Mối Tình Dễ Thương Của Chanh Chanh

Chương 30: “Vậy bây giờ cậu cũng thừa nhận là Chử Dực có ý tứ với cậu sao?”




Sau mấy ngày tìm kiếm vật tư, cuối cùng Liễu Chanh Chanh cũng đã tìm xong vật tư của Nam Kiếm Khách cấp 70, giờ chỉ cần tới thành chủ tìm NPC rèn để mua đồ rèn rồi rèn thành vật phẩm, cộng thêm 50000j nữa là được.

Phải nói rằng vũ khí của Nam Kiếm Khách thật sự đắt tiền đến nỗi có thể dọa chết một nhóm người.

Cô đã ngâm mình trong CGO mấy ngày nay. Rất nhiều lần Cố Anh Kiệt đã kéo An Dạo lại để hỏi thăm cô, tiện thể hỏi xem khi nào cô có thể chơi game, làm cô thấy phiền muốn chết. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, trong khoảng thời này Chước Diễm đều ở bên cạnh cô… Làm cô vô tình nhớ lại những lời Sơ Không đã nói với cô trước đây.

Tiểu Diễm Tử thật sự không có người mà anh ấy thích ở trong thực tế đúng không? Anh làm như vậy có tính là bắt cá hai tay không? Nhưng dù thế nào đi nữa thì nó cũng dựa trên thực tế…

Não của Liễu Chanh Chanh lúc này sắp hóa thành hồ nhão.

Muốn hỏi nhưng lại sợ hãi. Nhưng rốt cuộc tại sao cô lại sợ hãi chứ… Liễu Chanh Chanh không dám nghĩ tới.

Suy tư một hồi, cô mở danh sách bạn bè ra, phát hiện ra [Mèo Con Meo Meo] trong danh sách đã biến mất, có lẽ cô ta đã tự kéo mình vào danh sách đen. Lướt lên trên, lại thấy Sơ Không đang online.

Liễu Chanh Chanh ngẩn người, cảm thấy vẫn nên bỏ qua chuyện đó.

Sau đó… Sau đó cô nhận được tin nhắn trò chuyện riêng của Sơ Không.

[Trò chuyện riêng] Sơ Không: Tại sao em vẫn còn muốn ở bên cạnh Chước Diễm vậy?

Người anh em này vừa xuất hiện đã đi thẳng vào vấn đề.

[Trò chuyện riêng] Irina: Tại sao chúng tôi không thể ở bên nhau chứ?

[Trò chuyện riêng] Sơ Không: Ngoài đời thực cậu ta đã có cô gái mà cậu ta thích vậy mà lại còn ở bên cạnh em trong game, chẳng lẽ em còn không hiểu sao?

[Trò chuyện riêng] Irina: Đời thực là đời thực, trò chơi là trò chơi.

[Trò chuyện riêng] Sơ Không: Rốt cuộc em muốn cái gì vậy? Đại thần sao? Hay là giàu có? Đừng vật chất như vậy chứ.

Liễu Chanh Chanh nhìn những lời này, trong lòng chỉ muốn thốt lên một câu: Mẹ nó.

[Trò chuyện riêng] Irina: Tôi nghĩ có thể anh đã hiểu lầm. Trước tiên, tôi với Chước Diễm còn chưa đạt tới mức sẽ công khai đâu. Thứ hai, Mèo Con Meo Meo thích Chước Diễm bốn năm mà không có kết quả, có thể thấy được chính Chước Diễm cũng không thích cô ta. Cho nên đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu xem tôi là tiểu tam như vậy. Cuối cùng, anh với Mèo Con Meo Meo có quan hệ tốt như vậy, anh nói với tôi rằng ngoài đời thực anh ấy đã có cô gái mà anh ấy thích, có phải anh cố tình lừa gạt tôi hay là bôi nhọ anh ấy đúng không?

[Trò chuyện riêng] Irina: Tóm lại, Sơ Không, chuyện của tôi anh đừng có xen vào.

[Trò chuyện riêng] Sơ Không: …

[Trò chuyện riêng] Irina: Trước khi chuyện này xảy ra, tôi luôn nghĩ anh là người tốt. Anh nói chuyện lịch sự với tôi, còn đưa vũ khí cho tôi, còn bây giờ xem ra… Tôi có thể lý giải được vì anh muốn mua chuộc tôi đúng không?

[Trò chuyện riêng] Sơ Không: Rina, em tự giải quyết cho tốt đi.

Liễu Chanh Chanh vừa định nói gì đó với anh ta, kết quả lại phát hiện ra ảnh đại diện của Sơ Không đã trở nên xám xịt.

[Tổ đội] Chước Diễm: Bé Bò Sữa, em đi rèn vũ khí có cần lâu như vậy không?

Liễu Chanh Chanh: “…”

Vừa rồi đều do cô mải nói chuyện với Sơ Không nên quên mất việc rèn vũ khí.

