Một Cho Tất Cả

Chương 22: Thiên nga xinh đẹp






Cantin lúc nào cúng là nơi tràn ngập năng lượng, Min Jae ngồi ở một góc khuấtcủa cantin và bên cạnh cô giờ là cả núi đồ ăn cao cấp, thứ duy nhất côyêu thích ở ngôi trường này chính là nơi đây, nơi luôn đem lại cho MinJae thú vui tao nhã nhất…đó chính là ĂN….Cái dạ dày không đáy cảu cô béđang làm việc hết tốc lực thì đột nhiên…..Gương mặt điển trai và mái tóc đỏ quạch của Tae Sun suất hiện ngay trước mặt khiến cô bé giệt mìnhsuýt mắc nghẹn. Vài giây sau đó Min Jae lấy lại tinh thần, mặc cho TaeSun đứng đó thở dài ngao ngán trước cô bạn bụng voi của mình.
Tae Sun ngồi ở ghế đối diện với Min Jae, lưng hơi ngả về sau và khoanh tay trước ngực, nói bằng giọng ấp úng ngượng ngùng.
- Chuyện….hôm nọ……xin lỗi…..-Cậu hắng giọng một cái rồi quay mặt qua hướng khác.
- Chuyện gì?-Min Jae nói với cái miệng đầy thức ăn.
- Thì chuyện…quyển tập ấy.-Tae Sun vẫn ấp úng gượng gạo.
- Quyển tập sao?-Min Jae vẫn hỏi đều đều.
- Thì……tôi xin lỗi vì đã quăng cuốn tập của cậu……-Giọng nói của Tae Sun lí nhí nhưng cúng đủ để Min Jae mỉn cười.
- ……..-Min Je không nói gì, vẫn tiếp tục ăn.
- Tối nay tôi đến đón cậu nhé.
- Đón tôi? Làm gì? Đi đâu?-Min Je ngừng ăn, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi Tae Sun.
- Tối nay trường mình có parti mà…trường đã thông báo cả tuần nay rồi.
- Vậy sao? Tôi không đi.
- Sao lại không đi.?
- Không thích.
- Sao lại không thích?
- Tôi còn phải phụ mẹ làm ở quán ăn.Hơi đâu mà đi chơi đi bời với mấy người.
Tae Sun mặt ngẩn tò te nhìn Min Jae, vẻ mặt bất cần cùng giọng nói đềuđều của cô bé giống như cây đinh đã được đóng sâu vào chiếc cột khôngthể rút ra được.
Tae Sun đứng dậy tỏ vẻ giận dỗi bỏ đi, nhưng dường như cậu nhớ ra điềugì đó liền quay lại nói với Min Jae. Nếu đổi ý thì nhất định cậu phải đi cùng tôi đấy.
Min Jae không thèm để ý đến lời nói của đại thiếu gia, vẫn tiếp tục đưa thức ăn vào miệng.
……..
…….
……….
Đã hai ngày kể từ hôm Min Jae tới nhà Joo Won, hàng ngày cô bé vẫn ghichép bài đầy đủ để Joo Won có thể học được bài, những dòng bút nhớ xanhđỏ, những mẩu giấy nhắn ghi lại phần giải thích ghi chú được cô bé trình bày thật sạch sẽ.
Tan học, Min Jae phóng thẳng tới nhà Joo Won, cô muốn đưa cho cậu quyểntập mà cô đã mất công làm cả buổi. Cánh cổng màu trắng lớn hiện ratrước mặt, một căn biệt rộng lớn nhưng lại nằm ở một góc khuất yên tĩnh, hàng cây leo vẫn rung rinh trước gió đón chào những cơn gió nhẹ. Rảobước hơn tiến về phía trước, nhưng có điều gì đó khiến Min Jae dừng lại, chiếc xe màu trắng đỗ trước cửa, người tài xế xuống xe và ráo bước tớimở cửa xe phía sau…..Cậu cùng chị tay trong tay bước ra từ căn biệt thựsang trọng đó, chị mặc một bộ đầm đỏ sang trọng, đôi môi được tô son đỏmọng tạo điểm nhấn cho toàn bộ, mái tóc đen hơi xoăn buông hờ hững trênđôi vai trần gợi cảm, một nữ thần sắc đẹp thu hút mọi ánh mắt của ngườikhác. Joo Won cúng bước vào trong xe, một bộ vest màu trắng với cavatđen và mái tóc nâu, cậu vẫn luôn vậy, vẫn luôn rạng ngời và dịu dàngthánh thiện, nhưng trong ánh mắt ấy lại hiện rõ vẻ hạnh phúc.
