Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người

Chương 12: Chương 12





Ai ngờ còn chưa kịp nói gì thì Lục Thẩm Quân đã nói trước:
"Cô từng nói mặc dù chúng ta là vợ chồng như cả hai đều không có chút tình cảm gì với nhau vì vậy không cần thiết phải ngủ chung, chắc cô sẽ không quên cả chuyện này đi?"
Diệp Ly Lạc cười gượng lắc đầu:
"Cái này...!sao quên được chứ." Nhưng thật ra là gì có mà quên.

"Ừ, vậy cô đi về phòng ngủ đi."
Về đến phòng Diệp Ly Lạc vẫn còn thấy kinh ngạc.

Đây đúng là đôi vợ chồng kì lạ nhất mà cô biết đấy, là vợ chồng mà lại ngủ riêng, người chồng kia còn chẳng có chút bất mãn nữa chứ.

Người như vậy đúng là hiếm có, sợ là Đông Vũ cũng chẳng kiếm lấy một người như anh ta.
Nhưng Diệp Ly Lạc cũng lại thấy tò mò, nam nhân là sinh vật sống bằng nửa th@n dưới, nếu anh ta không ngủ chung cùng cô vậy bên ngoài sẽ chẳng phải có tình nhân đi.
Cũng thấy hợp lí, dù sao anh ta có một khuôn mặt đẹp trai thu hút như vậy, dù vô tình có vết sẹo cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Quan trọng hơn là một thân phận, địa vị mà người ta khao khát, phụ nữ bám vào khẳng định chẳng thiếu gì.


Người như vậy lẽ nào chấp nhận ăn chay mấy năm nay chắc.
Diệp Ly Lạc càng nghĩ càng thấy bực mình, cô hừ lạnh một cái dứt khoát đi ngủ.

Anh ta có tình nhân hay bao nuôi ai bên ngoài cũng chẳng liên quan đến cô, cô cứ an nhàn hưởng cuộc sống của mình là được rồi.
Bình thường Diệp Ly Lạc dậy rất sớm để thỉnh an Hoàng hậu, nay hoàn cảnh đã thay đổi tuy nhiên thói quen ấy vẫn được giữ nguyên.
Coi như từ một thân phận công chúa được bao người hầu hạ nay trở thành một người phụ nữ bình thường thời đại mới vừa có cái lợi cũng vừa có cái hại.
Quan niệm, tính cách của Diệp Ly Lạc cũng được cô thay đổi cho hợp với thời đại hơn rất nhiều ví như tiết chế tính tình một chút, ví như hòa đồng thân thiện một chút.
Mấy ngày nay không ta ngoài làm Diệp Ly Lạc muốn mốc meo vì vậy nhân cơ hội Lục Thẩm Quân đến công ty cô vội nhảy lên xe anh ta.
Lục Thẩm Quân nhíu mày quay sang cô:
"Cô vào đây làm gì, sao không ở trong nhà?"
"Tôi đến chỗ anh làm xem một chút thì chết người sao?" Diệp Ly Lạc đã quen hơn với Lục Thẩm Quân nên cô cũng chẳng ngại ngần gì nói.
Lục Thẩm Quân liếc cô một cái thật lâu rồi quay đầu đi:
"Cài dây an toàn cẩn thận, cô có gì tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Diệp Ly Lạc cười tươi, ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

Cũng sợ giống như lần trước cô say xe Lục Thẩm Quân đã dặn tài xế cho xe đi chậm lại, mở cửa sổ cho thông thoáng.
Diệp Ly Lạc vươn tay ra ngoài, khuôn mặt hí hửng như lần đầu tiên được trải nghiệm.
"Gió ngoài đây mát quá."
Lục Thẩm Quân không nói gì để mặc cho cô nói tiếp.
"Lần sau anh đi xe thì mở cửa số ra, gió lùa vào mới thoải mái chứ không khí trong xe bí bức như vậy."
Lục Thẩm Quân vẻ mặt vẫn lạnh nhath như cũ, anh quay đầu nhìn người con gái bộ dáng thật hồn nhiên vui tươi, chẳng biết nghĩ gì.

......................
Đến công ty của Lục Thẩm Quân, Diệp Ly Lạc ngước nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt mà choáng ngợp.

Cái công ty này của Lục Thẩm Quân nhìn là biết chất lượng rồi.
Người trong công ty vừa thấy bên cạnh Lục Thẩm Quân có một người phụ nữ đi theo không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, tiếng bàn tán bỗng chốc nổi lên:

"Các cô nhìn kìa, người phụ nữ này là ai?"
"Không biết nữa hình như cô ta rất thân thiết với Lục tổng thì phải."
"Nghe nói hồi trước Lục tổng từng cưới một cô gái họ Diệp, liệu có phải người này không?"
Diệp Ly Lạc đã sớm quen với việc trở thành tiêu điểm đến phát ngán vì vậy cô chẳng để tâm mà thoải mái đi phía sau Lục Thẩm Quân, thỉnh thoảng lại chạy đi đến ngắm nhìn những thứ mới lạ không cưỡng lại được.
Lục Thẩm Quân nhìn thấy bộ dạng như trẻ con của cô, khóe miệng giật giật.

Anh vươn tay kéo cô lại:
"Cô còn chạy linh tinh nữa coi chừng đi lạc, công ty lớn như vậy cô đã đến bao giờ đâu."
Diệp Ly Lạc bĩu môi, nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của anh ta vẫn là không dám làm trái chỉ là trong miệng lẩm bẩm:
"Hừ, đồ keo kiệt!"
Cô tưởng nói nhỏ như vậy chỉ có bản thân mình nghe thấy thế mà ai ngờ Lục Thẩm Quân cũng nghe thấy cô lẩm bẩm.
Anh véo vào cánh tay Diệp Ly Lạc cái khiến cô đau đến tái xanh mặt, cô trừng mắt anh nhưng lại bị làm ngơ.

Lục Thẩm Quân còn trưng ra cái bộ mặt đắc ý kia làm cho Diệp Ly Lạc chỉ hận không thể hạ lệnh cho binh lính của mình bắt anh vào ngục vì tội dám khinh thường công chúa.

Được, coi như anh giỏi! Cái đồ keo kiệt, keo kiệt.

Đồ lắm chuyện.
Thế nhưng một màn này nhìn vào trong mắt người khác lại trở thành vợ chồng thân mật, kheo ân ái.


Diệp Ly Lạc mà biết được trong đầu mấy người này đang nghĩ gì chắc cô sẽ tức hộc máu mất.

Nhìn có chỗ nào giống vợ chồng thân mật đâu cơ chứ.
Diệp Ly Lạc bước vào phòng làm việc của Lục Thẩm Quân.

Phòng làm việc khá lớn, văn phòng của tổng giám đốc có khác, mọi vật dụng đồ đạc xung quanh đều sạch sẽ bóng loáng toát lên vẻ cao sang, đắt tiền.

Diệp Ly Lạc đưa mắt ngắm nghía căn phòng, càng nghĩ càng thêm khâm phục Lục Thẩm Quân.

Nhìn cả công ty này đi, đây chính là công ty riêng của anh ta đấy, chẳng biết anh ta phải tài giỏi như thế nào mới có thể từng bước gây dựng lên được nó nữa.

Có một người chồng vừa có vẻ ngoài vừa có tiền tài công nhận cũng cảm thấy hãnh diện nở mày nở mặt vậy mà chẳng hiểu sao thân chủ ban đầu lại cứ muốn ly hôn với anh ta nữa chứ.