Món Quà Bí Ẩn

Chương 10




Sáng hôm sau

Năm giờ năm mươi chin phút sang, Lou thức dậy.

Buổi sang hôm trước đã được diễn tiến theo hướng chính xác như những gì anh dự đoán. Trên giường ngủ, Ruth quay lưng về phía anh trong bộ đồ ngủ ôm lấy người. Thông điệp quá rõ ràng!

Thật Raphie, anh hoàn toàn có thể vươn tới ôm lấy cô. Nhưng rõ ràng là Lou không thể tìm được một lý do gì để dỗ dành, để vượt qua ranh giới đã chia cắt họ trên giường và trong cuộc sống, để làm mọi chuyện tốt đẹp lên.

Ngay cả trong thời sinh viên, cái thời họ phải sống trong những căn phòng tồi tàn với cái máy sưởi lúc chạy lúc không, còn phòng tắm tập thể thì dùng chung cho mười mấy người, mọi việc cũng không tệ đến vậy. Họ từng ngủ chung trên một chiếc giường đơn, nhỏ đến nỗi phải thay nhau ra ngoài đổi không khí, nhưng họ chẳng quan tâm, họ thực sự thích được gần nhau.

Bây giờ họ có giường đôi rộng lớn, lớn đến nỗi khi nằm ở hai mép, cả hai vươn tay Raphie cũng không chạm tới nhau.

Nhưng họ không thể làm ấm lại cái bầu không khí kỳ lạ và lạnh lẽ như những hoa văn của tấm ga đang trải trên giường.

Lou nhớ lại lúc anh mới gặp Ruth lần đầu – hai người mười chín tuổi, chẳng vướng bận chút lo âu, và đang say trong buổi tiệc dành cho sinh viên cuối năm nhất. Sắp được nghỉ vài tuần, lại chẳng bận lâm đến kết quả thi, họ gặp nhau ở bar Quốc Tế, trên đường Wicklow. Sau cái đêm đó, Lou nhớ cô quay quắt mỗi ngày suốt khoảng thời gian anh trở về nhà cha mẹ nghỉ hè. Cô lúc nào cũng trong tâm trí anh. Nỗi nhớ hiện hữu trong từng miếng gà tây được cắt Raphie, hiện hữu trong từng mảnh giấy gói quà tuyệt đẹp anh mở, hiện hữu trong từng cuộc tranh luận của gia đình lúc quây quần bên nhau.

Vì cô mà anh mất danh hiệu vô địch trong cuộc thi “ăn nhanh” mà anh đã dành được trước đó với chị Marcia và anh Quentin. Năm nào, chị Marcia và anh Quentin cũng liên kết lại để đánh bại anh, nhưng họ không thể. “Tài năng” ăn nhanh của anh – có người gọi là nỗi ám ảnh – không ai có thể sánh kịp. Chỉ có năm ấy, anh bị đánh bại bởi anh Quentin, bởi vì lúc đang thi thì điện thoại reo và người gọi chính là cô!

Những ngày thương yêu trong sáng đó đã lui vào quá khứ. Anh trở thành đàn ông. Mà thật Raphie có lẽ anh chưa là người đàn ông. Chàng thanh niên mười chín tuổi của mùa Giáng sinh năm đó đáng lẽ bây giờ phải mong đợi thời điểm kỷ niệm ấy chứ. Đáng lẽ anh phải chộp lấy cơ hội bằng hai tay, để được có cô ngay bên cạnh, trên cái giường xinh đẹp, trong căn nhà xinh đẹp, với hai đứa con xinh đẹp đang ngủ ở phòng bên cạnh. Anh nhìn Ruth nằm bên cạnh anh trên giường. Cô đang cuộn tròn người, quay lưng lại với anh, miệng hơi mở Raphie, tóc cô rối bời như đống cỏ khô trên đỉnh đầu.

Anh mỉm cười.

Cô lúc nào cũng làm bài thi mùa Giáng sinh tốt hơn anh. Bài thi không khó, cô đã đạt thành tích tốt trong ba năm liên tiếp. Học hành lúc nào cũng là việc nhẹ nhàng đối với cô, trong khi ngược lại, anh thì rất khó khăn vất vả. Anh không biết cô lấy thời giờ ở đâu ra để học bài. Cô luôn bận rộn với những đêm phiêu lưu trong thành phố. Họ thường tổ chức tiệc hàng tuần, sau đó là mệt mỏi, ngủ vội vội vàng vàng. Nhưng Ruth vẫn có thể vào học từ ngay tiết đầu và làm bài tập đầy đủ. Cô có thể làm tất cả cùng một lúc. Ruth luôn là thủ lĩnh của những đứa bạn ưa sự bình yên phẳng lặng đến mức đáng chán. Cô cần sự mạo hiểm. Cô cần những tình huống kỳ quặc hay bất cứ cái gì bất bình thường. Và cô nổi bật lên từ những điều “bất bình thường” đó.

Anh là vật chất. Còn cô là linh hồn của mỗi bữa tiệc và của mỗi ngày.

Mỗi lần anh thi rớt phải thi lại, cô luôn ở bên cạnh, soạn bài cho anh học. Cô bỏ cả mùa hè để biến những bài học thành những trò đố vui có thưởng, có chuông để nhấn trả lời, có vòng thi trả lời nhanh, và có cả phạt.

