Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Quyển 1 - Chương 27: Thành lập hội sở y dược*




(*: Chắc là phòng khám,bệnh viện)

Điệu nhảy đầu tiên của yến hội, đồng thời được ba vị soái ca mời.

Bạch Tiểu Hoa không để ý đến ánh mắt giết người của mọi người, cũng không nhìn tới những nữ nhân não tàn đang nghiến chặt răng kia, tươi cười khoác lấy tay nam tử đối diện, "Tiểu Xuân, nhảy thôi!"

Ngọc Đường Xuân cười khẽ, thủy mâu tràn đầy nhu tình, "Kỳ thật tôi cũng không muốn tới đúng giờ như vậy, chẳng qua là sợ bị đuổi giết mà thôi, Ngọc Đường Xuân tôi còn muốn tiêu diêu tự tại vài năm, nếu như bị truy nã làm sao bù lại được ."

"Nói ra lời như vậy, là đang trào phúng tôi à?" Bạch Tiểu Hoa quan sát hắn từ đầu đến chân một lần, gật đầu nói, "Cách ăn mặc của anh, nhìn rất dị."

Ngọc Đường Xuân vẻ mặt hắc tuyến, "Nói rất đúng, trước giờ tôi cũng không phải người."

"Hihi. . . . . ." Bạch Tiểu Hoa cười khẽ, tâm tình lúc đầu còn có chút áp lực, bởi vì Ngọc Đường Xuân đến mà giảm bớt không ít, tình bạn quả thật là liều thuốc tốt nhất.

Dung mạo của Ngọc Đường Xuân tuyệt đối sẽ không thua Tiêu Lạc Hàn và Hạ Lưu Ly, không một chút tục tằng, ngược lại còn có vẻ tiêu sái đa tình, một đôi mắt có thể chảy ra nước, khi cười tràn đầy nhu tình, khi giận sẽ không gợn sóng không sợ hãi, trầm ổn nội liễm. Nếu phải hình dung người nam nhân này, có thể rất đơn giản nói là một thanh kiếm sắc bén chưa ra khỏi vỏ.

"Làm giao dịch với tôi không?" đôi mi thanh tú của Bạch Tiểu Hoa khẽ nhướng.

"Đủ lông đủ cánh rồi sao, dám cùng sư phụ mình buôn bán." Ngọc Đường Xuân cười yếu ớt, ấm áp như gió xuân.

"Anh hiểu tính cách của tôi, cũng biết tình cảnh của tôi, không có mục tiêu không có nhiệt tình, sống cho qua ngày suốt 5 năm, cho nên. . . . . . Tôi muốn chân chính sống một lần nữa, vì cha, vì tiểu Bảo." Bạch Tiểu Hoa bị hắn đưa ra giữa sân nhảy, làn váy lễ phục dạ hội màu trắng phiêu bồng, lay động theo điệu nhảy.

Ánh mắt cô kiên định, "Tiểu Xuân, giúp tôi nhé!"

Người trong thiên hạ đều biết, Ngọc Đường Xuân không chỉ là cao thủ dùng độc, nhưng lại có bàn tay tiên, là thần y có thể cứu người chết sống lại.

Ngọc Đường Xuân cười nhạt, khẽ rũ mi mắt, "Tôi nghĩ rằng, cô bây giờ không cần tôi nữa đâu, tôi rất yên tâm vì cô đã có mấy nam nhân này ở bên cạnh. Huống hồ, bản lãnh của cô cũng không khác tôi lắm, bây giờ đối với cô tôi cũng không cần thiết."

"Tôi cần anh, tiểu Xuân!" Không chút do dự, như đinh đóng cột.

Ngọc Đường Xuân nhìn dung nhan kiều mỵ của cô, nhếch môi cười yếu ớt, "Được, tôi đáp ứng cô." Hắn cực kỳ hiểu rõ tính ngang bướng và tùy hứng của cô.

Bạch Tiểu Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người thả lỏng.

"Uống rượu giải sầu? Như vậy không giống anh, tôi lần đầu tiên nhìn thấy đấy." Tiêu Lạc Hàn nhìn thoáng qua Hạ Lưu Ly đang ngồi ở quầy bar uống rượu, thản nhiên nói.

"Bớt giả bộ với ông nội anh đi, nếu có năng lực thì anh cũng sẽ ngồi xổm ở đây uống với tôi sao?" Hạ Lưu Ly mãnh liệt nốc một ngụm cocktail*, lạnh lùng nói.

*: ở đây editor để là kê vĩ tửu, nên ta đóan kê là gà, vĩ là đuôi, đuôi gà là cocktail

"Tiểu Hoa và người đàn ông kia có quen biết, nếu tôi không đoán sai, hình như hắn là bàn tay tiên Ngọc Đường Xuân."

Hạ Lưu Ly híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang ngọt ngào ở giữa sân nhảy, rốp một tiếng, ly thủy tinh trong tay nháy mắt vỡ vụn, máu tươi theo lòng bàn tay chậm rãi chảy xuống.

"Anh đẹp trai, có thể mời anh một điệu nhảy không?" Một nữ tử dáng người cao gầy, dung mạo vui tươi đi tới, dùng nụ cười tự nhận là mị hoặc, vươn tay về phía Hạ Lưu Ly.

