Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 7




CHƯƠNG 7

Sáng hôm sau, lúc ăn sáng, ta với Phương đại tổng tài ngồi đối diện nhau không nói câu nào, vành mắt hắn biến thành màu đen, ta cũng tương tự. Tối qua đang ngủ ngon thì bị ác mộng làm tỉnh lại, hóa ra họ Phương đem ta ôm chặt muốn chết, hại ta hô hấp khó khăn, thế mới gặp ác mộng. Nhưng hắn hình như hắn cũng bị ác mộng quấy rầy không ít, điều này làm lòng ta có chút cân bằng.

Lăn qua lăn lại một đêm, thời gian đi làm ta ngủ gà ngủ gật, dù sao cũng không có gì làm. Chuông điện thoại vang lên làm ta sợ tới mức thiếu chút nữa lăn từ trên ghế xuống đất.

“Ngài khỏe, đây là đường dây trợ lý riêng thứ tư của Phương đại tổng tài.” Ta nửa sống nửa chết nhấc điện thoại.

“Ta không tìm Phương đại tổng tài, ta tìm ngươi.” Thanh âm của đối phương âm lãnh như sát thủ xã hội đen.

Ta hạ thấp giọng: “Từ Vận Tiệp, ngày đó ngươi không để ý tình bằng hữu một mình chạy trốn, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu.”

“Ai nha, ha ha, cậu cư nhiên còn nhớ rõ a.”

“Ai nha ha ha cái gì, mối thù không đội trời chung này ta khắc sâu trong lòng.”

“Tiểu La đồng chí, lúc đó bất quá chỉ là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, không nên tổn thương hòa khí nha. Nòng súng hướng ra ngoài mới có khả năng bảo vệ lợi ích giai cấp của chúng ta đúng không?”

“Biểu hiện của ngươi ngày đó có gì gọi là tình cảm giai cấp.”

“Giỏi tha thứ mới là phẩm chất tốt nha. Tôi đây không phải đang an ủi cậu sao? Có bị Phương đại tổng tài khả kính của chúng ta làm gì không?”

Tuy rằng bị làm gì nhưng ta tuyệt đối không thể nói được: “Tối nay ngươi mời.”

“Được, không thành vấn đề, muốn ăn thịt kho hay thịt bò đều tùy cậu chọn.”

“Đừng tưởng làm như vậy là có thể qua cửa. Muốn tốt đẹp ra đi thì ngoan ngoãn nhận tội đi.”

Vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc của Phương đại tổng tài, cửa khẽ động ta liền cúp ngay điện thoại, làm bộ nghiêm trang nhìn vào màn hình máy tính, lại nhìn đến báo cáo không biết là cái quỷ gì. Từ ngày cùng Từ Vận Tiệp gặp mặt bị phát hiện, Phương Thụ Nhân không có việc gì liền thường xuyên ghé qua liếc mắt một cái.

Phương đại tổng tài mặc quần áo buổi sáng ta chọn cho hắn, nghiêm túc cho ta biết: “Gọi điện thoại cho Hoa Tháng Năm đặt hai chỗ vào buổi tối, ngươi đi cùng ta.”

Hoa Tháng Năm? Hình như đây là nhà hàng nổi tiếng về đồ ăn Pháp. Phương đại tổng tài muốn kiểm tra kết quả học tập của ta hôm qua? Ta lập tức làm theo, trong vòng một phút giành được nụ cười hài lòng của Phương đại tổng tài: “Đến lúc đó ngươi phải chú ý lễ tiết một chút.” Nói xong hắn trờ về văn phòng của mình.

Nếu đã nhắc nhở ta như vậy, ta có nên thất lễ cho hắn xem một chút không? Chính là hậu quả thực nghiêm trọng a… ta chần chờ không quyết.

Chuông điện thoại lại kêu, ta xoay người: “Ngài khỏe, đây là đường dây trợ lý riêng thứ tư của Phương đại tổng tài.”

“Ngài khỏe, đây là đường dây đặt trước bữa tối miễn phí.” Từ Vận Tiệp bắt chước ngữ khí của ta.

“Để làm gì?”

“Cơm chiều a, nghĩ xong chưa, thịt kho hay thị bò?”

“Không phải đã nói với ngươi như vậy thì không được sao?”

“Ai, chúng ta là công nhân viên chức nghèo đói, sao so được với trợ lý riêng chứ, tiền lương cao như vây.”

“Hôm nay tạm thời tha cho ngươi, ta phải bồi Phương đại tổng tài ra ngoài xã giao.” Ta đột nhiên nghĩ ra một cách khiến Phương Thụ Nhân có thể tức chết, không khỏi mừng thầm.

