Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 13: Đại điển đăng cơ (ba)




Nguyên soái đế quốc đại giá quang lâm, các ma pháp sư nhàn rỗi của phân hội công hội ma pháp đều đi ra đón chào, bầu không khí tương đối sôi nổi.

Phân hội trưởng Mona là một mỹ nữ tóc đỏ đã qua tuổi ba mươi, thon thả hấp dẫn. Nàng nắm tay Hayden, đầu ngón tay hữu ý vô ý gãi lòng bàn tay hắn, “Tôi xiết bao hi vọng ngài có thể ở lại đây một đêm, để chúng tôi được thể hiện hết tình cảm người làm chủ”

Hayden khẽ nhéo tay nàng, cười nói: “Đây quả là thành thị xinh đẹp, hi vọng lần sau tiểu thư Mona có thể hướng dẫn cá nhân cho ta, đưa ta đi lĩnh hội phong tình nơi đây”

Mona thỏa mãn buông tay, đổi thành kéo khuỷu tay hắn, không hề cố kỵ ép sát cái thứ ngạo nhân trước ngực vào cánh tay hắn, “Tôi thực tâm mong chờ ngày đó tới nhanh một chút”

Hansen vô thức quay sang nhìn Mundra. Cô đang bận xoay qua xoay lại, không ngừng quan sát chung quanh, nhưng tuyệt nhiên không nhìn về trước. Chẳng nhẽ, cô nàng ghen? Mặc dù loại chuyện nữ nhân ghen tuông vì Hayden hắn đã thấy thành quen, nhưng tiểu thư Monica… hắn vẫn luôn cho rằng cô không giống người thường, không ngờ vẫn phải khuất phục trước mị lực của nguyên soái Hayden.

Nghĩ tới đó, hắn không khỏi thương cảm cho Gregory. Là người thừa kế của gia tộc Dana, y hẳn phải là trăng sáng giữa trời sao, các tiểu thư quý tộc phải chạy vòng vòng quanh y, dành cho y đủ loại ái mộ cùng ưu ái, nhưng lúc này không chỉ mất trí nhớ, ngay cả tình nhân cũng thay lòng đổi dạ yêu thương nhung nhớ người đàn ông khác. Chuyện này đối với y mà nói, chắc chắn là một đả kích rất lớn.

Gregory chợt quay sang hỏi Mundra: “Em đang nhìn gì vậy?”

Mundra nói: “Không biết”

Gregory nói: “Đẹp không?”

Mundra nói: “Không đẹp”

Đối thoại quỷ dị cứ thế tự dưng kết thúc.

Hansen thầm lắc đầu. Không vừa lòng nhau thì nửa câu cũng nhiều, nếu một đôi tình nhân đã đến nông nỗi này, thì cho dù không chia tay, cũng chỉ còn là danh nghĩa.

Hayden và Mona đi đến phía trước ma pháp trận truyền tống. Nơi đây không phải tòa thành lớn, cho nên ma pháp sư lai vãng cũng không nhiều, ma pháp trận nơi này bỏ không cả năm, bảo thạch vẫn sáng tới lóa mắt.

“Chúc ngài may mắn”. Mona kéo nhẹ cánh tay Hayden xuống.

Hayden phối hợp cúi đầu, tùy ý nàng hôn lên mặt mình.

Mona lúc này mới lưu luyến buông tay, nhìn bọn họ từng người bước vào bên trong ma pháp trận, đến lượt Mundra, đột nhiên nàng vươn tay sờ chiếc nơ của cậu, “Thật dễ thương”

Mundra mờ mịt nhìn nàng.

