Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 37




Tâm can Bùi Uyên gần như vỡ nát. Nửa đêm bò dậy, mắt mũi hãy còn kèm nhèm đã chạy đi đưa thư, kết quả lại bị coi là nội gián.

Thiếu Cưu sáng sớm thức dậy mới biết chuyện này, chạy tới trước phòng hắn nhưng bị thị tùng nói Á khanh đã hạ lệnh bất kỳ ai cũng không được phép tiếp xúc. Nàng ấy ở bên ngoài đảo qua đảo lại hết mấy vòng, trong tai toàn là tiếng thở dài của Bùi Uyên khiến cơn giận tăng vọt, mắng hắn đến vuốt mặt không kịp.

“Ngươi không có miệng à? Không biết nói lý lẽ với nàng ta sao? Nàng ta nói ngươi là nội gián thì ngươi là nội gián à!”

Bùi Uyên thiếu điều phát khóc: “Ta ngu người luôn, sao còn nhớ tới phải biện bạch nữa, nghĩ chắc Hoàn Trạch tiên sinh cũng hiểu lầm thôi…”

“Đồ ngốc!” Thiếu Cưu hung dữ ngắt lời hắn, nhanh chân chạy đi tìm Dịch Khương nói lý.

Cả đêm Dịch Khương không hề chợp mắt, sắc mặt cũng không tốt, đang dùng bữa sáng thì Thiếu Cưu xông vào ba la bô lô mắng nàng một tràng như rải đậu. Đầu nàng cũng phát hoả, đem chén lưu ly mà Triệu thái hậu tặng ném thẳng xuống đất, vỡ tan tành.

“Ngươi nhớ kỹ thân phận của mình, ta nuôi ngươi để làm môn khách chứ không phải để ngươi hô to gọi nhỏ với ta.”

Thiếu Cưu kinh ngạc nhìn nàng. Trong ấn tượng của nàng ấy chưa bao giờ thấy nàng nổi giận, hơn nữa còn ở trước mặt mình, thế nên bị cơn giận này của nàng làm sững sờ hết nửa ngày vẫn không trấn tĩnh lại được, cuối cùng cắn môi nói: “Được, cô đợi đó, ta nhất định sẽ chứng minh được Bùi Uyên bị oan!”

“Làm thế nào chứng minh?” Hạ nhân vội thu dọn mảnh vỡ trên sàn, Dịch Khương tiện tay cầm đồ vật để trên bàn ném thẳng xuống chân nàng ấy.

Thiếu Cưu cúi đầu nhìn, là một phong thư.

“Đây là thị tùng vừa mới phát hiện trong phòng hắn, thư của Bùi Uyên căn bản không hề đem ra ngoài, nhưng lại lừa ta nói là bị cướp mất, lẽ nào còn chưa đủ giải thích vấn đề?”

Thiếu Cưu há miệng đớ lưỡi.

Dịch Khương đứng dậy, gọi Tức Thường tới, “Thay y phục cho ta, ta muốn ra ngoài.”

Tiết trời không tốt cho lắm, cực kỳ nóng bức, mặt trời khi ẩn khi hiện. Dịch Khương thay y phục xong từ trong phòng đi ra, ngang qua hành lang thì trông thấy Đam Khuy đang ôm con ưng béo kia tản bộ, vào thời điểm này, trông hết sức thanh nhàn.

Thấy nàng, Đam Khuy tiến lên hỏi: “Cô nương chuẩn bị ra ngoài?”

“Ừm, ta định đi gặp Nguỵ Vô Kỵ.”

“Không phải Tín Lăng Quân về nước rồi sao?”

“Ta và hắn đã hẹn nhau rồi, đang ở thập lý đình ngoài thành đợi ta, đôi bên vẫn còn chuyện quan trọng chưa bàn nên hắn sẽ không gấp gáp về đâu.”

Đam Khuy tiện tay cột ưng béo lên cây cột, định trở về phòng lấy kiếm: “Ta hộ tống cô nương đi nhé.”

Dịch Khương lắc đầu: “Không cần đâu, để Đông Quách Hoài đi cùng ta được rồi. Chuyện của Bùi Uyên vẫn chưa kết thúc, vạn nhất có đồng bọn đến cứu hắn thì phiền lắm, ngươi trông hắn cho kỹ vào.”

