Môn Chủ Đùa Phi

Chương 7




"Muốn ta chữa bệnh của hắn?" Hoa Thiếu Khanh toàn thân tràn ngập khí tức ma mỵ hơi hơi nhướn cao tuấn mi, nhìn đôi nam nữ đang quỳ gối trước mắt hắn .

"Đúng vậy. Cầu Hoa cung chủ cứu giúp ." Nam nữ trẻ tuổi cùng dập đầu trên mặt đất.

"Muốn ta cứu giúp?"Hoa Thiếu Khanh khóe môi cười như không cười, trong con ngươi đen đang lóe qua một tia tà ác." Ngươi thật sự hi vọng bệnh của hắn khỏi hẳn sao?"

"Đúng vậy. Cầu hoa cung chủ chữa khỏi cho tướng công của ta." Nữ tử trẻ tuổi quỳ trên mặt đất cầu xin .

"Vì hắn, chuyện gì ngươi cũng có thể làm?"Hoa Thiếu Khanh đánh giá nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, bên môi tươi cười càng tà mỹ.

"Đúng vậy."Nữ nhân nâng mắt lên, trong mắt là ánh sáng kiên định.

"Ta ngược lại rất tò mò, ngươi đồng ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì, vậy còn hắn?"Hoa Thiếu Khanh môi xả cười lạnh, hỏi xong nữ tử trẻ tuổi, lại chuyển hướng nhìn nam nhân trẻ tuổi kia, " nếu là nàng hiện tại ốm đau trên giường, có khả năng là bảy tám năm mới có thể xuống giường, ngươi có thể đợi nàng bao lâu?"

"A?"Nam nhân trẻ tuổi sửng sốt một phen, thật không ngờ Hoa Thiếu Khanh đặt ra vấn đề này ." Ta đương nhiên có thể chiếu cố nàng bảy tám năm."

"Không có hai lòng?"Hoa Thiếu Khanh bên môi cười càng lạnh hơn. Hắn có thể nhìn ra sự chần chờ trong mắt nam tử này!

"Đúng” nam tử trẻ tuổi cúi đầu đáp lại.

"Lời này ý tứ là, vô luận nàng trở nên như thế nào, ngươi đều sẽ không gạt bỏ nàng sao?"Hoa Thiếu Khanh thử nói ra suy nghĩ của chính mình .

"Đúng vậy ” nam tử trẻ tuổi đáp.

"Tốt lắm. Tình cảm của các ngươi tốt như vậy, ta đáp ứng sẽ chữa trị cho ngươi ."Thời điểm đôi nam tử trẻ tuổi muốn dập đầu cảm tạ thì Hoa Thiếu Khanh đã đưa tay ngăn cản." Đừng cảm tạ ta sớm vậy, ta có điều kiện ."

"A?"Nam nữ trẻ tuổi cùng nhướng mày, không biết điều kiện của Hoa Thiếu Khanh là gì.

"Ta thích sắc đẹp của nàng, muốn nàng theo ta một đêm. Ngươi thấy sao? Hoa Thiếu Khanh khóe môi hiện lên nụ cười đầy tà nịnh, hỏi xong nam tử trẻ tuổi kia, lại chuyển hướng nhìn nữ tử, "Nàng nguyện ý vì chữa bệnh cho hắn, giúp ta ngủ một đêm?"

Hoa Nhan Hi nghỉ ngơi một lát, thay quần áo, đến đại sảnh, khi đó phát hiện không khí ở đại sảnh có chút bối rối.

"Làm sao vậy?" Hoa Nhan Hi nhìn đôi nam nữ vẻ mặt bi thương giá lạnh đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn Hoa Thiếu Khanh khóe môi tươi cười ngưng đọng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."Có phải chàng không chịu xem bệnh cho người ta phải không?" Nàng trực giác suy đoán.

"Ta đã hứa sẽ giúp bọn họ xem bệnh, chỉ là, ta không biết bọn hắn có nguyện ý để cho ta xem hay không . . . . . . Hi nhi, nàng đừng có hiểu lầm ta ." Hoa Thiếu Khanh vô tội nhìn Hoa Nhan Hi.

