Một Cho Tất Cả

Chương 47: Tạm biệt…




Joo Won tới lớp trong tâm trạng không mấy tốt, từ khi trỏa về tới nay, cậuluôn bị mấy cô nữa sinh quấy rầy. Hết tặng quà, kẹo, bánh quy, socolarồi lại đến cơm trưa…Ai ai cúng làm giống hệt nhau…họ cứ nghĩ rằng chỉmột hộp cơm nhỏ nhắn hay một thỏi socola tự làm được đặt trong chiếc hộp đẹp rồi đính kèm thêm những lời nhắn thật mượt mà là có thể trở thànhbạn trai bạn giá của nhau sao????

Và hôm nay cúng không ngoại lệ…mặt bàn đã đành….lần này lại còn cả trong ngăn bàn cúng có cơm hộp….dừ có muốn ăn thì cúng chẳng biết ăn của aivì quá nhiều….Chợt sực nhớ ra điều gì đó…..Joo Won gom hết những hộp cơm lại rồi đặt lên mặt bàn Min Jae…cô bé luôn là người ăn rất nhiều nênchắc nhiêu đây sẽ làm cô bé thích thú….Cậu nhớ đến món cháo đậu của MinJae, một món cháo đầu bùi bùi béo ngậy và còn giữ nguyên vị của đậu….

…………..

…………….

Giờ ra chơi…

Min Jae xuống cantin…..và lần này cúng không ngoại lệ…Joo Won vẫn ngòichỗ đó…mắt nhắm nghiền, đeo tai nghe và con gái thì…..bu đầy xungquanh…..Đôi lúc cô bé cúng cảm thấy ngượng vì bên cạnh mình lại có đếntận 2 bông hoa đẹp nhất trường như vậy….Khi thấy Min Jae tiến tới thì họ mới tảm ra nơi khác…và đâu đó vẫn có cái nhìn hình viên đạn đang chĩavề phía cô bé…

Min Jae nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Joo Won…cậu bất giác mở mắt ra khi gặp ánh nhìn của Min JAe…..

- Đến rồi ah??? Thế nào….mấy hộp cơm đó ngon chứ? 

- Cậu có gì tài giỏi hả???? Cậu tưởng là để hộp đồ ăn của tôi lẫn vàođống đồ ăn đó và đem trả lại tôi thì toi có thể không nhân ra sao….

- Cậu nói gì vậy???-Joo Won trợn tròn mắt….

- Đừng giả vờ…..Tôi viết cậu giận toi vì hôm trước đã không nấu cháo chocậu nên đã có gắng thức dậy sớm để nấu cháo đậu cho cậu…vậy mà lại bịtrả lại…Trước kia cậu đâu có nhỏ mọn như vậy…Cậu đâu có giận dỗi tôi lâu như vậy bao giờ đâu……Cậu thì giỏi rồi..nhà giàu, tài năng lại còn đẹptrai hào hoa như vậy…tôi thật ngốc mới nấu cháo cho cậu…..

Joo Won không hiểu gì chỉ thấy Min Jae xối xả mắng vào mặt rồi vụt chạy….Cậu đuổi theo giữ tay cô bé lại….

- Có chuyện gì vậy….tự dưn lại mắng tôi…lại còn nói nhứng lời khó hiểu…rút cục là có chuyện gì????

- Sợ bị lẫn vào với đống quà tặng của cậu..tôi đã để hộp cháo vào ngăn bàn rồi….vậy mà còn đem trả lại…đồ xấu xa….

- Vậy là hộp cháo đó là của cậu hả????

- Chả nhẽ lại là của mấy cô nữ sinh kia….???

- Min Jae ngốc kia….cậu là đồ ngốc ah….. tôi có phải là không quen biếtcậu đâu mà phải để vào ngăn bàn….trực tiếp đưa cho tôi là được rồi…..

- Tại cậu đó…Tại tôi hôm trước lúc lai tôi về không nói lời nào…làm tôitưởng cậu giận……nên không giám bắt chuyện….định chờ lúc cậu ăn cháoxong….mới nói…vậy mà…..