Cô ăn mặt sang trọng lịch sự, vừa làm người dẫn chương trình, vừa làm người trợ lý, người mẫu, trình Raphie các phần thưởng dễ thương mà người nào trả lời đúng các câu hỏi sẽ được nhận. Cô làm cái thẻ, viết câu hỏi lên, có cả nhạc, tiếng vỗ tay giả. Cô điều khiển tất cả như người dẫn chương trình một gameshow. Người đáp trúng được thưởng một hộp bắp rang.

“Đúng rồi!”. Có lúc anh hét toáng lên, nản long, cố chụp lấy cái hộp bắp.

“Không đúng, Lou!”. Cô kiên quyết đáp trả lại, chặn tay anh lại.

Nếu anh không biết câu trả lời, cô sẽ giúp anh. Bằng cách nào đó, cô đã buộc anh phải thực sự chú tâm suy nghĩ về những điều anh không biết và tự tìm ra câu trả lời mà anh chưa bao giờ biết trước đó.

Trước khi gần gũi chăn gối với nhau, cô luôn né những vòng tay của anh và ranh mãnh bảo: “Trả lời cho em câu này đi”.

Mặc cho anh chống đối, cô vẫn kiên trì… “Nhanh nào Lou, anh biết câu trả lời mà”.

Nếu anh không biết, anh sẽ phải cố gắng tìm câu trả lời.

Họ dự định cùng nhau đi Úc sau khi ra trường. Một năm phiêu lưu mạo hiểu trước khi bắt đầu cuộc sống mới.

Quyết tâm noi gương theo bạn bè ở đó, họ dùng tiền để dành một năm để mua vé máy bay; anh làm pha chế cho quán bar Temple, cô chạy bàn. Họ dành dụm để cùng nhau thực hiện ước mơ. Nhưng anh trượt kỳ thi tốt nghiệp, còn Ruth thì vượt qua dễ dàng. Đáng lẽ anh đã buông xuôi tất cả, nhưng cô không đồng ý, cô cố gắng khuyên anh và thuyết phục anh rằng anh có thể làm lại được, và cô đã làm mọi thứ vì anh.

Trong khi anh bắt đầu lại được một vài tháng của năm học ấy thì Ruth dự lễ tốt nghiệp của cô. Anh sẽ tham dự vào những năm sau. Nhưng anh đã uống quá nhiều vào ngày hôm đó, làm cô khốn khổ cả đêm.

Trong một năm chờ anh tốt nghiệp, Ruth hoàn tất chương trình MBA. Cô chưa bao giờ khoe anh tấm bằng đó, chưa bao giờ làm cho anh cảm thấy thất bại, chưa bao giờ ăn mừng những thành công tuyệt vờ của cô với mục đích làm cho anh cảm thấy bị tổn thương. Cô luôn là người bạn chân thành, là một người bạn gái, là vật chất và tinh thần của mỗi buổi tiệc, là một sinh viên giỏi, và là một người thành công.

Vậy từ khi nào mà anh phải bực bội với cô? Anh không biết có phải tại vì anh chưa bao giờ cảm thấy tự hài long, hay tại vì đó là cách để anh trừng phạt cô? Có cái gì đó ẩn giấu đằng sau tâm lý bất thường đó. Anh đã quá kém cỏi và ích kỷ đến nỗi không thể từ chối một phụ nữ quyến rũ luôn để ý đến anh. Khi điều đó xảy ra, anh mất cả ý thức. Anh biết mình đã làm một việc sai lầm, chắc chắn là như vậy. Nhưng anh không quan tâm. Anh không thể bị đánh bại, không có nhân và không có quả gì cả.

Sáu tháng trước, Ruth bắt gặp anh với cô bảo mẫu. Anh chỉ đến với cô ta vài lần trong những dịp đặc biệt, nhưng anh biết rằng nếu có một thước đo về sự tuyệt diệu của những cuộc tình thì theo ý anh, chuyện chăn gối với cô bảo mẫu phải xếp vào mức gần như thấp nhất.

Sau khi kết thúc với cô bảo mẫu, kể từ đó, anh chẳng có ai khác cả ngoài chuyện nhăng nhít với Alison, một sai lầm đáng tiếc của anh. Quả thật trong chuyện ngoại tình, nếu như có một mức độ nào đó đáng được chấp nhận thì nó rơi vào trường hợp của Lou. Anh sau, còn cô thì hấp dẫn, và chuyện xảy ra, anh thực sự hối hận. Nhưng nó chẳng có giá trị gì cả…

“Lou”, Ruth chợt gắt lên, cắt ngang suy nghĩ của anh làm anh giật mình.

“Xin chào”, anh cười. “Em biết anh đang suy nghĩ gì kh…”

“Anh có nghe cái gì không?”, Cô ngắt lời. “Anh làm gì mà thức dậy rồi cứ nằm nhìn lên trần nhà như thế?”.

“Hả?”, anh quay sang trái, nghe đồng hồ báo thức sáu giờ. “Ồ, xin lỗi”. Anh chồm người tắt chuông báo thức.