"Thật vậy?" Hoa Nhan Hi đối với cách nói của hắn vẫn còn nghi vấn." sao bọn họ có thể không muốn cho chàng xem? Đều đã chạy tới nơi này, chắc chắn là muốn để cho chàng xem bệnh!"

"Ta cũng không biết. . . . . . Rốt cuộc bọn họ không có nói muốn để cho ta chữa bệnh hay không." Hoa Thiếu Khanh nhún nhún vai, dáng vẻ vô tội, "Các ngươi suy xét xong chưa?"

"Được ." Nữ tử tuổi trẻ gật đầu.

"Linh nhi!" Nam nhân kia một tay ôm lấy nàng vào lòng."Thực xin lỗi, thật sự là uất ức cho nàng rồi ! Thực xin lỗi. . . . . . Chờ ta hết bệnh rồi, ta nhất định chiếu cố nàng thật tốt, dùng cả đời trả lại ân tình của nàng đối với ta. . . . . ."

"Không có vấn đề gì." Nữ nhân trẻ tuổi cùng nam tử nhìn nhau, nước mắt chảy ròng ròng, một lát sau quay đầu lại, trấn định nhìn Hoa Thiếu Khanh, "Ngươi chữa bệnh cho huynh ấy trước, xong ta mới. . . . . ."

"Cái này làm sao mà được? Ta đây phải chịu thiệt sao?" Hoa Thiếu Khanh quăng quăng môi, bộ dáng phong lưu tất nhiên là không nói chơi.

"Vậy. . . . . ." Nữ nhân trẻ tuổi hung hăng cắn răng một cái."Ngươi muốn làm cái gì, tùy ngươi đi! Nhưng là ngươi nhất định phải chữa khỏi cho huynh ấy mới được."

“Được “! Khó có phần tâm này của nàng, ta không hưởng thụ sao được?" Hoa Thiếu Khanh hơi hơi cười lạnh."Ta từ trước đến nay nói được thì làm được, nàng không cần lo lắng . Bất quá, người nên lo lắng trái lại chính là hắn."

"rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Nhìn Hoa Thiếu Khanh sai người dẫn nam tử trẻ tuổi kia đi, cũng dẫn cả nữ nhân kia nữa, Hoa Nhan Hi hoàn toàn không hiểu nổi bọn họ đang làm cái gì.

"Không có việc gì." Hoa Thiếu Khanh đem Hoa Nhan Hi ôm ở trong lòng, bên tai nàng thì thầm, "Ta cực kỳ nghe lời nàng nói, phải giúp người chữa bệnh. . . . . . Nàng không vui vẻ sao?"

"Đương nhiên vui vẻ." Hoa Nhan Hi vẫn là cảm thấy có gì đó kỳ quặc."Nhưng mà, chẳng phải chàng đã giúp nam tử kia chữa bệnh, sao vị cô nương đó nhìn khổ sở như thế?

"Bởi vì ta chuẩn bị cho nàng ấy một kinh hỉ."Hoa Thiếu Khanh tà tà nhíu mày.

"Cho nàng ấy một kinh hỉ?"Hoa Nhan Hi lần này càng buồn bực rồi." Cái gì kinh hỉ?" Rốt cuộc có cái gì kinh hỉ có thể cho họ mày chau mặt ủ như vậy?

"Nếu ta nói, ta muốn nàng ấy thoải mái mở lòng với ta, thì nàng có cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ kinh hỉ hay không?"Hoa Thiếu Khanh đơn giản một hòn đá ném hai con nhạn, thuận tiện khảo nghiệm tình ý của Hoa Nhan Hi bây giờ đối với hắn đã có bao nhiêu.

"A?"Hoa Nhan Hi vừa nghe, kiều nhan lập tức biến sắc, nội tâm truyền đến đau đớn rất nhỏ nhưng rất rõ ràng như là kim đâm ." Chàng. . . . . . Nàng ấy. . . . . . Ta. . . . . ."