[Tổ đội] Irina: Buổi sáng uống nhiều nước quá.

[Tổ đội] Chước Diễm: Cho nên em đã đi WC sao?

Này này, mẹ nó chứ! Tôi đã nói năng khéo léo như vậy rồi, vậy mà anh còn nói trực tiếp ra! Anh có cần phải ngốc nghếch như vậy không?

[Tổ đội] Irina: Tiểu Diễm Tử, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa đó.

[Tổ đội] Chước Diễm: Em muốn lấy thân báo đáp anh sao?

[Tổ đội] Irina: Tôi sẽ chém anh thành khoai tây thái lát chỉ trong vài giây.

[Tổ đội] Chước Diễm: ┭┮﹏┭┮ Tha mạng!

Sau khi tới NPC rèn, thanh toán phí xử lý, một thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh dành cho Nam Kiếm Khách đã ra đời. Liễu Chanh Chanh nhấp chuột phải xem các thuộc tính của nó, về cơ bản thì không tồi. Xem ra bọn họ tương đối may mắn, không tạo ra bất kỳ dữ liệu đặc biệt kỳ lạ nào.

Quay trở lại cửa ngục rồi giao dịch với Chước Diễm xong, Liễu Chanh Chanh suy nghĩ một chút rồi định hỏi anh xem những gì Sơ Không nói có đúng không.

[Tổ đội] Chước Diễm: > < Bé Bò Sữa, anh sẽ trân trọng vũ khí mà em tặng cho anh cả đời!!

[Tổ đội] Irina: Trước khi anh quyết định sẽ trân trọng nó cả đời, tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh.

[Tổ đội] Chước Diễm: _ (: 3∠) _ Em nói đi.

Suy nghĩ một hồi, Liễu Chanh Chanh vẫn gõ một đoạn văn ra trong hộp thoại, nhưng nó lại bị kẹt lại khi chuẩn bị được gửi đi.

Này, tình huống này là như nào vậy?

Cô gõ chuột, rồi nhấn bàn phím, cuối cùng ——

Cái máy tính kiêu ngạo này, à không, màn hình màu xanh, sau đó bị đình công rồi tắt ngay lập tức.

Liễu Chanh Chanh: “…”

(╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻ Máy tính à, có phải mày có thù oán gì với tao đúng không? Sớm không bị xanh màn hình, muộn không bị xanh màn hình, lại còn đúng vào thời khắc quan trọng nhất mà xanh màn hình chứ. Nói thật đi, có phải mày là một trò đùa mà Chước Diễm đã gửi tới đúng không. Mày nói cho tao biết đi, tao tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.

Liễu Chanh Chanh thở dài, chuẩn bị khởi động lại máy tính thì thấy không có phản hồi gì cả, liền chạm vào lỗ thoát khí của máy tính ——

Mẹ nó, quả thực có thể đem ra nướng khoai đó, sao lại có thể nóng như vậy chứ?

Thử suy nghĩ lại xem… Hình như cô chưa bao giờ lau bụi kể từ khi mua nó thì phải, có phải cửa thoát khí bị tắc rồi không? Sau khi tự mình nghĩ ra những chuyện đó, Liễu Chanh Chanh liền khóc ra thành nước mắt.

Sửa chữa máy tính tốn bao nhiêu tiền chứ!

Liễu Chanh Chanh như người mất hồn mà cất notebook vào trong túi đựng máy tính, sau đó đi thẳng đến tiệm sửa máy tính ở khu Tây. Cô nghe nói ông chủ là một chuyên gia máy tính, trừ khi máy tính bị hỏng hẳn, còn không máy tính nào anh ta cũng có thể sửa được.

Nghĩ đến đây, Liễu Chanh Chanh càng bước nhanh hơn.

Sau đó, liền không còn sau đó nữa, cô chỉ biết khi cô nhìn thấy mảnh giấy được dán ở trên cửa của tiệm, cô thiếu chút nữa thì bật khóc.

—— Chủ quán về quê cưới vợ, đóng cửa trong 3 ngày. Xin lỗi mọi người, nếu máy tính bị hỏng, các bạn có thể tham khảo quán Internet ở khu Đông để giải quyết rắc rối khi không sử dụng được máy tính nhé. PS: Chủ quán cà phê Internet là bạn thân của tôi, nếu các bạn dùng điện thoại chụp lại tờ giấy này, các bạn có thể được giảm giá 10% khi lên mạng.

Liễu Chanh Chanh: “…”

Cô… Nên dùng từ nào để nói ra mới đúng chứ? Chủ tiệm, anh quên ghi ngày nào rồi đó! Ai biết khi nào anh sẽ trở lại chứ!

Liễu Chanh Chanh đứng trong gió nhìn những dòng chữ lộn xộn trong tờ giấy kia một hồi lâu mới quyết định lấy điện thoại ra chụp lại tờ ghi chú. Thôi được rồi, dù sao cũng đề phòng cho bất cứ tình huống khẩn cấp nào, hơn nữa cũng không chiếm quá nhiều bộ nhớ.

