba ngày ở công viên sao? Nếu anh không phát hiện, cô còn muốn chờ bao lâu nữa đây? Cô mỗi ngày đúng giờ đều ra ngoài, anh căn bản không biết cô chịu ủy khuất, còn tưởng rằng cô đang vui vẻ đi hẹn hò ….

-Em có biết, anh ta vì sao không đến không?”

Cô lắc đầu.

Không biết , cô không biết vì sao anh ấy không đến, cô mỗi ngày đều ra đó .. nhưng anh ấy không đến …

Cô rất thất vọng, hốc mắt hồng hồng –“Anh hai , vì sao ….”

Vì sao ư ? Câu hỏi này khiến Phạm Như Sâm đau lòng, cánh tay anh càng ôm chặt cô vào lòng.

Không có nguyên nhân… chỉ là không đến.

Anh hiểu quá rõ vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng đã sớm biết như vậy nhưng không cách nào khiến cho cô hiểu được.

Anh từng nghĩ rằng, người nam nhân này sẽ thật lòng với cô , bao dung và luôn che chở bảo vệ cho cô … Qủa thật là anh nhìn lầm rồi sao?

Anh không nên ủng hộ Tranh Tranh tiếp cận nam nhân kia, không nên để cho thứ tìm cảm ỷ lại ấy thâm nhập vào đầu cô…… toàn tâm tin tưởng sau cùng lại bị ghét bỏ.

-“Tranh Tranh , sau này không cần đến công viên nữa.” – Anh thật sự không thể đứng nhìn em gái mình tiếp tục chịu tổn thương nữa.

-“Phải đi! Bằng không Sinh Sinh đến sẽ không tìm thấy.”

Phạm Như Sâm im lặng, một nỗi chua sót nổi lên trong lòng.

Nên nói thế nào cho cô hiểu đây, rằng người kia sẽ không đến đó nữa sao…

Em gái của anh thật sự rất ngốc. Cho dù bị đối phương ghét, chán, cô cũng chỉ biết mỗi ngày , đều ở chỗ đó, thời gian đó mà chờ đợi, căn bản không hiểu được đối phương sẽ không đến nữa…

Một đôi tay nhỏ bé chạm vào anh , anh cúi đầu nhìn chiếc di động màu hồng bị nhét vào tay mình.

-“Hỏng rồi sao?” – Cô hỏi. Một tin nanh ngắn cũng không đến ….

Không đành lòng nhìn khuôn mặt chờ đợi tràn ngập sự thất vọng, anh cố kìm nén sự chua xót, đem di động của mình đổi cho cô.

-“Anh hai cho em mượn, như vậy em yên tâm rồi chứ?”

Cô rốt cuộc cũng gật đầu, an tâm nhận lấy điện thoại của anh hai.

-“ Vậy em ngoan, uống hết sữa rồi đi ngủ, anh hai nấu xong bữa tối sẽ gọi em.” – Giúp cô đắp chăn, đi ra cửa phòng lại nhìn thấy cô tiếp tục lóng ngóng nhìn vào chiếc di động … chờ đợi tiếng tin nanh quen thuộc vang lên ….

Nha đầu ngốc, thật sự ….rất ngốc.

Phạm Như Tranh sinh bệnh.

Mắc mưa, đêm hôm ấy liền sốt cao, vôi vàng mang nàng cô đi khám, sau khị hạ sốt cô hai ngày không chịu ăn gì, anh em bọn họ phải thay phiên nhau chăm sóc cô.

Pham Như Diễn hỏi em trai –“ Tranh Tranh hình như không được vui đúng không ?”

Phạm Như Sâm thở dài –“Có lẽ liên quan đến người nam nhân kia!”

-“Anh ta không cần Tranh Tranh sao?” –không phải lúc trước thường hẹn hò với cô sao?

