Món Quà Tình Yêu

Chương 12




Có nhiều hơn một con rắn đang trườn quanh thiên đường của Sara, chỉ để chờ ngày cô trở về Anh.

Tuy nhiên, chuyến quay trở về Luân Đôn lại không gặp chút biến cố nào. Ivan che chở và bảo vệ Sara, cố dạy cô làm sao để nấu được một món xúp ngon. Người phụ nữ này dường như không thể nắm được bí quyết sử dụng một lượng nhỏ gia vị, nhưng Ivan không thể nói cho cô sự thật này. Và cả những người còn lại cũng vậy. Họ khen ngợi cô, nhưng ngay khi Sara quay lưng đi, họ lập tức đổ ngay những bát xúp xuống biển. Những cái bụng rỗng của họ giờ đây gần như không còn quan trọng bằng cảm giác của Sara.

Sau đó Sara lại muốn thử bắt tay vào làm bánh bích quy. Những chiếc bánh dự trữ trong các thùng gỗ đã bị mọt xâm lấn nhưng đoàn thủ thủy không quan tâm đến những con côn trùng. Họ chỉ đơn thuần đập bánh lên sàn vài lần để đuổi chúng ra, sau đó ăn sạch số bánh đó.

Do Ivan còn đủ số nguyên liệu cần thiết nên ông quyết định để Sara làm thử một mẻ bánh. Cô miệt mài cả buổi sáng để làm bánh. Những thủy thủ vờ đánh giá cao, nhưng thứ bánh mà cô làm ra cứng như đá và họ đều sợ răng mình sẽ gãy nếu cứ cố cắn thử một miếng.

Chester trở thành người anh hùng vĩ đại nhất của Sara. Gã chế giễu những người khác, rồi ngâm bánh quy của mình qua đêm trong một tách đầy rượu grog. Sáng ra, thậm chí đến gã cũng phải thì thầm chịu thua. Chiếc bánh quy vẫn quá cứng để có thể nhai được.

Matthew gợi ý họ nên sử dụng những chiếc bánh còn thừa cho mấy khẩu pháo. Nathan cười phá lên với lời gợi ý đó. Sara có vẻ như đã nghe trộm được trò đùa và ngay lập tức cảm thấy bị mất lòng. Tối hôm đó cô trả đũa bằng cách ăn một bữa kinh tởm nhất với những món ăn chưa từng được con người đặt chung với nhau. Cô cũng bảo đảm rằng Nathan phải quan sát cô lúc đó. Món dưa chua ngâm trong mứt dâu chính là một cái bẫy. Nathan hầu như đã quăng nó ra ngoài biển trước khi nôn sạch toàn bộ bữa tối.

Dường như Sara có một cái bụng bằng sắt và khả năng phân biệt đồ ăn dưới mức bình thường. Nathan quan sát mọi cử động của Sara và nhanh chóng nhận ra mọi thứ vui vẻ thế nào khi có cô xung quanh. Anh thích được nghe thấy tiếng cười của cô.

Cuối cùng, họ cũng đến được Luân Đôn.

Nathan lập tức đưa Sara đến văn phòng công ty tàu biển Emerald. Anh háo hức để cô được gặp Colin.

Lúc đó là vào giữa buổi sáng khi họ bước xuống cầu cảng đông đúc. Mặt trời chiếu sáng đủ để khiến mọi người phải nheo mắt lại. Thời tiết ấm áp. Cửa văn phòng để mở để đón những làn gió ngọt ngào ùa vào phòng.

Khi họ chỉ còn cách cửa vào nửa khu nhà, Nathan kéo Sara sang bên cạnh, cúi xuống thì thầm. “Khi gặp Colin, em đừng nhắc đến cái chân cà nhắc của cậu ta. Cậu ta có đôi chút nhạy cảm về nó.”

“Anh ấy bị khập khiễng sao? Điều gì đã xảy ra cho người đàn ông tội nghiệp đó?”

“Cậu ta bị một con cá mập đớp”, Nathan trả lời.

“Chúa lòng lành”, Sara vội vã thì thầm. “Anh ấy thật may mắn khi vẫn còn sống sót.”

“Đúng thế”, anh đồng ý. “Giờ thì hứa với ta là em sẽ không nói gì cả.”

“Tại sao chàng lại nghĩ em sẽ nhắc đến cái chân cà nhắc với anh ấy? Chàng cho rằng em là loại phụ nữ như thế nào? Nathan, em biết cái gì đúng và cái gì không đúng. Thật xấu hổ khi chàng lại nghĩ em sẽ nói dù chỉ một từ.”

“Em từng rít lên khi thấy lưng của ta”, anh nhắc nhở.

Anh không cần phải nhắc lại chuyện đó. “Vì Chúa, hai điều này khác nhau.”

“Khác thế nào?”, anh hỏi, tự hỏi cô có thể đưa ra lời giải thích kỳ quặc đến mức nào. Cô nhún vai. “Khác nhau bởi vì em yêu chàng”, cô nói và đỏ mặt.

Chúa ơi, anh nghĩ rằng cô đang bực tức và cũng hài lòng nữa. Nathan trở nên ngày càng quen thuộc với việc nghe cô nói rằng cô yêu anh nhiều ra sao. Xua tan những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, anh tiếp tục, “Giờ em đã biết về chân Colin và sẽ không còn ngạc nhiên nữa, do đó em sẽ không nói điều gì khiến cậu ta lúng túng. Đúng không?”.

Ngay cả khi gật đầu đồng ý, cô cố nói thêm những lời cuối. “Chúa ơi, chàng đang xúc phạm em.”

Nathan hôn Sara chỉ để có thêm một phút yên bình, nhưng trước khi có thể kiềm chế bản thân, anh đã kéo cô vào vòng tay và khiến nụ hôn vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô mở miệng trước khi bị anh ép buộc. Lưỡi anh lùa vào trong cọ lên lưỡi cô. Anh không bận tâm rằng họ đang đứng giữa đám đông trên dải phân cách dành cho người đi bộ, cũng chẳng quan tâm đến một vài người đang dừng lại để nhìn.

Jimbo và Matthew đang bước nhanh xuống đường, dừng lại ngay khi thấy đôi vợ chồng. Jimbo khịt mũi một cách chán ghét. “Vì Chúa, cậu bé, giờ không phải lúc để mân mê người phụ nữ của cậu. Chúng ta vẫn cần phải làm vài việc nữa trước khi ngày hôm nay kết thúc.”

Nathan miễn cưỡng tách khỏi vợ. Sara ngả người vào anh. Nathan mỉm cười trước phản ứng đó. Sau đó cô phát hiện ra một nhóm người lạ mặt đang quan sát mình. Lớp sương mù đam mê nhanh chóng tan đi.

“Chàng đã quên mất cả bản thân rồi”, cô thì thầm.

“Ta không phải người duy nhất quên mất bản thân”, Nathan trả lời.

Cô lờ đi sự thật đó. “Em đang đi gặp cộng sự của chàng và em sẽ đánh giá cao nếu chàng không làm em bị phân tâm đến thế.”

Cô quay lưng lại trước khi anh có thể nghĩ ra lời bắt bẻ hợp lý. Trong khi vuốt thẳng tóc lên vai, cô mỉm cười với Jimbo và Matthew. “Các ngài có đi cùng chúng tôi không?”

Hai người đàn ông nhất loạt gật đầu. Sara ôm lấy cánh tay Jimbo. “Ngài có thể hộ tống tôi, thưa ngài, và ngài cũng thế, Matthew”, cô nói thêm khi Matthew giơ tay gợi ý. “Tôi rất lo lắng khi gặp bạn của Nathan. Anh ấy hẳn phải là một người cực kỳ rắn rỏi khi có thể chịu nổi chồng tôi. Chúng ta đi chứ?”

Nathan chỉ có đủ thời gian để tránh đường cho bộ ba khi họ tiếp tục băng qua đường. Anh bước theo sau, nhíu mày với cách cư xử cao ngạo của vợ mình.

