Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 36: Con đường thí luyện (lục)




Wendland mới vừa hấp hối lập tức ngồi thẳng dậy, mắt còn chưa đảo đủ hai vòng đã bị Taiya chụp được. Một đôi mắt to như nắm tay nhìn nó từ trên cao, chủ nhân đôi mắt lên tiếng cảnh cáo: “Chớ nên vặn vẹo đầu óc.”

Wendland nói: “Sao ngươi biết chuyện suối sức mạnh?”

Taiya giương vuốt, Wendland che đầu, không dám hỏi lại, nói không ngừng: “Biết, ta biết. Nó ở trong lãnh địa của ta, phía trước cách đây không xa lắm.”

“Sao trùng hợp vậy?” McKee nửa tin nửa ngờ.

Wendland đáp: “Đúng là vậy. Mỗi vùng lãnh địa trong rừng bóng tối đều có một suối thiêng, lãnh địa của ta có suối sức mạnh.”

McKee nói: “Ngươi biết chị em song sinh kia có suối gì không?”

Wendland khinh thường: “Của nó căn bản không được xem là suối thiêng, chỉ là gia vị thôi, lúc nấu đồ ăn cho một chút vào, bất kỳ món ăn nào cũng sẽ trở nên ngon lành.”

……

McKee hỏi Kleist: “Trở về một chuyến mất bao lâu?”

Kleist nói: “Im lặng đi.” Trải qua mấy lần đồng cam cộng khổ, mức độ dễ dàng tha thứ của hắn với McKee đã lặng lẽ gia tăng, không thì đã tát qua một cái từ lâu rồi.

McKee thở dài.

Kleist nói tiếp: “Ngoài suối sức mạnh và gia vị, còn loại suối thiêng nào?”

“Suối hồi phục, suối linh trí, suối thanh xuân và……” Wendland đột nhiên thu nhỏ miệng, “Hết rồi.”

Kleist nói: “Nói cách khác, vẫn còn bốn trạm nữa.”

Wendland há miệng muốn phản bác, nhưng sợ càng nói càng sai, bất an vặn vẹo thân thể.

Kleist xách nó lên, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Wendland hoảng sợ co thành một cục.

“Không phải ngươi nói suối sức mạnh nằm trong lãnh địa của ngươi sao? Đưa chúng ta đi mở mang kiến thức một chút đi.” Ăn đủ thiệt thòi qua sự kiện song sinh thụ, lần này Kleist không nóng nảy diệt khẩu nữa, phải nghiền ép sạch sẽ giá trị thặng dư* của Wendland đã rồi tính.

*đại ý là bóc lột sức lao động của ẻm.

Taiya và Danco biến về hình người. Danco xách Wendland, vòng qua đập nát tòa thành, đi đến khu đất đầy hoa cỏ tươi đẹp.

McKee hỏi: “Đây chính là nơi ngươi an táng các kỵ sĩ và long?”

Wendland: “Loại phân bón thần kỳ cho hoa, cả rừng bóng tối cũng không có nơi nào trồng được hoa đẹp hơn.”

McKee vẫn còn hơi sợ xương khô trong ảo cảnh, vừa nghĩ đến hoa tươi này sinh trưởng trên thi thể, hắn lại cảm thấy hoa này nhìn y như đầu lâu, cỏ thì trông như xương tay xương chân. Chỗ này không phải vườn hoa, mà là một bãi tha ma cực lớn.

Taiya và Danco nghĩ đến đồng bạn của mình chôn cất ở đây, thần sắc trang nghiêm. Nhưng long cũng không phải chủng tộc rành về tưởng nhớ và truy điệu, chúng nó chỉ đứng trên cỏ, im lặng tế bái trong lòng, rồi lại nhanh chóng lên đường.

Kleist không có cảm xúc gì. Vô luận là trước hay sau khi trở thành Thánh kỵ sĩ, tay hắn đều dính qua máu kỵ sĩ, đối với người xa lạ, hắn luôn keo kiệt trao đi tình cảm.