-“Chuyện của Tranh Tranh ….Không phải ai cũng có thể chấp nhận, anh cả à , chúng ta không thể quá đòi hỏi người ta được.” – Bởi vì tình cảm anh em thân thiết như chân tay cho nên Tranh Tranh chính là người mà họ không thể bỏ rơi , cam nguyện chăm sóc cho cô , nhưng đổi lại là người khác không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì mà bắt người ta chấp nhận cô? Bất kì người nào có lí trí đều sẽ bỏ cuộc,mà bọn họ ngay cả lập trường để trách cứ người ta cũng không có.

-“Anh cảm thấy Tranh Tranh tốt lắm!” – Chỉ có những người dùng ánh mắt dị nghị để nhìn cô mới là có vấn đề. Phạm Như Diễn không chấp nhận .. Vì sao những người đó không nhìn thấy ưu điểm của cô ?

-“Đương nhiên . Có điều nếu không đủ quyết tâm có lẽ sẽ cảm thấy đó là gánh nặng!” – Anh hiểu được anh cả mình đang tức cái gì, nhưng rất lâu trước kia, bọn họ đã nhất chí cả đời sẽ chăm sóc Tranh Tranh, cho dù cả đời này không tìm thấy được người có thể nhìn ra ưu điểm của cô cũng không có gì quan trọng.

Bây giờ , cũng chỉ là khiến cho bọn họ thấy rõ một sự thật mà thôi, không sao cả, thật sự không sao cả, anh chính là hy vọng Tranh Tranh có thể nhanh chóng quên đi, trở lại cuộc sống bình lặng như lúc trước , đừng thương tâm như thế này nữa.

Xem xét tình trạng của cô xong, xác nhận nhiệt độ cơ thể bình thường, cô đang ngủ say, Phạm Như Sâm đang rửa tô mì vừa ăn thì chuông cửa vang lên.

Anh bỏ dỡ công việc đang làm, tắt vòi nước bước ra cửa .

“Hi, tiến độ bản thảo phiên dịch như thế nào rồi ?”- Ngoài cửa, xuất hiện một nụ cười quen thuộc, mỗi lần mở miệng ra đều nhắc đến công tác.

-“Thật xin lỗi, em gái anh sinh bệnh, anh phải chăm sóc cô ấy nên tiến độ có chút chậm trễ.”

-“Tranh Tranh sinh bệnh sao? Em có thể vào thăm em ấy không?” – Nhạc San San quan tâm hỏi.

-“Mời vào.” – Bọn họ cũng quen biết nhiều năm với nhau, bởi vì Nhạc San San thường lui đến nhà, Tranh Tranh đối với cô ấy cũng không xa lạ, cô ấy cũng rất có tính nhẫn nại, đối xử với Lanh Canh cũng rất tốt, là một trong số ít những người nguyện ý tiếp nhận Lanh Canh.

Lúc trước, tài năng hội họa trời cho của Tranh Tranh chính là nhờ cô ấy khai phá ra, Nhạc San San còn tích cực bàn bạc, bày ra cách để giúp đỡ Tranh Tranh

Cho dù anh cũng không đặc biệt tán thành, cho dù Tranh Tranh cả đời này không thể sống tự lập thì anh vẫn sẽ chăm sóc cho cô.

Nhạc San San lại dùng lời lẽ chính nghiã đáp lại anh –“ Đây không phải là vấn đề có thể kiếm tiền hay không, nếu em ấy có cái gì đó có thể làm được thì anh phải cho em ấy làm, cho em ấy học, giúp em ấy khẳng định chính mình, không phải lúc nào cũng giống một búp bê trong tủ kính ,sống mà không có ý nghĩa gì, như vậy sẽ khiến em ấy cảm thấy không vui vẻ.”

Có lẽ lời cô ấy là đúng. Tranh Tranh cuối cùng cũng tìm được chuyện cô có thể làm, hơn nữa còn làm rất chuyên chú. Tranh của cô vẽ rất ấm áp, rất tình cảm, mang theo nét hồn nhiên, chỉ có ngươi có tâm hồn trong sáng mới có thể họa ra những thứ thuần khiến không nhiễm thế tục như vậy được, ngay cả anh nhìn cũng cảm thấy rất thích, mỗi khi cô vẽ xong một bức, anh lại được nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của em gái mình.