Đúng lúc cô đang thở ngắn than dài chuẩn bị cất điện thoại vào trong túi thì nhận được điện thoại của Ôn Đồng. Lúc buổi sáng sau khi tan học, Ôn Đồng đã xách cặp đi ra ngoài, nói là Ôn Hải với Khâu Như Tuyết tìm cô ấy, sau đó cũng không nói gì thêm.

“Alo, Đồng Tử.”

“Tin tức lớn! Chanh Tử, tớ muốn nói với cậu một tin tức lớn đáng kinh ngạc!”

Tiếng ồn bên kia điện thoại đột nhiên tăng lên mấy lần, Liễu Chanh Chanh lập tức để điện thoại cách tai một mét, chờ âm thanh nhỏ lại mới chậm rãi để lại gần.

“Tin tức gì? Đừng nói lại là mấy chuyện lung tung gì đó nhé.”

“Không phải, cậu nhất định sẽ thấy sung sướng!”

“Nói mau.”

“Anh trai với chị dâu tớ mở một quán trà sữa ở phía Đông trường mình!”

“…” Ồ, đúng thật là có vui, ít nhất sau này cô có thể uống trà sữa miễn phí…

Chờ một chút, khu Đông sao?

Đó không phải là hướng ký túc xá của Chử Dực sao!

Đột nhiên Liễu Chanh Chanh cảm thấy câu nói “Cậu nhất định sẽ thấy sung sướng” của Ôn Đồng vừa nói thật ra cũng không phải chỉ nói đến quán trà sữa này.

“Cậu đang muốn nhắc đến ‘Khu Đông’ hay là ‘Tiệm trà sữa’ vậy?”

Ôn Đồng im lặng vài giây ——

“Đáng ghét! Cậu phải biết người ta đang muốn nhắc đến cái gì chứ!”

“Làm ơn thu hồi lại cái giọng điệu này cái… Tớ buồn nôn…”

“Nói thật, lần trước sau khi Chử Dực đăng Weibo về việc uống nước cam, tớ vẫn luôn cho rằng anh ấy thích cậu. Nhưng trong khoảng thời gian này anh ấy vẫn luôn án binh bất động, làm tớ thấy buồn bực vô cùng.”

“Anh ta án binh bất động ít ra còn đỡ hơn Cố sư huynh tới tìm tớ cả ngày lẫn đêm… Tớ không nghĩ ra được cớ nữa rồi đây.” Liễu Chanh Chanh đỡ chán, nghĩ đến lại thấy đau đầu.

Ôn Đồng thở dài một tiếng, nghi ngờ nói: “Vậy bây giờ cậu cũng thừa nhận là Chử Dực có ý tứ với cậu sao?”

“Trước đây anh ta có rủ tớ đi ăn.”

“…”

“Nhưng tớ tìm lý do để từ chối rồi.”

Ôn Đồng nghe xong lập tức không hài lòng: “Cậu nói cái gì! Cậu từ chối nam thần sao, nhất định là mắt cậu có vấn đề rồi. Không không không, mắt của cậu chắc chắn có vấn đề rồi, nếu không làm sao cậu có thể mù mặt được chứ?”

Liễu Chanh Chanh nói không nên lời. Cô thật sự rất muốn nói, mù mặt là vấn đề của thần kinh thị giác, nó không liên quan gì đến đôi mắt cả. Nhưng khi lời nói tới bên miệng, cô lại nói: “Cậu có thể nói rõ ràng quan điểm của mình ra được không?”

“Cơ hội tốt như vậy mà cậu nỡ bỏ lỡ sao?”

“Ai, đều do nam thần bị lóa mắt rồi mà, cho dù là Chử Dực hay là Cố Anh Kiệt.” Liễu Chanh Chanh thở dài.

“Kiếp này cậu đích thực là không có duyên với các nam thần rồi!”

“Mà này, cậu gọi tớ có chuyện gì vậy?” Liễu Chanh Chanh không nghĩ bọn họ lại lạc đề lâu như vậy.

“Tóm lại là tớ đang ở quán trà sữa ở khu Đông, cậu mau tới đây đi! Hai người bọn họ thế mà lại bí mật lên kế hoạch, không nói cho tớ biết gì cả, sắp khai trương rồi mới nói, chậc chậc chậc… Cậu nói xem anh trai với chị dâu tớ liệu có phải đang che giấu phúc tinh ở trong bụng không?” Ôn Đồng sờ cằm, nghi ngờ hỏi.

“Rất có khả năng.”

Cúp điện thoại xong, Liễu Chanh Chanh nhìn máy tính nặng trĩu trong tay, suy nghĩ một chút, vẫn nên tới khu Đông tìm bọn họ trước thì tốt hơn.