Hạ Lưu Ly ngẩng đầu, một đôi con ngươi giống như nhiễm máu, đỏ rực, cả người tản ra hơi thở thô bạo, giống như dã thú, hung tợn trừng mắt nhìn nữ nhân không có mắt này .

"Cút ngay, bằng không ông đây cho cô không thấy được mặt trăng ngày mai."

Nữ nhân bị hắn làm cho hoảng sợ, khuôn mặt quyến rũ tươi cười bỗng trở nên cứng ngắc, xấu hổ thu tay. Đẹp mà bị điên! Ở trong lòng thầm mắng một tiếng, rất nhanh chạy đi chỗ khác.

Tiêu Lạc Hàn tà nghễ liếc mắt nhìn hắn, "Là không thấy được mặt trờii ngày mai." 5 năm trước Hạ Lưu Ly dùng thành ngữ không tốt, không ngờ 5 năm sau vẫn giống như vậy.

"Dài dòng văn tự, ông đây thích trăng không được sao?" Hạ Lưu Ly nhíu mi, không vui gõ nhẹ đầu mình.

Giống như qua nửa thế kỷ, điệu nhảy đầu tiên của yến hội cuối cùng đã xong. Nhìn Sở Bồi Lâm chậm rãi lên sân khấu, mọi người biết, mục đích của Thiên Long Hội mở yến hội này sắp được hé mở, rốt cục cũng nói đến chuyện quan trọng.

Sở Bồi Lâm khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía dưới sân khấu.

"Đầu tiên, tôi xin thay mặt cho Thiên Long hội chân thành cảm ơn mọi người đã đến, vô cùng hoan nghênh mọi người."

Rầm rầm, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Sở Bồi Lâm là một trong những trợ thủ đắc lực của Sở Vân Hiên, có thể phát biểu cảm nghĩ với bọn họ, làm cho những nhân vật nổi tiếng này cảm thấy mình vô cùng có mặt mũi.

"Mọi người có lẽ rất ngạc nhiên muốn biết tại sao Thiên Long hội lại mời mọi người đến tham gia yến hội." Sở Bồi Lâm thấy những người phía dưới im lặng lại mới nói, "Thiên Long hội sắp tới sẽ mở một hội sở y dược!"

Vừa nói xong, mọi người ồ lên.

Chỉ nghe nói xã hội đen giết người phóng hỏa, đen ăn đen, vân chuyển ma túy, buôn bán mại dâm, buôn bán súng ống đạn được, đây là lần đầu tiên nghe nói hắc đạo muốn làm nghề y, hơn nữa còn là hắc đạo lớn nhất - Thiên Long hội. So với chuyện tiếu lâm cũng không khác biệt lắm.

Sở Vân Hiên uống lộn thuốc phải không?

Sở Bồi Lâm biết ngay là sẽ có tình huống này xảy ra, khóe miệng xẹt qua một chút cười khổ, điều chỉnh tốt trạng thái của mình, tiếp tục mỉm cười nói, "Xem ra mọi người không quá tin tưởng lời nói của ta, thế này đi. . . . . . Ta mời gia chủ đại nhân lên giải thích vậy."

Gia chủ Thiên Long hội? Chẳng phải là Sở Vân Hiên sao?

Truyền thuyết Sở Vân Hiên đẹp như tiên trên trời, thân là đàn ông mà lại kiều mỵ hơn cả phụ nữ. Truyền thuyết Sở Vân Hiên không thích chụp ảnh, lại càng không bao giờ trả lời phỏng ấn, thần bí đến cực độ. Bọn họ vốn không ngờ lại có thể nhìn thấy Sở Vân Hiên, dù sao có thể đặt chân đến Thiên Long hội cũng đã là may mắn lắm rồi, tin tức này như bom nổ, mọi người chỉ cảm thấy cái lổ tai ong ong, còn tưởng là nghe lầm .

Sở Vân Hiên cũng mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, kiêu ngạo từ không trung chậm rãi hạ xuống.

Vẫn là trường bào màu đỏ diêm dúa chói mắt, tóc dài tùy ý dùng một sợi tơ đỏ buộc lên, chảy dài từ vai trái xuống ngực. Phượng mâu hẹp dài hôm nay đã thu bớt ý ngả ngớn lại, tuyệt mỹ dung nhan mặt không chút thay đổi, môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng. Đến khi thân thể cao lớn của hắn đứng vững trên đài, mọi người mới bình tĩnh lại.

"Tiểu Hoa, Sở Vân Hiên làm được cho cô đến thế này, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ." đồng tử Ngọc Đường Xuân hơi hơi co rụt lại, lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Hoa, cười yếu ớt lạnh nhạt.

"Tôi và anh ta đã ký hiệp nghị, thành lập hội sở y dược, đối với Thiên Long hội cũng là chỗ tốt!" Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói, rũ mắt, dời tầm nhìn khỏi Sở yêu nghiệt, không thể phủ nhận, trong nháy mắt thần trí của cô đã bị hắn hấp dẫn.

Hơn nữa, cũng đâu có bắt buộc Sở Vân Hiên đâu….

Cái sợi tơ đỏ đó, là cái Bạch Tiểu Hoa đưa cho hắn 5 năm trước, lúc ấy, cô cũng từng đã buộc tóc cho hắn như thế.