Đam Khuy liếc mắt về phía phòng Bùi Uyên, bĩu môi: “Ta từ sớm đã biết thằng nhóc đó chẳng đáng trông cậy, quả thật là vậy!”

Dịch Khương không để tâm lời càm ràm của hắn, bước ra cửa lên xe rời đi.

Đam Khuy lại tháo dây cho con ưng béo trên cột, mang nó dạo hai vòng trong viện, nghe thấy Thiếu Cưu đang nóng nảy quát Bùi Uyên thì không khỏi cười vui vẻ.

Qua một lúc sau, hắn đem ưng béo trả về tổ, vào trong phòng lấy trường kiếm, thay y phục rồi dẫn ngựa ra ngoài bằng cửa sau.

Mùa hạ năm nay càng gần tới cuối mùa lại càng nóng, hắn tránh ánh mặt trời gay gắt, chỉ chọn đoạn đường có bóng cây mát rượi mà đi, xuyên qua con hẻm nhỏ cong cong quẹo quẹo trong thành, cuối cùng dừng lại trước một tường viện cao cao. Tiện tay cột ngựa vào cây, hắn đi tới trước cánh cửa dày nặng kia, gõ gõ.

Không ai tới mở cửa khiến Đam Khuy cảm thấy kỳ lạ, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra. Chẳng qua như vậy cũng không làm khó được hắn, với chiều cao và thân thủ của mình, muốn trèo tường cực dễ.

Nhẹ nhàng nhảy qua đầu tường đi vào trong viện, xuyên qua khu vườn với hoa và cây, bước lên hành lang, phía trước không xa chính là thư phòng.

Chính diện bỗng đụng phải một đồng tử, bóng dáng nhỏ nhắn kia dường như bị kinh sợ gì đó, cứ lao thẳng vào hắn, kéo áo hắn đẩy trở về: “Sao ngươi lại tới rồi! Cửa sau không phải không có ai trông sao? Ai mở cửa cho ngươi vậy?” Trên gương mặt non nớt của đồng tử đều là vẻ khẩn trương: “Đi mau đi mau, hôm nay không thể tới, tướng quốc không thể gặp ngươi!”

“Tại sao?” Đam Khuy nhíu mày, chân nhích một cái, không chút động đậy: “Ta có chuyện gấp muốn báo với công…Công Tây tiên sinh, ngươi đừng cản.”

“Đã nói là ngươi hiện giờ không được tới mà, có người ở đây!” Đồng tử vừa nhỏ giọng nói vừa ngoảnh đầu quan sát, tay dù thế nào cũng không đẩy nổi hắn, gấp đến độ toát mồ hôi.

Đam Khuy nương theo ánh mắt của hắn nhìn về phía thư phòng: “Rốt cuộc là ai ở đây?”

Có người nghênh đón ánh mắt của hắn, từ trong phòng chậm rãi đi ra. Nam trang rộng rãi, tóc búi gọn gàng, da trắng môi đỏ, chính là gương mặt không thể nào quen thuộc hơn kia.

“Ta nghĩ người hắn nói chắc là ta nhỉ.”

Đam Khuy đơ ra như khúc gỗ, chân như thể bị đóng đinh ngay tại chỗ, không cách nào cử động: “Cô, cô nương…không phải người đi…”

“Đi gặp Nguỵ Vô Kỵ rồi? Ta gạt ngươi thôi.”

Công Tây Ngô từ sau lưng Dịch Khương bước ra, mím môi nhìn Đam Khuy, nét mặt lạnh lẽo không cách nào miêu tả.

Ánh mắt Dịch Khương từ trên người Đam Khuy dần dần chuyển sang Công Tây Ngô: “Hai người không hỏi thử ta phát hiện từ khi nào à?”

Công Tây Ngô không lên tiếng, Đam Khuy theo phản xạ tiếp lời: “Từ khi nào?”

Dịch Khương mỉm cười, nhưng trái lại trông có chút cổ quái: “Ta bỗng nhiên không muốn trả lời nữa, bởi vì quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.”