-“Tiểu Tranh Tranh đáng thương, sắc mặt em ấy kém quá.” – Nhạc San San sờ sờ mặt Tranh Tranh, tâm của cô cũng cảm thấy đau xót không kém.

-“Người yêu của em ấy đâu? Tại sao không ở đây chăm sóc cho em ấy?”- Bình thường không phải giống như một con cún đáng yêu quanh quẩn bên cạnh cô ấy hay sao?

Phạm Như Sâm hí mắt –“ Ai là người yêu của em ấy?”

-“Thì người nam nhân quen biết hai tháng đấy.”

-“Làm sao em biết điều này?” –Anh chưa từng đề cập cho cô biết chuyện này.

-“Mọi chuyện có liên quan với anh, làm sao em không biết được chứ?”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Phạm Như Sâm không được tự nhiên cho lắm, làm bộ nghe không hiểu liền quay mặt về hướng khác.

Cô tay áo bị người ta kéo kéo, cô cúi đầu, Tranh Tranh không biết đã thức dậy khi nào rồi –“ Chị dâu …”

-“Chuyện gì?”

-“Không được gọi bậy!” – Một người trong lòng đang nở hoa cả lên còn một người thì vẻ mặt đầy khốn quẫn.

Nhạc San San không thèm quan tâm đến phản ứng của anh ta, mặt mày hớn hở hỏi –“ Tranh Tranh tiểu ngọt tâm, có cái gì để tài năng của chị vì em mà cống hiến sao?”

-“Sinh Sinh …” – Cô nhẹ nhàng nói.

Nhạc San San nhanh chóng hiểu ra –“ Em nhớ anh ta sao?”

-“Nhớ.”

-“Tốt , chị giúp em tìm anh đến, gọi anh đến gặp em!”

-“San San!” - Phạm Như Sâm hạ giọng , ngăn cản cô –“ Chúng ta cần ra ngoài nói chuyện.”

Nhạc San San liếc nhìn anh một cái, cười cười rồi trấn an Tranh Tranh – “Yên tâm, chị nhất định sẽ giúp em.”

Rồi sau đó đi theo Phạm Như Sâm rời khỏi.

-“ Em vì sao vừa rồi lại nói như vậy?” – Vừa đến phòng khách, anh không nhịn được liền chất vấn. Cho dù là có ý tốt muốn an ủi em gái nhưng nếu cô ấy biết mình bị lừa thì Tranh Tranh sẽ càng đau khổ thêm.

-“Nếu anh ta muốn đến thì đã đến rồi, nếu như vậy sẽ không phải khiến Tranh Tranh một mình ngây ngốc chờ anh ta ở công viên đến mấy ngày.!” – Bất luận thế nào thì anh cũng không có cách nào tha thứ cho hành vi của nam nhân kia.

-“ Chuyện này nhất định là có hiểu lầm, em quen biết anh đã mười năm, anh không phải là loại nam nhân như anh nghĩ đâu.”

-“Như vậy cũng không quan trọng, anh có nỗi niềm của anh, anh không bắt buộc anh phải chấp nhận , em gái của anh thì anh sẽ tự chăm sóc cho nó.”

-“Anh không nên như vậy liền đưa ra quyết định có được không? Chuyện của Tranh Tranh anh hiểu rõ hơn ai hết mà đúng không? Sự việc này nhất định không phải như anh nghĩ đâu.!”

-“Dù thế nào cũng chẳng liên quan gì cả, anh cũng không có ý định tìm tòi nghiên cứu xem ai đúng ai sai, em chỉ cần giúp em ấy bình lặng mà sống đừng gây thêm tổn thương nào cho em ấy có được không !!!”

-“Không được! Anh như vậy chẳng khác nào như nuôi tằm ,dùng cái kén bao bọc em ấy lại, có thật đúng là nếu không chịu tổn thương sẽ không có chuyện gì không? Anh, không có quyền làm đao phủ chặt đứt đi hạnh phúc của em ấy, em ấy có thể yêu, kết hôn, sinh con, có được cuộc sống của một người bình thường, được nam nhân mà em ấy yêu chăm sóc!”