Joo Won cười phái lên rồi búng vào chán Min Jae…..

- Ngốc ạ…tôi đâu có giận cậu….xin lỗi nhé….vì không nhận ra hộp cháo của cậu….

- Lần sau mà không nhận ra là tôi giết cậu đó…..-Min Jae cười hiền….

- Được rồi…thôi cậu đi mang cháo lại đây…tôi đợi cậu ở hàng ghế phía sau trường nhé…….

Min JAe gật đầu rồi chạy về lớp, bản thân cô bé không biết vì sao mìnhlại nghe lời Joo Won nữa…có lé thứ tình cảm mà cô bé dành cho cậu vẫncòn vẹn nguyên trong trái tim hay cúng vì cô bé muốn giưa hai người duytrì một tình bạn trong sáng và thuần khiết như lúc này……

Trong lúc đợi Min Jae, Joo Won lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ….cậu đưa viên thuốc lên miệng, viên thuốc đắng bắt đầu lan ra xung quanh vòm miệng….

‘’ Đây là thuốc, trước khi ăn cậu nên uống một viên, nó sẽ giúp cậukhông bị đau khi ăn….việc xạ trị và dùng thuốc như vậychỉ giúp được cậumột phần thôi…cậu vẫn phải sắp xếp, cần phải phẫu thuật mới có thể duytrì được sự sống.. ‘’

Những viên thuốc đắng và sự đau đớn sau mỗi lần xạ trị khiến Joo Wonkhông còn sức lực….mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc….rồi hàng tuần phải xạ trị….cuộc sống với cậu sao lại khó khăn đến thế….Có lẽ cậu đang bị trừng phạt, bị trừng phạt cho những lõi lầm mà người mẹ độc ác củacậu đã gây ra và cúng chỉnh bởi cậu đã làm cho Min Jae phải khóc…..

…………….

………………..

- Đây, ăn đi…..tôi đã nhờ mấy bác ở cantin ham nóng lại nó rồi đó…..

Joo Won đưa thìa cháo lên miệng…hương vị mà cậu luôn nhớ đến khi ởMĩ…hương vị mà cậu đã rời bỏ cả Hee Kyung để trở về đây vì nó…..Khôngbiết một Min Jae bé nhỏ từ khi nào dã ở trong lòng cậu…đánh bật cả HeeKyung mà cậu dành một thời gian dài bảo vệ để ngự trị trái tim cậu…..

- Ngon không????

- Uhm…ngon lắm….

- Thật may là cậu đã hết bệnh,….giờ thì không sợ phải đau bụng buồn nôn mỗi khi ăn nữa rồi……

- Muốn ăn một miếng không?

- Không…cậu ăn đi….tôi ăn hết chỗ đồ ăn kia của cậu đã no lắm rồi…..

- Ước gì ngày nào cúng được ăn cháo của cậu….

- Cậu thích ăn cháo vậy sao???

- Chỉ là thích ăn cháo của cậu thôi….

- Vậy ngày nào tôi cúng sẽ mang cháo cho cậu……

- Cậu hứa rồi nhé….

- Tất nhiên….haiz…..trước thì ngày nào cúng phải nấu cơm cho Tae Sun…giờthì nấu cháo cho cậu…đúng là số tôi gắn liền với cái bếp….haha….

- Tae Sun…….cậu….nấu cơn cho Tae Sun sao????- Sắc mặt Joo Won bỗng thay đổi….

- Oh…..trong khoảng thời gian mà cậu không có ở đây đã có rất nhiềuchuyện xảy ra…..Tae Sun thì vì tôi mà chịu bị đánh rồi còn bị đâm mộtnhát đến vào viện….Ngày nào cũng phải giặt đồ rồi nấu cơm cho cậuta….mệt chết đi được…..

- Lúc tôi không có ở đây…..Tae Sun đã ở bên cạnh cậu sao???