“Nhân tiện”, anh nghe Sara nói. “Các vị có làm gì, thì cũng vui lòng đừng đề cập với Colin về đôi chân cà nhắc của anh ấy. Colin rất nhạy cảm với chủ đề này, tôi có thể bảo đảm điều này với các vị.”

“Tôi cho là cô vẫn chưa gặp cậu ta”, Jimbo nói.

“Tôi chưa”, Sara trả lời. “Nhưng Nathan đã khuyên tôi điều đó. Chồng tôi đang chứng tỏ chàng là người có trái tim tinh tế khi nghĩ cho cảm giác của bạn mình. Giờ nếu tôi có thể làm cho chàng để mắt đến tôi một chút, ôi, tôi bảo đảm với các vị là tôi sẽ cực kỳ biết ơn.”

“Ngừng ngay việc chọc tức ta lại”, Nathan nói từ phía sau. Anh đẩy Jimbo tránh đường và tóm lấy tay vợ mình kéo về phía trước.

Sara nhẫn nhịn cao độ với mệnh lệnh đó. Cô không phải là người hay gắt gỏng trong cuộc sống hôn nhân. Vì bản tính quá ngọt ngào nên cô quyết định sẽ không gây hấn với Nathan mà sẽ chờ và nói thẳng với anh điều này sau.

Ngoài ra, cô đang rất háo hức được gặp bạn anh.

Colin ngồi phía sau bàn làm việc, sắp xếp lại đống giấy tờ. Ngay khi Sara và Nathan bước vào, anh ta lập tức đứng dậy.

Bạn của Nathan là người có bề ngoài cực kỳ ưa nhìn, Sara không tốn nhiều thời gian để nhận ra rằng Colin có vẻ ngoài rất quyến rũ. Anh ta sở hữu nụ cười đẹp và chân thành. Đôi mắt anh ta chứa những tia lấp lánh tinh quái. Anh ta cũng đẹp trai, dù chắc chắn là không bằng Nathan. Colin cũng không cao lớn hoặc đầy cơ bắp.

Sara đã phải ngước lên nhìn anh ta - dĩ nhiên - nhưng cô không cần phải nghển cổ như khi Nathan ở bên cạnh và buộc cô nhìn vào mắt anh.

Cô cho là mình thật thô lỗ khi cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, nên lập tức nhún gối chào trang trọng.

“Cuối cùng tôi cũng được phép gặp mặt cô dâu”, Colin nói. “Cô thậm chí còn xinh đẹp hơn nhiều khi đến gần, phu nhân Sara, so với lần tôi đứng chiêm ngưỡng cô từ xa.”

Sau khi trao cho cô một lời khen ngợi, Colin bước đến phía trước. Bằng một hành động lịch thiệp, anh ta trang trọng cúi chào, nâng tay cô và hôn lên đó.

Sara khá ấn tượng với cách cư xử của người đàn ông này.

Nathan thì không.

“Vì Chúa, Colin, cậu không cần phải trình diễn như thế. Cậu sẽ không gây ấn tượng gì với cô ấy đâu.”

“Có, anh ấy có”, Sara nói.

“Cậu ta khiến tôi bị ấn tượng”, Jimbo nói kèm theo một tiếng cười sâu. “Tôi chưa từng thấy Dolphin cư xử một cách đặc biệt đến thế.” Gã thúc vào xương sườn Matthew. “Phải không?”

“Tôi cũng không thể nói rằng mình đã từng thấy”, Matthew trả lời.

Colin không buông tay Sara ra. Tuy cô không thấy phiền lòng nhưng Nathan rõ ràng là có. “Bỏ tay cô ấy ra, Colin”, anh lẩm bẩm.

“Không, cho đến khi cậu có lời giới thiệu chính thức”, Colin nói. Anh ta nháy mắt với Sara và gần như bật cười khi thấy cô đỏ mặt.

Vợ của Nathan không chỉ xinh đẹp một cách sắc sảo, mà còn rất quyến rũ, Colin nghĩ thầm. Liệu Nathan có nhận ra sự may mắn của cậu ta?

Colin quay về phía bạn mình chỉ để hỏi câu đó, rồi quyết định tự tìm câu trả lời. “Sao đây?”, anh ta hỏi.

Nathan thở dài. Anh dựa người vào gờ cửa sổ, khoanh tay trước ngực và nói, “Vợ yêu, đây là Colin. Colin, đây là vợ tôi. Giờ thì hãy buông cô ấy ra, Colin, trước khi tôi đấm vỡ mặt cậu”.

Sara kinh hoàng trước lời đe dọa. Colin cười lớn. “Tôi tự hỏi tại sao cậu lại không thích tôi nắm tay vợ cậu”, anh ta kéo dài giọng.

Anh ta không buông tay Sara, giữ ánh mắt nhìn thẳng vào Nathan và thấy rằng bạn mình trông cực kỳ khó chịu.

Nhận xét của Sara kéo sự chú ý của Colin về phía cô. “Nathan chẳng hề thích bất cứ điều gì, thưa ngài”, cô mỉm cười phát biểu.

“Cậu ta có thích cô không?”

Sara đã gật đầu trước khi Nathan có thể yêu cầu Colin ngừng châm chọc, “Ôi, có chứ, chàng rất thích tôi”, cô nói như thể đó là điều đương nhiên. Sara cố giằng tay thoát khỏi tay anh ta, nhưng Colin đã giữ lại rất chặt. “Thưa ngài, có phải ngài đang cố tình kích động sự bình tĩnh của Nathan?”

Anh ta chậm rãi gật đầu. “Và tôi tin chúng ta đã có vài điểm chung”, Sara nói. “Tôi luôn luôn kích động tính tình của chàng ấy.”

Colin ngửa đầu ra sau và cười lớn.

Sara không nghĩ rằng những nhận xét của mình lại buồn cười đến thế rồi tự hỏi có phải anh ta đang cười về điều gì khác.

Colin cuối cùng cũng buông tay cô ra. Sara lập tức giấu hai tay sau lưng, giữ cho chúng được an toàn để khỏi bị anh ta bắt lại.

Nathan chú ý đến hành động đó và thấy mình đã nở nụ cười đầu tiên. Sau đó Colin khiến nó trở nên kém thoải mái.

“Sau cùng thì cậu đã không cần một sự ân xá”, anh ta nói với Nathan. “Sớm bao giờ cũng sẽ tốt hơn là muộn nhỉ.”

“Đừng đề cập đến chuyện đó”, Nathan ra lệnh. Anh biết Colin đang đề cập đến việc cố tình trì hoãn đón cô dâu của anh đến giây phút cuối cùng.

“Thưa ngài, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ư?”, Sara hỏi. “Ngài đã nhắc đến từ một khoảng cách...”

Khi anh ta lắc đầu, cô thôi không hỏi tiếp. “Tôi tình cờ thấy cô vào một buổi chiều, nhưng than ôi, tôi đã không có cơ hội để cô biết đến sự hiện diện của mình. Tôi lúc đó có một nhiệm vụ, như cô thấy đấy, là xác định xem liệu món đồ nào đó có chắc chắn có lọt qua được cửa sổ hay không.”

“Tôi không thấy câu chuyện này buồn cười, Colin”, Nathan lầm bầm.

Nụ cười của Colin cho thấy anh ta đang cực kỳ thích thú. Anh ta thấy rằng mình đã châm chọc Nathan vừa đủ. “Để tôi chuyển đống giấy tờ này khỏi ghế, phu nhân Sara, để cô có thể ngồi xuống và kể lại cho tôi nghe về chuyến đi của mình.”

“Nó không phải là một câu chuyện vui vẻ, Dolphin”, Jimbo xen vào. Vì chẳng có chiếc ghế nào trống, gã dựa người vào tường. Ánh mắt nhìn thẳng về phía Sara. “Chúng tôi đã gặp hết thảm họa này tới thảm họa khác, đúng không?”

Sara tặng gã một cái nhún vai xinh đẹp. “Tôi nghĩ đó là một chuyến đi thú vị”, cô nói. “Sự thật là, rất yên bình. Jimbo”, cô thêm vào. “Thật là bất lịch sự khi khịt mũi lúc anh bất đồng với ai đó.”

