Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 100: Dưới màn pháo hoa




Tuy nghĩ vậy nhưng ta vẫn chưa vội đi.

Pháo hoa đêm nay nghe nói trước nay chưa từng có, mà tin đồn trên đường chỉ nói là màn chào mừng quan lại quyền quý gặp nhau. Ta vừa nghe liền biết, thân phận của Bùi Nguyên Hạo chưa lộ ra ngoài. Tuy hộ vệ đã canh gác khắp châu phủ, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng ta lại bồn chồn bất án.

Giống như... Giống như tối nay sẽ xảy ra chuyện vậy.

Nhưng, sẽ là chuyện gì?

Mang theo sự bất an và nghi ngờ trong lòng, thời gian cứ thế trôi qua, màn đêm bắt đầu buông xuống, nhưng mọi thứ đối với ta chỉ là mờ mờ ảo ảo.

Ta vẫn nhớ vị đại phu kia nói, thị lực mắt ta đang dần phục hồi, có lẽ cũng nhanh khỏi thôi.

Vì đêm nay có hội pháo hoa nên hơn nửa người dân trong thành Dương Châu đều tới đây tụ tập, so với phiên chợ người tới kẻ đi còn náo nhiệt hơn.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, nhẹ nhàng đưa tay quơ quơ trước mắt.

Mọi thứ dường như càng lúc càng rõ.

Đúng lúc này, có người bắt đầu reo hò, vỗ tay: "Nhanh nhìn lên trên!"

Tiệc tối hôm nay tổ chức trên cổng thành Dương Châu, nơi đó phong cảnh đẹp, có thể nhìn hết cảnh đêm trong thành, mà xung quanh đều là trạm gác nghiêm ngặt, tất cả đều được châu phủ bảo vệ cẩn thận.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, trong sự hoảng hốt dường như bắt gặp thân ảnh quen thuộc.

Trên cổng thành, một thân ảnh cao lớn từ từ xuất hiện, trường bào màu đen hòa vào đêm tối, dưới ánh trăng tỏa ra vẻ thần bí, quỷ mị đặc biệt.

Là hắn?

Giờ khắc này, có chút chua xót dâng lên trong lòng, có chút đắng đắng ở ngay đầu lưỡi, trái tim ta càng đau đớn hơn.

Cho dù ta là kẻ mù vẫn có thể ở nơi đông đúc này nhận ra hình bóng của hắn, cũng bởi vì hắn mà những người xung quanh càng trở nên mơ hồ. Tất cả là vì trong lòng ta mãi nghĩ về hắn hay sao?

Nhưng sự chua xót của ta mọi người xung quanh đều không thể lý giải, bọn họ chỉ sôi nổi nghị luận, thậm chí ta có thể nghe nhóm tiểu cô nương than vãn: "Ai thế kia? Trông giống thần tiên vậy."

"Thần tiên ư? Thần tiên cũng không đẹp bằng ngài ấy..."

Thần tiên? Có lẽ là thế, trong mắt ta hắn luôn luôn là người cao cao tại thượng đưa mắt nhìn chúng sinh bên dưới.

Không biết vì sao, ta lại nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn hình bóng mơ hồ kia.

Không biết vì sao, thân ảnh kia lại có chút run rẩy, hắn đột nhiên duỗi tay đỡ lấy bờ tường, nhìn xuống.

Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn xuống, giữa sự hoang mang ta có thể cảm nhận hai người bọn ta đang nhìn đối phương, nhưng ta biết, điều này là không thể. Khoảng cách giữa hai người xa như vậy, hắn làm sao có thể thấy ta, huống chi xung quanh lại quá nhiều người.

Hoàng tử là người được vạn dân kính ngưỡng, trong mắt bọn họ vốn không thể chứa những kẻ tầm thường như ta.

Đang miên man suy nghĩ, trên trời đột nhiên truyền tiếng vang, một tia pháo hoa nở rộ trong khung cảnh này.