Nàng bỗng đi về phía Đam Khuy, từng bước từng bước rất rất chậm, Đam Khuy bất giác lùi về sau một bước.

“Đam Khuy, là ta có chỗ nào không phải với ngươi sao?”

Hắn im lặng không lên tiếng.

“Là ta có chỗ nào không phải với ngươi sao?” Nàng lại hỏi lần nữa, ngữ khí đã có chút thay đổi.

Đam Khuy không khỏi ngẩng lên nhìn nàng, phát hiện khoé mắt nàng đã phiếm đỏ thì quay đầu né tránh ánh mắt nàng: “Cô nương không làm gì có lỗi với ta cả.”

“Vậy vì sao phải phản bội ta?” Dịch Khương rụt tay vào tay áo, tránh để bị phát hiện nàng đã giận đến run rẩy.

Mấy ngày trước nàng còn dự định có nên trả tự do cho Đam Khuy hay không, vì hắn từng nói để báo đáp ân tình của Quỷ Cốc Tử nên mới hầu hạ nàng ba năm. Ba năm này cũng sắp tới lúc kết thúc rồi, nàng còn cảm thấy áy náy khi trói buộc hắn lâu như vậy, không ngờ lại bị hắn hung hăng đâm một đao.

“Nói đi, vì sao lại phản bội ta!”

Đam Khuy bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt quật cường nhìn thẳng vào nàng: “Chuyện này không tính là phản bội, bởi vì ta vốn không phải tuỳ tùng của cô nương, ngay từ đầu ta vào Vân Mộng Sơn căn bản không phải để báo ân gì đó.”

Dịch Khương sửng sốt nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”

“Chủ nhân của ta vốn chính là Công Tây tiên sinh.”

“Đam Khuy.” Công Tây Ngô bỗng lên tiếng, đánh mắt về phía hắn.

Ngực Đam Khuy phập phồng hai cái, chắp tay xoay người rời đi.

Dịch Khương đứng như trời trồng, cảm giác toàn thân như đang ở trong hầm băng, quay đầu nhìn về phía Công Tây Ngô, nhưng hắn đã trở vào thư phòng.

Nàng nhanh chân đuổi theo, đóng sầm cửa lại.

Công Tây Ngô quay lưng về phía cửa sổ nàng đang đứng, dường như không nghe thấy tiếng cửa đóng cái RẦM ấy.

“Sư huynh rốt cuộc có bao nhiêu chuyện giấu ta?”

“Còn phải xem sư muội muốn biết những gì.”

“Được, vậy trước nói thử xem, vì sao huynh lại xếp đặt Đam Khuy bên cạnh ta?”

“Quan sát muội mà thôi. Đam Khuy thành tâm thật ý bảo vệ muội, ngoại trừ ta, hắn đối với muội một mực trung thành.”

“……Bắt đầu từ khi nào?”

“Lúc hắn đón muội từ trong ngục ra.”

Dịch Khương cảm thấy khó mà tin nổi: “Ý của huynh là, ta vừa ra ngục thì huynh đã bắt đầu theo dõi ta?”

Sao có thể chứ? Hắn không thể nào nhanh như vậy đã biết được sự thay đổi của nàng, trước đó Đam Khuy cũng chưa từng gặp nàng.

“Không, trước đó nữa. Trong ngục vốn có tai mắt của ta, ta bố trí họ ở đó chăm sóc cho muội, bởi vì khi ấy cơ thể muội yếu ớt nhiều bệnh, ta không thể để muội xảy ra chuyện.”

Dịch Khương chợt nhớ lúc mới tới đại lao, cảm thấy thái độ các ngục tốt đối với nàng quả thật không tệ, thì ra tất cả đều do hắn sắp xếp. Chuyện này không khỏi quá đáng sợ rồi, nàng vừa đến thế giới này thì đã rơi vào tầm giám sát của hắn.

Công Tây Ngô tiếp tục nói: “Đại khái hai tháng trước khi muội ra ngục, họ bỗng nhiên báo với ta, muội có sự thay đổi rất lớn.”

Nàng cảm thấy môi miệng khô khốc: “Thay đổi…lớn nhường nào?”

