Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Chương 20: Ván bài cuối cùng (2)




Nam Bắc nhìn hắn cắt đứt điện thoại.

Bằng trực giác, Nam Bắc biết dù có chuyện gì phát sinh, Trình Mục Dương cũng không nói với cô.

Quản gia Chu gia đã thông báo sẽ ăn cơm Tây, Nam Bắc cuối đầu đánh giá bộ quần áo chỉ có thể xuất hiện trên bờ cát mà cô đang mặc, thật thấy có lỗi, vì tôn trọng chủ nhân nên cô thay một bộ trang phục lịch sự hơn. Trình Mục Dương tự mình tháo băng gạt trên tay, Nam Bắc giúp hắn thay thuốc, sau đó hắn lấy ra một cái bao tay màu trắng mang vào.

“Rất…” Nam Bắc nhìn tay hắn, “Trông rất được.”

“Đây là sự tôn trọng đối với chủ nhân.” Trình Mục Dương nói. “Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, vết thương này cũng có liên quan đến cái chết của người phụ nữ kia, kiêng kỵ một chút vẫn tốt hơn.”

“Anh thật sự không biết nguyên nhân sao?”

“Đoán được một ít.” Hắn đưa cho cô một giả thiết, “Cô ta có lẽ chính là một quả bom hẹn giờ được người khác đặt bên cạnh Chu Sinh, chỉ cần đến thời điểm, sẽ phát nổ. Ví dụ như giết chết anh.”

Nam Bắc nhớ tới đêm khuya ở Hồ Vạn Đảo.

Trình Mục Dương cầm một khẩu súng trường tự mình bắn trả, sau đó nói với cô.

Hắn nói: Trình Mục Dương dẫn theo nhiều người bên cạnh như vậy, lại luôn luôn phòng bị, có phải người bên cạnh có vấn đề hay không? Có lẽ thật sự có cơ hội dồn hắn vào chỗ chết?

Khi đó cô không đếm xỉa đến, còn cười nhạo hắn vênh vênh tự đắc.

Trình Mục Dương đi đến cái bàn cầm lên tờ 《 tân tin tức báo 》của Nga ngày hôm qua, tùy tiện dùng tay trái lật xem. Nam Bắc nhìn đồng hồ, còn 10 phút: “Anh là cháu thứ tư của ông Trình, chắc hẳn có rất nhiều anh em?”

Trình Mục Dương ừ một tiếng, chuyên chú đọc một chuyên mục.

“Vậy anh làm sao thắng những người đó để trở thành người thừa kế?”

“Tò mò sao?” Hắn cười, ngẩng đầu.

“Tò mò.”

“Bọn anh đều bắt đầu từ việc buôn bán vũ khí.” Trình Mục Dương giải thích ngắn gọn cho cô, “Anh nhớ rõ, vụ làm ăn đầu tiên của anh là ở Lebanon [1], chỉ có giá trị 50 vạn đô la Mỹ. Lúc ấy, anh thấy rất dễ dàng, nhưng sau này lại đụng phải xung đột giữa Israel [2] cùng Lebanon, thiếu chút nữa mất mạng, nhưng trong cái họa có cái may, việc buôn bán lại lời gấp 4 lần.”

Hắn nói vô cùng đơn giản.

Tựa như đang kể về lần đầu tiên hắn xuất ngoại, lo lắng không thể hòa nhập được văn hóa của đất nước khác.

Nam Bắc lại hỏi: “Kiếm tiền nhiều bằng cách nào vậy?”

“Lên giá hàng ào ào.” Hắn nói, “Vũ khí trong chiến tranh, đương nhiên luôn có giá tốt.”

“Cho nên, các anh chọn ai có khả năng mua vũ khí tốt mà bán sao?”

“Không sai biệt lắm.” Hắn nói, “Dù sao, đây chính là con đường kiếm sống của gia tộc.”

“Trình Mục Vân đâu?”

“Trình Mục Vân?” Hắn nghĩ nghĩ, “Hắn cũng rất giỏi.”

Nơi ăn cơm là một căn phòng kín, rất trong trạng.

Hai người đứng ở cửa, bỗng nhiên được yêu cầu bỏ vũ khí trong người ra, Nam Bắc ngạc nhiên, Trình Mục Dương thì rất phối hợp, lấy ra từ trong người hai khẩu súng lục đưa cho quản gia.

Tuy rằng là ăn cơm Tây, nhưng những bức tranh treo dọc hành lang đều là tranh thêu, có bức tranh chữ tự tay viết.