Hình như anh đã làm điều gì sai nên mặt cô chuyển sang đỏ bừng giận dữ. Cô vùng ra khỏi giường như thể là một viên đạn được bắn vèo ra từ họng súng, biến nhanh khỏi phòng. Tóc cô bung ra mọi hướng như đang bị kẹt ngón tay trong ổ điện. Chỉ đến khi đó, anh mới nghe được tiếng khóc của Pud.

“Chết tiệt”. Anh chớp măt mỏi mệt.

“Bố nói bậy há!”, một giọng nhỏ nhẹ vang lên sau cánh cửa.

“Chào con gái Lucy”, anh cười.

Cô bé năm tuổi trong bộ đồ màu hồng, lôi cái mền dài trên đất, tóc màu nâu Chocolate bù xù hết cả lên. Cặp mắt nâu to tròn thể hiện vẻ lo lắng. Cô bé đứng cuối giường trong khi Lou im lặng chờ xem con gái nói gì.

“Tối nay bố sẽ về chứ hả bố?”

“Có chuyện gì tối nay à?”.

“Có buổi diễn kịch trong trường của con”.

“Ồ vâng, con yêu! Con muốn bố đến phải không?”

Cô bé gật đầu.

“Nhưng sao phải thế?”, anh nói với vẻ mệt mỏi. “Con biết bố rất bận mà, bố không đến được”.

“Nhưng con sẽ tham gia diễn mà”.

“Sao con không diễn cho bố xem ngay bây giờ đi, để bố không phải vào trường”.

“Nhưng con không có đồ diễn”.

“Không sao. Bố sẽ tưởng tượng. Mẹ lúc nào cũng nói tưởng tượng là rất tốt, phải không?”, anh nhìn ra cửa phòng, để chắc rằng Ruth không nghe thấy. “Vậy con diễn cho bố xem trong khi bố thay quần áo, được không?”.

Anh bỏ mền ra, ngồi dậy mặc vội cái quần soọc và áo thể dục, trong khi Lucy đang bắt đầu múa xoay tròn.

“Bố, bố không xem con diễn à?”

“Bố đang xem con yêu”. Anh liếc nhìn con bé. “Con làm gì thế?”

“Con làm chiếc lá. Trong một ngày nhiều gió, con rời khỏi cành cây và rơi như thế!”. Cô bé xoay vòng một lần nữa. Lou nhìn chỗ khác rồi quay lại nhìn tivi.

“Chiếc lá thì có liên quan gì đến Chúa và Giáng sinh?”

“Ca sĩ?”. Cô bé ngưng lại và ngồi xuống băng ghế đẩy tạ, hơi bị hoa mắt.

Anh cau mày. “Không phải ca sĩ. Vở kịch nói về chuyện gì?”

Cô bé hít thật sâu vào và nói như thể thuộc lòng câu chuyện. “Ba người đàn ông thông minh phải tìm ra ngôi sao”.

“Đi theo ngôi sao”, anh sửa lại và chuẩn bị chạy đều trên máy tập thể dục.

“Không, họ tìm ra một ngôi sao. Họ là quan tòa trong vở Tìm ra Ngôi sao, Pontinus Pilate hát và mọi người la ó chế giễu, và sau đó Judus hát, mọi người lại la ó, và tiếp theo Chúa hát và Ngài chiến thắng bởi vì Ngài có Nhân tố X”.

“Chúa Giê Su?”. Lou trợn mắt.

“Vâng, Chúa Giê Su Siêu nhiên”. Cô nhảy thêm vài vòng.

“Sao con làm chiếc lá?”.

Cô bé nhún vai và anh cười.

“Bố đi xem con nhé, đi mà bố!”

“Ừ”, anh nói, lấy khăn lau mặt.

“Bố hứa nhé?”

“Chắc chắn”, anh nói đại. “Được rồi, giờ con trở lại với mẹ đi. Bố phải đi tắm”.

Hai mươi phút sau, trong tư thế sẵn sàng đi làm, Lou đến phòng bếp nói lời tạm biệt. Pud ngồi trên cái ghế em bé cao cao, chà chà trái chuối lên tóc. Lucy thì mút cái muỗng và đang dán mắt vào bộ phim hoạt hình được mở với âm thanh hết cỡ. Và Ruth, trong chiếc váy dài đang chuẩn bị buổi trưa ở trường cho Lucy mang theo. Trông cô có vẻ rất mệt mỏi.

“Tạm biệt con”. Anh hôn lên đầu Lucy. Cô bé chẳng nhúc nhích vì đang bị cuốn vào chương trình phim hoạt hình. Anh quay sang Pud, cố tìm một chỗ không dính thức ăn trên mặt thằng bé. “Tạm biệt con trai, bái bai con!”. Anh hôn vội vào đỉnh đầu của Pud rồi đi vòng qua chỗ Ruth.

“Anh muốn sẽ gặp em ở đó lúc sáu giờ hay lát tối chung ta đi cùng đi từ nhà?”.

“Đi đâu?”.

“Đến trường”.

“Ồ… Chuyện đó…”. Anh hạ giọng.

“Anh phải đi, anh đã hứa rồi”. Cô dừng quẹt bơ vào bánh mì, nhìn anh với sự tức giận.