“Lớn đến độ gần như hai người.” Công Tây Ngô xoay người, nhìn vào mắt nàng: “Ai nấy đều cho rằng người mang danh hiệu đệ tử Quỷ Cốc hạ sơn đều có bản lĩnh rất lớn, huống chi còn là một thiếu nữ nhỏ tuổi như vậy, hiển nhiên thâm tàng bất lộ, thậm chí ngay cả Đam Khuy cũng không rõ năng lực của muội, nhưng chỉ có ta biết được, muội của trước đây vốn dĩ không chút tài cán.”

“…..” Đôi mắt hắn phản chiếu hình ảnh Dịch Khương lùi về sau một bước, tựa lưng vào giá gỗ bằng trúc giản.

Đam Khuy nói với nàng Hoàn Trạch là đệ tử Quỷ Cốc Tử, là môn khách cấp cao nhất trong phủ Bình Nguyên Quân, nàng theo đó liền nhận định Hoàn Trạch hiển nhiên là thiếu nữ thiên tài thông minh tuyệt đỉnh, thanh cao kiêu ngạo, coi thường xung quanh, thậm chí vẫn luôn liều mạng theo đuổi hình ảnh như vậy, không ngờ cuối cùng phát hiện nàng ấy vốn hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của mình.

Từ khi bắt đầu nàng đã đi sai đường rồi.

Ánh mắt Công Tây Ngô rơi trên mặt nàng, mày nhíu lại, trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy lần đầu tiên lộ ra vẻ không cách nào lý giải được: “Muội và trước đây khác nhau quá lớn, bất luận lời nói hay tính tình, tóm lại ta cảm thấy muội và ngày trước dường như là hai cá thể hoàn toàn độc lập.”

“Thế nên…” Giọng Dịch Khương có phần khàn khàn, đưa tay ấn cổ họng mới tiếp tục nói: “Thế nên huynh vẫn luôn lẳng lặng theo dõi ta, để tìm ra nguyên nhân sự thay đổi của ta?”

“Cũng không hẳn vậy, ta càng muốn xem thử muội rốt cuộc có thể đi đến đâu. Mỗi một lần muội hành động ta đều cảm thấy bất ngờ ngoài dự đoán, như việc Đam Khuy bị muội phát hiện hôm nay. Muội của hiện tại giống một thư tịch cổ thâm thuý, mỗi một trang đều khiến người ta phải kinh ngạc, cũng không đoán được hồi kết.”

“…” Một tay Dịch Khương chống trán, bỗng nhiên bật cười.

Thì ra ngay từ đầu nàng đã nằm trong lòng bàn tay hắn, chưa bao giờ thoát khỏi tầm mắt hắn. Đã lâu như vậy nhưng bên cạnh ngay cả một người có thể tín nhiệm cũng không có, cứ như con rối bị hắn điều khiển, vậy mà còn cho rằng bản thân và hắn vị trí ngang nhau.

Công Tây Ngô nhíu mày: “Muội sao vậy?”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh đem ta nắm trong lòng bàn tay, nhìn ta từ từ giãy giụa, thậm chí nới lỏng để ta trở thành đối thủ của huynh, cảm thấy thú vị lắm sao?”

Ánh mắt Công Tây Ngô khẽ biến, không nói lời nào.

“À, huynh cứ hết lần này đến lần khác nói so với ta của ngày trước thì càng thích ta của hiện tại, ta còn tưởng là huynh hồi tâm chuyển ý, e là chỉ để ta bỏ đi phòng bị với huynh thôi nhỉ? Thời gian qua huynh tiếp cận ta như vậy, e là cũng vì kế hoạch của mình thôi, liệu có phải liên quan đến Tần quốc?”

Hắn chợt lên tiếng: “Không hẳn vậy.”

“Không hẳn vậy?” Dịch Khương gần như sắp cười đến ch ảy nước mắt: “Điểm nào không hẳn vậy?”

Thần sắc Công Tây Ngô không chút gợn sóng: “Ta thực sự thích muội của hiện tại, có thể muội không biết, ngày trước ta vẫn luôn rất ghét muội.”

