Một Cho Tất Cả

Chương 33: Tae Sun trở lại...




Đặt chiếc cặp xuống bàn rồi cúng gục xuống đó....Sau một kỳ nghỉ học tự do 3 ngày nhưng tinh thần cảu Min Jae vẫn không khá lên là mấy, bóc gần hết10kg tỏi và hành, đọc hết gần 20 bộ truyện tranh mà sao đầu óc cậu lúcnày toàn Tỏi Joo Won, hành Joo Won, truyện tranh Joo Won....cái têm KimJoo Won ấy đã khiến cô bé khóc không biết bao nhiêu trong mấy ngày qua,mắt cúng xưng húp lên...mệt mỏi đến tột độ...

- Này, sao mấy hôm trước lại nghỉ học?

Giọng nói quen thuộc khiens Min Jae bật dậy....

- Han Tae Sun....

- Làm gì mà gọi cả họ lẫn tên người ta như vậy? giật cả mình....Gặp tôi cậu vui vậy hả?

- Oh....vui lắm...

- Không có tôi mấy ngày vừa qua chắc cậu vui lắm nhỉ.

Min Jae không nói gì, vẫn nhe răng cười toe toét, nụ cười gượng gạo và ngượng ngùng đó không qua khỏi mắt Tae Sun..

- Thôi khỏi cười, trong cậu cười khó coi lắm....mà cúng chẳng thấy Joo Won đi học...có chuyện gì xảy ra sao?

Hai từ Joo Won lại động đến cái van nước mắt cảu Min Jae, mặt cô bé xụxuống, nhìn lảng đi chỗ khác, cô bé sợ rằng mình sẽ khóc khi nhìn vàođôi mắt như muốn đọc mọi thứ của Tae Sun...

- Cậu làm sao vậy, sao tự nhiên lại không cười nữa.

- Không có gì, cậu về chỗ đi...

- Mặt cậu làm sao vậy, lúc nãy cậu cười tôi không để ý, bây giờ mới thấy sao mắt cậu lại sưng húp lên như thế?

- Không sao? Tôi không sao cả....

- Cậu khóc hả?

- Không phải...

- Đừng cãi tôi...

Tae Sun không nói gì thêm nữa, cậu kéo Min Jae xuống cantin trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người....

- Này đắp lên mắt đi.

- Cái gì đây?

- Mắt sưng đến nỗi không biết cái này là cái gì ah? Tôi đã để vào chiếckhăn này vài viên đá, đắp lên mắt một lúc là hết sưng thôi...

- Sao cậu biết điều đó....

- Hỏi nhiều thế, có đắp lên mắt không thì bảo?

Min Jae ngoan ngoãn đắp khăn lên mắt, cảm giác thật dễ chịu, lạnh buốt và nhức nhối nhưng sao lại dễ chịu đến thế.....

- Đỡ hơn chưa?

- Uhm...cũng đỡ...

- Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn mắt cậu sưng lên thếkia thì tôi biết đó không phải chuyện vui vẻ gì....Cậu khóc quá nhiều vì Joo Won rồi đấy....Nếu còn như vậy thì tôi sẽ không để yên đâu....

Min Jae không nói gì....chỉ lặng lẽ đắp chiếc khăn lên mắt...Ánh chiềutà buông xuống dần, mọi thứ đang đi vào màu nâu ảm đạm. Ngồi trên chiếcxe sang trọng và được nghe một bản nhạc pop thịnh hành nhưng sao Min Jae vẫn thở dài....cái đầu lắc lư thoe từng khúc quẹo của chiếc xe, ánh mắt vô hồn chán nản nhìn ra phí cửa sổ...khung cảnh chiều tàm như đanghưởng ứng tâm trạng của cô bé...

- Đến rồi...xuống xe đi....

Xe dừng ở một công viên gần khu mua sắm...công viên rộng lớn nhất Seolvào đúng tầm đông đúc thật nhộn nhịp....Bước xuống xe mà vẫn chưa hiểugì, Min Jae quay sang nhìn Tae Sun bằng ánh mắt khó hiểu...

- Sao lại đến đây làm gì?

- Thì đi chơi...

- Sao tự nhiên lại đi chơi?

- Cậu không hỏi không chịu được ah?Thế có muốn chơi không hay là đi về?

- Có...có chứ....

Min Jae hào hứng rồi chạy thẳng về phía cổng lớn của công viên giảitrí....Cô bé không quên quay lại vẫy tay với Tae Sun ra hiệu cậu bénhanh lên...

Hai người cùng nhau bước chân vào thế giới thần tiên, nơi của những tròchơi thú vị...Tae Sun kéo Min Jae vào một hàng lưu niệm, cậu chọn cho cô bé một chiếc tai thỏ màu hồng...cô bé không thích...mà lại thích chiếcsừng của quỷ Xa Tăng....Rồi họ cùng mua một đôi sừng quỷ XaTăng.....Công việc hóa thân thành trẻ thơ đã hoàn thành...một cuộc vuichơi sắp sửa bùng nổ...Min Jae kéo Tae Sun đi tàu lượn, chiếc tàu lênxuống quay mòng mòng chóng cả mặt...Tae Sun chùn bước tở vẻ không muốnchơi....Nhưng một khi đứng trước người con gái mà mình thích thì kê cảcó chết trước sự năn nỉ ấy thì cúng phải đi một vòng...và kết quảlà...Tae Sun đã nôn thốc nôn tháo....Hai người tiếp bước đến khu nhàma....thường thì con gái rất sợ mấy thứ ma quỷ như thế...nhưng riêng Min Jae thì vô cảm với chúng, hơn nữa còn tở ra thích thú....một cuộc rượtđuổi xảy ra trong không gian tối tăm đáng sợ của ngôi nhà ma ámđó....Không phải là ma đuổi mà là...đuổi ma...hai con người cười hết cỡcầu theo hai cái búa hơi đập tới đập lui...khiến mấy chú bảo vệ phảichạy tới răn đe....và cứ thế, cứ thế...Min Jae dần dần quên đi những nỗi buồn trong lòng....và chỉ tập trung vào những trò chơi thú vị trướcmắt....

- Có muốn đi cáp treo không?

- Uhm....lên đỉnh Nam San luôn....

Tae Sun cầm tay Min Jae....Một cảm giác khác lạ truyền vào cơ thể nhưngdường như Min Jae không hề để ý, cô bé chỉ chăm chú vào những thứ đanghiện hữu trước mắt...những thứ có thể xoa dịu đi nỗi buồn đang dâng lêntrong lòng cô bé...

.......................

“ Thấy em cười thật là tốt....nụ cười ấy anh muốn giữ mãi nó trên đôi môi em....”

Han Tae Sun