-“Nếu như không thể thì sao? Anh không muốn làm em ấy chịu tổn thương thêm lần nữa!”- Nếu anh đánh cược sai thì phải làm sao? Nếu cái nam nhân kia không chịu nổi, anh sẽ buông tha sao? Tranh Tranh lúc ấy phải làm sao? Lần đặt cược này quá lớn, ai có thể đảm bảo? Anh cũng đã từng thử tin tưởng vậy kết quả thì thế nào?

Sai một lần cũng là quá đủ rồi, anh không muốn khiến cho cô ôm ấp hy vọng thêm rồi lại bị tổn thương.

-“A Sinh sẽ không thương tổn cô ấy, anh có thể tin tưởng em một lần được không, để việc này cho em làm được không!” – Cái người nam nhân kia cũng đã từng một lần vô duyên vô cớ hỏi cô như thế nào khiến cho một cô gái vui vẻ, cô chưa bao giờ thấy anh ta lại dụng tâm lấy lòng một người như thế.

Anh ta tính tình thẳng tanh, thích thì nói thích , sẽ không diễn trò. Nếu không thương, anh ta cho dù liếc mắt cũng không để ý, đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta cảm thấy rung động trước một cô gái, cô thật sự tin tưởng ở anh.

-“Em cho em là ai? Em dựa vào cái gì để phụ trách? Tranh Tranh nếu lại bị tổn thương em sẽ bù đắp được sao? Nếu không bù đắp được thì em dựa vào cái gì mà đảm bảo? Dựa vào cái gì mà nói muốn phụ trách.?”

-“Đúng ! Em không là cái gì cả!” – Cô bị cái đầu cố chấp của anh làm giận điên người , hét lên -“ Dù sao anh cũng chỉ là một người nhát gan, ngay cảm tình yêu của chính mình cũng không dám đón nhận, chẳng lẽ anh hy vọng Tranh Tranh cũng giống anh …”

-“Đó là chuyện nhà của anh không liên quan gì đến em!” – Anh tức giận, không cần nghĩ liền phản kích.

-“Em chỉ là người ngoài, những điều mạo hiểm như vậy đương nhiên em có thể nói ra, hậu quả cũng không phải em gánh lấy, dù sao em ấy cũng không phải thân nhân của em, nỗi đau đó cũng đâu phải em gánh chịu!” – Nghĩ lại ngày đó nhìn thấy Tranh Tranh một mình ngồi xổm dầm mưa ở công viên, anh là anh trai nhìn cảnh đó cũng thấy đau đớn thay, cô hiểu sao? Em gái của anh sao có thể để cho người khác khinh thường như thế chứ!

“……” – Lời của anh cay nghiệt ,làm cho tim cô thật đau đớn!

-“Thì ra ở trong mắt anh, em đối với Tranh Tranh tất cả đều giả dối sao!!! Đều chỉ vì lấy lòng anh , em ấy chịu ủy khuất thì em sẽ không thấy khổ sở sao!!! Có phải em chỉ là một cô gái da mặt dày, lợi dụng Tranh Tranh đơn thuần lừa gạt em ấy kêu hai tiếng chị dâu sao ???!!! Có phải anh nghĩ thế không??!!””

Anh nhếch miệng định nói rồi lại thôi

-“Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, thấy đúng cũng được, không đúng cũng được, tôi đã đáp ứng Tranh Tranh là sẽ làm được, chuyện này tôi sẽ tìm A Sinh hỏi rõ ràng, sau đó tôi sẽ chờ anh quỳ xuống khấu đầu chín cái tạ tội với tôi , thừa nhận là anh sai rồi.!”

-“Còn nữa, Phạm Như Sâm – anh là tên hỗn đãn!”

-“ Hà Tất Sinh, ra đây uống rượu với tôi!”

Di động liên tiếp nhấp nháy, chợt nghe thấy mệnh lệnh của người phụ nữ bá đạo San San hẹn ra uống rượu.

Anh chẳng thèm quan tâm tới , quăng lại một câu –“ Không rảnh!”