Chiếc xe chuyển bánh vụt qua trước mặt Min Jae, nhẹ thôi nhưng sao nógiống như một nhát dao sắc nhọn găm sâu vào tim một cách nhẹ nhàng nhưvậy, cuốn tập rơi xuống đất, Min Jae nhìn theo bóng chiếc xe màu trắngsang trọng, nước mắt rơi xuống lúc nào không hay, lấy tay gạt đi nhữnggiọt nước mắt khó hiểu ấy, Min Jae nhặt cuốn tập lên rồi lê những bướcchân nặng nhọc tiến về phía trước, hai thế giới khác nhau, khiến cho hai trái tim lệch nhịp, một Min Jae bất cần, mạnh mẽ lại yêu một hoàng tửdịu dàng, một cô lọ lem muốn đi đôi giày thủy tinh để được sánh bướccùng hoàng tử….Nhoẻn miệng cười nhưng lại nghe cay đắng, biết không nênnhư vậy, nhưng sao con người lại thay đổi quá nhanh, biến thành một cônhóc mềm yếu để rồi chịu đựng cánh yêu đơn phương khó chịu này….
……………..
Ngôi nhà nhỏ bé dần hiện ra trước mắt, cái mùi của thức ăn bắt đầu trànngập cánh mũi và bám lấy quần áo báo hiệu cho một buổi tối phục vụ mệtnhọc.
Mẹ của Min Jae từ trong cửa tiệm bước ra, trên tay là một khay lớn thứcăn, có lẽ lại có khách đặt hàng trong chợ, thường thì những cô chú bánhàng trong chợ rất lười ra ngoài ăn nên Min Jae hay phải giúp mẹ bưngmấy những khay canh xương bò nặng trịch đí khắp chợ. Nhìn lưng mẹ còngxuống vì khay thức ăn, Min Jae không khỏi cầm lòng liền chạy tới:
- Mẹ ah, sao không đợi con về, để con bưng cho, mẹ vào tiệm bán hàng đi.-Min Jae giằng lấy khay thức ăn trên tay mẹ.
- Thôi khỏi, con mau về nhà đi, bạn con đã đợi con lâu lắm ròi đấy.
- Bạn con? Ah…Yunhee chứ gì…kệ nó, con đi đưa hết chỗ này rồi con về. Nó đợi con cúng quen rồi, không sao đâu.
- Không phải Yunhee,, là một cậu bạn, nói là học cùng lớp với con, đếnđón con đi dự tiệc tùng gì đó ở trường.Mẹ cúng đã đồng ý rồi, con mau về chẩn bị đi.
- Con không đi đâu, dù là ai con cũng không đi.
- Sao lại không đi, đó là cơ hội tôt để con quen nhiều bạn hơn mà.
- Công việc ở quán ăn bận rộn như vậy, con mà đi thì ai giúp mẹ.
- Đừng có lo, cậu ta có vẻ rất chu đáo, còn cử mấy cô giúp việc của nhà cậu ta tới giúp mẹ nữa.Nhìn qua có vẻ giàu lắm.
Min Jae không tranh cãi với mẹ nữa mà ngoan ngoãn về nhà xem mặt cái tên thừa hơi kia là ai.
Vừa mở cánh cửa ra, một mùi hương quen thuộc thoảng qua cánh mũi, haingười vận đồ đen đang đứng sẵn ở cửa….Đến lúc này thì cô cúng đã đoán ra được người đó là ai, bằng hương nước hoa và mấy người mặc đồ đen quenthuộc:
- YA!!!! Han Tae Sun. Cậu định làm cái trò gì thế hả?
Tiếng quát lớn của Min jae khiến Tae Sun giật bắn mình suýt sặc nước vì cậu chàng đang đưa cốc nước lên miệng.
- Sao cậu phải quát lên thể hả?
- Trả lời cậu hỏi của tôi trước, cậu đang làm gì ở nhà tôi.
- Thì cậu cũng nhìn thấy rồi đó, đến ‘đón’ cậu đi parti.
- Tôi đã nói là không đi rồi còn gì.
- Nếu vì lý do phải giúp mẹ thì tôi đã giải quyết rồi, tôi đã đưa đến đây 4 người phục vụ chuyên nghiệp, từ giờ họ sẽ giúp việc cho mẹ cậu, cậusẽ không phải làm gì cả. Và lương của họ sẽ do tôi trả.
- Cậu thừa tiền quá nhỉ.
- Tất nhiên, thứ mà tôi có nhiều nhất chính là tiền mà.-Tae Sun cười ngộnghĩnh, vẻ mặt kiêu ngạo thể hiện rõ trên gương mặt điển trai.
- Thật lòng cảm ơn cậu, nhưng tôi không muốn đi.
- Sao nữa, sao lại không đi.
- Không thích đi.
- Phải cho tôi một lý do hợp lý, không tôi sẽ dùng biện pháp mạnh bắt cậu phải lên xe đó.
- ……
- Nói mau.
- Tâm trạng tôi không tốt, đi với cậu chỉ tổ khiến cậu bực mình thôi.
- Sao mà tâm trạng không tốt?
- Mắc mớ gì đến cậu.
- Chỉ là thấy mệt, chán, chẳng muốn làm gì thôi.
Tae Sun không hỏi gì thêm, cậu đứng trầm ngầm một lúc rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Min Jae.