“Yên bình ư, Sara?”, Matthew vặn lại. Ông ngoác miệng cười với Colin. “Kẻ thù rình rập chúng tôi mọi nơi mọi lúc.”

“Kẻ thù nào đã rình rập chúng ta?”, Sara hỏi. “ôi, ông hẳn phải là đang đề cập đến những tên cướp biển hung dữ.”

“Chúng chỉ là một phần nhỏ trong số những mối nguy hại”, Matthew nói. Sara quay về phía Colin. “Cướp biển đã tấn công con tàu, nhưng chúng tôi đã nhanh chóng đuổi bọn chúng đi. Những ngày còn lại của chuyến đi, tôi có thể nói rằng nó khá yên bình. Chàng không đồng ý ư, Nathan?”

“Không.”

Sara cau mày để cho anh biết rằng sự phủ nhận thô lỗ đó không được cô khuyến khích.

“Em quên mất những chiếc dù”, anh nhắc.

Colin cho rằng mình đã bỏ lỡ mất một phần của cuộc trò chuyện. “Các vị đang nói về cái gì thế?”

“Những chiếc dù của Sara hóa ra lại là những kẻ thù lớn nhất của chúng tôi”, Matthew giải thích. “Có đến ba trong số chúng... hay là bốn nhỉ? Tôi không thể nhớ rõ. Tôi không muốn nhắc lại những ký ức không mấy vui vẻ này. Tôi đang cảm thấy run rẩy.”

“Ai đó sẽ giải thích cho tôi chứ?”, Colin yêu cầu.

“Điều đó không quan trọng”, Sara kêu lên. Cô không định cho phép những người này nhắc lại những tội lỗi hoàn toàn có thể được tha thứ của cô - như những tấm vải bẩn cần được giặt sạch - phơi bày trước công ty. “Matthew chỉ đang đùa thôi. Đúng không Nathan?”

Sự lo lắng trong mắt cô chẳng có tác dụng gì với chồng. “Đúng thế”, anh đồng ý với tiếng thở dài. “Matthew chỉ đang đùa.”

Colin để chủ đề trôi qua khi anh ta phát hiện ra Sara đã nhẹ nhõm đến thế nào và quyết định chờ đến khi chỉ còn lại mình và Nathan, anh ta sẽ tìm hiểu câu chuyện đằng sau những chiếc dù ra sao.

Colin nhấc đống giấy tờ khỏi ghế và vội vã bước về một góc xa trong văn phòng. Sau khi đặt chúng lên nóc tủ đồ, anh ta quay lại ghế, ngồi xuống, rồi gác chân lên cạnh bàn.

Sara để ý quan sát và nhận ra Colin bước đi không hề có chút tập tễnh. “Nathan, Colin không hề...”

“Sara!”

“Làm ơn đừng cao giọng với em trước bạn của chàng”, cô yêu cầu.

“Tôi không hề làm sao?”, Colin hỏi.

Sara ngồi xuống, chỉnh lại những nếp gấp trên váy, sau đó mỉm cười với Colin. Cô có thể cảm thấy cái cau mày của Nathan. “Một tính cách cáu kỉnh”, cô nói. “Tôi không thể tưởng tượng tại sao ngài và Nathan lại có thể trở thành những người bạn tốt với nhau đến. Dường như ngài rất khác so với cái cách tôi từng nghĩ về ngài, thưa ngài. Đúng thế, ngài thật sự khác.”

Colin cười toe toét. “Tôi là người dễ dãi trong các mối quan hệ”, anh ta nói. “Có phải đó là những gì cô nghĩ?”

“Tôi không dám đồng ý, dĩ nhiên, vì nó sẽ khiến tôi trở thành một kẻ thiếu tôn trọng chồng”, cô trả lời. Cô ngừng lại và mỉm cười với Nathan, rồi thêm vào, “Nhưng ngài cũng thấy là tôi cũng đang không phủ định”.

Colin thấy nhiều hơn là thế. Nathan dường như không thể rời mắt khỏi vợ mình. Có một tia ấm áp trong mắt cậu ta mà từ trước đến giờ Colin chưa từng thấy.

“Cô không cần phải gọi tôi là ngài”, Colin nói với Sara. “Vui lòng gọi tôi là Colin, hoặc Dolphin như cách mà những người kia vẫn gọi, nếu cô thấy tên đó phù hợp với mình.” Một vẻ tinh nghịch hiện lên trong mắt anh ta và anh ta liếc sang Nathan trước khi hỏi. “Và tôi có thể gọi cô là gì, phu nhân Sara, miễn là cái tên đó không quá trang trọng? Sau cùng thì cô đã là một phần của công ty này. Nathan có cái tên nào đặc biệt dành cho cô mà tôi cũng có thể sử dụng hay không?”

Nathan cho rằng đó là một câu hỏi nực cười. Anh đặc biệt không thích cái cách Colin đang nịnh vợ mình. Dĩ nhiên Nathan tin tưởng bạn hoàn toàn, hơn nữa, anh sẽ không bao giờ cho phép bản thân quan tâm quá nhiều đến vợ, ít nhất không phải là tại thời điểm mà anh đang thật sự ghen tuông này. Nhưng thật kỳ lạ là anh vẫn trở nên rất giận dữ. “Colin, tôi gọi cô ấy là vợ yêu”, anh nói. “Cậu thì không thể.”

Colin ngả người sâu hơn vào ghế. “Không, tôi không cho là mình có thể”, cậu dài giọng. “Thật tiếc là cậu đã không đặt cho cô ấy cái tên nào khác.”

“Ví dụ?”, Sara hỏi.

“Ví dụ như em yêu, tình yêu, hay thậm chí là. “

“Quỷ thật, Colin”, Nathan xen vào. “Cậu có thôi cái trò này đi không?”

Sara ưỡn thẳng vai. Cô đang cau mày nhìn anh. Nathan nghĩ đó là bởi anh đã vô tình thêm vào một từ đệm không lịch sự. Anh gần như muốn xin lỗi, sau đó dừng lại kịp lúc.

“Không, Colin, chàng chưa bao giờ gọi tôi bằng bất cứ lời âu yếm nào cả”, Sara nói. Lời nói của cô chứa đựng vẻ chán ghét. Nathan đảo mắt ngước lên trần nhà.

“Thậm chí nếu tôi đã từng gọi như thế”, Nathan nói. “Cậu cũng không thể. Cho dù có là bạn bè, Colin, thì cậu cũng không được gọi vợ tôi là em yêu.”

“Tại sao điều đó lại khiến cậu phiền lòng?”, Colin thúc giục, tỏ vẻ vô tội.

Vậy hóa ra đây chính là trò chơi của cậu ta, Nathan nghĩ. Cậu ta chỉ đang cố tìm ra anh quan tâm đến Sara nhiều như thế nào. Anh lắc đầu với bạn mình, rồi thêm vào một cái nhìn chăm chú để Colin sẽ chắc chắn nhận được thông điệp của anh là bỏ qua chủ đề này.

“Nathan thường dùng một cái tên đặc biệt mỗi khi đề cập đến tôi”, Sara nói, kéo theo sự chú ý của chồng. “Anh cũng có thể được phép sử dụng.”

“Ồ?”, Colin hỏi, bắt được vẻ ngạc nhiên trên mặt Nathan và trở lên cực kỳ tò mò. “Và nó có thể là gì?”

“Khỉ thật, Sara.”

Colin không thể tin rằng mình đã nghe một cách chính xác. “Cô nói là...”

“Nathan thường nhắc đến tôi là ‘Khỉ thật Sara’. Đúng không anh yêu?”, cô hỏi chồng. “Colin, anh cũng có thể...”

Và như một bằng chứng rõ ràng, Nathan lầm bầm. “Khỉ thật, Sara, đừng đả kích ta. Ta...”

Thậm chí đến anh cũng cảm thấy hài hước và tham gia vào tràng cười. Sau đó Matthew một lần nữa nhắc họ rằng vẫn còn vài việc để xử lý và tốt nhất là họ nên đề cập đến những việc đó.