Vì sao dục vọng muốn độc chiếm hắn càng ngày càng mạnh liệt? Nàng căn bản là không nghĩ hắn đối nữ nhân khác thoải mái mở lòng!

Phản ứng này của nàng, hắn thấy cũng đã đủ rồi . Hoa Thiếu Khanh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của nàng? Lừa gạt nàng thôi . Ta hiện tại còn không tính cùng nữ nhân khác chia sẻ tâm tình của ta."

"Thật vậy sao?" Hoa Nhan Hi bán tín bán nghi nháy động lông mi, đau khổ vừa rồi đã tiêu thất một nửa.

"Thật." Hoa Thiếu Khanh nhẹ nhàng điểm tay, bên môi hiện lên nụ cười nhạt, tươi cười kiên định bảo chứng."Mà còn, về sau ta cũng không tính cùng nữ nhân khác thoải mái mở lòng. . . . . . Nàng có cảm thấy ta là quá phận, không có tiến bộ?"

"Không hẳn. . . . . ." Hoa Nhan Hi một mạch lắc đầu. Nàng thật sự một chút cũng không cảm thấy."Vậy rốt cuộc chàng cấp cho nàng ta kinh hỉ gì?" Nàng muốn hắn phải giải thích rõ ràng, nếu không lòng nàng là không thể chân chính an ổn xuống.

Hoa Thiếu Khanh mỉm cười phóng môi, "Ta đối bọn họ nói ra điều kiện là, muốn ta chữa khỏi bệnh cho nam tử kia có thể được, nhưng là, nàng ấy tất phải theo ta ngủ một đêm! Đây xem như kinh hỉ, phải không?"

Rầm rập ầm vang!

Trong đầu Hoa Nhan Hi là tiếng sấm nổ ầm vang!

"chuyện này cũng tính là kinh hỉ? !" Hoa Nhan Hi vốn là sửng sốt một phen, sau đó dùng lực đẩy hắn ra."Việc này cùng việc chúng ta vừa nói thoải mái mở lòng có gì khác nhau?" Hắn rõ ràng luôn nghĩ muốn cùng nữ nhân xinh đẹp kia thoải mái mở lòng sao ! Làm sao có thể như vậy? !

"Nàng rất tức giận?" Hoa Thiếu Khanh nhướn cao tuấn mi, bên môi lại vẫn là mỉm cười đầy xao động .

"Ta đương nhiên tức giận ! Chàng làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ." Hoa Nhan Hi dĩ nhiên tức giận, ngay cả nói cũng nói không được đầy đủ .

"Làm sao có thể như thế nào?" Hoa Thiếu Khanh vẫn cứ muốn hỏi cho rõ ràng.

"Nếu chàng đối với nàng ấy thoải mái mở lòng, không tuân thủ hứa hẹn vừa rồi với ta, ta sẽ không ở bên chàng nữa. Sao chàng có thể chia rẽ một đôi uyên ương? Hoa Nhan Hi mắt hạnh trợn lên, oán hận trừng mắt nhìn hắn.

"Nếu thật là uyên ương, làm sao người ta có thể chia rẽ?"Hoa Thiếu Khanh hơi hơi cười nhạt." Giống như mặc kệ nàng làm cái gì, đi tới nơi nào, ta đều sẽ không để cho nàng rời khỏi ta ."

"Chàng đang nói cái gì?"Hoa Nhan Hi đột nhiên ngẩn ra. Nàng biết trong lời của hắn có ẩn ý, nhưng hiện tại nàng còn tâm tình đâu mà nghĩ những điều đó.

"Ta nói chính là, ta là muốn thử một chút, nếu là nầng ta thật sự vì nam nhân của nàng hy sinh, nam nhân của nàng thật sự có thể yêu nàng cả đời hay không !"Hoa Thiếu Khanh hơi hơi dương môi, con người sáng quắc thâm sâu nhìn nàng." Hi nhi, nàng hiểu ý tứ của ta không?"