Dịch Khương sững sờ. Ngữ điệu của hắn không chút thay đổi, dù nói ghét nàng cũng không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào, khiến người ta không thể phân rõ là đùa hay thật.

“Ta nói muốn cưới muội cũng là thật, nếu như thành thân, ngoại trừ muội, ta không nghĩ ra mình còn có thể cưới ai khác.”

“Nhưng huynh chưa bao giờ có ý định thành thân, đúng không?” Dịch Khương nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đôi mắt đó quá sâu, từ lần đầu gặp gỡ nàng cảm thấy nó quá mức quyến rũ, thậm chí không dám nhìn nhiều, hiện giờ mới phát hiện đôi mắt ấy sâu sắc thâm trầm: “Huynh căn bản chưa từng nghĩ tới tương lai của chúng ta, cho nên mới không chút đắn đo nói ra từ thích này. Với huynh mà nói, “thích” chỉ là một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, hoàn toàn không ảnh hưởng đến kế hoạch cũng như sắp xếp của huynh.”

Công Tây Ngô mím môi không nói.

“Thì ra tất cả đều là ta tự mình đa tình, điều huynh quan tâm căn bản không chút liên quan đến tình cảm. Ta nên biết sớm mới phải, là ta không chịu thừa nhận.” Nàng níu vạt áo, lùi lại mấy bước, hướng phía cửa mà đi.

Công Tây Ngô chợt giữ chặt cổ tay nàng: “Hiện giờ lẽ nào điều muội quan tâm nhất là những điều này? Người đời nói nữ tử thường nặng tình, ta không hi vọng muội cũng trở thành nữ tử như vậy. Muội cơ trí, không nên lãng phí vào chuyện tình cảm.”

Dịch Khương quay lại nhìn hắn: “Công Tây Ngô, trái tim huynh rốt cuộc làm từ gì vậy?”

Hắn nhíu mày.

Dịch Khương hất mạnh cánh tay hắn, xoay người bước ra ngoài.

Sắc trời âm u, mây đen che kín vầng dương, xem ra sắp đổ mưa.

Dịch Khương ra khỏi phủ Thượng khanh, người đến đỡ nàng lên xe ngựa biến thành Đông Quách Hoài.

Nàng bám vào thành xe chuẩn bị leo lên thì nghe thấy hắn ở bên cạnh thì thầm: “Chủ công, vương cung truyền đến tin tức, Thái hậu đã qua đời.”

Chân Dịch Khương hoàn toàn mất đi sức lực, suýt nữa thì ngã, may mà Đông Quách Hoài nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ nàng.

Cơn mưa âm ỉ đã lâu cuối cùng trút xuống, trong phút chốc ồ ạt xối lên đầu lên mặt nàng. Nàng vuốt mặt, rất tốt, ngay cả người cuối cùng mà nàng có thể dựa dẫm cũng mất rồi…

Thiếu Cưu đã ở trong phủ chuẩn bị đầy đủ, chờ Dịch Khương quay về sẽ tranh luận với nàng một phen. Nào ngờ còn chưa đợi được nàng trở lại thì người của Triệu vương cung đã tới, thậm chí còn có một võ quan mang bội kiếm phục giáp.

“Á khanh ở đâu?”

Thiếu Cưu nhìn gương mặt nghiêm trọng của hắn, lắc đầu.

Mưa rơi như trút, nhưng có vài người vẫn rất kiên nhẫn đứng đợi trên hành lang. Mãi tới khi trời sắp tối Dịch Khương mới về, người nàng ướt sũng, mặt sa sầm không chút ý tứ muốn nói chuyện với người khác.

Thiếu Cưu nhanh chân bước lên, vừa thấy dáng vẻ này của nàng thì mấp máy môi, lời đã đến bên miệng từ đầu chí cuối vẫn không thể nào thốt ra được.

Đông Quách Hoài đẩy nàng ấy một cái, nhỏ giọng nói: “Mau đi thả Bùi Uyên đi, chủ công nói không phải hắn.”

Thiếu Cưu bụng đầy nghi vấn nhưng cũng không thể lo nhiều hơn được, vội chạy đi tìm Bùi Uyên.