Sự trêu đùa kết thúc. Sara ngồi im lặng trong khi lắng nghe Colin tóm tắt các hoạt động của công ty cho Nathan nắm được. Cô cười khi Colin nói rằng họ đã có thêm năm hợp đồng vận chuyển hàng hóa đến Ấn Độ.

“Nathan, điều đó nghĩa là chúng ta...”

“Không, chúng ta vẫn chưa giàu có.”

Trông cô thật chán nản.

“Tất cả chúng ta sẽ trở nên giàu có khi em...”

“Em biết nhiệm vụ của mình là gì”, cô thốt lên. “Chàng không cần phải giải thích điều đó trước những thuộc cấp của em.”

Nathan cười. Colin lắc đầu. “Tôi không thể theo kịp câu chuyện này”, anh ta thú nhận. “Cô cần thực hiện nhiệm vụ gì để có thể khiến chúng ta trở nên giàu có?”

Từ cách mà Sara đỏ mặt, Colin kết luận rằng vấn đề mang tính chất cá nhân. Anh ta nhớ lại những điều Nathan từng nói về kho báu của Đức vua sẽ không được bàn giao lại cho đến khi Sara cho chồng một người thừa kế. Tuy nhiên, vì vẻ không thoải mái rõ ràng của Sara, Colin quyết định để chủ đề này rơi vào quên lãng.

“Vì tình yêu của Chúa”, Matthew lẩm bẩm. “Ngừng cuộc tán gẫu này lại. Tôi đang nóng lòng phải rời đi, Colin. Tôi có vài giao dịch cá nhân cần giải quyết trong tuần này.”

“Ông tính đi đâu?”, Colin hỏi.

“Ôi, Chúa ơi, Matthew, ông chưa nói với Colin về Nora sao?”, Sara xen vào.

“Nora là ai?”

Sara cực kỳ vui vẻ khi giải thích. Cô không nhận ra mình đã kể những gì cho đến khi kết thúc lời giải thích. “Tôi không thể nói nhiều hơn, Colin, về sự nhanh chóng của đám cưới, vì làm như thế có thể sẽ gây tổn hại đến danh dự của dì tôi.”

“Sara, em gần như đã kể với cậu ta mọi chuyện”, Nathan nói chen vào một cách khô khốc.

Từ vị trí sau bàn, Colin có thể quan sát toàn bộ con đường ngoài ngưỡng cửa. Sara đã bắt đầu giải thích tại sao cô không thật sự tiết lộ hoàn cảnh bất thường của dì mình trong lúc một chiếc xe ngựa màu đen lắc lư đến điểm dừng trên đường phố. Có năm gã đàn ông cưỡi ngựa đang hộ tống chiếc xe.

Colin nhận ra dấu hiệu bên cửa hông. Đó là gia huy của Bá tước Winchester. Anh ta quay sang đưa cho Nathan một cái gật đầu kín đáo, sau đó chuyển sự chú ý của mình về phía Sara.

Nathan lập tức rời khỏi chỗ, ra hiệu cho Jimbo và Matthew, sau đó làm như vô tình bước ra ngoài.

Sara hoàn toàn không để ý đến bọn họ. Cô đang quyết tâm thuyết phục Colin rằng dì của mình là một phụ nữ tốt và bà sẽ không bao giờ quá gắn kết với Matthew nếu như không yêu ông ta bằng cả trái tim. Cô cũng muốn anh ta hứa sẽ không kể lại những gì cô đã buột miệng nói về dì của mình.

Ngay khi anh ta cho cô lời hứa, Sara bắt đầu quay lại để xem chồng mình đang làm gì. Colin ngăn lại bằng một câu hỏi khác.

“Sara, cô nghĩ thế nào về văn phòng của chúng ta?”

“Tôi không muốn làm tổn thương cảm giác của anh, Colin, nhưng tôi tin là nó khá buồn tẻ. Dù thế, nó có thể trở nên hấp dẫn hơn. Chúng ta chỉ cần sơn lại tường và thêm rèm cửa. Tôi sẽ rất vui nếu được đảm trách nhiệm vụ này. Màu hồng sẽ là một màu đáng yêu, anh có nghĩ thế không?”

“Không.” Colin nói, với một giọng vui vẻ đến nỗi mà cô không hề cảm thấy bị xúc phạm. Tuy nhiên, cô bắt đầu có chút khó chịu khi anh ta mở ngăn kéo giữa và lôi ra một khẩu súng. “Hồng là màu của phụ nữ”, Colin tiếp lời. “Chúng tôi là đàn ông. Và chúng tôi thích màu sắc đen tối và xấu xí”

Điệu cười toe toét của Colin cho thấy anh ta đang đùa với cô. Hơn nữa, cô lý giải, dù chưa hiểu nhiều về anh ta nhưng cô chắc chắn Colin sẽ không bắn mình chỉ bởi vì không thích màu sắc mà cô gợi ý. Nathan sẽ không để anh ta làm thế.

Chồng cô đang ở đâu? Sara đứng dậy và bắt đầu bước ra cửa. Cô phát hiện ra Nathan đang đứng giữa Jimbo và Matthew trên đường. Bộ ba đang đứng chặn cánh cửa của một chiếc xe ngựa màu đen. Sara không thể trông thấy dấu gia huy. Thân hình to lớn của Jimbo đã che nó lại. “Tôi tự hỏi họ đang nói chuyện với ai. Anh có biết không, Colin?”

“Lại đây và ngồi xuống, Sara. Và chờ Nathan trở lại.”

Cô đang định làm theo thì Jimbo dịch người khỏi vị trí và cô nhìn thấy chiếc gia huy. “Đó là xe của cha tôi”, cô kêu lên trong ngạc nhiên. “Làm thế nào mà ông ấy lại sớm biết rằng chúng tôi đã trở về Luân Đôn?”

Colin không kịp trả lời, vì Sara đã nhanh chân ra khỏi cửa. Anh nhét súng vào túi và vội vã bước theo sau.

Cô ngập ngừng đứng ở lề đường. Dạ dày đột nhiên quặn lại. Ôi, Chúa ơi, cô hy vọng cha mình và Nathan sẽ hòa hợp. Và những người kia là ai?

“Đừng chuốc lấy rắc rối”, cô thì thầm với chính mình rồi hít một hơi thật sâu, nhấc váy lên và vội vã băng qua đường ngay khi cha cô ra khỏi xe.

Bá tước Winchester được nhiều người xem là một quý ông có vẻ ngoài khác biệt. Mái tóc ông ta vẫn dày dù hầu hết đã ngả bạc, một cái bụng săn chắc chứ không hề phệ. Ông ta cao hơn một mét tám. Màu mắt trùng với màu mắt của Sara, nhưng đó là sự tương đồng duy nhất giữa họ. Mũi của cha Sara to như mũi đại bàng.

Khi ông ta cau mày hoặc nheo mắt dưới ánh mắt trời, như đang làm lúc này, mắt ông ta biến mất sau khe hẹp. Đôi môi của ông ta, khi mím lại, mỏng như một đường vẽ.

Sara không hề sợ cha mình, nhưng cô lo lắng, đơn giản bởi vì ông là người khó đoán. Sara không bao giờ biết ông sẽ làm gì. Cô giấu đi mối lo ngại của mình và lao về phía trước để ôm hôn ông theo nghĩa vụ của một người con. Nathan nhận thấy sự cứng nhắc của Bá tước khi đáp trả cái ôm của cô.

“Con thật ngạc nhiên khi thấy cha ở đây”, Sara bắt đầu nói. Cô lùi lại và nắm lấy cánh tay Nathan. “Làm cách nào cha biết chúng con đã trở lại Anh nhanh như thế? Tại sao, hành lý của con thậm chí còn chưa rời khỏi tàu.”

Cha cô thôi cau mày với Nathan vừa đủ để trả lời. “Ta đã cho người theo dõi bến cảng từ ngày con bỏ đi, Sara. Giờ thì đi theo ta. Ta sẽ đưa con về nhà - nơi thuộc về con.”

