Một Đêm, Một Ngày, Một Đời

Chương 11: Cao Phi, ta yêu ngươi, cho tới bây giờ sẽ ko hối hận




Ngày hai mươi tháng tư Đầu hạ, chuyện luôn đặc biệt nhiều. Công việc của Cao Phi dường như trong một đêm giảm đi ko ít, luôn đi làm rất muộn, trở về từ rất sớm. Ta rất vui nhưng hi vọng cấp trên của hắn cũng bằng lòng. Ta đếm đầu ngón tay tính toán, nếu như ta có thể tiếp tục sống hai tháng như vậy chẳng phải có lời hơn so với cuộc sống nửa năm, thời gian hắn dành cho ta vượt xa trước đây. Cao Phi nhìn ta suy nghĩ, hỏi ta nghĩ cái gì. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy hắn anh tuấn vô cùng, lại không nghĩ rằng hắn hung hăng nhìn chằm chằm ta. Tối hôm đó thân thể ta vô cùng đau đớn… khi tỉnh lại, ta thấy Cao Phi đang mở tủ ở đầu giường của ta, ta nghĩ muốn hỏi hắn định làm gì, tuy nhiên sau đó phát hiện, hắn trầm ngâm cẩn thận xem bệnh án của ta cùng với sách hướng dẫn sử dụng thuốc. Cả một cái rương thuốc, hắn lấy từng quyển sách hướng dẫn bên trong ra xem, thỉnh thoảng còn thoáng nhìn ta một chút. Ta vội vàng nhắm mắt lại, quên đi đau đớn, giả bộ lơ đãng trở mình, nghĩ tới một đêm kia hắn ôm ta khóc, khóe mắt cũng lưu lại lệ. Cao Phi, ngươi rốt cục hiểu được như thế nào yêu thương ta. Ngày hôm sau ta có một quyết định vĩ đại, quyết định tổ chức lại sinh nhật cho Cao Phi, ta không thích mang theo tiếc nuối ra đi. Hơn nữa hành động tối qua của Cao Phi đã hóa giải tất cả khúc mắc trong lòng ta. Ta trang trí nhà lại một lần, ta mua nến, cắm hoa tươi, ta nghĩ ta cũng cần một chuyện lãng mạn. Cao Phi trở về nhìn ta, như hóa đá. “Như thế nào? Ánh nến bữa tối rất tầm thường sao?” Ta làm cho hắn ngồi xuống, cho hắn cắt bánh ngọt, làm cho hắn hứa nguyện. Ta nói Cao Phi, bánh ngọt hôm đó ăn rất ngán, hôm nay ta bảo bọn họ chỉ cho vào một ít bơ. Cao Phi không nói, cả quá trình vẫn ngồi như hóa đá. Ta muốn hắn ăn bánh ngọt, nhưng lại không nghĩ rằng mình đột nhiên chảy máu mũi. Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào khăn trải bàn màu trắng trông như những đóa hoa. Ta lập tức luống cuống, ngẩng đầu nhìn lên, Cao Phi đang vùi đầu ăn cái gì đó, ta nghĩ hẳn là hắn sẽ ko chú ý, hơn nữa ánh nến tối như vậy. Ta vội vàng lấy cớ nói ta ko thích bơ, có chút buồn nôn lập tức chạy đến buồng vệ sinh. Đi vào liền đem cửa khóa trái. Máu vẫn ko ngừng chảy xuống, ta vốn chưa từng xảy ra hiện tượng này, đột nhiên trong lúc đó có chút hoảng sợ, bác sĩ ko có nói ta sẽ xuất hiện hiện tượng như vậy. Ta mở vòi nước, không ngừng xả nước, chính là như thế nào vẫn có màu máu. Ta ngửa đầu lên cao, chính là máu vẫn tuôn ra như suối. Chảy cả xuống quần áo, nhuộm hết sức đẹp mắt. Ta sợ Cao Phi phát hiện, bất chấp là mũi hay quần áo đều liều mạng lấy nước rửa sạch. Thân thể ta tố chất không tốt, sức đề kháng ko tốt, nhưng cảm mạo so với để hắn phát hiện tốt hơn. Ta gấp rút luống cuống tay chân, cửa đột nhiên trong lúc đó bị người ta dùng lực đá bật ra. Ta xoay người trông vẻ mặt Cao Phi giống như con sư tử đứng ở cửa, ta vụng về mở miệng: “Cao Phi.” Chỉ là, âm cuối biến mất trong miệng hắn. Ta vô số lần tưởng tưởng cảnh tưởng Cao Phi chủ động hôn ta, sẽ là dưới ánh chiều tà, trong ánh sáng bình minh, sẽ là trong bóng đêm mờ ảo, sẽ là dưới bão tuyết bao trùm, ta cho tới bây giờ cũng không ngừng tưởng tượng. Chỉ là không nghĩ đến trong tình huống ta máu chảy thành sông, Cao Phi hôn ta. Hắn giống như một người mạng sống bị kinh hãi, liều mạng tìm kiếm một chút phương hướng. Ta cảm giác được hắn đẩy ta lui về phía sau, hắn khom người không ngừng thay đổi vị trí để phù hợp với thân thể của ta, giống như luyến tiếc bất cứ điểm nào ko thể áp sát ta. Hắn đem đầu lưỡi đưa vào miệng ta, vô cùng vội vàng tìm kiếm, hắn hút lấy đầu lưỡi ta, ta hận giờ phút này ko thể sinh trưởng ở trong miệng hắn. Bàn tay to mở ra ôm ta vào người. Ta muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng sáng tỏ. Cuối cùng, hắn hôn mệt mỏi, ôm ta, chôn ở bả vai ta khóc. Hắn như dùng hết sức để khóc, ta thề ta cho tới bây giờ cũng không biết một nam nhân có thể khóc như vậy, từ bắt đầu than nhẹ, biến thành khóc to, nức nở khóc, ta cảm thấy hắn cũng có thể khóc đến nát cổ họng. Toàn thân hắn bởi vì la khóc trở nên cứng ngắc như sắt thép, ta ôm bộ dạng sắt thép này trấn an hắn, ta nói: “Cao Phi, ta yêu ngươi, cho tới bây giờ sẽ không hối hận.” Đêm hôm đó, ta thật cao hứng, đây là lần cao hứng nhất kể từ khi ta chào đời, ta cảm thấy linh hồn của ta đều nhanh muốn bay lên, ta lần đầu tiên cảm thấy chết cũng không tiếc. Dù là sáng mai tỉnh dậy, ta đã rời đi, ta vẫn sẽ cảm kích trời xanh.