Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 27




CHƯƠNG 27

Sáng hôm sau đứng lên ý nghĩ thanh tỉnh, lại vui vẻ, ngay cả cái gì bệnh nặng với cả cảm giác chột dạ đều không có, đương nhiên ta cũng không tính là bệnh nặng cái gì, tiêu chảy thôi, ai một năm không bị một hai lần? Bệnh nhỏ không dừng, bệnh nặng không đáng, lời vàng ngọc. Huống chi hôm nay khó có được ngày đông ấm áp, tự nhiên khiến người ta tinh thần phấn chấn, ngay cả hôm qua là một ngày phúc tạp đầy âu lo, giờ phút này mặc dù ta vẫn quan tâm nhưng có vẻ chẳng còn đáng sợ. Thời tiết tốt khiến người ta lạc quan. Bởi vậy ta hiện tại cảm thấy suy nghĩ của ta hôm qua quá nghiêm trọng, tình cảm nhiều năm đâu dễ dàng tan vỡ như vậy, hơn nữa sự việc này chưa tới mức không thể vãn hồi, nếu ta và Huyền Nguyệt thống nhất lời khai kịp thời, bằng trí thông minh của hai người bọn ta còn sợ không thể nói dối quá quan? Tỷ như hiện tại ta đã nghĩ ra ba loại giải thích, chỉ thiếu một bước nữa là mọi chuyện viên mãn…

Phương Thụ Nhân đẩy ta một cái: “Đừng đi vào cõi thần tiên, tới rồi.” Sau đó y phục nghiêm chỉnh biểu tình đoan chính hóa thân thành tổng tài bước xuống xe. Ta vội vàng cầm lên bút kí và máy tính của hắn theo ra, đầu thiếu chút nữa đập phải cửa xe. Phương Thụ Nhân cũng không quay đầu lại, ngẩng đầu mà bước vào tòa nhà, lòng ta một mặt có chút tư vị không đúng, một mặt lại thực yên tâm: như vậy sẽ không sợ có người nhìn ra quan hệ đặc thù giữa hai người bọn ta.

Đóng cửa tốt, chưa vào chỗ ngồi của mình ta liền lấy ra di động, gọi điện cho Thượng Huyền Nguyệt. Điện thoại kêu lần thứ nhất nàng liền tiếp, câu đầu tiên chính là: “Như thế nào bây giờ mới gọi điện tới?”

Ta cố không hàn huyên, húc đầu hỏi trọng điểm: “Em có nói gì bọn họ không?”

“Anh nghĩ rằng em và anh là ai? Cục quốc an đi ra cũng không kín miệng như vậy! Bọn họ thay nhau oanh tạc, em kiên cường bất khuất, hỏi một câu, em liền nói chuyện này việc riêng của người khác, em không thể tùy tiện nói, có thể nói hay không để em tìm La Lâu Lập thương lượng, anh nói, em có nghĩa khí a!”

Tâm thấp thỏm của ta đến giờ buông được phân nửa: “Em cụ thể một chút, em nói với bọn họ cái gì, từng chi tiết chính xác, chúng ta trao đổi lời khai trước, bằng không đến lúc đó phản cung sẽ không kịp.”

Thượng Huyền Nguyệt lúc này không cần nghĩ ngợi làm phương pháp ghi hình giải thích một lần, khó thấy được nàng không chỉ mồm mép lanh lợi còn có thể đem khẩu khí hai người khác nhau bắt chước y đúc, khiến ta vừa nghe vừa nhớ lại biểu tình khi nói chuyện của hai người kia. Ngũ Hữu Kì từng bước hướng dẫn lấy tình cảm để bức cung, còn Lâm Hoa trước mặt ta thì bày ra dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ, ngẫu nhiên chen vào đều là những câu xem thường không đến nơi đến chốn: “Ngươi nói xem”, “Ngươi vẫn nói đi.” Điển hình của trọng sắc khinh bạn. Ta khinh bỉ hắn.

Nghe xong tình hình thực tế, ta nhẹ nhàng thở ra, Ngũ Hữu Kì phải có vị gian thương, nhưng mặc hắn gian như quỷ, Thượng Huyền Nguyệt nhanh một câu “phải thương lượng” liền chết cũng không mở miệng, hắn dù có trăm phương ngàn kế cũng không thể làm gì. Lập tức dùng khoảng bốn mươi phút, bàn bạc với Huyền Nguyệt sách lược, soạn tốt kịch bản, thời gian nhân vật địa điểm đều lặp lại một lần, phải chịu đựng bất cứ loại khảo nghiệm nào —— đương nhiên, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, ta liền giả bộ si ngốc mắc chứng dễ quên, tùy Huyền Nguyệt xử lý tình huống, bởi vì nàng trí nhớ nàng tương đối tốt, giả bộ chỉ sợ không ai tin.

Mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, ta cả gan gọi điện cho những người liên quan, dù sao tiến cũng là một đao mà lui cũng là một đao, không bằng thừa dịp sự tình chưa phát triển phức tạp liền giải quyết tốt. Phương Thụ Nhân bên kia, ta cũng ngạnh ngẩng đầu tiếp đón —— vì cái gì đối với cả hai bên ta đều chịu lép vế a? Phương Thụ Nhân không hổ là người địa vị cao, lòng dạ khoan dung, chỉ hỏi một câu “Muốn tài xế tới đón không?”, ta từ chối liền dặn lại một câu: “Lúc về nhớ chú ý an toàn”, sau đó liền bình tĩnh xem cái gì đó, thật khiến ta nhất thời nghi ngờ hắn đang chuẩn bị sổ sách bắt ta tính toán khi về, hoặc là làm như tình tiết phim bộ – tìm thám tử tư theo dõi.

Lần này là ở nhà hàng cơm Tây nào đó, những người liên quan đều trình diện, sau khi ăn xong thì gọi đồ uống, xem ra là tư thế thẩm vấn tại nhà. Lão đại Ngũ Hữu Kì khí độ ung dung dùng một lóng tay gõ gõ, ngay cả một lời cũng không nói, ta còn phải làm bộ thành kính thanh thanh giọng bắt đầu giải thích.

“Sự tình là như vậy, kỳ thật, hết thảy đều bắt đầu từ một một cái nho nhỏ, nho nhỏ hiểu lầm… ban đầu chúng ta chỉ muốn thuận tiện làm cho Từ Vận Tiệp khỏi lo nghĩ việc đem chúng ta ghép với nhau…”

Về cơ bản ta chiếu theo sự thật mà trình bày, đương nhiên không đem động cơ nguyên thủy nhất nói ra – che dấu quan hệ của ta và Phương Thụ Nhân, còn lại không tính giấu diếm điều gì, một đời người nhỏ bé không phải đều nói dối qua sao, đó chính là giữa một đống hàng thật trộn lẫn một chút hàng giả.

Lâm Hoa trên mặt viết ‘Ta sớm biết sự thật chính là nhàm chán như vậy’, Từ Vận Tiệp tặc lưỡi bày ra biểu tình ‘Ngươi là kẻ ngốc, đáng đời’, ta nhìn hai người như vậy chỉ biết ta đã quá quan, chính là Ngũ Hữu Kì thần sắc không đổi, không khỏi có cảm giác bí hiểm. Không gian yên lặng, lão đại chậm rãi mở miệng: “Ngươi có biết ngươi phạm vào cái sai nào không?”

Ta nhất thời thả lỏng: hôm nay xem như thoát rồi. Lập tức khoanh tay cúi đầu sám hối: “Ta có tội… ta ăn năn… ta không nên nhất thời vì thuận lợi mà nói dối… ta không nên vì che dấu mà tiếp tục nói dối… lại càng không nên vì che dấu mà phỉ báng bằng hữu, tổn hại danh dự Từ tiên sinh và Lâm tiên sinh. Ta tội ác tày trời, tội không thể xá, vốn phải đoạn tuyệt nhân thế, niệm ta bình thường biểu hiện tốt, lại vi phạm lần đầu, thỉnh các vị cho ta một cơ hội chuộc lại lỗi lầm – đêm mai, Thiên Hương Lâu, tính cho ta!”

Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, đem tội danh và hình phạt đều nhận thức, đương nhiên so với việc để bọn họ tới xử lý thì càng ổn thỏa tâm tình. Quả nhiên vài vị thẩm án tại gia đều có ý tán thành, Ngũ Hữu Kì nói: “Coi như cậu thông minh, lần này quên đi, nếu còn có lần sau…”

Ta vội cười cười cúi đầu khom lưng liên tục nói: “Tuyệt không có lần sau!”. Thiên Hương Lâu a, tối mai một chút hải sản ít nhất cũng tốn của ta hơn một ngàn, ta còn dám đến lần sau? Lần sau chỉ sợ cũng không phải một chút này nọ là giải quyết xong, vạn nhất bọn họ bắt bồi ăn hơn một tháng, ta cũng chỉ có cách bán mình. Về phần Thượng Huyền Nguyệt, hừ, hôm nay mặc trang phục thục nữ, hai tay nhẹ nhàng đặt lên gối, tươi cười trong sáng, ai nhìn cũng thấy nàng vô tội. Hơn nữa, tuy tội của nàng xác thực không nhỏ, nhưng nàng và Lâm Hoa là quan hệ gì? Thời điểm này ta không cắn răng gánh tất cả trách nhiệm thì quả thực không tránh khỏi chuyện thú vị.