Sự giận dữ trong giọng ông đã cảnh báo cô. Cô dịch lại gần chồng hơn theo bản băng. “Nhà ư? Nhưng thưa cha, con đã kết hôn với Nathan. Con phải về nhà với chàng. Chắc chắn cha đã nhận ra...”

Cô thôi giải thích khi cửa xe mở ra và chị gái Belinda của cô bước xuống.

Thành thật với Chúa là Sara rất tiếc khi phải gặp lại chị gái. Belinda đang cười. Đó không phải là một dấu hiệu tốt. Điều duy nhất khiến Belinda cười là khi có rắc rối xảy ra. Chị ấy cười rất nhiều lần sau đó.

Belinda đã lên cân đáng kể từ lần cuối Sara gặp chị mình. Chiếc váy đi dạo màu vàng mà chị ấy đang mặc căng ra tại viền váy. Chị gái cô có khung người lớn và thân hình to béo, lượng cân tăng thêm chủ yếu tập trung ở vùng bụng. Belinda trông như thể là người đang mang thai.

Khi còn là một đứa trẻ, Belinda là một người chị xinh đẹp. Đàn ông trong gia đình đều yêu thích chị ấy. Chị ấy có mái tóc màu vàng óng như ánh mặt trời, lúm đồng tiền ở mỗi bên má cùng đôi mắt màu xanh nước biển đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, khi Belinda bước vào giai đoạn dậy thì, những chiếc lúm đồng tiền đã bị đôi má tròn trĩnh nuốt chửng. Mái tóc tuyệt đẹp chuyển sang màu nâu chuột. Đứa con cưng của nhà Winchester không còn là trung tâm của mọi sự chú ý nữa. Câu trả lời của Belinda cho sự thay đổi tình trạng đó là do cô tự an ủi mình bằng đồ ăn.

Còn Sara đã từng là một đứa trẻ khẳng khiu và phẳng lỳ. Cô vô cùng vụng về, còn hàm răng dường như mãi mãi chẳng thể thẳng lại được. Trong gần một năm, mỗi khi cô nói là nước miếng lại bắn ra. Không ai - ngoại trừ bảo mẫu và mẹ - từng yêu thích cô.

Thật là tội lỗi khi không yêu quý chính chị gái của mình và cô yêu quý Belinda cũng chỉ vì lý do duy nhất đó. Cô nghĩ rằng mình thấu hiểu tính nết ác nghiệt của chị gái. Nó được sinh ra từ sự thất vọng mà chị ấy phải chịu đựng, vì thế Sara luôn cố gắng kiên nhẫn và thông cảm với chị. Khi Belinda không giận dữ về điều gì đó, cô có thể cảm thấy vui vẻ thật sự.

Sara cố gắng tập trung vào những phẩm chất tốt đẹp của chị gái khi cố thốt ra một câu chào mừng rỡ. Cái nắm tay trên cánh tay Nathan lại mâu thuẫn hoàn toàn với âm sắc vui vẻ trong giọng cô. “Belinda, thật tuyệt khi được gặp lại chị.”

Chị gái cô thô lỗ nhìn chằm chằm vào Nathan khi đáp lại lời chào của em gái. “Thật vui mừng khi cuối cùng em cũng về nhà, Sara.”

“Mẹ có đi cùng chị không?”, Sara hỏi.

Bá tước Winchester trả lời thay. “Mẹ con đang ở nhà, nơi thuộc về bà ấy. Đi vào trong xe, con gái. Ta không muốn rắc rối, nhưng ta đã chuẩn bị cho điều đó”, ông ta thêm vào. “Con sẽ đi cùng chúng ta. Không ai biết con đã trở thành Nữ hầu tước, và nếu chúng ta...”

“Ôi, cha ơi”, Belinda xen vào. “Cha biết điều đó không đúng. Mọi người điều biết. Tại sao, cứ nhìn tất cả những lá thư bày tỏ sự cảm thông mà chúng ta đã nhận được từ khi Sara bỏ đi mà xem.”

“Im lặng!”, Bá tước gầm lên. “Ngươi dám cãi lại ta ư?”

Sara bước đến nhanh đến mức Nathan không kịp ngăn cô lại. Cô kéo Belinda ra khỏi phía cha mình và đứng vào giữa hai người. “Belinda không có ý cãi lại cha”, Sara nói.

Cha cô trông như được xoa dịu phần nào. “Ta sẽ không tha thứ cho sự láo xược”, ông ta lẩm bẩm. “Vì chỉ một số ít người biết đến hành động đáng hổ thẹn của con, con gái”, ông ta tiếp tục, đặt cái cau mày và toàn bộ sự chú ý lên Sara.

“Chúng sẽ phải giữ mồm giữ miệng. Nếu như một vụ bê bối nổ ra trước khi ta dàn xếp được vấn đề này, ta sẽ đối mặt với nó.”

Sara quan tâm đến vấn đề này hơn bao giờ hết. Mỗi khi cha cô cư xử chắc chắn như thế, một mối nguy hại luôn xảy ra. “Vụ bê bối nào, thưa cha?”, cô hỏi. “Nathan và con không làm điều gì gây ra tai tiếng. Chúng con tuân theo những điều kiện được quy định trong hôn ước.”

“Đừng đề cập đến hôn ước với ta, con gái. Giờ thì lên xe trước khi ta lệnh cho người của ta rút vũ khí.”

Cơn đau dạ dày của Sara tăng lên. Cô đang phải thách thức cha mình, lần đầu tiên trong đời. Ôi, cô đã thường phải đứng trước ông, nhưng đó luôn luôn là để bảo vệ mẹ hoặc chị gái, chưa bao giờ là vì bản thân.

Cô chầm chậm quay người trước khi lại đứng bên cạnh Nathan. “Con xin lỗi vì đã khiến cha thất vọng, nhưng con không thể đi cùng cha. Chỗ của con là ở cạnh chồng mình.”

Bá tước trở nên tức giận. Để con gái thách thức mình trước mặt bao nhiêu người đúng là một sự sỉ nhục, ông ta giơ tay định tát cô. Nathan nhanh hơn. Anh bắt lấy cổ tay Bá tước và bắt đầu bóp chặt. Mạnh. Anh muốn bẻ gãy xương của ông ta.

Sara ngăn Nathan lại chỉ bằng cách chạm vào anh. Khi cô nghiêng người vào anh, anh lập tức buông tay cha cô và quàng tay ôm quanh vai cô. Anh có thể cảm thấy sự run rẩy của cô và trở nên giận dữ hơn nhiều.

“Cô ấy sẽ không đi đâu cả, ông già”, Nathan nói với giọng trầm thấp và đầy kiểm soát.

Sự khước từ rõ ràng là tín hiệu mà những gã đàn ông của ngài Bá tước cần. Những khẩu súng được rút ra và chĩa vào Nathan.

Sara buông tiếng hổn hển. Cô không thể tin những gì đang xảy ra. Cô cố đứng chắn trước Nathan để bảo vệ anh. Anh không cho cô cử động mà siết chặt tay và bắt đầu nhìn chằm chằm vào cha cô. Anh cười. Sara không biết phản ứng đó nghĩa là thế nào.

Chắc chắn anh hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình. “Nathanial?”, cô nói khẽ. Cô sử dụng cái tên đó như một phương pháp để khiến anh cảnh giác. Cô ngước lên và khẽ thì thầm. “Chàng không có súng. Họ có. Làm ơn để ý đến sự khác nhau, thưa chồng.”

Nathan ngưng cười và cúi xuống nhìn cô. Anh biết những điều cô không biết... rằng lợi thế thực sự thuộc về phía anh. Ít nhất tám trong số những thủy thủ trung thành của anh đã đến trước chiếc xe. Họ đang xếp một hàng phía sau Sara, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến.

Cũng có một sự thật là cha của Sara đang đóng kịch. Ánh mắt ông ta cho Nathan biết rằng ông ta không hề có ý định, hoặc đủ can đảm cho một cuộc đối đầu trực tiếp.

“Mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát”, Sara nói với cha mình. Cô rất thất vọng, giọng run rẩy.

“Ra lệnh cho người của cha cất vũ khí. Sẽ chẳng giải quyết được điều gì nếu cha khiến Nathan hay con bị thương.”