Sau đó gác điện thoại.

Nghe khẩu khí của cô ta, không cần đoán cũng biết cô ta lại có vấn đề với người nam nhân đó rồi.

Không phải là anh muốn nói ,nhưng quyến rũ đàn ông gì đến ba ,bốn năm rồi mà vẫn thất bại ,kêu cô đi quyến rũ cũng được ,bỏ thuốc cũng được ,cưỡng hiếp cũng được ,làm gì thì làm,miễn sao đem người đó ăn sạch sẽ thì vấn đề sớm được giải quyết rồi sao ..

Kết quả cô nghe xong chỉ biết đá anh một cước rồi mắng anh là cầm thú, mỗi lần gặp trắc trở thì lại tìm anh ra uống rượu.

Uống rượu cái gì cơ chứ? Uống say mèm lại gục chết trên bàn,đúng là đồ cô gái không có tiền đồ!!!!

Không đến ba giây sau di động lại vang lên.

“Hà Tất Sinh, tôi cảnh cáo anh, nếu không ra thì tình bằng hữu của chúng ta liền chấm dứt.”

“Tôi chờ lời này rất lâu rồi !” – Anh quát

Hạ bến tàu cũng không thám thính sao ? Anh – Hà Tất Sinh, đâu phải loại người có thể kêu ra là ra ?Uhm…… Nhưng nếu người kia là Tranh Tranh , thì anh sẽ suy nghĩ suy nghĩ .

Mấy giây sau, di động lại vang!

“Hỗn đản! Hại tôi cùng anh ta cãi nhau còn dám dập điện thoại của tôi, Hà Tất Sinh, anh tốt nhất nên ra đây cho tôi một lời giải thích!”

-“Các người cãi nhau thì liên quan gì đến tôi?” – Trừ phi cô ta thật sự làm theo đề nghị đi cưỡng gian người ta, nếu không cô ta bị đá cũng không có quan hệ gì với anh. Cô gái thất tình quả là phiền phức, không có việc gì liền làm lọan lên.

-“Tôi hiện tại không rảnh nghe cô la lối, nếu cô còn gọi nữa tôi sẽ phóng hỏa thêu chết cả nhà cô đấy!”

Suy nghĩ một lát lại bổ sung thêm –“Tôi còn đang đợi điện thoại, có chuyện gì thì ngày mai tôi đến tìm cô.”

Lần này, cô quả nhiên thực ngoan không phá rối anh nữa.

Anh gần đây nói chuyện điện thoại đều “tốc chiến tốc tanhg”, không dám nói lâu, sợ Tranh Tranh không gọi được, nhưng rõ ràng là đường dây không bận, di động vẫn ở trạng thái chờ, vì sao anh vẫn không nhận được điện thoại của cô? Hà Tất Sinh quả thật là ức đến muốn chết! Nhìn ba con chó nhỏ mà anh ôm từ công viên về, bộ dáng mềm mại cọ xát vào người anh vẫn làm cho anh nhớ đến cô…!

Ai, thật sự rất muốn ôm cô!

Mới một tuần không gặp, anh đã nhớ cô đến chết khiếp, cô quả thật là không ngoan, chịu được không gặp mặt cũng không liên lạc.

Được rồi! Anh thừa nhận là anh không có cá tính như cô, sờ sờ cái mũi, anh đứng dậy.

Bước ra cửa không quên mang theo ba cái “tiểu con tin” theo cùng, nếu anh xuất hiện cùng với đám cún này nhất định sẽ được coi trọng hơn. Thật bi ai !!! Anh cư nhiên không bằng mấy con chó.

Trên đường đi, anh không ngừng tự thuyết phục chính mình, anh là nam tử hán có nguyên tắc, nếu cô không xin lỗi trước thì anh sẽ không nói chuyện với cô là không nói, anh đến chỉ là muốn cho cô cơ hội để sám hối mà thôi…

Đứng trước cửa nhà cô, sau khi tự thuyết phục mình đến lần thứ một ngàn hai trăm ba mươi sáu xong, hít một hơi sâu, anh nhấn chuông cửa!