Mối Tình Tay Ba Của Hai Người

Chương 6-2: Lời nói dối (hạ)




Anh lấy ví da của mình ra, lấy một tấm ảnh, ép buộc tôi xem.

Là một cô gái đang cười rất xinh đẹp, tôi dám nói nếu cô gái này không cười thì hẳn là rất bình thường, nhưng khi cô nở nụ cười thì lại cực kỳ động lòng người.

Thế nhưng…”Cô ấy là ai?” Tôi ngẩn ngơ hỏi.

“Chị em.” Jesse bình tĩnh trả lời.

Tôi ngây người một lát, cuồng cười ra tiếng, “Mới không phải! Đây không phải chị của em!”

Jesse lại lấy một tấm ảnh khác ra, đó là ảnh anh chụp chung với cô ấy, anh cười rất dịu dàng, cô gái cũng khẽ mỉm cười, không phải nụ cười giống bình thường, mà là… đầu hơi nghiêng sang phải, khóe môi cong lên…

“Thế nhưng cô ấy thực sự không phải chị em!” Tôi hỗn loạn thét chói tai.

Jesse lấy tấm ảnh thứ ba ra, là ảnh chụp cô gái kia với một người con trai khác, cô thân thiết ôm lấy tay cậu ta, cười rất thoải mái. Mà người con trai thoạt nhìn như là bị lôi kéo chụp ảnh thì lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ.

Hai người kia, vẻ mặt rất giống, đại khái có đến 80% giống nhau, nếu như có nụ cười giống nhau nữa, tôi cá ít nhất cũng phải giống đến 90%.

Thế nhưng… tôi lại không nhận ra họ? Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Jesse.

Jesse chỉ vào cô gái trong ảnh, “Đây là chị em, ” lại chỉ vào người con trai, nặng nề nói: “Đây là em.”

“A?” Tôi trợn tròn mắt, một lát sau cười nói: “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Em nói cho anh biết, ” Jesse nghiêm túc nhìn tôi, “Trong căn phòng này vì sao không có ảnh của chị em? Vì sao không có ảnh của em? Vì sao không có cái gương nào? Vì sao? Em nói chị em là một sinh viên bình thường, vì sao trên giá sách đến một quyển tiểu thuyết phổ thông hoặc là sách mà sinh viên nên xem cũng không có? Em nói em chỉ là học sinh trung học bình thường, vì sao trong phòng của em đến một quyển sách giáo khoa cũng không có?”

Cả người tôi ngốc ra, tôi không biết nên trả lời anh như thế nào, có gì đó không hiểu đang quay cuồng, cảm giác như sương mù miễn cưỡng tách sang hai bên, những thứ không rõ đang dần trở nên sáng tỏ.

Tôi không muốn! Tôi hơi giãy dụa.

“Em nói cha mẹ của em là viên chức bình thường, bọn họ đâu? Họở nơi nào?” Jesse như người muốn gây sự hỏi, “Em nói nhà em là gia đình bình thường, vậy cha mẹ em đâu? Vì sao kết cấu nhà em lại là ba phòng ở hai phòng làm việc? Vì sao cha mẹ em không ở cùng em? Em chỉở cùng với chị em sao?”

Tôi kịch liệt giãy dụa.

Jesse giữ chặt tôi, “Vì sao em không xem báo chí? Vì sao không xem báo cắt của anh?”

Câu này tôi nói được! Tôi thành thạo đáp: “Em đã nói em không thích tai nạn!”

“Phải không?” Jesse cười nhàn nhạt, “Không phải à? Để anh nói cho em em là ai nhé?”

Trực giác nói cho tôi biết tôi không thích nghe, tôi liều chết giãy dụa.

Jesse càng giữ tôi chặt hơn, “Em và chị em là song sinh, năm nay hai người đều hai mươi hai tuổi, các em là con riêng của lão đại xã hội đen nổi danh “Long Vương”, mẹ các em là sát thủ đẳng cấp “Hồng Liên”, chị em là chủ quán bar “Dạ Bách Hợp”, em cũng làm việc ở đó. Cả đời chị em luôn nỗ lực vì muốn thoát khỏi thế giới xã hội đen, nhưng lại vì cứu em mà chết trong đạn lạc!”