Bá tước đã không ra lệnh đủ nhanh. “Con sẽ không để cha làm hại đến chồng con”, Sara kêu lên. “Con yêu chàng.”

“Ông ta sẽ không làm hại cậu ta đâu”, Colin nói với ra. “Tôi sẽ tạo một cái lỗ trên trán ông ta nếu ông ta thử.”

Sara quay người nhìn bạn Nathan. Những chuyển biến của Colin khiến cô bàng hoàng, cô lấy lại hơi thở của mình. Tư thế của Colin trông thoải mái, tuy có một nụ cười trên mặt anh ta nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt đó rõ ràng cho thấy anh ta sẽ thực hiện lời đe dọa của mình mà không chút lo âu.

Bá tước lập tức ra hiệu cho người của ông ta rời khỏi vị trí. Khi vũ khí của bọn họ được gài lại thắt lưng, ông ta thử một cách tiếp cận khác để đạt được chiến thắng. “Belinda, nói cho em con về mẹ của nó. Vì Sara đã từ chối về nhà, con bé có thể sẽ được nghe sự thật lúc này.”

Belinda lùi về đứng cạnh cha. Ông ta thúc nhẹ vào cánh tay để cô ta bắt đầu. “Sara, em thật sự phải về nhà với chúng ta”, Belinda mở miệng. Cô ta liếc về phía cha mình, nhận được cái gật đầu đồng ý, sau đó tiếp tục. “Mẹ đã phát bệnh rất nặng. Đó là lý do bà không đi cùng chúng ta.”

“Bà ấy đang khao khát được gặp lại con”, cha cô xen vào. “Dù sau tất cả những điều con đã khiến bà ấy lo lắng, ta không hiểu nổi tại sao.”

Sara lắc đầu. “Mẹ không ốm”, cô nói. “Đây chỉ là trò lừa bịp để bắt con rời khỏi Nathan, đúng không?”

“Ta sẽ không bao giờ sử dụng mẹ con theo cách như thế”, cha cô lẩm bẩm với sự phẫn nộ.

Ông ta lại hối thúc Belinda. Nathan chú ý đến hành động đó và biết rằng cảnh anh đang xem đã được tập dượt. Anh hy vọng vợ mình đủ khôn ngoan để nhận ra điều đó.

Belinda bước lên trước một bước. “Mẹ ốm ngay sau khi em rời đi, Sara. Tại sao, vì tất cả những gì mẹ biết, em có thể đã chết đuối trên biển, hoặc bị giết bởi... những tên cướp biển.”

“Nhưng Belinda, mẹ...”, Sara ngừng lại, không chắc cha mình biết cô đã bỏ lại bức thư giải thích với mẹ rằng cô sẽ giúp Nora trở về nhà. Mẹ cô có thể đã giấu đi bức thư. “Ý em muốn nói là, em đã gửi một lá thư dài cho mẹ khi Nathan và em đến nơi. Đáng lẽ mẹ phải nhận được bức thư rồi.”

Nathan ngạc nhiên trước tin đó. “Em đã viết khi nào?”

“Khi chàng rời đi để lấy thêm tiếp tế”, Sara giải thích.

“Đúng thế, chúng ta đều đã nhận được những lá thư của con”, Bá tước xen vào.

Sara định phản đối rằng cô chỉ gửi một lá thư, nhưng không có cơ hội khi cha cô nói tiếp. “Và dĩ nhiên, ta rất vui vì thông tin mà con đã gửi cho ta. Tuy nhiên, con gái, vấn đề không thật sự được giải quyết, vì lý do đó, chúng ta vẫn phải tiếp tục tuân theo quyết định.”

Cô không biết ông đang nói về điều gì. “Thông tin gì cơ?”, cô hỏi.

Cha cô lắc đầu. “Đừng giả ngốc với ta, Sara.” ông ta ưỡn thẳng vai, sau đó mở rộng cửa xe. “Mẹ con đang chờ.”

Cô nhìn lên Nathan. “Chàng sẽ đưa em đi gặp mẹ chứ? Em sẽ lo lắng cho đến khi em được nói chuyện với mẹ.”

“Để sau”, Nathan trả lời.

Sara quay lại với cha cô. “Vui lòng nói với mẹ rằng chúng con sẽ quay lại thăm bà ngay khi Nathan hoàn thành công việc của chàng ở đây.”

Bá tước đã dự định sẽ chờ đợi cho đến khi ông ta tách được Sara khỏi Hầu tước rồi mới thực hiện kế hoạch của mình. Ông ta không thích xung đột trực diện. Kết quả sẽ khả quan hơn khi yếu tố bất ngờ thuộc về ông ta, đồng thời cũng ít nguy hiểm hơn. Nhưng khi Hầu tước yêu cầu ông ta rời đi, sự giận dữ của ông ta đã bùng nổ. “Hoàng tử nhiếp chính đã có toàn bộ thông tin về ngươi”, ông ta hét lên. “Chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi ngài quyết định ngươi đã vi phạm hôn ước. Cứ chờ đấy mà xem.”

“Ông đang nói lảm nhảm về cái quái gì thế?”, Nathan yêu cầu. “Thật điên khùng nếu ông cho rằng tôi đã vi phạm bất cứ điều kiện gì. Cuộc hôn nhân này sẽ không bị hủy bỏ. Tôi và vợ mình đã ngủ cùng với nhau. Đã quá trễ rồi.”

Mặt của Bá tước loang lổ những vết đỏ. Sara chưa bao giờ trông thấy ông giận dữ đến thế.

“Cha, làm ơn bình tĩnh lại. Cha đang khiến bản thân phát bệnh.”

“Sara, em có biết cha mình đang nói về điều gì không?”, Nathan hỏi.

Cô lắc đầu. Cô và chồng cùng quay lại phía Bá tước.

“Đây là một cuộc nói chuyện riêng tư”, cha Sara nói. Ông gật đầu với người của mình. “Chờ ở góc kia.”

Ông ta quay người về phía Nathan.

“Cho người của cậu rời đi”, ông ta ra lệnh. “Trừ khi cậu muốn chúng nghe được những gì ta định nói.”

Nathan nhún vai. “Họ sẽ ở lại.”

“Cha, con sẽ vui lòng được giải thích”, Belinda tình nguyện. Cô ta cười trong khi chờ đợi những người hộ tống rời khỏi. Khi bọn họ đã đi khá xa, cô ta quay sang Nathan. “Sara đã viết thư cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ biết nếu như con bé không nói, ngài thấy đấy.”

“Chị đã biết cái gì?”, Sara hỏi.

Belinda buông một tiếng thở dài vờ vịt.

“Ôi, Sara, đừng có giả vờ ngây thơ. Giờ nó không cần thiết nữa rồi.” Cô ta nhìn lên Nathan và lại cười. “Con bé đã kể cho chúng tôi về cha của ngài. Giờ thì chúng tôi đều đã biết tất cả về Bá tước Wakersfield. Vâng, đúng là thế.”

“Không.” Sara kêu lên. “Belinda, tại sao...”

Chị cô không để Sara tiếp tục. “Dĩ nhiên, Sara chỉ cho chúng tôi biết cái cốt lõi, nhưng một khi chúng tôi có thông tin đó, ồ, cha đã nhờ một người bạn có quyền lực tiến hành cuộc điều tra nho nhỏ và phần còn lại đã được lôi ra. Khi cha kết thúc chuyện này, mọi người ở Luân Đôn đều sẽ biết rằng cha chồng em là một kẻ phản bội.”

Bá tước buông tiếng khịt mũi ghê tởm. “Cậu nghĩ mình có thể giấu rác dưới thảm ư?”, ông ta hỏi Nathan. “Chúa ơi, cha của ngươi gần như đã lật đổ chính quyền. Những tội lỗi đó giờ được đặt lên vai ngươi”, ông ta thêm vào với một cái gật đầu dứt khoát. “Khi ta xong chuyện này, ngươi sẽ bị hủy hoại.”

“Cha, thôi những lời đe dọa đó lại”, Sara kêu lên. “Cha không thể giở thủ đoạn với họ.”