McKee là người có cảm xúc dao động lớn nhất — dù hắn không phải long, cũng không phải kỵ sĩ. Giống Kleist mượn Honorable Gruson, hắn dùng lễ nghi gà mờ không biết học được ở đâu tiễn đưa các long và kỵ sĩ, thật tâm mong ước linh hồn họ được yên giấc.

Từ nơi an nghỉ của long và kỵ sĩ, đây là tên do McKee đặt, đến suối thiêng mà Wendland nói mất khoảng sáu ngày đường. Trong sáu ngày này, Wendland dùng đủ loại thủ đoạn chạy trốn nhưng đều bị Kleist và Taiya chặn ngay trước mặt. Kleist thông thạo thuật chạy trốn và truy bắt, mà ảo thuật của Wendland lại không hiệu quả với Taiya.

Vì thế, Wendland không ngừng châm chọc nó thần kinh thô, kết quả là no đòn một trận.

Kleist kinh ngạc phát hiện nó tuy nhỏ nhưng rất lì đòn. Dù thiếu một đoạn thần năng, phần lớn xương cốt bị đập nát, nó vẫn sống tốt, ăn được nói được. Hắn thậm chí còn nhìn thấy nó lê hai cái chân gãy ra sức bỏ chạy.

Có lẽ muốn triệt để giết nó cũng là một vấn đề cần nghiên cứu. Xuất phát từ tò mò và để chuẩn bị cho tương lai, hắn bắt đầu mặc kệ Taiya đánh nó, chứ không lựa đúng thời cơ nhảy ra can Taiya như lúc đầu nữa.

McKee ngầm hỏi hắn có định xử lý tên mặt ngựa thân khỉ này không.

Kleist không chút do dự cho đáp án khẳng định.

McKee cảm động: “Tôi biết cậu không vô tình như vẻ ngoài mà.”

Kleist: “……” Hắn nhất định là hiểu lầm cái gì rồi.

“Nhiều long và kỵ sĩ bị chết trong tay nó như vậy, chúng ta phải vì bọn họ lấy lại công bằng.” McKee kích động nắm chặt tay.

“…… Tôi cũng nghĩ vậy.” Mặc kệ là báo thù hay giải quyết hậu hoạn, đồng lòng mới là quan trọng nhất.

Suối sức mạnh so với tưởng tượng của họ còn lớn hơn rất rất rất nhiều.

McKee tán thưởng: “Đây là…… hồ mới phải!”

Kleist khoanh tay: “Toàn bộ đều là suối thiêng?”

Wendland nói: “Không sai.”

Taiya vọt tới bên hồ, hai tay vốc nước lên muốn uống, bị Kleist ngăn lại. “Wendland là người dẫn đường của chúng ta, không nhờ nó sẽ không có suối thiêng, chúng ta nên để nó uống trước.”

Wendland lui về phía sau: “Không được.”

Mắt Kleist lạnh lùng.

“Ta là lãnh chúa, không thể uống nước suối thiêng, nếu không sẽ bị thần Hắc Ám trách phạt!” Wendland lộ vẻ mặt hoảng sợ, không giống giả bộ.

Kleist rút kiếm ra, vỗ đầu nó: “So với trừng phạt hư vô mờ mịt của thần, ta thấy ngươi nên chú ý đến hiện tại thì hơn.” Hắn không để ý nó giãy dụa phản đối, lôi nó đến bên hồ, đè đầu nó xuống.

Wendland hoảng sợ, liên tục vặn vẹo, miệng không ngừng xin tha: “Cầu xin ngươi, tha cho ta đi. Chủ nhân mà biết, ta sẽ bị……”

Âm thanh to lớn vang lên trong nước át đi tiếng khóc kêu của nó.

Quái ngư đen nhánh nhảy ra khỏi hồ, bay xẹt qua không trung theo hình cung xinh đẹp, lao thẳng đến chỗ Kleist.