Mona cười híp mắt nhìn cậu, “Thấy em, chị liền nhớ đến em gái mình. Nó cũng tầm tuổi em, cũng thích màu hồng”

Mundra nói: “Tôi không thích màu hồng”

Mona nói: “Vậy em thích màu gì? Biết đâu chị có thể tặng cho em một món quà”

Nghe đến món quà, con mắt Mundra hơi sáng lên, “Tôi muốn thi thể của cô”

Nụ cười của Mona cứng đờ. Không phải lần đầu tiên nàng gặp phải tình địch, cũng không phải lần đầu tiên gặp phải khiêu khích của tình địch, nhưng trắng trợn như vậy là lần đầu tiên. Có điều thất thố của tình địch sẽ càng làm nổi bật bình tĩnh bao dung của mình. Nàng đã lại nhanh chóng nở nụ cười nói: “Không nên độc ác như vậy đâu, em gái nhỏ”

Tia sáng trong mắt Mundra liền biến mất, không hé môi im lặng bước vào ma pháp trận.

Mona lấy ra từ trong túi không gian một con búp bê vải, đưa tới trước mặt cậu, “Thích nó không? Là chị tự tay làm đấy. Mỗi một đường kim mũi chỉ đều là chị tự tay may, hi vọng có một ngày có thể may được quần áo kích cỡ người thật”. Nàng chuyển ánh mắt, dời đến trên mặt Hayden.

Hayden cực kỳ phối hợp khen ngợi nói: “Tiểu thư Mona quả là thông minh khéo léo”

Mona dúi búp bê vào tay Mundra, sau đó lùi về sau nửa bước, rời khỏi phạm vi ma pháp trận, vẫy tay đầy phong tình vạn chủng, nói: “Thuận buồm xuôi gió”

Ma pháp sư trong đội ngũ của Hayden khởi động ma pháp trận, nháy mắt đã dời đến thành Mise.

Hansen thấy Mundra ôm búp bê tới ngẩn người, nghĩ thầm nhất định là mới rồi bại bởi tình địch nên giận dỗi.

Mundra đột nhiên giơ búp bê tới trước mặt Gregory nói: “Cái này dùng làm gì?”

Gregory tịt.

Mundra thấy y không nói gì, lại quay sang nhìn Hayden.

Hayden nghĩ một lúc nói: “Có thể ôm đi ngủ”. Hắn biết rất nhiều tiểu thư quý tộc đều yêu thích búp bê, nhưng hắn lại không biết các nàng có thể dùng nó làm gì.

Mundra giơ búp bê lên, nhìn nhìn, chán ghét nói: “Quá mềm”. So với ôm một nhúm bông, cậu thà ôm một bộ xương đi ngủ.

Hansen rất hiểu tâm lý đố kị giữa nữ nhân với nhau (làm sao mà anh hiểu được *đá bay*), biết loại chuyện này càng tiếp diễn càng hỏng bét, vội nói sang chuyện khác: “Nguyên soái, chúng ta tiếp tục gấp rút lên đường hay là tìm một chỗ nghỉ ngơi”

Hayden nói: “Còn ba ngày nữa mới tới đại điển đăng cơ, chúng ta cứ nghĩ ngơi đã. Ta cũng không muốn vì bộ dạng tàn tạ mà hoàng thái tử điện hạ chặn ta ngoài cửa”

Bọn họ tới biệt thự của Ciro ở thành Mise.

Quản gia ở đó dĩ nhiên thừa biết Hayden, không nói hai lời liền mời bọn họ vào trong, còn chuẩn bị một bữa tối tương đối phong phú.

Mundra vẫn chỉ ăn rất ít.

Hayden kêu người hầu thêm cho cậu một miếng bít tết, nói: “Em nên ăn nhiều một chút”

Mundra nhíu mày nhìn trừng trừng miếng bít tết.

Hayden nói: “Xinh đẹp rất quan trọng, nhưng khỏe mạnh còn quan trọng hơn, ta chưa bao giờ cho rằng xương cốt lại là thước đo chuẩn mực vẻ đẹp của một người”

Mundra kháng nghị nói: “Không. Xương cốt rất đẹp”

Hayden nói: “Lượng thịt thích hợp càng đẹp hơn”. Ánh mắt hắn di chuyển xuống, từ khuôn mặt cậu dời đến ngực cậu.

