Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1044: Nhìn Phong Tứ Ăn Đập 1






Làm thế nào bây giờ?Sở Ninh Dực cảm thấy đây chính là một vấn đề rất lớn.Bản thân anh cũng không thích tổ chức hoành tráng, nhưng mà có vẻ như mấy năm gần đây mẹ anh quá rảnh rỗi cho nên cứ có việc gì là lại muốn tưng bừng một bữa.Nếu mà từ chối thì có khi hậu quả còn đáng sợ hơn cả lúc bà đến thời kỳ tiền mãn kinh mất.“Nếu không...!ban ngày thì để mẹ tổ chức, buổi tối thì để Tiểu Bảo Bối chọn đồ đoán tương lai.” Tuy rằng anh thấy cái gọi là chọn đồ vật đoán tương lai này cũng rất nhàm chán.Nhưng mà đây là sinh nhật của con trai cho nên anh cũng không phản đối.Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi, dạo gần đây mẹ chồng của cô không được vui, thế nên tốt nhất cô cũng không nên gay gắt làm gì.“Cũng được.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối.


Vừa nãy nhóc còn đang sung sướng chơi đùa thế mà bây giờ đã tựa vào lòng ba mình ngủ gật, chắc vì khóc nhiều quá nên mệt rồi.Thủy An Lạc đặt đũa xuống rồi cẩn thận bế nhóc ra.Tiểu Bảo Bối hơi hé mắt ra, thấy mẹ liền yên tâm ngủ tiếp.***Ba Kiều nhập viện, Kiều Nhã Nguyễn một mực đòi ở lại bệnh viện chăm sóc cho ba.

Mẹ Kiều thì khăng khăng đòi canh giữ con gái để đảm bảo cô không trốn ra ngoài đi tìm Phong Phong.Thủy An Lạc gọi điện thoại cho Kiều Nhã Nguyễn cũng phải để mẹ Kiều xác nhận người gọi đúng là Thủy An Lạc mới được.Kiều Nhã Nguyễn đi ra khỏi phòng bệnh rồi bất đắc dĩ nói: “Bây giờ tao cảm thấy mẹ tao canh tao cứ như cai ngục canh tù nhân ấy.”“Dì chỉ quan tâm mày thôi mà.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn hai ba con đang chơi đùa trong phòng ngủ: “Ngày mai là tiệc sinh nhật một tuổi của Tiểu Bảo Bối.

Ban ngày mẹ chồng tao mở tiệc, buổi tối thì chọn đồ vật đoán tương lai, mày tới nhé?”“Chọn đồ vật đoán tương lai buổi tối thì tao đi, còn tiệc tùng thì thôi.


Ban ngày tao phải chăm sóc ba tao nữa.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi tựa lưng lên vách tường nhìn cảnh vật bên ngoài.Thủy An Lạc gật đầu: “Chú thế nào rồi?”“Không sao nữa rồi, hai ngày nữa là xuất viện được rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi định hỏi thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.Sau hôm đó, Kiều Nhã Nguyễn không biết bất cứ tin tức gì của Phong Phong, ngay cả tin trên báo chí cũng không có.Di động im lặng, Thủy An Lạc muốn hỏi lời mà Kiều Nhã Nguyễn nói hôm đấy có ý gì, nhưng cô lại cảm thấy bây giờ chưa phải lúc thích hợp.“Ngày mai tao qua đón mày nhé! Nếu không...!cô lại không yên tâm.” Thủy An Lạc nói.Kiều Nhã Nguyễn đồng ý.Thủy An Lạc cúp máy rồi nhưng vẫn nhìn chằm chằm di động trong tay.Kiều Nhã Nguyễn như vậy khiến cô cảm thấy không quen chút nào.Thủy An Lạc định đi vào phòng nhưng vừa quay lại cô lại thấy Sở Ninh Dực định ra ngoài, cô chớp mắt: “Anh đi đâu thế?”“Phong Tứ xảy ra chút rắc rối, anh qua đó xem thế nào.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa Tiểu Bảo Bối cho cô rồi xuống lầu.Thủy An Lạc vừa ôm con trai vừa không nhịn được mà tự kỷ trong đầu.Phong Tứ?Là Phong Phong sao?Đây chính là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến trong truyền thuyết đó nha.Nhưng hình như Phong Phong biến mất mấy ngày rồi mà, sao giờ lại bỗng xảy ra chuyện?Thủy An Lạc nghĩ vậy liền ôm con trai chạy xuống lầu.Điện thoại gọi tới cho Sở Ninh Dực là vì quán bar đó là của Sở Thị.Nhưng lúc anh đến thì nơi này chẳng khác gì một đống đổ nát.Quản lý vừa trông thấy Sở Ninh Dực liền vội vàng chạy tới: “Sở tổng, Phong thiếu đã đợi ở đây mấy ngày rồi.” Hơn nữa ngày nào cũng uống rất nhiều rồi lại đập phá, đập chán thì lăn ra ngủ.

Đám người bọn họ cứ tưởng qua mấy ngày là ổn thôi nhưng không ngờ sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.Sở Ninh Dực nhìn người đàn ông nằm sấp trên quầy bar, có vẻ như còn mỗi chỗ này là lành lặn.Lúc này Phong Phong nào có bộ dạng của một Ảnh đế nữa, may mà anh ta còn biết mò đến quán bar của người quen.


Quán bar này đóng cửa vài ngày cũng chỉ để hầu hạ vị này mà thôi.Lúc An Phong Dương chạy đến thì Sở Ninh Dực vẫn đang nhìn tên say mèm kia.“Có chuyện gì xảy ra thế? Nhận được điện thoại là tôi chạy tới đây ngayđấy.” An Phong Dương nói rồi cũng quay sang nhìn người đàn ông say khướt đang nằm sấp trên quầy bar.------oOo------.