Mộng Tình

Chương 25: Giấc mơ




Màn đêm buông xuống, Trương Thiên Ân đang dần chìm vào giấc ngủ. Chợt cô thấy một người con trai bước đến bên chiếc giường của cô và nói: "Chúng ta sẽ là định mệnh của nhau." Rồi người con trai ấy vuốt mái tóc cô với đầy sự yêu thương và nuông chiều. Người ấy chỉ ở đó một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

Cô choàng tỉnh giấc ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh nhưng không hề có ai cả. Hóa ra đó chỉ là mơ, nhưng cô cảm thấy giấc mơ ấy rất kỳ lạ, cô thầm nghĩ: Phải chăng đó là người tình trong mộng mà cô đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay.

Trong giấc mơ khuôn mặt người con trai ấy rất mờ nhạt, không hề rõ nét, làm cô rất tò mò liệu rằng ngoài đời có tồn tại người con trai ấy, liệu rằng cô có được gặp lại người ấy một lần nữa trong giấc mơ.

Cô lắc đầu mấy cái cho tỉnh ngủ, bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đến nơi làm việc. Suốt cả ngày mà Trương Thiên Ân không thể tập trung vào bất cứ một công việc gì, hình bóng người trong mơ cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Chợt điện thoại của cô đổ chuông là cô bạn thân của cô gọi "Alo." Cô nghe máy.

Đầu dây bên kia, cô bạn vui vẻ nói: "Tối nay cậu rảnh không cùng đi ăn với mình nhé, có một nhà hàng mới mở nghe nói đồ ăn ở đó cũng khá ngon mình cũng muốn nếm thử một chút."

"Được." Cô đồng ý ngay.

"Khi nào cậu tan làm để mình tới đón cậu?" Bạn cô hỏi.

Ngẫm nghĩ một lát cô nói: "Khoảng 5 giờ chiều mình tan làm."

"Thế nhé, hẹn chiều gặp lại."

Cô bạn đó tên Dương Tuyết Hà, là bạn thân của Trương Thiên Ân. Hai người sống cùng thành phố nhưng do công việc bận rộn nên thi thoảng mới có cuộc gặp cùng nhau đi chơi và đi mua sắp, cô bạn này vẫn độc thân. Thường hay gọi điện trò chuyện tâm sự với cô và than vãn sự đời.

Buổi tối cô và người bạn thân cùng đi ăn rồi đi dạo phố vô cùng vui vẻ. Vì lâu ngày không gặp nhau nên hai người hàn huyên hết chuyện trên trời dưới đất rồi lại kể về cuộc sống hiện tại.

Đến khoảng 11 giờ hai người mới dẫn nhau trở về nhà. Những cột đèn trên đường phố nối tiếp nhau không ngừng chiếu sáng, thành phố về đêm thật đẹp.

Vừa về đến cổng chung cư, chợt có một hình bóng vụt qua trước mắt cô, giống với người con trai cô gặp trong giấc mơ. Bạn cô thấy cô đứng ngây ra đó liền gọi cô: "Nè, cậu sao vậy, về đến nhà rồi đó cậu đứng ngây ra đó làm gì, mau vào nhà đi chứ."

Cô trở về trạng thái ban đầu quay ra mỉm cười nói với cô bạn: "Mình không sao, Tuyết Hà cũng muộn rồi, cậu cũng mau về đi."

Bạn cô vui vẻ đáp: " Vậy mình về đây, tạm biệt, hẹn khi khác gặp lại."

"Tạm biệt."

Về đến phòng, Trương Thiên Ân gieo mình xuống chiếc giường êm ái, mọi sự mệt nhọc trong ngày đều tan biến hết, cô dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ hình bóng ấy lại một lần nữa xuất hiện: "Xin chào, lại được gặp em rồi."

Cảnh tượng xung quanh rất quen thuộc, là phòng ngủ của cô mà, chứ không phải cô lạc vào nơi nào khác. Không biết ánh sáng từ đâu chiếu vào mà khiến căn phòng của cô sáng bừng lên, một ánh sáng lạ lẫm, mờ mờ, ảo ảo. Ngoài những thứ trong phòng ra và người đàn ông trước mặt cô không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì khác trong khi ánh sáng đang bao phủ, thật sự nhìn không ra điểm cuối của căn phòng.