Mundra nghi ngờ nói: “Lượng thịt thích hợp?” Cậu tưởng tượng bộ xương lại dính thêm mấy miếng thịt. Như vậy… thực sự đẹp hơn à?

Hayden thay một bộ đồ ăn mới, tự mình đứng dậy cắt bít tết thành từng miếng nhỏ cho cậu, sau đó dùng dĩa xiên một miếng đút cho cậu.

Mundra thụ động mở miệng, ăn một miếng lại một miếng. Đến khi bữa tối kết thúc, cậu cảm thấy rất rõ ràng bụng mình cứng ngắc, còn phình lên.

Hayden nhìn cậu cứ xoa bụng mãi, lo lắng nói: “Rất khó chịu à?”

Mundra nói: “Cảm giác rất kỳ quái”

Hayden nói: “Cái gì rất kỳ quái”

Mundra nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới nghĩ ra một tính từ, “Đầy”

Hayden mỉm cười nói: “Ta nghĩ đầu bếp nghe được câu này nhất định rất vui vẻ”

“Vì sao?”

“Chứng tỏ tài nghệ nấu ăn của anh ta được tán thưởng”

Mundra nói: “Vì sao?”

Hayden nói: “Ăn hết món ăn là công nhận rõ ràng nhất đối với đầu bếp. Chẳng nhẽ không đúng sao?”

Mundra nói: “Đồ ăn chỉ dùng để duy trì sinh mạng”

Hayden nói: “Ta không phủ nhận đây là nhu cầu cơ bản, nhưng bên cạnh nhu cầu tiên quyết là bảo đảm duy trì sinh mạng, còn có rất nhiều đòi hỏi cao hơn, tỷ như khẩu vị thích hợp với mình, hoặc là món ăn yêu thích”

“Vì sao?” Mundra đột nhiên trở thành đứa trẻ vì sao lại thế.

Hayden cười nói: “Đây mới là cuộc sống. Một mực truy cầu vóc dáng, sẽ bỏ lỡ rất nhiều sự vật tốt đẹp”

Mundra không hiểu một mực truy cầu vóc dáng mà hắn nói là gì, nhưng hai chữ cuộc sống như một chiếc thìa bạc, vô tình gõ lên trái tim cậu, khiến trái tim cậu bất chợt rung động.

Sinh, sống .

Vong, linh.

Pháp sư vong linh cũng có thể hưởng thụ cuộc sống?

Cậu rất mờ mịt.

Ở thành Mise ăn no ngủ say một đêm, tiểu phân đội vinh quang trở về của Hayden lại tiếp tục xuất phát hướng về Fariel.

Quản gia biệt thự của Ciro cung cấp đủ ngựa, có điều mọi người đều xếp loại Mundra là tiểu thư quý tộc sẽ không cưỡi ngựa, cho nên cuối cùng cậu và Gregory cưỡi chung một con ngựa.

Nhưng đường đi không yên bình như bọn họ tưởng.

Nếu tính cả nhóm mười mấy đứa nhóc con, bọn họ tao ngộ tổng cộng sáu toán kiếp phỉ. Đây là con đường lớn, là thông đạo duy nhất giữa thành Mise và Fariel, cho dù không có quân đội đế quốc tuần tra ngày đêm, trị an của nó cũng hẳn phải là hạng nhất. Thế nhưng sự tình bất khả tư nghị hết lần này tới lần khác vẫn cứ xảy ra.

Fariel gặp nạn khiến rất nhiều người dân trong thành không có chỗ quay về. Mặc dù Ciro đã phái quan viên đưa bọn họ tới các thành thị khác thu xếp chỗ ở, nhưng rất nhiều người không muốn rời Fariel, không nhận được trợ giúp cùng chấp thuận của triều đình, cuối cùng bọn họ chỉ có thể đi lên con đường lầm lạc là cướp bóc người đi đường.