“Lucy đã múa cho anh xem rồi và anh đã nói chuyện với con, vì thế con bé sẽ không sao nếu anh không có ở đó”. Anh nhón một miếng giăm bong bỏ vào mồm. “Em có biết tại sao con lại đóng vai chiếc lá trong vở Chúa Giáng sinh không?”

Ruth cười lớn. “Lou, em biết là anh đang đùa với em. Em đã nói anh ghi vào lịch làm việc hồi tháng trước rồi. Và em cũng đã nhắc anh hồi tuần rồi. Thậm chí em đã gọi Tracey ở văn phòng…”

“À, thì ra là thế”. Anh búng tay một cách kỳ lạ. “Tracey đã nghỉ làm rồi. Alison thay thế. Vì vậy, có lẽ có vấn đề trong khi thay đổi nhân sự”. Anh cố nói khôi hài, nhưng gương mặt vui vẻ của Ruth từ từ biến thành thất vọng, căm hờn, phẫn nộ, tất cả hướng về anh.

“Em đã nhắc hai lần hồi tuần rồi. Em cũng mới nhắc hồi sáng hôm qua, em nói giống như con vẹt mà anh vẫn không nhớ. Vở diễn trong trường, bữa ăn tối với mẹ anh, bố anh, chị dâu Alexandra và anh Quentin. Chị Marcia có thể đến, nếu chị ấy có thể dời lại buổi vật lý trị liệu”.

“Không, chị ấy không thể không tham dự”. Lou trợn mắt.“Ruth, làm ơn đi… Anh thà đâm cây ghim vào con mắt còn hơn đi ăn bữa tối với họ”.

“Họ là gia đình của anh, Lou”.

“Anh Quentin chỉ nói toàn về thuyền buồm, thuyền buồm, và thuyền buồm. Anh ta không thể nói gì khác được ngoài cột buồm và cột dây neo”.

“Anh cũng từng thích đi thuyền buồm với anh Quentin mà”.

“Đúng, anh đã từng thích thuyền buồm. Nhưng không chỉ với anh Quentin! Mà chuyện đó đã lâu lắm rồi. Anh không thể nói chuyện cột buồm với cột dây neo lúc này được.” Anh lầm bầm. “Chị Marcia… Chị ấy không cần vật lý trị liệu, mà cần một cái đá vòa mông. Chỉ có chị Alexandra là ổn”. Anh kiếm chuyện và chìm trong suy nghĩ.

“Anh nói cái gì ổn? Những con thuyền hay chị dâu?”, Ruth hỏi mỉa, làm anh phải liếc nhìn hồi lâu.

Lou vờ không nghe: “Anh không biết chị ấy nghĩ sao về anh Quentin, anh không thể nào hiểu được. Chị ấy hoàn toàn khác so với anh Quentin”.

“Khác với anh, ý anh vậy phải không?”, Ruth ngắt lời.

“Cô ấy là người mẫu, Ruth”.

“Thì sao?”.

“Chỉ có một thứ anh Quentin có chung với người mâix là anh ấy sưu tầm mẫu tàu”. Anh tiếp tục, sự bực mình tăng lên. “Mẹ và bố cũng đến à?”. Anh hỏi. “Không thể như thế được”.

“Gì mà không thể?”, cô nói, tiếp tục chuẩn bị bữa trưa. “Lucy mong anh có mặt ở buổi diễn, bố mẹ anh cũng thích, và em cũng cần anh. Em không thể vừa chuẩn bị bữa tối vừa tiếp khách một mình”.

“Mẹ sẽ giúp em”.

“Mẹ anh mới vừa phẫu thuật xương hông”. Ruth cố gắng để không hét lên.

“Sao anh không biết được! Thì chính anh đón mẹ ở bệnh viện về chứ đâu!”, anh lầm bầm. “Trong khi anh Quentin biến mất với chiếc thuyền buồm của anh ta”.

“Không phải là biến mất với chiếc thuyền buồm mà anh ta đang tham gia cuộc đua, Lou!”. Cô bỏ con dao xuống, quay lại phía anh, nhẹ nhàng hơn. “Ráng đi nào!”. Cô hôn lên môi anh và anh nhắm mắt lại, cố kéo dài khoảnh khắc hiếm hoi.

“Nhưng anh có quá nhiều việc phải làm”, anh nói dịu dàng trong nụ hôn. “Nó rất quan trọng đối với anh”.

Ruth ngừng hôn, lùi lại. Hình như anh không phải con người. Cô im lặng trong khi trét bơ thật mạnh lên bánh mì, con dao chạm vào bánh mì đen một cách thô bạo tạo thành những cái lỗ. Cô dặt vào một miếng giăm bông, một miếng pho mát, và ép lại, sau đó cắt theo đường chéo bằng con dao sắc bén.

“Em nói gì?”

“Nói gì? Chúng ta không phải sống chỉ để làm việc, chúng ta làm việc để sống. Chúng ta phải làm việc cùng nhau, điều đó có nghĩa là đôi khi anh cần làm những việc cho em ngay cả khi anh không muốn, và ngược lại. Nếu khác đi, thì chẳng có ý nghĩa gì!”