"Không hiểu."Hoa Nhan Hi không cho hắn mặt mũi. Tại thời khắc này, nàng căn bản là không có tâm tư suy nghĩ những ám chỉ của hắn .

"Ví như ta là nam nhân của nàng, ta thấy nữ nhân của ta trả giá cho ta nhiều như vậy, thậm chí vì mạng của ta, ngay cả thân thể đều cũng có thể cho nam nhân khác, như thế, ta sẽ yêu nàng gấp bội, cả đời đem nàng nâng ở lòng bàn tay, chết cũng không buông? Hoa Thiếu Khanh nhẹ nhàng cười yếu ớt."Vấn đề là, nam nhân của nàng ta sẽ làm như thế nào? Có phải thật sự yêu nàng như lời hắn nói hay không? Ta rất tò mò, thật sự rất tò mò. . . . . ."

"Chàng cực kỳ biến thái !" Hoa Nhan Hi tức giận trừng mắt hắn."Nào có người thí luyện cảm tình như vậy? Chàng làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ."

Làm sao có thể muốn nữ nhân này cùng hắn ngủ!

"Làm sao không được? Muốn mời ta xem bệnh, vốn là phải trả một cái giá đặc biệt, nếu không bọn họ có thể đừng tới cầu xin ta, không phải sao?" Hoa Thiếu Khanh cười chút cảm giác tội lỗi.

"Chàng --" Hoa Nhan Hi đã tức đến mức không biết nên nói gì cho tốt.

"Đừng nóng giận, Hi nhi. Ta cũng không quá phận, không phải sao?" Hoa Thiếu Khanh ôn nhu trấn an nàng, ánh mắt thâm sâu khóa chặt nàng.

"Chàng như vậy vẫn còn không tính quá phận?" Hoa Nhan Hi phẫn nộ lên án nói.

"Làm sao có thể quá phận? Ta cũng không có thật sự muốn cùng nàng ấy đi ngủ . Ta đã nói qua, cả đời này cũng chỉ đối với nàng thoải mái mở lòng, nàng đã quên sao?" Hoa Thiếu Khanh môi mỏng phiếm xao động mỉm cười yêu mị người.

"A?" Hoa Nhan Hi ngốc kinh ngạc tại chỗ."Chàng thật sự không muốn cùng nàng ấy đi ngủ?" Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? vì sao nàng càng lúc càng không hiểu?

"Muốn kiểm tra nam nhân của nàng ta, chỉ cần làm bộ ta cùng nàng thực sự đã ngủ qua là đủ rồi. Muốn ta thật sự cùng nàng ấy đi ngủ, ta không có đồng ý !" Hoa Thiếu Khanh bên môi tươi cười biến thành đắc ý.

"A?" Hoa nhan Hi chớp chớp đôi mắt đẹp, lại chớp chớp đôi mắt đẹp, không dám tin."Chàng nói thật?"

"Ta không lừa nàng." Hoa Thiếu Khanh ôm nàng vào trong lòng, nàng không còn vùng vẫy, điềm tĩnh dựa sát vào hắn.

"Vậy. . . . . . Vậy chàng vì sao không nói sớm? Hại ta tức giận như vậy ." Hoa Nhan Hi ấp a ấp úng nói.

Nói thật, nàng cảm thấy thí luyện tình cảm của người tới cầu chẩn là không đúng, nàng vẫn để ý hắn rốt cuộc có từng muốn cùng nữ nhân khác đi ngủ không.

Nàng rốt cuộc làm sao vậy?

Hoa Thiếu Khanh trả cho nàng một cái tươi cười sâu xa khó hiểu . Nếungay từ đầu liền nói rõ với nàng, thì những trò hay phía sau thì sẽ không còn thú vị nữa?

"Ta phải đem sự tình nói rõ ràng với nữ nhân kia, nàng muốn làm gì thì cứ làm đi." Hoa Thiếu Khanh nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của nàng, lộ ra mỉm cười.

"A?" Hắn phái nàng đi?

Nàng mới không có việc mới làm những chuyện như vậy! Hiện tại quan trọng nhất là đi theo phía sau hắn mai phục, xem hắn rốt cuộc có nói thật không!