Trở lại nhà Phương Thụ Nhân thì hắn đang xem tin tức, ta sống sót sau tai nạn, mừng rỡ tiến tới ôm hắn liền cắn một ngụm, loại tâm tình này kỳ thực rất giống với phạm nhân được đại xá mà kích động muốn biểu đạt sự vui mừng của mình, cho nên lúc sau ta có chút hối hận, việc này với hắn có chút kích thích. May mắn Phương Thụ Nhân là người thông minh có lý trí, chuẩn xác nhận ra cảm xúc của ta, trấn an vỗ vỗ lưng ta, không mượn cơ hội làm ra hành vi vượt rào, bất quá lại nói, chúng ta trong lúc đó đừng nói vượt rào, hắn ôm ta chặt cứng.

Ngồi xuống bên cạnh Phương Thụ Nhân, đêm nay vì khẩn trương khiến cho adrenalin (tuyến trên thận) phân quá độ dẫn tới tác dụng phụ, ta không kìm được mà lẩm bẩm lải nhải với hắn, đắc ý dào dạt mà đem chuyện này nói một lần, đương nhiên việc vì chính mình ngu xuẩn nên bại lộ sự việc chỉ nói qua loa, trọng điểm là miêu tả ta đêm nay đấu trí dũng mãnh như thế nào. Kết quả chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ cho qua, không thể hướng người khác khoe một chút trí năng (trí tuệ và năng lực) của ta thực đúng là áo gấm đi đêm.

Phương Thụ Nhân nghe xong liền cho hai chữ: “Vận khí.”

Ta nhất thời không phục, cãi lại: “Nếu ta không đem lối đi chặn tốt, thủ đoạn ăn nói vận dụng hảo, vận khí cũng bị đập thành bột làm bánh bao.”

“Ô —— Ngươi mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta.”

“Đầu heo ngươi chỉ biết phúc lợi, có biết ta quên mình vì ngươi như thế nào.”

“Kia —— ngươi mượn cơ hội ăn bớt. Ngươi nói một chút, ngươi nha, có chỗ không tốt, bình thường không nỡ dùng dầu mỡ, còn giả bộ không dính dầu mỡ, kết quả mỡ trên đầu heo cũng dính đầy tay, về nhà rửa cũng đủ ăn nửa tháng…”

Phương Thụ Nhân rốt cục lắc đầu cười khổ: “Được được, ta không nói được ngươi… đêm mai ngươi mời khách, ta trả tiền. Việc này nhiều ít cũng do ta gây ra.”

Ta giật mình, lập tức lắc đầu: “Quên đi quên đi, ta còn phải tiết kiệm.”

“Ngươi đừng khách với ta.”

“Ai nha, lần này không tính giỏi cỡ nào, sao có thể lãng phí tài nguyên, được chủ trì thì phải dốc sức.”

“Tốt lắm, có chuyện gì thì nói với ta một tiếng. Ta xem tin tức trước.” Nói xong Phương Thụ Nhân liền nhìn chằm chằm cái tivi. Ta nhìn chằm chằm Phương Thụ Nhân, không đến một phút Phương Thụ Nhân liền tắt tivi: “Nói đi.”

“Hả?”

“Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, chẳng lẽ không phải đang muốn nói ra suy nghĩ của mình?”

Ta quả thực không có ý tứ này, nhưng người ta có ý tốt tắt tivi chờ, ta cũng không nên khiến người ta thất vọng, đành phải nghĩ nghĩ, sau đó trịnh trọng hỏi: “Phương Thụ Nhân, ngươi có sợ người khác biết không?”

Phương Thụ Nhân cũng trịnh trọng, ít nhất có vẻ trịnh trọng nghĩ, sau đó đáp: “Không sợ.”

Lúc này quả thực ngoài dự kiến của ta: “Ách? Vậy sao ngươi còn che dấu?”

“Không phải ngươi sợ sao?”

Ta không nói gì, sau một hồi mới có dũng khí tiếp tục hỏi: “Ngươi không sợ người nhà và bạn bè biết?”

“Ba mẹ ta ở Canada với anh chị, ngậm kẹo đùa cháu còn không kịp, căn bản không nhớ nổi ở quốc nội còn có ta.” Lời này nhìn như thoải mái, ta lại nghe ra một chút chua xót, nào biết được Phương tổng tài đứng trên vạn người lại có một tuổi thơ không được coi trọng.

“Vậy bạn bè ngươi đâu?”