“Ý em nói ngược lại là sao, có khi nào anh bảo em làm điều gì mà em không muốn làm chưa?”

“Lou”, cô rít qua kẽ răng, “Họ là gia đình của anh, chứ không phải của em”.

“Vậy hủy đi! Anh không quan tâm!”

“Anh phải có trách nhiệm với gia đình”.

“Nhưng anh phải có trách nhiệm với công việc hơn. Gia đình không thể đuổi việc anh, nếu anh không đến dự bữa tối, phải không?”

“Họ có thể đấy, Lou”, cô nói, “Chỉ là họ không dùng chữ đuổi việc mà thôi”.

“Em dọa anh à?”, anh giận dữ. “Em không thể nói điều đó với anh, Ruth, không công bằng”.

Cô mở hộp cơm hình búp bê Barbie, để nó xuống bàn ném vào những lát sandwich, mấy khoanh dứa, một nhóm đậu tây, khăn ăn Barbie để trên cùng, và cô đóng mạnh cái hộp lại.

Ruth nhìn anh không nói lời nào. Cái nhìn chằm chằm của cô đã nói thay cô tất cả.

“Được rồi, anh sẽ cố gắng hết sức để có ămtj ở đó’, Lou nói, để làm hài lòng cô và cũng là để đi ra khỏi nhà. Theo cô, anh nên nói lại cho rõ nghĩa là: “Anh sẽ ở đó”.

Lou đến văn phòng lúc tám giờ sáng. Một giờ trước khi bắt đầu một tâm trạng mới. Việc được là người đầu tiên vào văn phòng rất quan trọng với anh. Nó giúp anh cảm thấy mình làm việc hiệu quả và dẫn đầu trong nhóm. Bước vào cái thang máy trống rỗng, anh hi vọng cũng giống như mọi khi: đừng dừng ở bất cứ tầng nào trước khi lên đến tầng mười bốn.

Anh bước ra khỏi thang máy, đi vào hành lang vắng vẻ. Anh có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi xà phòng giặt thảm, chất đánh bóng đồ đạc và chất làm thơm phòng còn sót lại từ công việc của nhân viên vệ sinh tối hôm qua, bởi vì nó chưa bị lấn át bởi mùi cà phê sáng và mùi của mọi người. Bên ngoài cửa sổ lấp lánh, trời còn mờ mờ vào buổi sáng mùa đông, và những cánh cửa sổ trông thật lạnh lẽo. Gió quất cái hành lang vắng vẻ kỳ quái này vào văn phòng như thường lệ.

Trên đường bước đến văn phòng, anh bất ngờ dừng lại. Anh có thể ngửi thấy bàn Alison vắng vẻ như mọi khi vào giờ này nhưng cửa văn phòng của nah hé mở và sáng đèn. Anh đi nhanh về phía cửa và tim anh bắt đầu đập mạnh với sự giận dữ khi qua khe cửa mở thấy Gabe trong văn phòng.

Anh quát lên, vung nắm đấm, đám cái cửa mở rộng ra và nhìn nó quay vòng một cách dữ dội. Anh mở miệng định quát lần nữa, nhưng chưa kịp thành tiếng thì đã nghe một giọng khác đến từ phía bên kia cửa.

“Trời đất, ai vậy?”. Giọng sếp anh giật mình.

“Ồ, ông Patterson. Tôi xin lỗi!”. Lou nói không ra hơi, nhanh chóng chặn cái cửa lại để nó không va vào mặt sếp. “Tôi không nghĩ ông lại ở đây giờ này”. Anh chà chà hai tay, hơi đau vì cái đấm vào cửa lúc nãy.

“Lou”, người đàn ông đứng tuổi vừa nói vừa thở sau khi bước lùi lại. “Gọi tôi là Laurence, tôi đã nói với anh rồi mà. Hôm nay thấy anh khỏe quá… Phải không?”. Ông cố chịu đứng sau khi bị sốc.

“Vâng, xin lỗi Sếp!”. Lou ngập ngừng nhìn ông Patterson rồi nhìn Gabe. “Xin lỗi đã làm Sếp sợ. Chỉ là tôi nghĩ có người lạ vào đây!”. Mắt anh dừng lại ở Gabe.

“Chào anh, Lou”, Gabe nói lịch sự.

“Gabe”, Lou từ từ gật đầu với anh ta. Anh không muốn gì khác ngoài lời giải thích vì sao Gabe lại có mặt trong văn phòng lúc tám giờ sáng.

Anh nhìn xuống xe thư trống không của Gabe rồi nhìn vào tập hồ sơ lạ để trên bàn anh. Anh nhớ lại chuyện hôm qua, anh đã cố gắng làm xong hết mọi việc và đã cất tập hồ sơ, như thường lệ, không để trên bàn những việc chưa hoàn tất. Cả anh và Alison xong việc lúc bốn giờ chiều qua, và không ai để hồ sơ ở đó cả. Anh nheo mắt một cách đầy nghi ngờ với Gabe.

Gabe nhìn lại, không chớp mắt.