“Á khanh dừng bước.” Võ quan từ hành lang đi tới, chặn ngay phía trước Dịch Khương đang định đi vào sảnh: “Vương thượng truyền lời, có kẻ mật báo Á khanh cấu kết với người Tần, có chuyện này sao?”

Dịch Khương ngước mắt nhìn hắn: “Nói ta cấu kết với người Tần? Không phải còn nói từ trong phủ của ta tìm được mũi tiễn của Tần quốc chứ?”

Võ quan giật mình, tức thì lạnh mặt: “Nếu Á khanh đã biết, vậy không cần hạ quan nhiều lời.”

“Hừ, cờ hay. Vương thượng vậy mà lại tin, ngài ấy cũng không nghĩ thử xem, nếu ta thật sự cấu kết với Tần thì lúc đầu hà cớ gì phải nhọc lòng kết minh với Tề Nguỵ.”

Võ quan không nói gì.

Dịch Khương liếc nhìn hắn: “Ta vừa về phủ, muốn nhập cung nhận tội cũng phải chờ ta thay y phục chứ?”

Ánh mắt võ quan quét tới bộ y phục ướt sũng của nàng lại vội vàng dời tầm mắt, đưa tay mời.

Dịch Khương cất bước về phòng, chưa được mấy bước thì cơ thể liền mềm nhũn ngã xuống.

Cơ thể này vẫn không đủ khoẻ.

Lúc tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là như vậy.

Trong phòng thắp đèn, ánh nến lung linh mờ ảo. Nàng đưa tay lên sờ trán, quả nhiên nóng bừng.

Miệng lưỡi khô khốc, nàng định bò dậy uống ngụm nước nhưng vừa ngồi dậy thì phát hiện một người đang ngồi cạnh giường, không chút động đậy nhìn nàng, cũng không biết đã như vậy bao lâu rồi.

“Muốn uống nước sao?” Hắn rốt cuộc cử động, đứng dậy múc chén trà đưa cho nàng.

“Làm phiền người đường đường là Tề tướng phục vụ, thật sự có tội.” Dịch Khương đưa tay nhận lấy, ngửa đầu uống cạn rồi đưa lại cho hắn: “Cảm phiền thêm một chén nữa.”

Công Tây Ngô không nói hai lời liền nhận lấy, lại rót một chung trà cho nàng, sau khi nàng uống xong mới hỏi: “Còn muốn sao?”

Dịch Khương lắc đầu, đưa chén trà không cho hắn: “Có gì cứ nói thẳng.”

Công Tây Ngô cất chén trà, quay lại cạnh giường, ngồi xuống: “Theo ta tới Tề quốc đi.”

Dịch Khương tươi cười như hoa: “Đam Khuy bị ta đuổi đi rồi nên huynh muốn tự mình giám sát ta sao? Uổng công huynh nhọc lòng vì một nhân vật bé nhỏ chẳng đáng gì như ta, thậm chí còn giá họa ta cấu kết với Tần quốc, bức ta không còn đường lui.”

Công Tây Ngô đưa tay phủ lên tay nàng: “Triệu quốc đã không cách nào xoay chuyển, muội ở đây chính là nhân tài không có đất dụng võ.”

“Không cách nào xoay chuyển?” Dịch Khương rút tay: “Đó cũng là nhờ huynh ban tặng nhỉ. Theo ta thấy, Tề quốc chưa hẳn không cách xoay chuyển.”

Sắc mặt Công Tây Ngô khẽ biến: “Muội vì ta nên không chịu đến Tề quốc sao? Muội như vậy thì có gì khác với muội của ngày trước chứ? Muội lại trở thành một Hoàn Trạch chỉ biết nhi nữ tình trường kia.”

“Hoàn Trạch?” Dịch Khương cười lạnh, đột ngột ngồi dậy, hai tay nắm cổ áo hắn kéo về phía mình, đôi mắt hung hăng trừng hắn: “Huynh nhớ cho kỹ, trên đời này đã không có Hoàn Trạch nào cả, từ nay về sau, chỉ có ta.”

Hai người gần như dán vào một chỗ, ánh mắt Công Tây Ngô cùng nàng dây dưa, trên mặt rõ ràng lóe lên một tia kinh ngạc.