“Hiện tại ta đứng ở địa vị này, làm sao tồn tại cái gì gọi là mất đi bằng hữu.” Hắn cười khổ một chút: “Địa vị và danh lợi có thể thay đổi rất nhiều thứ, mặc kệ trước kia quan hệ đơn thuần thế nào, tới nay đều biến vị.” Hắn nghiêng đầu, xoa mặt ta: “Ta không sợ công khai chuyện này, cổ phiếu công ty cũng không vì một tổng tài thích nam nhân mà suy sụp, nhiều lắm cũng chỉ là đề tài giải trí nhàm chán mà thôi.”

“Chính là ta sợ…” Thoáng tưởng tượng đến cảnh người nhà và bạn bè biết chuyện đã khiến ta khẩn trương.

Phương Thụ Nhân trầm mặc một lát, đem mặt của ta chuyển đến đối diện hắn: “Ngươi nghĩ muốn chấm dứt quan hệ của chúng ta sao?”

Ta nhất thời ngây dại. Không vì vấn đề trực tiếp này, còn bởi vì, hai ngày nay ta luôn loa lắng sợ hãi bị người ta phát hiện, sợ hãi bị ghét bỏ, cư nhiên không nghĩ tới chuyện chia tay với hắn. Đây là phương pháp giải quyết đơn giản nhất a.

Phương Thụ Nhân nhìn ta thật sâu, ta tựa hồ nhìn thấy chính mình ở trong đôi mắt rực lửa của hắn – ngốc nghếch. Hắn gắt gao ôm ta vào lòng, ở bên tai ta nặng nề nói: “Ngươi muốn chia tay với ta sao?”

Tựa như có một cây kim đâm vào trái tim, đau đớn khiến ta phát run, ta dùng sức ôm hắn, trong lòng loạn thành một đoàn, cuối cùng thốt ra: “Ta sợ…” Sau đó phát hiện ta đã rơi lệ đầy mặt.

Thân thể Phương Thụ Nhân cứng lại, sau đó nhanh chóng ôm lấy ta, lực đạo khiến xương sườn ta phát đau, hôn nhẹ một cái tóc mai ta. Bên tai cảm thấy hơi thở bất ổn của hắn, hắn nói: “Ngươi muốn chia tay với ta…”

Ta rốt cuộc khóc: “Ta sợ… ta sợ bọn họ biết…” Ta nói năng lộn xộn, đứt quãng, đem toàn bộ tâm tình tích trong lòng hai ngày nay trút hết ra.

Chờ ta bình tĩnh lại, trên đất đã có một đống khăn giấy, trong tay Phương Thụ Nhân là một hộp giấy xanh biếc, tư thế sẵn sàng khiến ta bật cười, với tay lấy một cái, nói: “Loại phục vụ này một chút cũng không hợp với ngươi.”

Phương Thụ Nhân không cười, cũng không thay đổi tư thế, tiếp tục cầm hộp giấy màu xanh, ánh mắt sáng ngời nhìn ta: “Tôi kết lại một chút: Em sợ người khác biết, nhưng em không nghĩ chia tay với tôi?”

Uy, những lời này cũng nói được rất rõ ràng a, nếu ta đáp ứng, người này còn không đắc ý coi mình bằng trời? Nhưng nếu phủ nhận, kia… kia… kia nếu hắn tưởng thật… ta cũng không phải luyến tiếc chia tay với hắn… thế nhưng… thế nhưng…

Còn không hiểu rõ lợi hại của quan hệ phức tạp này, Phương Thụ Nhân đã nói tiếp: “Em sợ hãi, tôi cùng em đối mặt, người nhà và bạn bè của em, tôi giúp em tranh thủ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần em không bỏ tôi, tôi tuyệt đối không buông tha cho em.”

Lão… lão đại, lời nói buồn nôn như vậy, ngươi cũng nói ra được, hình tượng tinh anh bình thường của ngươi chạy đi đâu rồi? Ta nghe còn phải thay ngươi ngượng ngùng… tuy rằng cảm động cũng không thể nói là không có… nhưng trong cuộc sống bình thường nghe đến loại lời kịch này vẫn không quá thích ứng.

Phương Thụ Nhân sau khi nói xong đại khái cũng có phản ứng, chứng cớ là trong mắt hắn có biểu tình xấu hổm khẳng định cảm thấy được một đời anh danh đã bị hủy bởi những lời này. Ai, bởi vậy mới nói, điện ảnh và đời thường vẫn có sự phân biệt a.

Cuối cùng, Phương Thụ Nhân cuất ra bản sắc thương nhân vô liên sỉ, coi như không có chuyện gì phát sinh, rất bình tĩnh nó chuyện với ta: “Ngày mai Chứ Thanh bay, em đi tiễn hắn, nhân tiện nói chuyện với hắn.”