Khách không mời mà đến cắt ngang hành động bạo hành của Kleist. Hắn ném Wendland cho Danco, rút Honorable Gruson chém đến bụng cá. Kiếm vừa đến gần cá liền phát ra ánh sáng. Loại ánh sáng này Kleist rất quen thuộc, nghĩa là gần đây có năng lượng, quang minh đấu khí nháy mắt tăng vọt.

Hắc ngư không để ý đến tập kích của nhân loại, mắt nhìn chằm chằm Taiya, chậm rãi há miệng cắn xuống.

Taiya thoáng nhướn mày, biến thành long, trước khi miệng cá hôn đến, nó vươn móng vuốt mạnh mẽ cào tới. Vị trí cào vô cùng hoàn hảo, vừa vặn khống chế mang cá, hất nó về trong nước. Hắc ngư rơi vào nước nhanh chóng chìm xuống.

Bên kia, Kleist nhìn Honorable Gruson bị gãy thành hai đoạn, sắc mặt âm trầm.

“A!” McKee đau lòng nhìn tàn kiếm trong tay hắn, “Thế này tôi làm sao giải thích với Hydeine?”

Kleist biến kiếm trở về đoản kiếm, ném vào túi không gian, lấy ra thanh kiếm hắn vẫn dùng, lạnh nhạt nói: “Gặp được hẵng tính.” Bị yêu quái của rừng bóng tối đùa hai lần, hắn đang cực kỳ khó chịu, muốn chộp Wendland tới tra tấn, ai ngờ lại thấy Danco đang ngủ say trên đất, Wendland trong tay nó sớm đã chạy đi đâu mất. Hắc ngư xuất hiện rất đột ngột, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của họ, không ai để ý tới Danco và Wendland xảy ra chuyện gì.

McKee nâng Danco dậy, tát lên hai má nó nhưng không thấy phản ứng.

Kleist đổ nước thánh vào miệng nó, lát sau, Danco nhảy dựng lên biến thành Xích Long uy phong chao lượn trên không, bay quanh hồ rít gào một vòng mới thu cánh đáp xuống.

Taiya nóng vội, dùng long ngữ rống rống rống hỏi.

Danco cũng rống rống rống trả lời.

McKee đạp mắt cá chân nó, “Nói tiếng người!”

Taiya: “Nó bị một người mặc áo choàng đen đánh ngất, không thấy rõ mặt đối phương, cũng không biết đối phương ra tay thế nào.”

McKee: “Có khi nào là chủ nhân mà tên kia nói không?”

Hắc Ám thần tế tự?

Sau khi Sát thần và Hỏa thần tỏ rõ thái độ tại Mộng đại lục, đa số cư dân Mộng đại lục đều chỉ nhận nữ thần Quang Minh là thần. Thần Hắc Ám đối lập với nữ thần Quang Minh nên bị gạt bỏ hoàn toàn, chỉ thỉnh thoảng được nhắc tới trong bộ sách quý của Quang Minh thần hội, nhưng ngôn từ rất khó hiểu, không có lời khen nào. Do vậy, Hắc Ám thần điện có tồn tại hay không vẫn là một bí ẩn. Xem ra, câu đố này có khả năng được vạch trần trên con đường thí luyện.

Nếu Hắc Ám thần điện và Quang Minh thần hội bố trí nhân viên tương tự nhau, vậy vị Hắc Ám thần tế tự này là nhân vật đứng sau Hắc Ám Giáo hoàng, tương đương với Sophiro và Feta, chắc chắn không dễ giải quyết. May mà hắn chỉ đánh ngất Danco thay vì ra tay giết chết, bằng không, chỉ sợ sẽ có một cuộc ác chiến.

Mặt hồ tĩnh lặng, ánh mắt cố chấp chuyên chú của Kleist không chút gợn sóng.