“Đi đâu ăn a? Cao hứng như vậy.”

“Ngươi ăn không nổi đâu. Hoa Tháng Năm a.”

Từ Vận Tiệp ở đầu kia điện thoại hít một ngụm lãnh khí: “Có thể mang về cho tôi một bao điểm tâm này nọ hay không?”

“Nằm mơ” Ta cúp điện thoại. Ở cái loại nhà hàng cao cấp này ăn xong còn yêu cầu đóng gói mang về thì mất mặt quá đi? Bất quá… hắc hắc… nếu cơm nước xong ta hô to một tiếng “đóng gói!”… nói lầm bần… Phương Thụ Nhân chỉ sợ bị bẽ mặt ngay tại chỗ a.

Hoa Tháng Năm nằm ở đoạn đường hoàng kim, vừa nhìn đã biết là nơi cao quý, giá cả đương nhiên cũng phi thường cao quý. Phương Thụ Nhân đối với nhân viên mở cửa không thèm liếc lấy một cái, hiên ngang đi thẳng, dù sao đưa tiền boa cũng là việc của trợ lý riêng thứ tư là ta a. Ta vội vàng theo sát Phương Thụ Nhân, trước giờ không có đi qua loại địa phương này, có chút rụt rè cũng là bình thường.

Phương Thụ Nhân bất mãn lườm ta một cái, thấp giọng nói: “Đi thẳng người, ngẩng đầu lên, đừng có lén lút nhìn đông nhìn tây, ngươi là đến dùng cơm chứ không phải đến làm kẻ trộm.”

Ta thật muốn đá cho hắn một cú. Tuy rằng ta tự mình hiểu được trông ta như tên nhà quê bước vào nơi lộng lẫy nhưng từ miệng hắn nói ra vẫn làm người ta khó chịu.

Kế tiếp, tất cả so với TV điện ảnh cũng không khác biệt mấy. Vừa vào cửa đã có bồi bàn ân cần đưa chúng ta đến chỗ đặt trước, kéo ghế dựa mời chúng ta ngồi xuống, sau đưa tới thực đơn rất sang trọng, từ bé đến giờ ta chưa từng thấy qua, đủ để sách bìa cứng cũng xấu hổ mà chết.

Phương Thụ Nhân căn bản không xem thực đơn liền dùng ngoại ngữ ào ào nói một tràng, ta đoán chắc là tiếng Pháp. Bồi bàn mắt xanh lam không hề tỏ vẻ kinh ngạc, dùng tiếng Pháp đối đáp. Ta tự an ủi chính mình, bồi bàn người Pháp dùng tiếng Pháp nói chuyện không có gì đáng nể, còn không tự chủ mà cảm thấy tức. Nếu ngươi muốn tỏ vẻ bệ vệ oai phong với một người không hiểu tiếng Pháp thì Hoa Tháng Năm chính là lựa chọn tốt nhất, cũng bởi vậy ta hoài nghi Phương Thụ Nhân là cố tình, càng quyết tâm lên kế hoạch trả thù.

Bồi bàn tựa hồ đã cùng Phương Thụ Nhân bàn bạc xong, đang ghi chép cái gì đó, Phương Thụ Nhân đem thực đơn đưa cho ta: “Ngươi xem muốn ăn cái gì.”

Ta đem thực đơn lật qua một lượt, vì che dấu việc ta không hiểu nên mỗi trang ta đều làm bộ như nghiên cứu cẩn thận còn tỏ ra băn khoăn, kỳ thật ngoại ngữ này một chữ ta cũng không nhận thức đầy đủ, thực đơn chữ viết thật đẹp nhưng ta hiểu không nổi.

“Chọn giống của ngài đi.” Ta cuối cùng trả lời.

Phương Thụ Nhân dùng ánh mắt “Ta biết ngay mà” cười nhạo ta, lại dùng tiếng Pháp nói chuyện với bồi bàn, hừ, không phải biết nhiều hơn ta một ngoại ngữ thôi ư, có gì mà tự hào, khiêm tốn mới là phẩm chất tốt.

Lúc bồi bàn hơi cúi đầu lui ra ta mới nhẹ nhàng thở dài. Tận lực không nhìn ngó bốn phía xung quanh. Tình nhân không nhiều như ta nghĩ, đại khái bởi vì giá cả quá mức sang quý đi. Nhóm người tụ ba tụ năm vừa nhìn đã biết là thương nhân thật ra không ít, một bàn chỉ có hai nam nhân như chúng ta cũng có một ít, cũng không phải thoải mái hưởng thụ mĩ thực mà còn trao đổi cái gì đó.