Trương Thiên Ân ngồi dựa vào đầu giường, chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, sao lạ quá, người này chính là người trong giấc mơ đêm hôm qua cô gặp mà, dù không nhìn rõ mặt nhưng cô vẫn có thể nhận ra dáng người. Rốt cuộc đây có phải mơ không.

Cô tò mò hỏi: "Anh là ai? Tại sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"

Anh nở nụ cười thân thiện, đứng dựa lưng vào một điểm nào đó ở phía cuối giường, vì thứ ánh sáng kia nên cô không biết anh đang tựa vào tường hay cửa sổ nữa, hai tay anh bỏ vào túi quần, trả lời cô: "Tôi là người đàn ông thiên mệnh của em, tôi tên Hứa Gia Khánh." Người đó nhìn cô, chờ phản ứng của cô nhưng cô vẫn ngồi ở đó không có chút biểu cảm nào cả, đang chờ anh nói tiếp.

"Bởi tôi không thể hiện diện ở ngoài đời thực, tôi chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của người thiên mệnh trong đời tôi, đó là em."

Trương Thiên Ân nhíu mày lại, lời người đàn ông này nói sao nghe hoang đường đến vậy, cô khó hiểu hỏi: "Tại sao... anh không thể hiện diện?"

Anh trả lời: "Có một phép màu nào đó đã làm tôi biến mất khỏi thế gian, nhưng tôi vẫn còn sống." 

"Là sống trong giấc mơ của tôi?"

Anh gật đầu: "Đúng vậy."

Cô nhìn anh, do dự hỏi: "Anh... có thể trở lại như trước không?"

Hứa Gia Khánh đứng thẳng người, giơ tay đưa lên đầu, xoa xoa tóc: "Có thể nhưng phải nhờ cậy vào một người."

Cô tròn mắt nhìn anh: "Người đó là ai?"

Bàn tay đang để trên đầu liền chỉ về phía cô: "Là em."

Cô ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy, phải mất vài giây sau cô mới ý thức được rồi hỏi tiếp: "Làm sao... tôi có thể đưa anh trở về như trước được?"

"Rất đơn giản." Giọng nói anh trở nên gấp gáp giống như thời gian nói chuyện với cô không còn dài nữa: "Chỉ cần em không có bất kỳ mối quan hệ nam nữ nào ở bên ngoài, không được tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác, không được giao động với những người khác giới, tôi cấm em không được làm trái lời tôi, hãy nhớ những lời tôi nói." Anh nói một cách dứt khoái rồi nhanh chóng biến mất. Cô định kéo anh lại để hỏi anh những điều cô đang thắc mắc

nhưng đã không thấy anh đâu rồi.

Sáng hôm sau, như thường lệ cô đến văn phòng làm việc.

Ngồi trước bàn làm việc, cô ngẩn ngơ nhớ lại những lời anh nói trong giấc mơ, sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy, nhưng sao lại là cô gặp phải chuyện này, nếu anh cứ xuất hiện trong giấc mơ của cô như vậy thật sự không khác nào cô chung sống với anh.

Càng ngẫm cô lại càng thấy thiệt, cô cảm thấy cuộc đời này thật bất công. Tại sao lại là cô rơi vào tình huống như vậy, cô phải tránh các mối quan hệ với tất cả các chàng trai hay sao, kể cả là đồng nghiệp hay bạn bè chỉ để giúp một người cô không quen không biết trở lại thế gian. Không còn cách nào khác, cô bắt buộc phải làm theo lời anh nói, cô muốn kéo anh ra khỏi giấc mơ của cô. Vì vậy, cô hạn chế tối đa việc tiếp xúc với các đồng nghiệp nam và với những người khác giới.

Lại một ngày làm việc bình yên trôi qua. Đến chiều khi cô trở về nhà thì điện thoại của cô đổ chuông là mẹ cô gọi: "Alo, mẹ ạ."

"Con gái, con khỏe không, dạo này công việc thế nào rồi." Mẹ cô hỏi han.