Nam Bắc đọc hai câu, không nhiều chữ nên cũng mau thuộc.

“Đây là loại thơ gì?” Nam Bắc rất tò mò.

Quản gia đi trước hai người khoảng ba bước liền dừng lại: “Đây là do đại thiếu gia của chúng tôi sưu tầm được, là Ngô ca.”

Nam Bắc kêu nhẹ một tiếng sau đó không hé răng.

“Có phải không hiểu Ngô ca là gì không?” Trình Mục Dương nhẹ giọng hỏi cô.

Cô thấp giọng nói: “Hoàn toàn không hiểu.”

Người của Chu gia, tất cả đều là người mang theo hơi thở văn hóa của hơn ngàn năm. Cô đi theo ông Thẩm đã lâu, miễn cưỡng có thể biết một ít về ca kịch, cờ vây. Nhưng những điều thâm sâu bên trong thì hoàn toàn không hiểu được.

Trình Mục Dương bỗng nhiên cười đến phi thường chế nhạo: “Đơn giản mà nói, cũng giống như Kinh Thi thôi, có nguồn gốc từ dân ca Giang Nam.”

Cô nhìn hắn: “Làm sao anh biết?”

“Ông ngoại anh đặc biệt thích sưu tầm những thứ kỳ quái, trong nhà cũng có những thứ này. Có một bức xuân đồ đã truyền qua nhiều thế hệ, anh có hỏi qua, ông ngoại liền nói xuất xứ.”

Hai người chuyển qua hành lang, đi đến cuối.

“Túc tích không chải đầu, ti phát bị hai vai, uyển thân lang tất thượng, nơi nào không thể liên [3].” Trình Mục Dương chỉ vào một bức tranh gấm Tô Châu, “Câu này chính là những câu mà các nhà vẽ tranh xuân đồ thích dùng nhất.”

Cô liếc hắn một cái: “Ông chủ Trình thật sự là học sâu hiểu rộng.”

Hắn lắc đầu: “Nếu là đàn ông thì đều có hứng thú với những thứ này.”

Nam Bắc kỳ quái: “Có liên quan gì đến nam nữ sao?”

“Những bức tranh xuân đồ thế này, ở Giang Nam là đông cung đồ [4]nổi tiếng.” Trình Mục Dương nắm vai cô, nhẹ giọng nói, “Những câu kia, ám chỉ chuyện chúng ta mới vừa làm.”

Nam Bắc nghe hắn nói thì cười rộ lên, không tin tưởng.

Trình Mục Dương nhìn cô rất nghiêm túc: “Anh không lừa em, Ngô ca phần lớn đều là dâm từ.”

Khi hai người nói chuyện, có một chàng trai đi ra. Tuổi không lớn lắm, khoảng chừng hai mươi, ánh mắt phong độ, dáng vẻ trí thức, khuôn mặt bình thường không đến nỗi khó coi, có thể nói nhìn qua thì sẽ không nhớ.

Chàng trai có lẽ nghe được lời nói cuối cùng của Trình Mục Dương, không nhanh không chậm cười nói: “Năm đó Ngô ca bị thất lạc trong dân gian, đến nhà Chu thì được thu thập lại, Lỗ Tấn [5] cùng những người khác kêu gọi các văn nhân tìm đủ nó. Năm mươi chín năm trước, Ngô ca trên văn đàn không được hoan nghênh, nay đã có vị trí tốt hơn.”

Nam Bắc buồn cười nhìn Trình Mục Dương.

Thú vị, đã bị chủ nhân nghe thấy, để em xem anh làm sao.

Trình Mục Dương Thần thần sắc trở nên lãnh đạm vươn tay: “Trình Mục Dương.”

“Chu Sinh Nhật.” Chàng trai cũng vươn tay, thấy bàn tay của hắn thì hơi dừng một chút: “Ông chủ Trình bị thương sao?”

“Tối hôm qua không cẩn thận, không có gì đáng lo.”

Hai người nhẹ tay cầm, rất nhanh lại tách ra.

Bọn họ đến tầng cao nhất của du thuyền. Đi bên người Chu Sinh là Uyển nương, khách mời không ít, nữ chủ nhân vẫn luôn mỉm cười uyển chuyển xã giao với mọi người. Mặc kệ là bị ép buộc hay tự nguyện, trên chiếc thuyền này không thể thiếu được một khuôn mặt để xã giao, để có thể xoay chuyển bầu không khí.

Lúc Trình Mục Dương đi lấy trở về, Nam Bắc đang nhìn Thẩm Gia Minh nói chuyện với một người đàn ông Hương Cảng [6].