Bá tước lờ đi lời cầu xin của cô. Ánh mắt ông ta hướng thẳng về phía Nathan. “Cậu có thật sự tin Hoàng tử nhiếp chính sẽ ép con gái ta dành cả đời nó trói buộc với một kẻ ngoại đạo như cậu?”

Nathan quá ngạc nhiên trước lời nói của Bá tước đến nỗi một cơn giận dữ chưa từng có trước đây bắt đầu sục sôi trong anh. Làm thế nào tên khốn này lại biết chuyện của cha anh? Và Chúa ơi, khi nó bị công khai, Jade của anh sẽ phải đối mặt thế nào?

Như thể Bá tước đọc được suy nghĩ của Nathan, ông ta nói, “Hãy nghĩ đến em gái ngươi. Cuộc hôn nhân của Quý cô Jade và Hầu tước Cainewood, đúng không nhỉ? Cô ta và chồng đã trở thành những đứa con cưng của dòng họ. Điều đó sẽ sớm thay đổi thôi”, ông ta thêm vào với một tiếng khịt mũi khác. “Sự xấu hổ sẽ khiến em gái ngươi trở thành một con hủi trong xã hội thượng lưu, ta hứa đấy.”

Sara kinh hãi thay Nathan. Làm sao cha cô lại biết mọi chuyện về Bá tước Wakersfield? Khi dì Nora tâm sự bí mật đó với cô, bà nói rằng không ai có thể tìm ra. Những tài liệu về cha Nathan được khóa chặt trong hầm lưu trữ của Bộ Chiến tranh. Không ai có thể xâm phạm vào nơi được bảo vệ nghiêm ngặt đó.

Và sau đó, toàn bộ sự thật về những điều cha và chị gái cô đang cố vẽ ra đã hiện ra trong đầu cô. Họ muốn Nathan tin rằng cô đã lừa dối anh.

Sara lập tức lắc đầu. Không, điều đó thật vớ vẩn, cô tự nhủ. Làm sao họ đoán được là cô đã biết? “Con không biết bằng cách nào mọi người biết về cha của Nathan”, cô thì thầm. “Nhưng con...”

Belinda ngắt lời cô. “Em đã cho chúng ta biết. Em không cần phải nói dối nữa. Ngay khi cha đọc được tin tức kinh hoàng đó, ông đã làm theo những gì em hướng dẫn, Sara. Vì Chúa, em nên hạnh phúc lúc này. Em sẽ sớm được tự do. Sau đó em có thể cưới một quý ngài xứng đáng với em. Đó có phải là những gì cha đã nói không, thưa cha?”

Bá tước nhanh chóng gật đầu. “Nếu như hôn ước được dẹp sang một bên, Công tước xứ Loughtonshire sẵn sàng vui lòng đến đón vợ của cậu ta.”

“Nhưng Belinda thích anh ta”, Sara thì thầm.

“Cậu ta thích con hơn”, cha cô lẩm bẩm.

Cơn đau trong dạ dày của Sara tăng lên gần như gấp đôi. “Đó là lý do tại sao chị lại đang nói dối đúng không, Belinda? Chị không muốn kết hôn với Công tước nên chị và cha đã có một thỏa thuận, đúng không?”

“Ta không nói dối”, Belinda phản đối. “Em đã cho chúng ta thông tin cần thiết. Cha nói ông sẽ yêu cầu rằng tất cả đất đai mà Hầu tước thừa kế từ cha hắn sẽ bị tịch thu. Khi cha xong việc”, cô ta thêm vào với một âm mỉa mai trong giọng nói. “Hầu tước sẽ trở thành một gã ăn mày.”

Sara lắc đầu. Những giọt nước mắt lăn trên má cô. Cô quá nhục nhã khi gia đình mình đang cư xử một cách tàn bạo và độc ác. “Ôi, Belinda, làm ơn đừng làm như thế.”

Nathan không nói một câu. Khi cánh tay anh rơi khỏi vai Sara, Bá tước đoán canh bạc của mình đã chiến thắng. Ông ta cảm thấy hả hê khi thắng Nathan. Ông ta từng nghe thiên hạ đồn rằng Hầu tước nhà St. Jame là một người hoài nghi và cứng đầu như thế nào và giờ ông ta biết mọi tin đồn đều là thật.

Sara cần nghe thấy chồng nói rằng anh tin cô. Cô không thể đọc được điều gì từ biểu hiện của anh. “Nathan? Chàng tin rằng em đã viết thư cho mẹ kể về tội lỗi của cha chàng ư?”

Anh trả lời cô bằng câu hỏi của chính mình. “Em có biết về cha ta không?”

Chúa cứu rỗi, cô suýt nữa đã nói dối anh. Anh trông quá buồn bã, quá thờ ơ. Tuy nhiên, giọng nói của anh vẫn run lên vì tức giận.

Anh đã chỉ trích cô.

“Vâng, em có biết về cha chàng”, cô thú nhận. “Nora đã nói cho em.”

Nathan bước một bước tránh ra xa khiến Sara cảm thấy như thể mới bị anh tát. “Nathan? Chàng không thể tin em sẽ lừa dối chàng. Chàng không thể.”

Colin nói. “Tại sao cậu ấy lại không thể? Mọi bằng chứng chết tiệt đều đang chống lại cô. Bí mật đó được giữ an toàn trong suốt một thời gian dài. Sau đó cô biết, và...”

“Vì thế anh thấy tôi có tội sao, Colin?”, cô ngắt lời.

Anh ta nhún vai và trả lời, “Tôi không biết cô đủ để có thể phán xét liệu có nên tin cô hay không”. Anh ta đang thành thật một cách tàn nhẫn. “Nhưng cô là một người nhà Winchester”, Colin thêm vào với cái nhìn đầy ý nghĩa hướng về ngài Bá tước.

Colin nhìn Nathan, thấu hiểu sự thống khổ mà người bạn đang phải trải qua, nhưng anh ta nghi ngờ khả năng có bất cứ ai khác có thể nhận ra được nỗi đau đó. Nathan có một vẻ thờ ơ trên khuôn mặt. Bạn anh đã trở thành bậc thầy trong việc che giấu phản ứng của mình. Trớ trêu thay, chính phụ nữ là người đầu tiên dạy cậu ta bài học bảo vệ trái tim mình. Giờ thì một phụ nữ khác dường như đang cố chứng minh là sự hoài nghi của Nathan còn hơn cả hợp lý.

Tuy nhiên, sự đau khổ của Sara cũng rõ ràng. Cô trông như bị tàn phá, bị đánh bại. Colin bắt đầu nghi ngờ về sự kết luận vội vã của mình. Sara có khả năng giả vờ đến thế ư? “Tại sao cô không hỏi lại Nathan?”, anh gợi ý với giọng nhẹ nhàng hơn.

Cô lắc đầu. “Lẽ ra chàng phải có đủ lòng tin vào tôi để biết rằng tôi sẽ không bao giờ lừa dối chàng.”

“Đi vào trong xe”, cha cô ra lệnh lần nữa.

Cô xoay người đứng trước cha mình.

“Con đã từng là một đứa ngu ngốc trong quá nhiều chuyện, thưa cha”, cô nói. “Con thật sự đã bào chữa cho những hành vi của cha, nhưng sau cùng thì Nora đã đúng. Cha không tốt hơn những người anh em của mình. Cha khiến con ghê tởm. Cha đã để cho người em Henry thi hành mọi sự trừng phạt bất cứ lúc nào cha không vui. Tay cha vẫn còn sạch sẽ theo cách đó, đúng không? Ôi, Chúa ơi, con không bao giờ muốn gặp lại cha nữa”, cô hít một hơi thật sâu, rồi thêm vào với một tiếng thì thầm khắc nghiệt, “Con cũng không còn là con gái của cha nữa”.

Tiếp theo cô chuyển sự chú ý về phía Belinda. “Còn chị, em hy vọng chị sẽ quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ của Chúa vì những lời nói dối của chị ngày hôm nay. Chị có thể nói với mẹ rằng em rất tiếc vì mẹ đang cảm thấy không khỏe. Em sẽ đến thăm mẹ khi chắc chắn rằng cả hai người đều không có ở nhà.”