McKee không kiềm được hỏi: “Hắc ngư có phải chủ nhân của nó không nhỉ?”

Kleist: “Tại sao?”

“Đen như nhau.” McKee thấy Kleist không tập trung, nói lớn hơn, “Này! Cậu có đang nghe tôi nói không?”

Kleist hỏi: “Nó đang nhìn gì?”

Nó trong miệng hắn là Taiya đang nhìn mặt hồ tự sướng.

McKee đáp: “Chắc đang tìm Hắc ngư?”

Hắn vừa dứt lời, con cá kia liền ngoi lên khỏi nước, bay lên cao lần nữa, đánh về phía Taiya. Taiya bị chọc giận triệt để! Nó cảm thấy đối phương cứ bám riết theo là đang khinh thường mình. Dù là hình thể, dung mạo, trí tuệ hay năng lực, nó cũng không kém cỏi nhất, tại sao con cá đáng chết này cứ xem nó là quả hồng mềm.

Long lúc nổi giận rất khủng bố. Hắc ngư vừa nhảy đến nơi cao nhất thì thấy một bóng ma còn lớn hơn bao phủ lên, không đợi nó phản ứng, đã dùng móng vuốt đè lưng nó, ấn nó về hồ.

Kleist nhíu mày: “Ngu ngốc!”

Khoảnh khắc chạm nước, Taiya cũng biết mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn. Hồ là thiên hạ của Hắc ngư, mình rơi vào khác gì dê vào miệng cọp. Nhưng sau đó, Hắc ngư đột nhiên vung đuôi cá, thân thể linh hoạt nhào qua, dùng sức nặng đè Taiya xuống nước.

“Cẩn thận!” McKee hô lên một câu không thể vô nghĩa hơn.

Danco gầm một tiếng xuống mặt hồ, phun một ngọn lửa, hai chân bất an đi tới đi lui bên bờ hồ, trước sau vẫn không xuống nước. Kleist thấy Taiya mãi không lên bờ, đành phải cởi quần áo nhảy xuống nước. Ký kết khế ước xong, vận mệnh của hắn và Taiya liên kết trăm năm, không ai sống thiếu ai được.

Nước hồ trong veo, xuống nước rồi, Kleist tức khắc tìm thấy Taiya và Hắc ngư. Chúng nó đang bơi xuống nơi sâu hơn, chính xác là Hắc ngư đang kéo Taiya xuống.

Kleist đành phải tăng tốc bơi xuống. Nhưng sức nặng và tốc độ của hắn không theo kịp Hắc ngư, mắt thấy Hắc ngư ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt, lòng hắn quýnh lên, lấy kiếm ra chém một đường đấu khí về phía cái đuôi cá đang linh hoạt đong đưa!

Uy lực đấu khí trong nước giảm mất phân nửa, cộng thêm khoảng cách quá xa, lực cản quá lớn, đuôi cá chỉ bị gảy nhẹ một chút, không tạo thành tổn thương gì. Hắc ngư quay đầu liếc hắn một cái.

Taiya nhân cơ hội đạp nó ra, muốn bơi lên trên, thế nhưng……

Kleist nhìn tứ chi và cánh của nó vùng vẫy mất tự nhiên, thấy thế nào cũng không giống bơi lội, giống bị chuột rút hơn. Chẳng lẽ long không biết bơi? Ngờ vực vô căn cứ lập tức được chứng thực, Hắc ngư dường như cũng biết nên không ngăn cản, đằng nào Taiya cũng không có cách trở lại mặt hồ, nó vui thích chuyển động vòng quanh Taiya.

Nếu Taiya có thể lên tiếng, nó nhất định dùng long ngữ và nhân ngữ ân cần thăm hỏi tổ tông của con cá này.

Kleist buộc lòng phải bơi nhanh đến, suy nghĩ xem làm thế nào kéo một con rồng vừa to vừa nặng hơn mình đến nơi an toàn. Hắc ngư thấy hắn tới gần, che trước mặt Taiya như đang bảo vệ thức ăn, phát động công kích với hắn.

