Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người - Lâm Giang Công Tử

Chương 4




“Chuyện vui thiên kim nhà Cao đại nhân cập kê, tiểu vương tới chúc mừng chậm, mong thứ tội.” Người còn chưa vào, tiếng nói đã như châu như ngọc.

Tề vương chết trận sa trường, con trai độc nhất Lăng Tiêu phụng chỉ kế thừa vương vị. Nghĩ hắn ta vào kinh thành cùng lắm nửa năm, bất kì ai gặp qua gương mặt hắn, nhắc đến thân thế long đong của vị tiểu Tề vương này chỉ có bốn chữ: “Phong hoa nguyệt đại.”

Bây giờ nghe tiếng nói, tôi liền có thể chắc chắn người đến nhất định không hổ danh tiếng…

Theo từng đám người đứng dậy đón tiếp, tôi lo lắng nhìn qua, chỉ thấy cửa phòng khách nhiều hơn một thân ảnh, trong nhất thời quanh mình như ảm đạm, duy chỉ hắn ta như ánh trăng sáng độc chiếm phong lưu.

Lăng Tiêu đầu đội châu quan, người mặc triều phục, ngọc bội đai ngọc đều đầy đủ, vốn là tục vật hồng trần, hắn ta đeo lại không thấy một chút khói lửa.

Hắn ta có một đôi mắt màu hổ phách, lúc nhìn về phía tôi mang theo hơi nước nhàn nhạt, tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, suýt chút lạc đường trong cơn mưa bụi mông lung.

“Cao Ninh…” Lăng Tiêu nghiền ngẫm đọc tên tôi một lần, bỗng nhiên hứng thú bước gần đến chỗ tôi, “Nhưng có nhũ danh không?”

Tôi gần như còn chưa lấy lại tinh thần từ phong thái dọa người của hắn ta, thật thà lắc đầu, “Không.”

“Tiểu vương cho ngươi một tên được chứ?” Trong mắt Lăng Tiêu có bảy phần ý cười, tôi không rõ lắm, “Không biết hai chữ Y Y ngươi thích không?”

Nghe thế, trái tim đang đập của tôi bỗng ngừng lại, vừa muốn đáp lời, lại nghe Tô Mặc một bên mở miệng trước: “Vương gia đến chúc mừng Cao tiểu thư cập kê, sao mới mở miệng lại tặng nhũ danh cho người ta? Chậc chậc, Cao tiểu thư trời sinh ngại ngùng, cho dù không thích sợ rằng cũng không tiện từ chối, áp đặt người khác há lại là hành vi của người quân tử?”

Kinh thi có nói: “Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương” (Người mà mình nói đến / Thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông), Tề vương tặng tôi hai chữ “Y Y”, người sáng suốt đều nhìn ra được đây là có ý tứ cầu hôn, Tô Mặc lại cứ không đúng lúc thò chân vào, khiến cho một câu chuyện đáng lý được ca tụng lại trở thành một màn lúng túng.

Trong chốc lát, xung quanh rơi vào yên tĩnh.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Tô Mặc một lúc, nét mắt không quá thay đổi, vẫn tươi cười như cũ nói: “Lời của thế tử rất đúng, là tiểu Vương đi quá giới hạn.”

Tôi quay đầu nhìn Tô Mặc, thấy tên kia sớm đã rời đi chỗ khác cũng người ngoài nói nói cười cười, dường như mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Sau đó, gặp Tô Mặc ở Quốc Tử Giám, hắn thừa dịp thời gian nghỉ ngơi hỏi tôi: “Cô coi trọng tên Tề vương kia sao? Ngày đó tôi thấy cô trợn tròn mắt lên.”

Tôi lười biếng nằm sấp trên bàn, nghĩ nghĩ, rất chân thành trả lời hắn: “Tề vương cũng không có gì không tốt, nhân phẩm tốt, tính cách tốt, thân phận lại tôn quý… Hơn nữa…” Lúc nói tôi nhìn Tô Mặc, “Mặt mũi đẹp…”

Nghe vậy, Tô Mặc xắn tay áo, “Cao Ninh cô có ý gì? Mới gặp một lúc mà cô liền biết nhân phẩm của hắn ta tốt? Tính cách tốt? Về phần thân phận… Phóng mắt nhìn cả Quốc Tử Giám có ai thân phận không cao?”

Tô Mặc nói xong liền đối diện với đôi mắt cười mà không cười của tôi, nửa ngày sau đỏ mặt ngượng ngùng ngồi lại lên ghế, “Tiểu Ninh Tử, mặt mũi đẹp trai có gì đặc biệt hơn người, mặt mũi tôi cũng không xấu mà…”

Thấy tôi vẫn không nói gì, Tô Mặc dường như có chút sốt ruột, nghiêng người nhìn tôi nói: “Chẳng lẽ cô thật sự coi trọng hắn ta rồi?”

Tôi đẩy hắn ra, tức giận mắng: “Huynh nói bậy bạ gì đó? Cùng lắm gặp được hai lần, có gì thích hay không, huynh là đang cố ý bôi xấu tôi phải không?” Giọng nói của tôi càng ngày càng nhỏ, khóe môi lại không nhịn được cong lên.

Tô Mặc trừng mắt nhìn, bừng tỉnh đại ngộ nghiêng người tới thử dò xét, nói: “Tiểu Ninh Tử, nếu tôi để cha tới nhà em cầu hôn, em sẽ đồng ý chứ?”

Tôi liếc mắt mắng: “Ngu ngốc, hôn nhân đại sự đều là mệnh lệnh của phụ mẫu, nói trước như vậy, cái gì gọi là tôi có đồng ý hay không…”

“Em nói như vậy chính là đồng ý!” Tô Mặc duỗi lưng một cái, cười hì hì liếc nhìn tôi, “Tôi đã nói bản thế tử muốn tài hoa có tài hoa, muốn tướng mạo có tướng mạo, Tiểu Ninh Tử… ánh mắt của em rất tốt!”