Sau khi nói xong, Sara quay lưng về phía gia đình và đi qua đường. Colin cố giữ tay cô lại. Cô gạt ra.

Mọi người đều nhìn theo cho đến khi cô bước vào trong văn phòng và đóng cửa lại.

Bá tước vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ.

Cuộc tranh cãi trở nên khốc liệt và kéo dài thêm vài phút trước khi Nathan cuối cùng cũng tiến lên một bước.

Sau đó cha Sara cố bước về phía văn phòng. Ông ta hét tên con gái với giọng vang rền đến nỗi các tĩnh mạch trong cổ ông ta nổi lên. Nathan chặn ông ta lại. Hành động đó đã đủ chứng tỏ sự đe doạ. Không ai nói một từ cho đến khi chiếc xe của Winchester trở lại góc phố. Những gã đàn ông trên ngựa đi theo cỗ xe. Sau đó mọi người bắt đầu mở miệng cùng lúc.

Jimbo và Matthew đều lập luận bảo vệ Sara. “Cô ấy có thể đã nói”, Matthew nói, “nhưng chỉ theo cái cách mà cô ấy đã kể về Nora và tôi. Giống như vô tình”.

“Tôi sẽ nói rằng cô ấy đã không nói bất cứ điều gì cả”, Jimbo lẩm bẩm. Gã khoanh tay trước ngực và nhìn trừng trừng Colin khi nhấn mạnh tuyên bố đó. “Cậu đã không giúp đỡ, Dolphin”, gã thêm vào. “Cậu đã có thể gây ảnh hưởng lên suy nghĩ của cậu bé nếu cậu tranh luận và bảo vệ Sara.”

“Lần cuối cùng tôi tranh cãi để bảo vệ phụ nữ, Nathan đã gần như bị giết”, Colin trả lời.

“Lúc đó cậu ta còn trẻ và ngu ngốc”, Matthew nói.

“Cậu ấy vẫn vậy”, Jimbo nói. “Các vị đều không ngạc nhiên, đúng không?”, gã nói tiếp. “Với trái tim đầy hoài nghi đó của các vị, tôi tưởng tượng được là các vị mong chờ Sara của chúng ta sẽ làm các vị thất vọng. Đúng chứ?”

Nathan không hề lắng nghe những gì bạn anh đang tranh cãi. Ánh mắt tập trung về góc phố nơi anh nhìn thấy chiếc xe ngựa lần cuối cùng. Với một cái lắc đầu, anh kéo bản thân ra khỏi suy nghĩ và bắt đầu bước đi.

“Cậu đi đâu đấy?”, Matthew gọi với theo.

“Có thể là cậu ta đang đi bằng trực giác”, Jimbo nói khi Nathan đi ngang qua đường. “Có thể cậu ta đi xin lỗi Sara, ông có thấy vẻ mặt cậu ta không, Matthew? Thật khiến tôi tan nát trước vẻ đau khổ đến thế.”

“Nathan sẽ không xin lỗi”, Colin nói. “Cậu ta không biết cách. Nhưng cậu ta có thể đã bình tĩnh đủ để lắng nghe cô ấy lúc này.”

Sara không biết Jimbo và Matthew đứng về phía mình mà tin rằng mọi người đều đang nguyền rủa cô. Cô quá thất vọng, tiếp tục rảo bước và hình dung lại biểu hiện của Nathan khi cô thú nhận rằng mình đã biết sự thật về cha anh.

Nathan tin rằng cô đã phản bội mình.

Sara chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến thế. Cô không biết đi về đâu, không biết dựa vào ai, không biết phải làm gì. Cô không thể suy nghĩ. Viễn cảnh tươi đẹp về cuộc sống trên thiên đường với người đàn ông cô luôn tin là yêu cô đã vụt biến mất.

Nathan chưa từng yêu cô. Đó chỉ là những điều mà họ hàng nói với cô. Anh chỉ chạy theo sau món quà của Đức vua. Sara đã cho rằng những lời nhắc nhở được lặp đi lặp lại thường xuyên chỉ là những lời nói dối để trái tim cô hướng về anh. Giờ đây cô đã vỡ lẽ ra tất cả.

Chúa ơi, cô thật ngu ngốc làm sao.

Nỗi đau đơn giản là quá nhiều, quá ê chề đến mức khó có thể tưởng tượng. Sara nhớ lại những lời đe dọa xấu xa mà cha cô đã đưa ra cho Jade - em gái của Nathan. Trái tim cô hướng về Jade, tuy chưa từng gặp người phụ nữ đó nhưng cô biết nhiệm vụ của mình là phải cố cảnh báo Jade để cô ấy có thể chuẩn bị tinh thần.

Kế hoạch đó đã cho cô một nhiệm vụ, một lý do để rời đi. Không ai để ý khi Sara bước ra ngoài. Họ đã bị cuốn vào việc la hét với nhau. Sara bước đi về góc phố, nhưng khi thoát khỏi tầm mắt của họ, cô bắt đầu chạy. Cô lập tức mất phương hướng nhưng vẫn tiếp tục chạy cho đến khi thở không ra hơi.

Chúa đã thương xót cô, khi không thể đi thêm một bước nào nữa, cô phát hiện ra chiếc xe ngựa ở giữa con phố chỉ cách nửa dãy nhà. Một hành khách đang bước ra khỏi xe. Trong khi ông ta chỉnh túi để cất tiền, Sara vội vã đi đến.

Sara không mang theo người một đồng lẻ nào. Cô cũng không biết đích đến của mình. Dù thế, cô không lo lắng về việc thiếu tiền. Cô quyết định là người đánh xe sẽ phải chịu trách nhiệm về việc tìm kiếm địa điểm.

“Nhà của Hầu tước vùng Cainewood, nếu ông vui lòng”, cô nói. Sara bước vào trong chiếc xe và ấn người vào một góc. Nỗi sợ hãi của cô lúc này là Nathan có thể sẽ cho người nào đó đuổi theo.

Người đánh xe đưa chiếc xe đến nơi mà ông ta đề cập như là một phần được yêu thích của thị trấn, nhưng ông ta vẫn phải hỏi một người qua đường trước khi tìm thấy địa chỉ được yêu cầu.

Sara dùng thời gian để bình ổn lại cái bụng đang nôn nao của mình. Cô hít một hơi thật sâu và nuốt xuống, cầu nguyện rằng mình sẽ không bị ốm.

Nathan không hay biết Sara không chờ mình trong văn phòng. Anh cố thoát khỏi sự giận dữ của bản thân trước khi nói chuyện lại với cô. Anh không muốn cô thất vọng thêm lần nào nữa. Lạy Chúa, anh không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của cô đã thế nào khi phải sống với những người thân thấp hèn đến thế.

Jimbo bắt đầu cằn nhằn Nathan một cách nghiêm túc. “Tôi không lên án cô ấy vì nói ra chuyện đó”, Nathan nói. “Tôi hiểu những sai sót của cô ấy. Tôi không ngạc nhiên. Giờ thì, nếu anh thôi chỉ trích tôi, tôi sẽ đi tìm và nói với cô ấy rằng mình đã tha thứ. Điều đó khiến anh thỏa mãn chứ?”

Jimbo gật đầu. Nathan băng ngang qua đường và bước vào trong văn phòng. Anh không tốn chút thời gian để nhận ra vợ mình không có ở đây. Anh nhìn vào trong kho phía sau chỉ để chắc chắn vợ mình thực sự không còn ở đây.

Sự hoảng sợ tràn đầy trong anh.

Nathan biết cô sẽ không bỏ đi cùng cha mình, và điều đó nghĩa là cô đã bỏ đi - theo đúng nghĩa đen.

Viễn cảnh những gì có thể xảy ra với một người phụ nữ không được hộ tống trong một góc thành phố này khiến Nathan sợ hãi. Tiếng gầm của anh vang vọng khắp các đường phố. Anh phải tìm ra cô.

Cô cần anh.