Mặc dù Hayden không biểu hiện ra ngoài, nhưng Hansen nhìn ra được, trong lòng hắn cực kỳ tức giận. Cho nên càng về sau hắn càng ít cười, ngay cả Mundra cũng không thể thu hút toàn bộ chú ý của hắn như trước.

Là nhân vật linh hồn của phân đội, tâm tình của hắn ảnh hưởng trực tiếp tới bầu không khí toàn bộ đội ngũ. Bởi vậy cho đến tận khi về đến Fariel, đội ngũ vẫn luôn bị vây trong vùng khí áp thấp.

Đêm rất thẫm, nhưng tường thành trong bóng đêm càng thẫm.

Nhìn tường thành Fariel giống như hàng lan can sừng sững trước mặt, gần như trên mặt tất cả mọi người đều toát lên nụ cười vui mừng.

Hansen nói: “Nguyên soái, tôi đi gõ cửa, để bọn họ nghênh đón ngài vào thành!”

Hayden khoát tay nói: “Không, chúng ta hạ trại tại chỗ, chờ ngày mai cổng thành mở sẽ vào thành”

Hansen ngỡ ngàng nói: “Nhưng ngày mai đã là đại điển đăng cơ rồi”

Hayden nói: “Ta rất đúng hẹn, không phải sao?”

Hansen hết cách đành đi dựng lều.

Mundra lôi búp bê ra, ôm vào lòng. Kinh qua hai ngày nghiên cứu, cuối cùng cậu cũng phát hiện tác dụng của búp bê — có thể làm gối đầu. So với chiếc gối Hansen đưa cho, búp bê thực sự tốt hơn nhiều.

Chờ Hansen dựng lều xong, cậu liền chui vào trong.

Những người khác nào nhóm lửa, nào nấu ăn.

Mundra một buổi tối chỉ đi ra ăn một bữa, sau đó lại rụt trở vào. Cậu nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Mặc dù mộng tưởng này không thực tế cho lắm, nhưng nếu Hydeine không cẩn thận… Biết đâu cậu thực sự có thể thu anh ta làm vu thi của mình.

Nghĩ đến đó, Mundra gần như muốn chảy nước miếng.

Cho dù không có Hydeine, vẫn còn Olivia, Soso… Nghe nói cậu ta đã trở thành một ma pháp sư rất mạnh. Thực khiến người ta chờ mong.

Cậu hưng phấn trằn trọc suốt một đêm, đến tảng sáng ngày hôm sau, Hayden vừa ra khỏi lều, đã thấy Mundra ngồi khoanh chân trước cửa lều của hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, trên người đang mặc chiếc váy màu hồng hắn mua cho, có điều không cài nơ.

Hayden đi đến phía trước cậu ngồi xuống, “Nơ đâu?”

Mundra lấy ra từ trong cái bọc của mình. Vì che giấu thân phận, tạm thời cậu phải từ bỏ sử dụng túi không gian, chuyển qua dùng cái bọc nhỏ Hansen đưa cho cậu — một tấm vải màu trắng.

Hayden vòng ra phía sau cậu, ngón tay nhẹ nhàng chải tóc cậu, sau đó cài nơ cho cậu.

Không thể không nói, kĩ năng của Hayden cũng không được ra gì cho lắm. Hắn cài nơ cho Mundra kiểu gì toàn lệch. Cuối cùng Hayden chỉ có thể tự khen, “Nơ cài lệch, hình như càng dễ thương”

Mundra diện vô biểu tình nhìn hắn.

Hayden nhịn không được bật cười. Những lời này của hắn tuyệt đối không phải lấp liếm. Mundra cài nơ thẳng mặc dù dễ thương, nhưng nhìn kỹ, vẫn cảm giác từ trán nàng toát ra vẻ cô độc, cự tuyệt người cách xa ngàn dặm. Nhưng sau khi cài nơ lệch, loại khí chất này tiêu thất, nhìn vào có vẻ ngây thơ nói không nên lời.