“Có nhiều người chọn nơi này để bàn việc làm ăn.” Phương Thụ Nhân dường như nhìn ra ta đang quan sát cái gì, ở một bên thuyết minh: “Bầu không khí ở đây thoải mái, càng dễ kí được hợp đồng.”

Đây là nguyên nhân khiến nhà hàng này dám không nghĩ cho khách hàng, không dùng thực đơn bằng tiếng Trung mà giá cả với ngôn ngữ đều là chính tông từ Pháp.

Một lúc sau đồ ăn được mang lên, thức ăn của ta toàn rau xanh, so với Phương Thụ Nhân hoàn toàn khác nhau.

“Ta nghĩ ngươi không thích ăn cá cho nên ta gọi cho ngươi món khác.”

Ta còn chưa kịp tiêu hóa ý tốt của hắn, hắn đã nói: “Ăn cá cũng có chút phiền phức, vạn nhất ngươi làm sai liền khiến ta mất mặt.”

Ta chỉ trợn mắt nhìn hắn vài giây, liền cúi đầu đối phó với bữa ăn Pháp của mình. Bằng lương tâm mà nói, hương vị đồ ăn cũng không tồi, chỉ là với ta đồ ăn Trung Quốc vẫn hợp khẩu vị hơn. Hơn nữa, Phương Thụ Nhân ngồi đối diện giương mắt hổ theo dõi nhất cử nhất động của ta, đây chính là không khí lễ nghi trong các cuộc thi a, thế nào cũng khiến người khác không thoải mái, áp lực a, áp lực. Còn tiếp tục như vậy, ta nhất định bị loét dạ dày, thủng dạ dày. Nếu không cũng bị táo bón —– ách, chết cũng không được táo bón, thà thủng dạ dày còn hơn.

Ta ăn phi thường chậm, vừa ăn vừa ngâm nga trong đầu các quy tắc tối qua lão sư dạy. Vì không để thìa chạm vào bát nên tay ta cực lực khống chế đến nhũn ra, sáng mai nhất định đau nhức không chịu nổi. Ta ở trong lòng lớn tiếng mắng người đã phát minh ra cái loại lễ nghi này nọ trong bữa ăn của phương Tây, ta thề đêm mai nhất định phải cùng Từ Vận Tiệp ra ngoài ăn thịt kho, hơn nữa khi ăn phải phát ra tiếng thật lớn.

Rốt cuộc ăn cơm xong thì ăn hoa quả, ta thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống ghế: “Ta nghĩ tay của ta nhất định là tàn phế.”

Phương Thụ Nhân bất vi sở động: “Thường xuyên ăn sẽ thành thói quen.”

“Ngươi giết ta đi.”

“Ngươi có biết một bữa ăn ở đây tốn bao nhiêu tiền không?” Hắn nói một vài tiếng. Nếu ta là người trả tiền, ta nhất định theo đường cửa sổ toilet mà trốn ra ngoài.

“Thế nào?” Hắn tỏ ra khoe khoang khi nhìn thấy bộ dạng bị dọa chết khiếp của ta, bộ dáng như thể ‘Ta biết ngươi không cao cấp như vậy mà.’: “Đồ ăn Pháp với cửa hàng ngươi hay ăn không giống nhau sao?”

Ta đương nhiên không chịu yếu thế: “Nguyên lai đồ ăn Pháp là như thế này sao? Sớm biết như vậy thà ở nhà ăn mì của cửa hàng dưới lầu a.” Ta cố ý đem âm thanh phóng thật cao, khách nhân xung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chúng ta.

Hắn xanh mặt, ta đoán hắn nhất định một hai tháng tới cũng không dám đến nơi này ăn cơm. Trở về ta nhất định bị phạt, bất quá, hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ta thực thống khoái.

Bồi bán đến lấy thực đơn, Phương Thụ Nhân rồng bay phượng múa kí một cái, bồi bàn liền cung kính cầm cái khay lui ra. Ta liếc mắt nhìn toàn bộ quá trình Phương Thụ Nhân vẽ bùa vẽ quỷ, quyết định về nhà bắt đầu bắt chước hắn kí tên. Không biết bồi bàn có hiểu tiếng Trung hay không, ta thở dài một hơi, bỏ qua ý định gọi bồi bàn đóng gói hai cái bánh mì với cá mang về để xem sắc mặt Phương Thụ Nhân chuyển từ xanh qua đen như thế nào.