- Mặc dù không hiểu rõ nỗi buồn của cậu, nhưng tôi sẽ không hỏi, chỉ cầncậu đi với tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ không có thời gian để buồn đâu.
Nói rồi Tae Sun kéo Min Jae ra ngoài, hai chiếc xe đen sang trong đang chờ được lệnh chuyển bánh.
Xe bon bon trên con đường rồng, đến lúc này đây Min Jae mới có cơ hộđược nhìn kỹ Tae Sun, một con người hoàn toàn khác với thường ngày,không phải quần Jean và áo khoác bụi mà người đang ngồi cạnh cô lúc nàylà một quý ông lịch thiệp đẹp rạng người và vô cùng lãng tử, bộ Tuxedomàu đen sang trọng, với áo somi trắng, nơ bướm màu đen, mái tóc đỏ thẳng mềm mại thường ngày được uốn hơi xoăn bông bềnh nhẹ nhàng càng tăngthêm vẻ cuốn hút hài hòa cùng làn da trắng sữa.
- Cậu nhìn đủ chưa? Sao lúc nào cậu muốn nhìn tôi là cậu lại nhìn chằmchằm về phía tối như thế, tôi cúng biết ngượng đó.-Hai má Tae Sun hơihửng đỏ, đôi môi hơi rung lên, cậu ta đang rất bối rối.
- Nhìn cậu khác quá.
- Còn cậu thì chẳng khác gì.
- Sao lại không khác gì, tôi đã thay quần áo rồi mà.
- Cách đây 4 ngày cậu đã mặc bộ này, tóm lại là cậu chỉ có 5 bộ quần áovà một bộ đồng phục mặc vào thứ 2 hàng tuần tôi đúng không?
- Sao cậu biết.
- Cậu có phải là con gái không hả?
- YA!!! Quá thể vừa vừa thôi nhé, đừng thấy tôi nhận lời đi với cậu màcậu có quyền chỉ trích tôi. Cách ăn mặc của tôi làm sao? Tôi khônggiống con gái ở điểm nào? Tôi có ngực, cũng mặc đồ chíp của con gái,giọng nói cũng giống con gái, vậy sao lại hỏi tôi có phải con gái haykhông? Cậu bị điên ah?
Gương mặt Tae Sun đỏ ửng lên, đôi mắt chớp liên tục. Cũng giống như mộtcậu nhóc mới lớn, ngượng ngùng khi nói về những thứ liên quan đến congái, cậu quay mặt ra phía cửa để che đi sự ngượng ngùng của mình.
Xe dừng lại trước cửa một tiệm spa lớn, cậu kéo tay Min Jae bước vào,tất cả nhân viên xếp thành hai hàng dài trước cửa lớn kính cẩn đón tiếpcậu chủ của họ. 
- Biến cậu ta thành thiên nga cho tôi.
Một câu nói không to quá nhưng khá dứt khoát khiến toàn bộ nhân viên nơi đây khẩn trương hơn, trong ánh sáng lung linh của những bóng đèn pha lê trong suốt, một cô nhóc với mái tóc ngắn, cáo thun, quần jean và khôngtrang điểm giờ đã trở thành một thiên nga trắng xinh đẹp, lộng lẫy. Máitóc được nối dài uốn bồng bềnh, phần mái được cắt vòng theo gương mặtkhiến gương mặt nhỏ lại và dễ thương hơn. Làn da trắng mượt mà bấy lâunay giờ được phô ra khoe vẻ quyến rũ của nó, chiếc váy trắng ngắn trênđầu gối để lộ ra đôi chân gầy thon dài. Gương mặt được trang điểm màuthủy tinh nhẹ nhàng, đôi môi được thoa lên một lớp son hồng nhẹ nhàng,đôi mắt cũng dùng tông hồng cam, tất cả đều góp phần tạo nên một chúthiên nga đẹp tuyệt trần.
Nhìn ngắm mình trong chiếc gương lớn, một cô nhóc ăn mặc lôi thôi giờ đã không còn, một Cinderella đã gặp được bà tiên biến cô thành nàng côngchúa đẹp nhất thế gian.
Tae Sun nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầy thon thả của cô bé và nhẹ nhàng nói.
- Sao cậu không chịu mặc như này từ sớm chứ…đi thôi.-Tae Sun cầm tay cô bé dắt đi nhưng dường như cô bé không hề nhúc nhích.
- Sao thế?
- Có nhất thiết phải đi đôi giày cao như vậy không?
- Sao? cậu không đi được giày cao gót ah?
- Chỉ là……chưa đi bao giờ.
Tae Sun bật cười, cậu xiết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Min Jae và nói:
- Cứ vịn vào tôi này, tôi sẽ đỡ cậu, đi một lúc là quen thôi mà.
Cánh tay vứng chắc của Tae Sun đang dẫn cô bé đi từng bước, từng bước. Đôi chân gầy run run trên đôi giày cao gót lộng lẫy, nhưng nó không còn khó khăn nữa vì đã có Tae Sun bên cạnh.