Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 7: Các vị hoàng tử đều là nhân trung long phụng




"Tin tốt gì vậy?"

Du Nhi quay đầu nhìn xung quanh, kỳ thật bên trong Tàng các chỉ có hai người chúng ta, nhưng nàng vẫn cố đè thấp thanh âm: "Còn mấy tháng nữa là tới ngày hoàng ân đại xá. Thanh Anh, ta nghe nói, trong danh sách cung nữ xuất cung năm nay có tên của hai chúng ta."

"Thật sao?"

Hỉ sự bất ngờ tới làm mắt ta sáng ngời, mọi chuyện đau buồn đều lập tức quên đi. Ta bắt lấy tay Du Nhi, hỏi: "Ngươi không gạt ta chứ? Thật sự có tên của chúng ta sao?"

"Lừa ngươi làm gì?" Du Nhi cười lớn, "Trừ phi... Trừ phi ngươi thật sự muốn gả cho vị hoàng tử nào đó, không muốn xuất cung nữa."

"Ngươi đừng nói bậy." Lòng ta lại lần nữa trầm xuống.

Du Nhi không hề phát hiện khác thường, tiếp tục vui đùa: "Vốn dĩ là thế mà. Thanh Anh, trong số những cung nữ cùng chúng ta vào cung, ngoại trừ Ngưng Yên thì chỉ có ngươi là xinh đẹp nhất. Nếu không phải Diêu Ánh Tuyết kia cố tình khi dễ ngươi, đem ngươi sắp xếp ở cái nơi chim không thèm tiêu tiện này, ta dám khẳng định ngươi đã có cơ hội bay lên làm phượng hoàng. Thiên triều chúng ta có mấy vị hoàng tử, tùy tiện chọn một người không phải vẫn tốt hơn làm cung nữ sao?"

Kỳ thật loại chuyện "bay lên làm phượng hoàng" này ngày thường Du Nhi cũng nói đùa không ít, lúc bắt đầu ta còn đỏ mặt, sau đó sẽ chết lặng, cười cười cho qua.

Huống hồ, tuy nàng nói ta xinh đẹp, nhưng ta biết, bản thân chỉ được xem là thanh tú mà thôi, so ra vẫn kém xa Liễu Ngưng Yên, cũng không hơn gì Diêu Ánh Tuyết. Trong cung hưởng thụ những vinh hoa quý đó, đối với ta mà nói, thật sự là quá xa vời.

Nhưng hôm nay, nhắc tới hoàng tử, lòng ta lại khó chịu giống như kim đâm.

"Thái tử Bùi Nguyên Tu của chúng ta thì đương nhiên không cần phải nói, người thì tốt, tính tình cũng đẹp, một bụng văn chương, tương lại khẳng định sẽ làm một hoàng đế tốt! Đáng tiếc, đêm qua ngài ấy đã cưới thê rồi!"

"Ngũ hoàng tử Bùi Nguyên Phong cũng không tồi, là đại tướng quân uy phong lẫm liệt, cung nữ trong cung đều thầm thương trộm nhớ ngài ấy. Ha ha... Tiếc là ngài ấy nhỏ hơn ngươi vài tuổi, như vậy cũng không thích hợp cho lắm."

"Đúng rồi, còn có Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo." Du Nhi vỗ tay, "Ngài ấy sao... Công nhận là tuấn mỹ vô song, chỉ tiếc là tính tình không được tốt, hỉ nộ vô thường, ai cũng không đoán được tâm tư của ngài ấy. Nếu trở thành người của Tam điện hạ..."

Tim ta rối loạn không ngừng, lập tức ngắt lời: "Du Nhi, ngươi đừng nói nữa."

Du Nhi bối rối nhìn ta: "Thanh Anh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Ta sợ nàng lo lắng, chỉ đành miễn cưỡng cười cười: "Không có gì, ta chỉ là... Nghĩ tới Ngưng Yên, những chuyện này đừng nên nói nữa."

Ngày trước khi Ngưng Yên còn được sủng ái, trong cung ai nấy đều không ngừng nịnh hót, nhưng bây giờ thì sao, ngay cả một tiểu nha đầu ở lãnh cung cũng khi dễ nàng. Nghĩ tới tình hình của nàng, trong lòng ta không khỏi chua xót.

"A, đúng vậy." Du Nhi nói: "Nam nhân trong cung này, người nào cũng không đáng để tin cậy."

Lời to gan như vậy nàng cũng nói ra được, may là chúng ta đang ở cái nơi "chim không thèm tiêu tiện" Tàng các này, nếu không, có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Ta vừa cảm thấy may mắn thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu vào căn phòng u ám, ta và Du Nhi giật mình đưa mắt nhìn tới, tại thời điểm đó, một thân ảnh quen thuộc đang đứng ngay trước cửa.