Mundra cũng chẳng để tâm tới kiểu tóc của mình, điều cậu lưu tâm là một sự kiện khác — đại điển đăng cơ, “Chúng ta đi thôi”

Hayden cưng chiều gạt tóc mái cho cậu, cười nói: “Được”

Nhưng vào thành không thuận lợi như trong tưởng tượng của bọn họ.

Fariel hiện tại vẫn trong trạng thái giới nghiêm. Hayden là nguyên soái đế quốc, binh sĩ canh gác cổng thành đều nhận ra, đương nhiên cho qua mà không hề dị nghị, nhưng “tiểu thư Monica” và Gregory đều lạ mặt, bọn họ bị giữ lại.

Vì không thể để lỡ đại điển đăng cơ, hơn nữa tôn trọng chức trách của binh sĩ canh gác cổng thành, Hayden không ra lệnh cưỡng chế bọn họ thông qua, mà để Hansen lại giúp đỡ xử lý chuyện này, cũng phái người thông báo cho gia tộc Dana.

Vì thế, Mundra bị cầm chân.

Nhìn bóng dáng Hayden biến mất khỏi tầm nhìn, cả người cậu đều ủ rũ.

Ủ rũ tới mức ngay cả Hansen cũng không nỡ. Hắn an ủi nói: “Yên tâm, nguyên soái tham dự điển lễ xong, nhất định sẽ mời tiểu thư Monica đi chơi”. Kỳ thực hắn nói xong mấy lời này cũng thấy chột dạ. Hayden ở đế đô có rất nhiều mối xã giao, tiểu thư Monica mặc dù rất khả ái, nhưng ở giữa các tiểu thư quý tộc cao quý ưu nhã lại không thực sự thu hút.

Mundra lúc đầu là ủ rũ, nhưng qua một lúc, trong ngực sinh ra bất mãn vô cùng. Sở dĩ cậu trở lại Fariel, hoàn toàn là vì muốn nhìn thấy phong thái ma pháp sư đệ nhất Mộng đại lục, nếu không thể đạt thành tâm nguyện này, như vậy trở về đã không còn ý nghĩa.

Có lẽ, cậu có thể xông vào. Giống như trước đây cậu đối phó học viện ma pháp hoàng gia, sau đó dẫn đến Olivia phải động thủ. Biết đâu lần này Hydeine sẽ tự mình động thủ?

Nghĩ như vậy, tâm tình cậu nhịn không được trở nên dậy sóng.

Hansen nhìn sắc mặt cậu ửng đỏ, cho rằng cậu đã bị thuyết phục, tiếp tục nói: “Sau đại điển đăng cơ sẽ tổ chức vũ hội liền ba ngày, tôi nghĩ, có lẽ nguyên soái sẽ cần một người bạn nữ”. Đương nhiên, hắn chưa nói bạn nữ nguyên soái cần là ai.

Mundra cuối cùng cũng nghe lọt được những lời này, “Vũ hội?”

“Đúng vậy”. Hansen nói, “Vũ hội rất long trọng. Hoàng thái tử Ciro, à không, khi đó đã là bệ hạ Ciro và hoàng hậu bệ hạ đều sẽ tham dự”

Mundra nói: “Những người khác thì sao?”

“Những người khác? À, nguyên soái đương nhiên cũng sẽ tham dự”

Mundra nói: “Hydeine thì sao?”

Hydeine?

Hansen sửng sốt nói: “Cái này, nếu anh ta rảnh, hẳn là cũng sẽ tham dự?” Hẳn là… vậy.

Một chiếc xe ngựa chạy từ đầu kia con đường lại, trên thùng xe có khắc ký hiệu của gia tộc Dana.