Nói toạc ra, nàng vẫn là sợ hắn không tuân thủ lời nói của hắn, cùng nữ nhân khác. . . . . .

Nữ nhân trẻ tuổi vừa thấy đến Hoa Thiếu Khanh vào phòng, trên mặt đầy nước mắt, chủ động cởi quần áo ra, người trần truồng đứng ở trước mặt Hoa Thiếu Khanh nói.

"Ngươi muốn làm gì, tùy ngươi." Nàng ai oán nói.

"Đem y phục mặc lên cho ta." Hoa Thiếu Khanh không nhìn nàng, trực tiếp bảo nữ nhân trẻ tuổi mặc lại quần áo .

"A?" Nữ nhân trẻ tuổi sửng sốt một phen, thật không ngờ Hoa Thiếu Khanh sẽ nói như vậy."Ngươi không phải nói. . . . . . Nói. . . . . ."

"Ta đối với ngươi không có hứng thú." Hoa Thiếu Khanh lạnh nhạt nói.

"Vậy ngươi --" lần này nữ nhân trẻ tuổi thật sự bị hắn làm cho đầu óc mờ mịt rồi.

"Ta không nghĩ sẽ làm gì với ngươi, bất quá, cho tướng công ngươi tưởng là chúng ta chân chính phát sinh quan hệ, là tất yếu ." Hoa Thiếu Khanh từng bước một nhẹ nhàng hướng cửa đi tới, đột nhiên mở cửa ra, bên ngoài lập tức ngã vào một mỹ nữ.

"A --" Hoa Nhan Hi đang nghe lén quá mức nhập tâm, cửa vừa mở ra, cả người nàng ngã vào bên trong, thẳng tắp ngã vào lòng hắn.

"Ách, xấu hổ. . . . . .Ta không cẩn thận đi qua, chàng lại vừa vặn mở cửa ra, ta liền ngã vào ." Hoa Nhan Hi cười đến phi thường chột dạ.

"A? Nàng thật sự chính là không cẩn thận." Hoa Thiếu Khanh mỉm cười, trong giọng nói có trêu tức."Nàng không phải không cẩn thận đi qua, liền thuận tiện không cẩn thận nghe hết đối thoại của ta cùng nàng ấy chứ?"

"Ách. . . . . . Đúng, đúng vậy? Hoa Nhan Hi xấu hổ thừa nhận." Đúng như chàng nói, ta thật là không cẩn thận mới nghe được ."

"Được rồi, được rồi ta biết nàng tuyệt đối không phải cố ý nghe lén ."Hoa Thiếu Khanh phối hợp cùng nàng một đáp một xướng." Xin hỏi một chút, nàng đối với nội dung mà nàng không cẩn thận nghe được vừa ý không?"

"Ách. . . . . . Không. . . . . . Không sai ."Hoa Nhan Hi càng lúc càng khó xử rồi. Nàng kỳ thật là lo lắng hai người họ thật sự xảy ra chuyện, không thể vãn hồi, nhưng là không nghĩ tới Hoa Thiếu Khanh có thể không đổi sắc mặt đối với sắc đẹp trước mặt.

Hại nàng không ăn trộm cũng rất khó. . . . . .

"Ta muốn nhờ nàng giúp ta một việc."Hoa Thiếu Khanh hơi hơi mở miệng, đề xuất yêu cầu.

"Gấp cái gì?"Hoa Nhan Hi nhướn cao đôi mi thanh tú.

"Giúp ta cùng nàng ấy nói chuyện phiếm, tiện thể đem y phục của nàng ta giống như đã ngủ qua với ta? Ánh mắt Hoa Thiếu Khanh ái muội, "Ta nghĩ, nàng không cần ta dạy đúng không?"

"Chàng. . . . . ." Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Nhan Hi bay lên ráng hồng.

"hiện tại ta phải nghe lời nàng, giúp nam nhân của nàng ta luyện đan dược." Hoa Thiếu Khanh dương môi cười nhạt."Việc này phải nhờ nàng rồi. Nhớ rõ giúp ta làm tốt nha."