“Tôi đang nói chuyện với anh Gabe ở đây”, Ông Patterson giải thích. “Anh ấy nói anh ây mới bắt đầu công việc từ ngày hôm qua và thật tuyệt khi anh ấy là người đầu tiên đến văn phòng. Điều đó cho thấy mức độ nỗ lực cống hiến cho công việc của anh ấy”.

“Đầu tiên? Thật sao?. Lou giả vờ cười. “Ồ, có vẻ như anh ta đã thắng tôi sáng nay bởi vì tôi thường là người đầu tiên vào văn phòng”. Lou quay sang Patterson và cười.

“Anh cũng biết vậy, phải không, Gabe?”

Gabe mỉm cười chân thật. “Vâng, người ta hay nói trâu chậm uống nước đục. Vì vậy tôi cố đến sớm…”

“Đúng vậy”. Lou nhìn trừng trừng với nụ cười tới mang tai. Một cái nhìn trừng trừng và một nụ cười tới mang tai. Cả hai thứ cùng một lúc.

Ông Patterson quan sát hai người đối đáp với nhau, cảm giác khó chịu lớn dần.

“Ô, sau tám giờ rồi, tôi phải đi…”

“Sau tám giờ, anh nói thế à. Nghe buồn cười quá đi!” Lou nghếch mặt lên. “Ngay cả thư cung chưa được chuyển đến. Thật ra chính xác là ông đang làm gì trong văn phòng của tôi, Gabe”. Giọng anh sắc cạnh đến mức rõ ràng để nhận ra cảm xúc của anh lúc này. Ông Patterson đầy vẻ không thoải mái và Gabe thì nhẹ nhàng nở một nụ cười kỳ lạ.

“À, tôi đến đây sớm để thích nghi dần với tòa nhà. Có quá nhiều tầng, mà tôi lại phải di chuyển từ phòng này sang phòng khác chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Tôi muốn xác định rõ ràng người nào ở đâu”.

“Điều đó không phải là rất tuyệt sao?”, ông Patterson lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“Vâng, quả là thế thật. Nhưng rõ ràng là anh đã biết phòng của tôi nằm ở đâu rồi”, Lou nói đầy chặt chẽ. “Anh đã tự làm quen, thích nghi được với nó từ ngày hôm qua. Thế thì, cho phép tôi hỏi, anh đang làm cái gì trong phòng làm việc của tôi?”

“Nào… Nào… Tôi e rằng phải xen vào thôi…”, Ông Patterson nói lúng túng. “Tôi gặp anh Gabe ở sảnh và chúng tôi nói chuyện với nhau. Nhân tiện, tôi bảo anh ta mang một số hồ sơ lên phòng của anh. Anh ta mang nó để trên bàn rồi thì tôi phát hiện mình đã quên một hồ sơ trong cặp. Anh ta di chuyển rất nhanh, tôi phải nói rằng tôi mới vừa quay đi thì anh ta đã biến mất. Vút! Như thế đó!”. Ông Patterson nói khẽ.

“Vút!”. Gabe cười toe toét với Lou. “Tôi là vậy đó”.

“Phải nói rằng tôi thích nhân viên nhanh nhẹn, nhưng tôi thích người vừa nhanh vừa hiệu quả hơn. Chúa ơi, anh đúng là người như vậy!”.

Lou muốn thay mặt nói lời cảm ơn, nhưng Gabe nhảy vào.

“Cảm ơn ông Patterson, nếu ông có cần tôi làm gì thì xin cứ bảo cho tôi biết. Tôi kết thúc ca làm việc của mình vào giờ ăn trưa, nhưng tôi sẵn lòng ở lại đây buổi chiều. Tôi thích được làm việc”.

Lòng Lou quặn lại.

“Rất tốt, Gabe! Cảm ơn anh, tôi sẽ nhớ điều anh nói. Đúng vậy, Lou…”, ông Patterson quay sang Lou và Lou mong Gabe biến đi, đừng có tham dự vào cuộc nói chuyện này. “Tôi lo không biết anh có thể sắp xếp để gặp Bruce Archer chiều tối nay? Anh nhớ anh ta chứ?”

Lou gật đầu nôn nao,

“Tôi sẽ gặp anh ta, nhưng sáng nay tôi cũng có một số việc phải làm.”

“Chiều tôi này?”, Lou hỏi.

Trong khi nghĩ về cơ hội cho mình, anh đồng thời nhớ lại hình ảnh Lucy xoay vòng ở phòng tập thể dục trong bộ đồ ngủ và nhớ gương mặt Ruth mà anh nhìn thấy sau nụ hôn, trông cô đẹp và thanh thản như anh đã từng nhớ về cô.

Anh biết họ, cả hai, đang nhìn anh. Cặp mắt của Gabe như thiêu đốt anh.

“Vâng, chiều tối nay. Nếu anh rảnh… Tôi có thể bảo Alfred làm thay việc đó, vì vậy đừng quá lo”. Ông Patterson phẩy tay.

“Không, không…” Lou xen vào nhanh chóng. “Chiều tối nay không có vấn đề gì. Không có vấn đề gì”.

Trong tâm trí anh, Lucy hoa mắt vì xoay vòng, ngã xuống đất, và Ruth mở mắt rời xa anh sau nụ hôn. Lời hứa của anh cách đây chưa được một giờ đã tiêu tan thành mây khói.

