Một Cho Tất Cả

Chương 15






Không khí trở nên yên ắng lạ thường, đơn giản là không có chuyện gì đểnói với nhau cả, ly sữa ngô vơi dần khiến toàn thân ấm áp….
- Mẹ cậu ngủ rồi ah?
- Uhm…
- Có vẻ hôm nay bà rất vui.
- Uhm, bà rất hài lòng về cậu đấy.
- Gì chứ, tôi còn chưa xử tội cậu phát ngôn linh tinh đó…
- Gì chứ, tôi chỉ nói là bạn là con gái, và cậu cũng đã hôn tôi, ngủ ở nhà tôi…tất cả chỉ là sự thật.
- …….-Min Jae cứng họng không nói được gì..
- Thế nào? Mẹ tôi dẹp chứ? 
- Uhm.
- Tôi giống mẹ nên cũng đẹp như vậy đấy.-Tae Sun vừa nói vừa cười một cách hóm hỉnh.
- Thôi đi….nhưng sao cậu không đón mẹ về ở cùng? Để bà sống ở đây có phải bất tiện lắm không?
Tae Sun đặt ly sữa xuống khi nghe thấy câu hỏi của Min Jae, ánh mắt lắng xuống, nặng trĩu.
- Đây là đồi Phong đẹp nhất mà tôi từng biết, cũng là nơi duy nhất trồngđược loại Iris tím như vậy, và cũng là nơi mẹ tôi thích nhất.
Giọng Tae Sun trầm xuống và nghẹn đắng giống như đêm đó….
- Mẹ tôi là một thiên tài Piano, bà đã từ bỏ mọi mơ ước của mình để kếthôn với ba…Hai con người đến với nhau bằng tình yêu chính trị.Cuộc sốnghôn nhân sau đó không có gì tiến triển, cho đến khi mẹ tôi biết mình đãmang thai, bà đã tới Đông Phong Tự để dưỡng thai.Tôi sinh ra trong cảnhkhông biết mặt ba, từ nhỏ tôi đã sống ở đây cùng mẹ, thỉnh thoảng ba mói tới thăm hai mẹ con…năm tháng cứ dần trôi qua co đến khi tôi lên 5, mẹvà tôi chuyển về Seoul…Không lâu sau đó mẹ tôi mắc chứng bênh trầm cảm,bênh ngày càng nặng nhưng thứ mà mẹ con tôi đón nhận được ở ba tôi chỉlà sự lạnh nhạt. Năm tôi lên 7 bệnh của mẹ đã trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.Năm đó vào ngày sinh nhật của bà, ba của tôi đã đưa về nhà mộtngười đàn bà khác, và họ làm tình ngay trên chiếc giường của mẹ…Sức chịu đưng của mẹ lên đến cực điểm, suốt hai năm điều trị không bằng một cúsock tinh thần mà ba tôi đã gây ra. Bà tự nhốt mình trong căn phòng dưới tầng hầm suốt một thời gian dài, tôi đã không thể làm gì vì còn quánhỏ.Năm tôi lên 8 mẹ phải nhập viện tâm thần vì bị…..điên...Và thủ phạmkhông ai khác ngoài ba tôi…Một thời gian sau mẹ tới Đong Phong Tự dưỡngbệnh còn tôi ở lại Seoul ddeeer tiện cho việc học hành. 3 tháng sau ôngta đưa người đàn ba đó về chung sống. Không lâu sau đó tôi được biết ông ta đã sửa lại hộ tịch, tên của mẹ bị gạch hoàn toàn khỏi hộ tịch…Vì cái ghế ông ta đang tranh đấu, ông ta đã ruồng bỏ người vợ đầu gối tay ấpvà bắt đứa con nhỏ gọi người đàn lạ mặt là mẹ…
Tae Sun gục đầu vào vai Min Jae, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Min Jaetruyền qua khiến trái tim ấm lại…Như một đứa trẻ dụi dụi đầu vào vai tìm kiếm sự an ủi và nũng nịu…
- Mệt lắm hả?
- Uhm…cậu làm ơn cứ ngồi yên như vậy, chi một lát thôi.
