Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1347: Tiểu Bảo Bối Kiêu Ngạo 5






“Con bé này!” Thủy Mặc Vân bất đắc dĩ nói.“Con đang giúp ba đấy.

Mấy người phụ nữ trong quân đội đều tùy tiện cẩu thả, sao có thể chăm sóc tốt cho ba được?” Thủy An Lạc khẽ hừ một tiếng.Thủy Mặc Vân lại bật cười.Thủy An Lạc nằm trên giường nhìn trần nhà: “Nếu có một ngày có một người thật tình đối tốt với ba, thì mặc kệ là ngoại hình người đó có thế nào, chỉ cần người đó một lòng đối tốt với ba là được rồi.”Thủy Mặc Vân nghe vậy liền cảm thấy ấm áp trong lòng.


Ông cúi đầu nhìn cặp lồng cơm trước mặt: “Được rồi, ba biết rồi! Con đừng có suốt ngày nghịch di động nữa.

Nếu ba mà tìm mẹ kế cho con thì nhất định trước tiên phải qua được ải của con cái đã.”Thủy An Lạc với Thủy Mặc Vân trò chuyện trong chốc lát rồi cúp máy.Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối đi lên, chứng tỏ là ba mẹ chồng của cô đã đi rồi.Thủy An Lạc đứng lên nhìn Tiểu Bảo Bối đã đổi tư thế thành dựa đầu vào vai ba để ngủ: “Vẫn không đặt thằng bé xuống được sao?”“Không sao, để anh bế.” Sở Ninh Dực nói rồi tiếp tục ôm con trai đi tới đi lui trong phòng.“Ai bảo anh tự dưng lại chọc giận thằng bé chứ.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn Tiểu Bảo Bối đang dựa đầu vào vai Sở Ninh Dực ngủ đến ngon lành, đôi khi thằng nhóc thối này kiêu ngạo lên thì còn ngứa đòn hơn cả ba nó.Sở Ninh Dực thật sự không biết trẻ con sẽ nhạy cảm đến thế, thế nên chỉ một chút chuyện nhỏ nhặt thôi cũng không thể sơ xuất được.“Em xuống dưới ăn chút gì đi, sau đó đi ngủ một lát!” Sở Ninh Dực nói rồi chuyển cái đầu của Tiểu Bảo Bối qua một bên vai khác.Thủy An Lạc bĩu môi.

Cô nhón chân lên nhéo nhéo cái má bụ bẫm của Tiểu Bảo Bối rồi mới xoay người đi xuống nhà.Sở Ninh Dực vẫn ôm tổ tông nhà mình làm cái giường nhỏ cho nhóc.Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi studio thì lập tức gọi điện cho Sư Hạ Dương, biết được anh ta đang ở cùng Triệu Dương Dương chụp hình thì đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức để người ta lãng phí thời gian cá nhân.“Tối nay cô đến doanh trại tìm tôi đi! Đến lúc đó chúng ta nói chuyện sau!” Sư Hạ Dương tranh thủ lúc Triệu Dương Dương đang trang điểm thì ra ở đằng sau nói chuyện.“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là tôi muốn gửi vài lời chúc động viên thôi.


Anh cứ ở với cô Triệu trước đi! Thời gian của hai người có hạn mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì lập tức cúp máy.Thời gian của Triệu Dương Dương càng ngày càng ít.

Sư Hạ Dương nhìn thì có vẻ rất kiên cường thế nhưng cũng chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi!Kiều Nhã Nguyễn cúp máy xong lại cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay, cuối cùng lại mở trò chơi lên thì thấy tài khoản phụ của cô đang giết quái tăng cấp, bởi vì tài khoản đó đã bị cô giết rớt xuống năm cấp rồi.Kiều Nhã Nguyễn tò mò, cái người này đã trộm tài khoản của cô rồi lại còn giúp cô luyện cấp nữa, bị điên hả?[Trò chuyện riêng:Kiều Thái hậu: Tôi nói này người anh em, bị tôi chém thảm như vậy rồi mà không có gì muốn nói sao?Phong Ảnh đế: Tên này rất khí phách, tôi thích.Kiều Thái hậu: Đây là tài khoản phụ của tôi, tôi luyện là để chém giải sầu.

Người anh em nói xem, trộm tài khoản lớn thì có gì không tốt, đừng nên trộm cái tài khoản mà tôi dùng để xả giận thế chứ.Phong Ảnh đế: Nói như vậy thì chẳng lẽ cái người tên Phong Ảnh đế này là kẻ thù của người anh em hả?Kiều Thái hậu: Coi như là vậy đi.Phong Ảnh đế:...Phong Ảnh đế: Vậy thì người anh em cứ chém đi! Chém rớt cấp thì tôi lại đi thăng cấp, coi như là tôi bồi thường việc trộm tài khoản của người anh em.]Kiều Nhã Nguyễn nhìn nội dung cuộc trò chuyện thì cảm thấy không ngờ trên đời này cũng có loại người này.Kiều Nhã Nguyễn hơi hơi xoa cằm, cô không tiếp tục nói gì nữa, dù sao đây cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.Phong Phong ngồi trong phòng của mình, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm mấy chữ “Coi như là vậy đi.” Anh ta thà để cô hận anh ta đến thấu xương còn hơn, nếu vậy thì có lẽ cô sẽ không dễ dàng quên anh ta có đúng không?Phong Phong nhìn trò chơi trên màn hình.


Anh ta nhìn nhân vật của mình bị chém từng đao một, nếu cứ chém như thế mà cô có thể không hận anh ta nữa thì anh ta nguyện để cô chém mình y như vậy.------oOo------.