“Tốt lắm. À, Melissa sẽ làm việc chi tiết với anh, thời gian và địa điểm… Tôi sẽ có buổi tối hoành tráng tối nay”, ông nháy mắt với Gabe. “Đứa con trai của tôi sẽ diễn kịch Giáng sinh. Tôi quên mất tiêu cho đến khi thằng bé chạy đến tôi, ăn mặc như ngôi sao, anh có tin không. Tôi sẽ không bao giờ bỏ lỡ dịp này…”, ông Patterson cười.

“Vâng, đúng thế thưa ông”. Lou cảm thấy như nghẹn cổ họng. “Buổi diễn của cậu bé rất quan trọng”.

“Ừ, tối nay vui vẻ nhé!”. Ông Patterson vỗ nhẹ một cái vào lưng của Gabe.

Trong khi Lou quay sang liếc Gabe, anh nghe giọng nói vui vẻ quen thuộc phía sau.

“Xin chào, Laurence”.

“A, Alfred”, ông Patterson nói.

Alfred là người đàn ông cao ráo, hơn một mét tám, tóc bạch kim. Anh ta luôn nói chuyện với một nụ cười tự mãn trên mặt và nói giọng Anh vì hồi nhỏ học bên Anh, mặc dù nghỉ hè anh ta vẫn được về Ai Len – nơi anh ta sinh ra. Sống mũi anh bị gãy vì ngày xưa chơi bóng bầu dục. Anh chính là người lượn lờ ở văn phòng ngày hôm qua mà Gabe thấy, với một tay bỏ trong túi quần, như một nam sinh nghịch ngợm, kiểu cách.

Cặp mắt của Alfred dừng lại ở Gabe, nhìn anh ta từ trên xuống dưới trong im lặng và chờ lờ giới thiệu. Gabe bắt chước anh, tự tin nhìn lại Alfred một lượt.

“Giày đẹp quá”, cuối cùng Gabe nói, và Lou nhìn xuống đôi giày màu nâu mà Gabe tả hôm qua.

“Cảm ơn”. Alfred đáp với một chút bối rối.

“Tôi cũng thích đôi giày của ông Patterson”, Gabe bình luận.

Trong một thoáng lúng túng, mọi cặp mắt đều nhìn xuống đôi giày. Tim Lou đập dồn dập khi nhìn thấy đôi giày đen bên cạnh đôi giày nâu, chính xác là những đôi giày Gabe tả lại cho Lou hồi sáng hôm qua. Vậy ra Alfred đã gặp ông Patterson. Lou nhìn Alfred rồi nhìn ông Patterson, cảm giác như bị phản bội. Công việc của Cliff chuẩn bị được bàn giao, dù là tin không chính thức, nhưng nếu đúng như vậy, Lou nhất định nó phải thuộc về anh, chứ không phải Alfred.

Ông Patterson tạm biệt và đi xuống hành lang, cái cặp đung đưa một cách vui vẻ trong tay.

“Anh là ai?” Alfred hỏi Gabe, kéo Lou trở lại với hiện tại.

“Tôi là Gabriel”, Gabe đưa tay ra. “Bạn bè gọi tôi là Gabe, nhưng anh có thể gọi tôi là Gabriel”, ông cười.

“Rất hân hạnh. Tôi là Alfred!” Alfred bắt tay anh ta.

Cái bắt tay của họ lạnh và thiếu sinh lực, nên họ nhanh chóng rút tay về. Alfred còn lau cái tay vào ống quần, không hiểu vô tình hay cố ý.

“Tôi có biết anh không nhỉ?” Alfred nhíu mắt.

“Không, chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng anh có thể nhận ra tôi”.

“Tại sao vậy, anh có tham gia chương trình truyền hình thực tế hay sao?” Alfred dò xét anh ta lần nữa, với nụ cười tự mãn nhưng thiếu sự tự tin.

“Anh thường đi ngang qua chỗ tôi mỗi ngày, bên ngoài tòa nhà này”.

Alfred nhíu mắt, dò xét Gabe, và anh ta nhìn Lou với nụ cười có chút lo lắng. “Giúp tôi đi nào, anh bạn… Tôi chịu, không nhớ ra được!”

“Tôi thường ngồi ở cửa nhà kế bên. Rồi Lou cho tôi một công việc”.

Alfred cười vỡ òa, sự khuây khỏa hiện rõ trên gương mặt kiêu ngạo của anh ta. Thái độ của anh ta thay đổi hẳn và anh ta trở lại là người quyền uy, vì biết rằng vị trí của anh ta không thể bị đe dọa bởi một người vô gia cư.

Anh ta cười trong khi quay sang Lou, ra vẻ và lên giọng mà không cần để ý đến sự có mặt của Gabe.

“Anh cho anh ấy một công việc hả Lou?”, Alfred hỏi, quay lưng lại với Gabe.

“Ồ, đùa à. Anh nói quái quỷ gì thế?”

“Alfred, thôi đi”. Lou trả lời, bối rối.

“Được rồi”. Alfred giơ tay đầu hàng và cười thầm. “Đường phố ảnh hưởng chúng ta từ mọi phía. Này, tôi có thể sử dụng phòng vệ sinh của anh không?”