“Ách. . . . . . tỷ mặc y phục lại trước đi?" Tuy cùng là nữ nhân, nhưng Hoa Nhan Hi vẫn thấy xấu hổ khi nhìn một nữ nhân khác trần truồng.

Nói thật, nữ nhân này dáng người rất đẹp, ngay cả nàng không cẩn thận ngắm đến, đều trợn mắt há hốc mồm, không biết vì sao Hoa Thiếu Khanh mặt không đổi sắc?

"Được." Nữ tử trẻ tuổi lại mặc quần áo, không có e lệ như Hoa Nhan Hi .

"Ách. . . . . ." Hoa Nhan Hi nghĩ đến trọng trách mà Hoa Thiếu Khanh uỷ thác cho nàng, suy nghĩ đến lông mày cũng nhíu lại."Chờ một chút, ta vừa mới đáp ứng Hoa Thiếu Khanh làm một việc rồi? Ta đáp ứng hắn biến tỷ thành . . . . . . Trời, ta làm sao có thể đáp ứng chuyện này?"

Nhất định là do việc vừa rồi - hắn không bị nữ sắc dụ dỗ làm cho vui vẻ váng đầu, mới có thể không nghĩ kỹ mơ hồ đáp ứng hắn.

"Ngươi cực kỳ thích hắn." Nữ tử trẻ tuổi đột nhiên nhìn Hoa Nhan Hi mỉm cười."Hắn cũng cực kỳ thích ngươi. Các ngươi là một đôi cực kỳ hạnh phúc ." "A? Có sao?" Hoa Nhan Hi sửng sốt một phen. Nàng rất thích hắn sao? Hắn cũng cực kỳ thích nàng sao? Bọn họ là một đôi hạnh phúc ư? "Người đang sống trong hạnh phúc, thường thường không biết chính mình cực kỳ hạnh phúc." Nữ tử trẻ tuổi đột nhiên sâu xa thở dài một hơi.

"Tỷ cùng nam tử kia không phải cực kỳ yêu nhau sao? Chờ hắn hết bệnh rồi, hai người là có thể vui vẻ hạnh phúc ở cùng một chỗ rồi." Hoa Nhan Hi thấy nữ tử thở dài, vội vàng an ủi.

Nữ tử trẻ tuổi trẻ nhàn nhạt lắc lắc đầu."Không hẳn ."

"A?" Hoa Nhan Hi kinh ngạc trừng lớn đôi mắt đẹp."Làm sao có thể? Là vì Hoa Thiếu Khanh giả vở ngủ với tỷ để lừa gạt nam nhân của tỷ sao? Nếu như ta là nam nhân của tỷ, ta sẽ vì vậy càng thêm yêu thương tỷ, vì tỷ đã vì ta hy sinh chính mình. . . . . ."

"Đó là ngươi, không phải hắn." Khóe môi nữ tử trẻ tuổi trồi lên cười nhạt.

Hoa Nhan Hi lần thứ hai ngạc nhiên."Ý của tỷ là, hắn thật sự sẽ vì sự hy sinh này mà không cần tỷ sao? Ách. . . . . . Tỷ cũng không cần quá lo lắng, ta nghĩ hắn bởi vì không có biện pháp tiếp thu nữ nhân mình yêu thích cùng nam nhân khác, một thời gian sau hắn sẽ bình thường lại thôi và sẽ càng yêu thương tỷ." Hoa Nhan Hi vội vàng khuyên giải an ủi.

"Không đâu ." Nữ tử trẻ tuổi than thở một hơi."Hắn là người như thế nào, ta rất rõ . . . . . . Hắn sẽ không muốn ta?

"không phải đâu!"Hoa Nhan Hi hết sức kích động đỡ vai của nữ tử trẻ tuổi ." tỷ ở chỗ này chờ một chút, ta đi tìm nam nhân của tỷ hỏi cho rõ ràng!"

Nói xong, nàng nhanh như chớp liền biến mất . . . . . .