Đây chính là ý muốn của Kleist. Vốn khoảng cách giữa hắn và Hắc ngư đang ngày càng xa, nếu Hắc ngư cố ý kéo Taiya xuống sâu hơn, hắn buộc phải thúc ngựa nan truy. Hiện tại lại cho hắn cơ hội tấn công, đồng thời cho Taiya thời gian thở dốc. Kleist hy vọng Taiya ngoài thiên phú dị bẩm đối kháng với ảo thuật, thành tích ở phương diện bơi lội cũng có thể khiến người ta mở mang tầm mắt.

Nhưng nhìn thân hình to lớn màu bạc đằng sau Hắc ngư ngày càng chìm sâu, hắn thấy mình quá lạc quan rồi.

Hắc ngư thoáng cái vọt tới trước mắt, Kleist vung kiếm nghênh địch. Lần này hắn không bảo lưu thực lực hay giấu dốt nữa, tung ra quang minh phá cấp mười. Đấu khí vàng rực làm cả hồ bắn lên tung tóe!

Trên bờ, McKee nhìn mặt hồ sóng lớn cuộn trào, gợn nước rung chuyển, lại không biết được tình cảnh phía dưới, gấp đến độ vò đầu bứt tai. Hắn chỉ vào hồ nước: “Sao ngươi không xuống dưới hỗ trợ?”

Danco nói: “Không.”

“Không hỗ trợ?!”

“Không……” Danco không biết hai chữ “bơi lội” tiếng người nói thế nào, đành phải dùng đuôi quẫy nước.

McKee lười suy đoán ý tứ của nó, dứt khoát tiến lên, dồn sức nhảy xuống nước.

Giờ phút này, tình huống trong nước không tới nỗi không xong như hắn tưởng. Hắc ngư thấy Kleist chém ra một đường đấu khí vàng rực, ánh mắt như sáng lên, trì hoãn thế công, bơi vòng quanh Kleist như lúc trêu chọc Taiya. Nhưng Kleist không phải Taiya, thân thể hắn không cao lớn như vậy, kỹ năng bơi cũng không kém cỏi đến thế. Hắc ngư bơi đến vòng thứ ba thì phát hiện người trong vòng đã biến mất. Nó nhìn bốn phía một vòng, thấy người kia đang cùng chìm với Ngân Long.

Nó cao hứng, nhàn nhã theo đuôi bọn họ.

Kleist biết Hắc ngư chả phải loại tốt lành gì, nó mặc kệ mình và Taiya chìm xuống sâu nhất định không phải do bứt rứt nên nổi lòng tốt, nhưng lúc này hắn không còn biện pháp nào khác. Nếu Taiya ngạt chết trong nước, hắn cũng không sống được. Duy nhất đáng ăn mừng là Taiya bơi không tốt, nhưng thời gian nín thở rất dài.

Càng bơi xuống sâu, hắn nhận ra phía dưới không tối tăm như mình nghĩ, không có rong rêu, mà phủ kín đủ loại đá và kim loại trong suốt sáng ngời.

Trong đầu Kleist chợt lóe một ý niệm.

Hắn nhớ rõ công tác chuẩn bị tìm long trọng yếu nhất của Pierce là thu thập mấy thứ trong suốt lấp lánh gì đó, lý do là long thích. Nên lúc tiến vào Long đảo, hắn lập tức dâng lên hai hòn nguyên tố tinh lấy lòng lão Hắc Long. Phản ứng khi ấy của lão Hắc Long chứng minh long rất có hảo cảm với những thứ phát sáng. Nhưng có lẽ, không chỉ mình long thích mấy thứ phát sáng. Nhớ lại một thân màu bạc sáng đến dọa người và nhân khí tốt của Taiya tại Long tộc, nếu Hắc ngư cũng thích dạng này, thần hồn điên đảo với nó cũng không có gì lạ. Mà Hắc ngư hứng thú với mình là vì đấu khí vàng rực.