Hóa ra con người Tae Sun cũng có lúc mềm yếu, một tên suốt ngày lấy việc bắt nạt và ức hiếp người khác là thú vui, luôn mạnh mồm ra lệnh và cười trên nỗi đau của người khác cũng có lúc gục đầu vào vai Min Jae ngủngon lành đến thế…Hai bàn tay đặt cạnh nhau, một bàn tay lớn, thon, dàimềm mại. Một bàn tay nhỏ, thô và khô ráp…Nhưng sao bà tay to mềm mại ấylại lạnh như thế…dường như nó đã bị bỏ rơi hay lãng quên, có lẽ đã từlâu lắm rồi nó không được ai nắm, không được ai vuốt ve, cúng không được ai truyền hơi ấm của tình thương…..Cứ ngồi như vậy, Min Jae lặng lẽngắm Tae Sun, cảm giác thương hại tràn ngập trong lòng, hàng nghìn hàngvạn câu hỏi trong đầu khiến cô rối tung….
……………………..
Con tim băng giá của em từ lúc nào đã dần tan chảy, để anh bước vào. Emđâu hay biết anh đang ru ngủ trái tim em.Không biết từ lúc nào, đôi mắtem đang hướng về anh và em nhận ra trong trái time m…có anh. Hãy tiếptục ru trái time m để nó mãi mơ giấc mơ mang tên anh.
…………………….
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
CHOANG!!!!!
Tiếng đổ vỡ của thủy tinh cộng thêm tiếng hét thất thanh khiến Min Jaethức giấc, cô phát hiên ra mình không ngủ trên sàn phòng khách như tốiqua mà đang ngồi trên chiếc giường màu trắng em ái…nhưng mọi chuyệnkhông còn quan trong nữa, cô xuống giường và chạy vội theo tiếng hét….
Tae Sun đang quỳ ngay dưới đống thủy tinh vỡ, máu từ đầu gối chảy raloang lổ….Hai cánh tay ôm chặt lấy Bà Han vẻ mặt hoảng sợ. NGười Bà Hanrun lên, gương mặt điên dại ẩn hiện sau đôi mắt trợn ngược đáng sợ…miệng bà không thôi lẩm bẩm:
- Tôi sai rồi….tôi sai rồi ….Hai cánh tay bàn run lên ôm chặt lấy cánh tay Tae Sun…Còn Tae Sun vẫn ghì chặt lấy mẹ…
Phải mất một lúc sau y tá mới tiêm được thuốc an thần cho bà, bế Bà Hanlên giường và ngồi đó cho đến khi bà chìm sâu vào giấc ngủ….
Khép khẽ cánh cửa và ngồi xụp xuống, dường như bao nhiêu sức lục cậu đãdồn vào khi cố ghì chặt Bà Han để ngăn không cho bà đập phá đồ đạc…
Min Jae lặng lẽ ngồi bên cạnh, dùng lọ thuốc sát trùng lau những vếtthương đang chảy máu trên người Tae Sun….Nhẹ ngàng rút từng mảnh thủytinh vụn cắm trên da thịt cậu, thỉnh thoảng thổi thổi vào đó một luồnghơi lạnh mong cậu bới đau hơn…Nhưng dường như Tae Sun không để ý đếnnhững vết thương đang chảy máu kia, cậu nhìn chăm chăm vào những hànhđông ủy mị của Min Jae…
- Cậu không sợ sao?
- Sợ gì?
- Mẹ tôi.
- Không.
- Tại sao?
- Cậu yên tâm, đó không phải là hình ảnh đáng sợ nhất đâu.
- …..-Tae Sun không nói gì, ánh mắt cậu nhìn sâu vào đôi mắt đen láy cảu Min Jae như đang chờ đợi một điều gì đó.
- Trước kia, đã có lần ba tôi đánh mẹ đến mức bà phải vào bệnh viện, lão đã rạch trên mặt mẹ một vết dài ngay bên cạnh cằm….
- Cậu đã làm gì, lúc đó…
- Tôi nghe lời mẹ, trốn trong tủ quần áo…đó là nơi duy nhất mà lão không thể tìm thấy tôi, chỉ có cách đó tôi mới được an toàn…
Tae Sun không nói gì và Min Jae cũng vậy, cậu chỉ ngồi yên chi cô dán từng miếng băng lên tay, chân và trán mình….
- Min Jae à…
- Gì?
- Cậu ghét tôi lắm đúng không?
- Cũng không hẳn…
- Đừng ghét tôi nhé.
- …..
- Tôi xin lỗi vì đã nói rằng cậu là bạn gái tôi, cúng xin lỗi vì đã hôncậu, đối xử thô bạn với cậu.Nhưng…xin cậu đừng ghét tôi…có được không?
…………………
Mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi, cây non rồi cũng sẽ lớn, lá rồi cũng sẽrụng, đôi chân rồi cũng sẽ bước, đôi mắt rồi cũng sẽ nhìn, bàn tay rồicũng sẽ nắm, tất cả chỉ còn chờ đợi…chờ đợi một trái tim thay đổi…