"Con ổn, công việc cũng vậy, có chuyện gì không mẹ?" Cô hỏi.

Mẹ cô trách móc: "Cái con bé này, lâu như vậy mà không về nhà thăm bố mẹ, tất nhiên là bố mẹ mong rồi, khi nào con rảnh về nhà một chuyến nhé."

"Vâng, để con thu xếp công việc, vài ngày nữa con sẽ về." Cô vui vẻ đáp.

"Được rồi, con làm việc của con đi, mẹ không làm phiền nữa." 

"Vâng, tạm biệt mẹ."

Trương Thiên Ân là một cô gái khá may mắn, cô có bố mẹ rất tâm lý và luôn quan tâm đến cảm nhận của cô. Bố mẹ cô luôn ủng hộ quyết định của cô.

Mẹ cô là chủ một cửa hàng thời trang không lớn lắm, bố cô là công nhân viên chức, cô còn một người anh trai, anh cô cũng là dân văn phòng.

Từ nhỏ cô đã rất thích cuộc sống tự lập nhưng vì bố mẹ lo lắng cô không tự lo cho bản thân được nên sau khi tốt nghiệp đại học cô mới có thể dọn ra ngoài bắt đầu một cuộc sống tự lập. Có anh trai chăm sóc bố mẹ nên cô không phải lo lắng gì nhiều.

Ngược lại bố mẹ cô lại rất lo lắng cho cô, lo lắng cho tương lai cô không tìm được một người bạn đời thích hợp. Cô luôn cảm thấy nỗi lo ấy rất dư thừa. Bởi cô có thể hoàn toàn lo được về mặt này, vì cô sở hữu một gương mặt xinh đẹp, dáng vóc quyến rũ vạn người mê. Nên việc tìm một người bạn đời với cô không phải khó. Chỉ là mẫu người cô cần vẫn chưa xuất hiện. Nhưng giờ lại xuất hiện Hứa Gia Khánh nên việc tìm kiếm của cô đành gác lại.

Ngồi ngẩn ngơ một hồi, cô ngủ lúc nào không hay. Hứa Gia Khánh lại xuất hiện, cô vội vàng hỏi anh những điều cô đang thắc mắc: "Tại sao anh lại biến mất khỏi thế gian vậy?"

Khung cảnh vẫn là trong phòng ngủ của cô, vẫn là thứ ánh sáng mờ mờ, ảo ảo đó bao vây.

Anh ngồi trước bàn trang điểm, quay người nhìn cô, tường tận trả lời: "Hôm đó là một ngày đẹp trời, tôi lái xe lên núi ngắm cảnh, tôi đi dọc con đường cao tốc không chú ý đến phía trước có ngã rẽ nên tôi không kịp rẽ vào đó, chiếc xe của tôi đã hung hăng lao thẳng xuống vách núi, chiếc xe nổ tung, tôi thì biến mất như chưa từng tồn tại, sau đó tôi biết tôi có thể sống trong giấc mơ của em."

Anh dừng một lát rồi nói tiếp: "Tôi nghĩ em chính là người con gái thiên mệnh của cuộc đời tôi, vậy nên em chỉ cần làm theo lời tôi nói, tôi sẽ nhanh chóng trở về như trước kia, cũng sẽ biến mất khỏi giấc mơ của em."

"Vậy nên anh cấm tôi với người đàn ông khác nảy sinh tình cảm?" Cô hỏi

"Đúng vậy." Anh khẳng định

"Tại sao vậy?"

Anh cụp mí mắt xuống, dường như có điều gì khó nói, nhưng không để cho cô nhận ra điều đó. Sau một hồi im lặng, anh lên tiếng: "Nếu em không muốn tôi sống trong giấc mơ của em thì em bắt buộc phải hợp tác với tôi làm theo lời tôi nói, em nên nhớ, dù tôi không tồn tại nhưng tôi vẫn có thể biết em đã giao tiếp với những ai và làm những gì, nhất cử nhất động của em tôi đều nắm rõ, nếu em cố tình làm trái lời tôi thì tự em hãy nhận lấy hậu quả." Càng nói thanh âm của anh càng mang tính đe dọa. Một lần nữa anh lại biến mất trong giấc mơ của cô