Nghĩ một lát, hắn tức khắc lấy cái bao của Pierce ra. Lúc ấy nhất thời cao hứng nên mượn gió bẻ măng, thế mà lại mang tới không ít thuận lợi cho chuyến đi. Hắn lấy đồng bạc ra, dùng đấu khí tung ra xung quanh.

Lúc sau, ánh sáng đỏ đồng lóe lên trong nước.

Hắc ngư vui mừng. Nó không phát ra tiếng, nhưng bộ dạng không khác gì chó thấy xương.

Kleist mừng vì mình chọn đúng phương pháp, vội vàng cất bao đi, càng ra sức bơi về phía Taiya.

Lại nói, Taiya vô cùng bất lực và hoảng sợ khi thấy mình không thể bơi lên trên mà chỉ có thể chìm xuống, nhưng vô luận nó vùng vẫy tứ chi thế nào, thân thể vẫn liên tục chìm. Chuyện duy nhất khiến nó an tâm là nó không cảm thấy khó thở, vảy trên người hình như có thể thay thế mũi lấy dưỡng khí trong nước.

Thấy Kleist đuổi theo, tâm thoáng bình tĩnh, sau đó thấy Hắc ngư công kích Kleist, nó lại lo lắng đề phòng. Sau khi bước lên con đường thí luyện, cơ hội để nó biểu hiện không nhiều, mới vừa hãnh diện trên người Nam tước Wendland xong, không ngờ lại bổ nhào nhanh như vậy. Đáng tiếc, long là vương giả trên bầu trời, nhưng trong nước lại vô lực.

Cố gắng hồi lâu chỉ làm tăng tốc độ chìm xuống, nó thôi không giãy dụa nữa, cam chịu để Kleist cứu mình cũng không sao. Họ là đồng bạn, nó nên cho nhân loại một cơ hội chứng minh năng lực.

Vừa nghĩ như thế, nó không vội nghĩ cách ngoi lên nữa, ngược lại muốn nhìn xem nhân loại này có thể làm tới trình độ nào.

Ý nghĩ này mới nảy lên trong đầu, mông nó đã chạm đáy.

Nó đứng lên, đạp lên kim loại lấp lánh, chán ghét quay đầu đi. Long tộc thích mấy thứ phát sáng là bản tính trời cho, nó cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, nó đã có được thứ lấp lánh đẹp nhất thế gian — vảy của nó. Không còn thứ gì lóng lánh rực rỡ hơn vảy của nó dưới ánh mặt trời, mấy thứ thấp kém dưới đáy hồ ngay cả sờ nó cũng không có hứng.

Taiya ngẩng đầu, thấy Kleist và Hắc ngư chưa đến nên nhàm chán đi dạo quanh đáy hồ. Đáy hồ rất bằng phẳng, không có rong rêu hay đá ngầm gì, nó đi rất thuận lợi, mãi tới khi thấy một con suối……

Kleist chạm đáy hồ liền thấy Taiya đang quay lưng với mình, đầu chôn xuống dưới như đà điểu. Giây lát sau, hồ nước chậm rãi chấn động như đang sôi lên.

Động đất?

Đầu hắn hiện lên từ này, cảm thấy từng đợt lạnh lẽo ùa tới, vội vàng thúc đấu khí hộ thể, nhưng độ ấm trong nước ngày càng xuống thấp, mới vừa rồi còn ấm áp, nháy mắt đã lạnh đến thấu xương. Còn xuống thấp nữa có khi sẽ kết băng. Kleist rùng mình, cảm giác thân thể dần cứng lại, hồ nước đang từ từ đông đặc……

Không xong rồi!