“Cái gì? Không phải ở đó, Alfred, anh sử dụng toilet bên ngoài đi”.

“Thôi nào, đừng có khùng thé”. Anh ta nói rõ to. “Tôi chỉ vào đây một chút. Hẹn gặp lại Gabe, tôi sẽ cố để dành tiền lẻ để thảy vô xe chở hồ sơ của anh mỗi khi gặp anh”. Alfred nói đùa, nhìn Gabe một lần nữa. Anh ta cười mãn nguyện và nháy mắt với Lou trước khi đi vào toilet.

Trong phòng, Lou và Gabe có thể nghe rõ tiếng khịt mũi.

“Có vẻ như có gió lạnh khó chịu thổi vào khu vực này” Gabe cười.

Lou trợn mắt. “Khoan đã, tôi xin lỗi, Gabe! Anh ta, anh biết đấy, đừng để ý…”

“Ô, mọi người không nên để ý đến ai, anh không thể kiểm soát mọi thứ bên ngoài ngoại trừ những việc bên trong:. Gabe đưa tay vẽ thành một vòng tròn quanh người anh. “Cho tới khi chúng ta làm được điều đó, thì không cần để ý đến ai. Đây, tôi có cái này cho anh”. Gabe chồm người xuống cái khay cuối cùng của chiếc xe hồ sơ, lấy ra tách cà phê có bọt kem. “Tôi nợ anh hôm qua. Cà phê kem, cái máy cà phê đã hoạt động trở lại rồi”.

“Ô, cảm ơn”. Lou cảm thấy còn tệ hơn, giờ anh có cảm giác ngược lại hoàn toàn về người đàn ông này.

“Vậy, anh sẽ đi ăn tối nay hả?”, Gabe mở thắng chiếc xe và bắt đầu đẩy đi, một bánh xe kêu cót két.

“Không, chỉ cà phê thôi. Không có ăn tối”. Lou không chắc có phải Gabe muốn được mời không. “Nó không thật sự quan trọng lắm. Tôi sẽ đến đó nhiều lắm là một giờ”.

“Ô, thôi đi Lou”. Gabe cười, và giọng anh ta cũng đáng lo ngại như Ruth vậy. Ô, thôi đi Lou, anh biết chuyện này mà. Nhưng anh ta kết thúc câu không giống như Ruth. “Anh biết nhiều việc luôn xảy ra trong bữa tối”, Gabe tiếp tục. “Uống rồi sau đó còn nhiều chuyện khác nữa”, anh ta nháy mắt. “Anh có việc ở nhà, phải không?”. Câu nói với cái giọng như hát làm Lou cảm thấy lạnh tới xương.

Gabe rời văn phòng và đi hướng ra thang máy, tiếng kêu cót két của bánh xe âm vang ngoài hành lang vắng.

“Này!”, Lou gọi phía sau, nhưng anh ta không quay lại. “Này!”, Lou lặp lại. “Làm sao anh biết điều đó? Không ai biết điều đó cả!”

Mặc dù chỉ có một mình anh ở văn phòng nhưng anh vẫn nhìn xung quanh để chắc rằng không ai nghe thấy.

“Thư giản đi! Tôi không nói với ai đâu!” Gabe nói vọng lại với cái giọng khiến Lou không yên tâm lắm. Lou nhìn Gabe bấm thang máy, chờ ở cửa, trong khi thang máy bắt đầu chạy lên từ tầng trệt.

Cửa phòng toilet mở và Alfred đi ra, chà chà sống mũi khụt khịt. “Chuyện gì vậy? Ồ, anh mua cà phê ở đâu vậy?”

“Gabe”, Lou trả lời.

“Ai? Ô, gã vô gia cư”, Alfred nói. “Sao vậy, Lou? Anh nghĩ sao vậy? Cái gã vô gia cư đó có thể làm sự nghiệp anh tiêu tan”.

“Ý anh tiêu tan là sao?”.

“Thôi nào, anh mới sinh ra ngày hôm qua à? Anh tuyển một người chẳng có gì cả, để vào một nơi có tất cả. Có nghe cái gọi là sự cám dỗ không? Thật ra, tôi quên hỏi, có phải là anh không vậy?”. Anh ta nháy mắt. “Anh và gã vô gia cư đó rất khác nhau”, anh ta thêm vào. “Mặc dù gã ta trông giống anh thật”.

“Ô, những điều anh nói đã thể hiện khá nhiều về sự giáo dục mà anh được hưởng, Alfred. Anh coi người vô gia cư như rác rưởi vậy!”. Lou ngắt ngang.

Alfred chuyển từ khụt khịt sang ho. “Xin lỗi, anh bạn. Tôi đụng đến nỗi đau của anh à?”

“Chúng tôi không giống nhau,” Lou thốt ra, nhìn lại cầu thang máy chỗ Gabe.

Nhưng Gabe đã đi rồi. Chiếc thang máy phát ra tiếng ping pong và cửa mở ra, không thấy ai bên trong, và cũng không có ai bước vào. Lou thấy rõ sự bối rối trên gương mặt của anh hiện lên trên tấm gương phía vách trong của chiếc cầu thang.