“Lo lắng sao?” Trình Mục Dương đem sâm banh đưa cho cô.

Cô tiếp nhận: “Lo lắng cái gì?”

“Lo lắng việc thắng thua đêm nay?”

“Không có.” Nam Bắc cười một cái, “Hai người các anh, cho dù ai có hầm mỏ này thì cũng chỉ như là dệt thêm hoa trên gấm, không có cũng không sao, không có gì tổn thất. Thua thì nhiều nhất chỉ mất ít mặt mũi mà thôi.”

Trình Mục Dương uống một ngụm rượu nhỏ, nhíu lại mi.

“Không quen?”

Hắn ừ một tiếng.

Đứng trong chốc lát, thức ăn bắt đầu được dọn lên bàn. Chỉ có một số ít trong bọn họ được quản gia Chu gia mời vào lều để che nắng. Trình Mục Dương chỉ mới xốc lên cái rèm màu trắng thì một thân ảnh nhỏ nhắn đã nhảy phốc tới hắn. Hắn nghĩ đứa nhỏ sẽ ngã sấp xuống nên đưa tay ra đỡ, nhưng khi vươn tay thì chạm vào một lưỡi dao bóng loáng sắc lạnh.

Vải dệt bị cắt, hắn nắm lấy tay của cậu bé.

Cùng lúc đó, quản gia đứng sau bức rèm cũng rút súng ra.

Trên tầng này, người có súng chỉ là người của Chu gia. Nam Bắc nhíu mi, nhìn người kia liếc mắt một cái.

Trình Mục Dương ngồi chồm hỗm xuống, lưỡi dao lập tức kề yết hầu hắn.

“Muốn giết anh sao?” Hắn khẽ cười cười, một tay nắm lấy tay cậu bé, kéo con dao lên phía sát ngay yết hầu, “Rất muốn sao?”

Lúc hắn nói chuyện, rất bình tĩnh nhưng khiến người nghe cảm thấy rất áp lực.

“Tôi muốn giết anh.” Cậu bé có giãy thế nào thì tay vẫn bị hắn nắm.

Cậu bé có đôi mắt rất giống mẹ. Nam Bắc không nghĩ tới, Chu Sinh lại có thể để đứa bé nhỏ thế này biết mọi sự thật. Ngoài dự kiến của cô chính là, cậu bé mới bốn năm tuổi đã có sự hận thù kinh người như vậy.

Hoặc là sinh ra trong loại gia đình thế này, vốn đã trưởng thành sớm.

Trình Mục Dương vỗ vỗ đỉnh đầu của cậu bé: “Vì sao?”

“Anh giết mẹ tôi.”

“Ai nói với em?”

Cậu bé nhếch môi, mặt có chút trắng bệch.

Nam Bắc cũng xoay người ngồi xuống, nhẹ nhàng đè lên bả vai của Trình Mục Dương nói: “Được rồi, nó vẫn là con nít.”

“Hiện tại em không giết được anh.” Trình Mục Dương nhìn ánh mắt cậu bé, nhẹ giọng nói bên tai nó, mặc kệ có để lại bóng ma trong lòng cậu bé hay không, “Chờ em trưởng thành, đến Nga tìm anh. Nhớ rõ tên anh không?”

Cậu bé nói rất kiên cường: “Trình Mục Dương.”

“Tốt.” Trình Mục Dương cười rộ lên, ánh mắt lạnh như băng.

Đúng lúc đó, Chu Sinh Nhật cùng cha hắn và Uyển nương đi vào, mọi người liền thấy hình ảnh kì lạ này: Trình Mục Dương ngồi xổm nắm tay cậu bé, đặt con dao ngay tại yết hầu hắn. Quản gian cùng một số người lại chỉa súng vào Nam Bắc cùng Trình Mục Dương.

Gió rất lớn, đem màn rèm thổi bay.

Trình Mục Dương ung dung buông cậu bé ra.

“Chu Sinh Nhân.” Cha cậu bé mở miệng gọi thẳng tên: “Con đang làm cái gì vậy?”

Cậu bé vẫn đứng ngây ngốc, nhưng tầm mắt tự giác chuyển từ người Trình Mục Dương qua người cha nó. Không nói lời nào, cũng không buông con dao. Uyển Nương cúi người, cười rất ôn nhu: “Đến đây, Tiểu Nhân, mẹ ở đây.”

Cậu bé hình như rất sợ cô ta.

Bởi vì sợ hãi nên rất nghe lời đi qua.