- Oh….không có cậu ta chắc giờ tôi nghỉ học ở nhà ngồi ở góc nào đó khóc tu tu rồi…..

- Sao lại khóc……????

- Thì….có chuyện…..

Câu chuyện kết thúc ở đó, kết thúc bằng sự im lặng của cả hai…..

Và ở đâu đó sau gốc cây đằng xa kia có bóng dáng quen thuộc của aiđó….cậu vì nỗi nhớ trong lòng nên đã tới đây…mong rằng sẽ được thấy nụcười của Min Jae…nhưng khi thấy Joo Won mọi thứ đã vụt tắt…bao nhiêu côgắng…bao nhiêu hy vọng đã quay trảo lại điểm suất phát để giờ đây cậulại là người đứng từ xa nhìn theo bóng dáng họ…bóng dáng người con gáicậu yêu đang cười đùa cùng người khác….tình yêu đơn phương của cậu sẽ đi đến đâu đây…cậu tự trách mình đã quá lún sâu vào thứ tình cảm không cókết quả ấy…để giờ đây chỉ mình cậu đau…đau nỗi đau về thể xác lẫn tinhthần……vết thương lại đau…hay vết lòng lại hằn lên…đơn phương là thế sao???

………………..

…………………..

‘’ Vì anh yêu em…hãy chỉ nhìn anh thôi…vì anh chỉ yêu mình em…nên xi nem hãy đến bên anh, nếu em bước về phía anh dù chỉ một lần, anh sẽ ở nơiđây chờ đợi em…Trong tim anh không có ai khác ngoài em…vì nếu không thểđi cùng em…anh sẽ không chịu nổi…tình yêu thật đáng sợ…anh sẽ chỉ mãigọi tên em…..em có biết không????’’ 

……………………..

…………………………

Chiếc xe màu đen đang đợi Min Jae trước cổng trường….mọi người đều nhìnchằm chằm về phía Tae Sun…..Đã lâu lắm rồi cậu không tới trường….đám con gái vẫn bu quanh và chup ảnh lia lịa cho tới khi Min Jae bước ra…..

- Sao vậy…cả tuần nay cậu đi đâu mà giờ mới thấy mặt….

- Ở nhà thôi….

- Sao không nghe điện thoại của tôi…..hả????

- Min Jae ah….

- Sao????

- Tôi đến để tạm biệt cậu….

- Sao? Cậu chuẩn bị đi đâu hả? Bao giờ đi, đi đến khi nào thì về???

- Sẽ không về nữa….

Min JAe sững người khi nghe thấy những lời Tae Sun nói….

- Sao lại không về nữa…..

- Tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới….vé cũng đã đặt..chiều nay sẽ khởi hành….

- Nhanh vậy sao????

- Min Jae ah….

- Gì?

- Tôi hỏi cậu một việc nhé…..

- Uhm…

- Cậu….vẫn chưa quên được Joo Won đúng không?

Min JAe lưỡng lự một hồi rồi cúng khẽ gật đầu…thoáng thấy nết buồn trêngương mặt Tae Sun….những điều cậu nghĩ quả không sai…khoảng thời gianqua là quá đủ…giờ mọi thứ phải trỏa về chỗ cũ…phải tiếp tục vòng xoay và cuộc hành trianhf của nói….

- Nhưng tôi…..

- Thôi…tôi phải đi rồi….không nói chuyện rông dài với cậu được đâu…giỏilắm..hãy tiếp tục thoe đuổi Tae Sun nhé…Thằng nhóc đó đáng thương lắm….

Tae Sun xoa đầu Min Jae rồi ôm lấy cô bé…có lẽ đây sẽ là cái ôm cuốicùng của cậu với Min Jae….cái ôm thay cho lời xin lỗi cũng thay cho lờitạm biệt…Nó thể hiện nỗi nhớ và tình cảm mà cậu dành cho Min Jae….‘’Nhưng giờ thì cậu phải để nó ra đi mất rồi’’

- Hãy để tôi ôm cậu…ôm cậu một lần này thôi……