“A a a a a a a a ————” tôi ôm tai thét lớn, “Anh nói dối anh nói dối anh nói dối! Em tuyệt đối không tin lời nói dối của anh đâu!”

Thế giới của tôi đang tan vỡ.

“Quán bar bị đập phá và cái chết của Jasmine làm Long Vương tức giận, ông ta triển khai trận chiến trả thù với quy mô lớn, huyên náo quá lớn, tin tức phát sóng liên tục ba tháng liền, em là vì vậy nên mới không xem báo chí!” Jesse giật lại hai tay đang bưng lỗ tai của tôi, “Từ nhỏ Jasmine đã làm mọi việc chỉ vì em, em bị bệnh hoang tưởng, em luôn tự xây dựng cho mình một thế giới riêng bình thường! Cha mẹ em cũng không yêu thương các em, mà em lại quá cần yêu thương, mới tìm đến chị gái song sinh của mình, Jasmine cũng theo em —— ”

“Anh nói dối anh nói dối anh nói dối…” Tôi thì thào tự nói, bên tai nghe được tiếng Jesse, cũng nghe thấy tiếng cài chốt cửa.

Thật quá ly kỳ, đời này tôi chưa từng nhìn thấy súng đâu, thật mà.

“Em giấu cô ấy ở nơi nào rồi!?” Jesse lắc lắc người tôi, “Khi em giết sạch những người ở đó thì cô ấy đã chết rồi, em mang cô ấy đi nơi nào rồi!? Ít nhất hãy cho anh được thấy cô ấy lần cuối cùng! Ít nhất hãy để anh được đặt một bó hoa lên phần mộ của cô ấy!”

Tôi tuyệt vọng khóc lên.

Thật quá ly kỳ, mọi chuyện anh nói đều thật kỳ quái, quá xa vời so với cuộc sống bình thường của tôi, giống như chuyện ở thế giới bên kia vậy.

Jesse tựa hồ có chút không đành lòng, mạnh mẽ ôm lấy tôi, “Xin lỗi, xin lỗi, xin hãy hiểu cho anh, anh cũng yêu em mà. Nhưng anh không thể nhìn em cứ sống trong thế giới ảo tưởng như vậy, anh không muốn làm vật thay thế, cũng không muốn coi em như vật thay thế cho cô ấy. Chúng ta không thể đi ra khỏi thế giới này sao? Không thể chân chính yêu nhau sau? Không thể sống chân thực sao?”

Tôi suy yếu khóc lóc.

Lời anh nói đều là lời nói dối mà thôi, sáng mai tỉnh lại, tất cả vẫn sẽ như vậy, tôi vẫn sẽ sống cuộc đời bình thường, vẫn sẽ si ngốc chờ đợi chị trở về.

Tôi yêu chị, cũng yêu anh, chúng tôi không thể cứ tiếp tục sống như vậy sao?

“Anh xin em hãy tỉnh lại đi…” Jesse hơi ôm chặt tôi, “Nói cho anh biết cô ấy ở nơi nào, chúng ta trở lại thế giới chân thực được không?”

Tôi thở hổn hển một hơi, nước mắt vẫn rơi, tôi quay đầu, J J ngồi bên cạnh bàn ăn đang có chút không biết làm sao nhìn chúng tôi. Nó chưa từng thấy chúng tôi cãi nhau kịch liệt, cho nên bị doạ đến ngớ người.

“Vậy chúng ta…” Tôi nghẹn ngào hỏi, “Chúng ta ai mới là ba đứa nhỏ?”

Jesse ngẩng đầu, đau thương nhìn tôi, “Đứa bé kia vốn không phải con của chị em đâu…”

Tôi nhắm mắt lại, “Anh nói dối.”

Jesse gắt gao ôm lấy tôi, giữa chúng tôi là một trận trầm mặc.

Thế giới này tràn ngập những lời nói dối, có lúc tôi thà rằng mình sống trong lời nói dối còn hơn.

Chỉ cần tôi tự mình biết, cuộc đời của tôi cũng không phải nói dối, như vậy là đủ rồi.