Chẳng qua trước khi đến bên cô ta, cậu bé tựa vào Chu Sinh Nhật. Chu Sinh Nhật cười cười, xoay người ôm cậu bé: “Đã lâu không thấy, Tiểu Nhân của chúng ta đã có thể dùng dao rồi.” Cậu bé chôn mặt trên vai hắn, cắn chặt môi, không hé răng.”

“Thật có lỗi.” Chu Sinh Nhật ôm em trai nhìn Trình Mục Dương, “Ông chủ Trình, khi nãy anh xuyên tạc Ngô ca tôi sưu tầm, bây giờ em trai tôi lấy dao đùa với anh, hai chúng ta hòa, thế nào?”

Trình Mục Dương không để ý nói: “Con nít vui đùa, không có chuyện gì.”

Chu Sinh Nhật vuốt cằm, nói với quản gia: “Chu Tuần, gọi người trông tiểu thiếu gia đến đây.”

Quản gia lập tức khom người, yên lặng thu khẩu súng: “Dạ.”

Nhưng vừa mới bước đi hai bước, hắn bị Trình Mục Dương dùng tay đè lại vai cố định một chỗ.

“Đợi chút.” Trình Mục Dương tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

Giây tiếp theo, tay Trình Mục Dương đã đánh vào mặt quản gia, mạnh mẽ không lưu tình. Ngay tại lúc tay hắn chạm vào da thịt người kia, cô nghe rõ ràng tiếng xương gãy. Cô day thái dương, nhìn hắn thay đổi cảm xúc, mắt đen thẵm, khóe miệng hơi nhếch, có chút tàn nhẫn.

Mọi việc diễn ra gần trong gang tấc.

Những người ở đây đều vô thức mà bất động. Quản gia kia muốn chạy trốn, Trình Mục Dương nhanh chóng áp sát. Lại thêm một quyền đánh tới, quản gia kêu thét lên một tiếng lảo đảo ngã xuống.

Cậu bé ghé mặt vào vai Chu Sinh Nhật, toàn thân run rẩy.

Nghĩ đến lúc nãy đã kề dao vào cổ hắn như thế nào.

Không gian yên lặng.

Yên lặng đến mức đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Trình Mục Dương ra tay, dùng phương thức nguyên thủy nhất của người đàn ông, dã man kinh người.

Quản gia ngất đi, Trình Mục Dương đứng thẳng dậy, ánh mắt trở nên tức giận, như con báo mất đi con mồi để đùa giỡn. Hắn như vậy, không ai dám nhìn thẳng.

Hắn tháo bao tay dính máu xuống: “Thật xin lỗi, tôi có một số quy tắc.”

—Hết chương 20—

***

Chú thích:

[1] Lebanon chính là nước Liban. Cộng hòa Liban (tiếng Pháp: Liban; tiếng Ả Rập: الجمهوريّة اللبنانيّة Al-Jumhuriyah al-Lubnaniya, phiên âm tiếng Việt: Li-băng; âm Hán-Việt là Lê Ba Nộn) là một quốc gia nhỏ tại vùng Trung Đông. Liban có nhiều núi, nằm cạnh bờ biển đông của Địa Trung Hải. Nó giáp với Syria về phía Bắc và Đông, và Israel về phía Nam, có bờ biển hẹp dọc theo ranh giới Tây.

Cái tên Lebanon (viết theo tiếng Anh) (cũng được viết là “Loubnan” hay “Lebnan”) có nguồn gốc từ ngôn ngữ Semitic, nghĩa là “trắng”, để chỉ đỉnh núi tuyết phủ ở Núi Liban.

[2] Israel (phiên âm: Ixraen; cũng được gọi là Nhà nước Do Thái) là một quốc gia theo chế độ cộng hòa ở vùng Trung Đông bên cạnh Địa Trung Hải.

[3] Những câu thơ này miêu tả về việc xxoo (“là những việc chúng ta mới làm” theo lời của anh Dương nói với chị Bắc ý ^^)

[4] Đông cung đồ là những bức tranh chỉ về việc quan hệ nam nữ.

[5] Lỗ Tấn (chữ Hán phồn thể: 魯迅; chữ Hán giản thể: 鲁迅; bính âm: Lǔ Xùn; 25/9/1881 – 19/10/1936) là nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. Ông được giới nghiên cứu văn chương coi là người đặt nền móng cho văn chương hiện đại Trung Quốc và là bậc thầy của thể loại truyện ngắn. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là AQ chính truyện.

[6] Hương Cảng là phiên âm Hán Việt của Hồng Kông.