Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 2: Giá cao bán lần đầu tiên 2




“ A Trung, đưa cho cô ấy chi phiếu một trăm vạn, rồi mang cô ấy tới phòng của tôi.”

Người đàn ông kia nói xong thì quay người đi, thân thể cường tráng nhàn nhã bước ra ngoài.

“ Này, này! Tôi không muốn tiền của anh! Tôi còn chưa có đồng ý mà! Tôi không đồng ý cho anh phá thân của tôi. Anh , anh…Anh không đẹp trai……..”

Cô gái không biết vì sao trong lòng mình đột nhiên lại trở nên sợ hãi, hốt hoảng.

Bóng lưng to lớn của người đàn ông kia cứ như thế….càng lúc càng xa, vẫn như cũ khiến cho người ta có cảm giác như bị áp bức.

Người đàn ông tên A Trung kia không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô , khuôn mặt có chút không vui. Anh ta nhìn cô đánh giá một hồi rồi khẽ nói :

“ Cũng không có chỗ nào hơn người………Không biết nhìn trúng cô ta ở điểm nào…chỗ đó cũng không trổ mã, chỉ là một tiểu đậu nành……..”

Cái gì!

Tên đàn ông thối này dám chê bai cô trước mặt mọi người..

Cô nhất thời nổi giận:

“ Anh! Anh , anh nói cái gì? Anh nói ai chưa trổ mã? Anh nóiai là tiểu đậu nành? Bà đây trổ mã rất đầy đủ, dồi dào đấy! Nếu như không phải bà đây quá cao, nhất định tất cả sẽ rất lớn.”

Cô tức giận ưỡn ngực, khiến cho tất cả đàn ông nhất thời cùng đưa ánh mắt nhìn bộ ngực của cô.

A Trung ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy rất ồn:

“ Được rồi! Có cao hay không, lớn hay không , cô cũng không cần khoe ra để chúng tôi nhìn, chúng tôi còn muốn giữ lại cái mạng này.”

Cô bị anh ta chọc tức, thì thầm nói:

“ Tôi điên sao? Ai khoe cho các người nhìn?”

Cô còn chưa kịp nói hết đã nhìn thấy A Trung ngoắc tay , ra ý kêu hai người đàn ông đến giữa hai cánh tay của cô. Cô sợ hãi , kêu lên:

“ Này, các người làm gì? Mau buông tôi ra! Buông tôi ra…..”

A Trung uể oải liếc nhìn cô:

“ Một trăm vạn này là của cô. Cầm cho chắc, lão đại của chúng tôi cũng không có tính kiên nhẫn. Đi thôi!”

“ A. Anh, lão đại của anh? Tôi, tôi không muốn tiền của các người! Tôi không có đồng ý cho anh ta phá thân tôi! Bộ dáng của anh ta không tốt! Mau buông tôi ra! Buông tôi ra………….”

A Trung liếc cô một cái, đồng tình nói:

“ Cô gái, nếu đã nhát gan như vậy, vừa rồi cũng không nên trêu chọc lão đại của chúng tôi. Bây giờ hối hận cũng đã muộn.”

“ Muộn? Tại sao lại muộn? Tôi còn chưa có đồng ý! Tôi không đồng ý! Tôi không muốn, không cần a…”

Dọc đường, cô hét chói tai, tất cả đàn ông đưa mắt nhìn cô bị khiêng ra ngoài.

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của họ, trong đại sảnh liền trở nên yên tĩnh lạ thường.

Một thanh âm nhỏ phát ra:

“ Dường như……Người đàn ông kia lai lịch không nhỏ “

(>‿♥)

Cô bị đưa vào phòng dành cho tổng thống, một mình cô tự an ủi nói:

“ Không sao, đợi đến khi gặp được ngườ đàn ông kia , cô phải nói thật rõ ràng. Một trăm vạn đó cô không muốn. Lần giao dịch này cũng không thành.”

Nhìn không thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, anh ta đưa lưng về phía cô hút thuốc, chỉ thản nhiên phân phó:

“ Tìm người tắm rửa cho cô ấy sạch sẽ. Nhất là……..khuôn mặt giống như tranh sơn dầu kia.”

“ Tranh sơn dầu ở đâu? Không đúng không đúng, mặt của tôi không bẩn….. Tiên sinh, tôi muốn nói một chuyện, cái chuyện phá thân vừa rồi. Tôi không đồng ý, Tôi không muốn tiền của anh. Tôi phải đi rồi, ha ha, tôi đi trước. Anh ngủ ngon…….”

Chúc anh ngủ ngon , từ “nha” còn chưa kịp nói ra, cô đã bị hai người đàn ông to lớn kẹp chặt rồi ném vào phòng tắm.

Ngay sau đó, hai bà thím vô cùng cường tráng xông vào, trực tiếp đè cô vào trong bồn tắm.