Quang minh đấu khí bắn ra từ năm ngón tay, đánh nát khối băng sắp thành hình, trở tay tóm lấy Taiya đang bất động. Tới nước này rồi, đành liều mạng thôi. Tay hắn vừa chạm tới đuôi Taiya, Taiya liền cử động!

Mặt hồ tĩnh lặng đang đóng băng đột ngột nứt ra một khe hở dài mấy chục mét hình chữ “thước (米)”. Chẳng mấy chốc, giữa chữ “thước (米)” đã xuất hiện một cái hốc lớn, Ngân Long khổng lồ dùng hai móng xách một người bay ra khỏi hồ, khi nó mở hai cánh màu bạc bay lượn trên không, ngay cả mặt trời cũng không sánh bằng.

Taiya dạo một vòng trên không mới chưa thỏa mãn đáp xuống đất.

Lúc họ chạm đất, McKee hắt xì chạy tới, “Hắt…… xì! Các ngươi không sao chứ? Không ngờ Hắc ngư kia lợi hại đến vậy, đóng băng luôn cả hồ.”

Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Kleist chắc chắn Hắc ngư lợi hại trong miệng McKee đã biến thành cá đông lạnh. Hắn nhìn Taiya: “Ngươi làm đúng không?”

Taiya kiêu ngạo ưỡn ngực, “Ngươi rốt cuộc cũng nhận ra chọn bổn soái long làm đồng bạn là được lợi rất lớn rồi sao!”

Kleist nói: “Biến thành người đi, chúng ta nói chuyện.”

Taiya ngẩng đầu: “Không! Đây là thời khắc vinh quanh nhất của bổn soái long, ta nhất định phải thể hiện dáng vẻ rực rỡ chói lọi nhất.”

“Khoan đã.” McKee cuối cùng cũng nhận thấy điểm không thích hợp trong cuộc đối thoại của họ, ngắt lời, “Ý cậu là, đóng băng hồ không phải Hắc ngư mà là Taiya?”

Taiya nói: “Hừ, con cá ngu xuẩn kia làm gì có năng lực đó!”

McKee hỏi: “Tôi có thể dùng nó đánh một bữa không?”

“Không được.” Kleist ngập ngừng, “Trừ phi một bữa của anh có thể so với một trăm bữa.”

Taiya nhận thấy bất mãn trong giọng nói của họ, nghi hoặc hỏi: “Lúc này các ngươi không phải nên tỏ ra sùng bái ngưỡng mộ bổn soái long sao?”

McKee xoa xoa cánh tay, hung tợn đá mắt cá chân nó, bị bắn ra lại xoay người đá tiếp, “Lúc ngươi đóng băng nước có nghĩ tới ta có thể vẫn còn trong nước không?”

Taiya: “Ngươi ở đâu?”

McKee đáp: “Danco kịp thời kéo ta lên.” Thực ra không phải kéo, mà là cắn. Cảm giác bị ngậm trong miệng long, đời này kiếp này hắn không muốn nếm thử lần thứ hai nữa.

Taiya càng nghi hoặc hơn: “Vậy ngươi tức cái gì?”

“Nhỡ Danco không cứu ta thì sao?”

“Không có nhỡ, nó cứu ngươi rồi.” Nó cảm thấy không thể nói lý với tư duy của McKee.

Mà chuyện khiến McKee không thể nói lý chính là Danco đang đứng bên hắn. “Ừ. Bảo hộ ngươi là…… trách nhiệm của ta.”

McKee: “……” Được rồi, nghe kĩ thì những lời này vẫn rất êm tai.

“Đến lượt ta chưa?” Kleist bị ngó lơ khoanh tay, mặt không chút thay đổi nhìn Taiya.

Taiya nói: “Ta cũng cứu ngươi ra.”

“Ta không muốn nói chuyện này.” Kleist chậm rãi nói, “Thưa ngài long bay rất nhanh, ăn rất ít, thông minh, xinh đẹp, long duyên rất tốt…… hình như ngươi chưa từng nói mình biết ma pháp hệ thủy.”