Một Đời Ngọt Ngào

Chương 17: Đâm lao phải theo lao




Đầu óc Cố Thiến Thiến hỗn loạn trong chốc lát, liếc mắt nhìn mẹ An cười tươi như hoa, mặt bình tĩnh nói: “Anh theo tôi ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói.”

Cố Thiến Thiến dẫn đầu đứng dậy đi về phòng mình, An Thế Trúc khoanh hai tay lại, không nhanh không chậm đi theo sau cô, đến phòng, Cố Thiến Thiến đóng cửa lại, quay người lộ ra một vẻ mặt tự nhận là hung ác, trừng mắt nhìn An Thế Trúc: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

An Thế Trúc lười biếng ngồi trên một cái ghế sofa, nhàn nhã ngồi vắt chéo chân, dáng vẻ bình thản trả lời: “Kết hôn.”

Kết hôn? Cố Thiến Thiến hận không thể đi qua tát cho anh một cái, đánh gương mặt bình tĩnh của anh ta thành cái đầu heo, đương nhiên loại chuyện này, cô cũng đã nghĩ, nhưng cánh tay cô nhỏ bé như thế, làm sao trở thành đối thủ của An Thế Trúc được.

Cô hự hự thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tôi đồng ý sao?”

An Thế Trúc nâng cằm: “Nhẫn là tự em đeo mà?”

Bây giờ Cố Thiến Thiến vừa thấy cái nhẫn đã tức giận, lập tức tháo ra, để ở trên mặt bàn, sau đó bắt đầu uy hiếp An Thế Trúc: “Anh mau giải thích rõ ràng với mẹ anh!”

Thần sắc không chút để ý trên mặt anh chậm rãi thu liễm vài phần, thản nhiên nói: “Nếu em muốn giải thích, tự mình giải thích đi.”

Vẻ mặt Cố Thiến Thiến cứng ngắc, loại chuyện này cô phải nói như thế nào? Thần sắc cô mệt mỏi đứng ở đối diện anh, chán nản cúi đầu.

Trong phòng im lặng , An Thế Trúc bỗng nhiên lên tiếng: “Em không thích anh đến vậy à?”

Cố Thiến Thiến nghe vậy ngẩng đầu lên, An Thế Trúc ở trước mặt làm cho cô có một loại cảm giác xa lạ, anh mím môi, đường cong gương mặt cứng ngắc thẳng tắp, mày hơi hơi nhíu, làm cho ánh mắt của anh càng thêm dài hẹp một phần, mà ánh mắt anh nhìn về phía cô, giống như con dao sắc bén, như muốn xé mở da cô, nhìn xem trong lòng cô thực sự đang nghĩ cái gì.

Thích hay không thích anh ta? Kỳ thật cô còn không hiểu rõ ràng, nhưng căn bản anh không cho cô thời gian suy nghĩ cái gì cả, lúc cô còn chưa phục hồi tinh thần lại, mọi chuyện đã xong.

“Tôi…” Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, không biết trả lời như thế nào, trên mặt anh hiện lên một tia bi thương, nhanh đến nỗi làm cho cô dường như tưởng là ảo giác.

Anh chớp chớp mắt, sau đó đứng lên: “Em tự quyết định đi.”

Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn bóng dáng của anh ta, căm giận nghĩ, lúc trước, anh ta căn bản mặc kệ suy nghĩ của cô, đợi cho mọi việc xong xuôi, lại bỗng nhiên nói để cho cô tự quyết định, An Thế Trúc đi rồi, Cố Thiến Thiến buồn bực nhào vào giường, nghĩ xem giải thích với mẹ An như thế nào.

Bây giờ chỉ sợ nhà họ An và nhà họ Cố đều đã biết, nếu bây giờ cô giải thích, về sau người hai nhà không khỏi trở nên xấu hổ, trong đó cô và An Thế Trúc, lại hoàn toàn xé rách mặt nhau, về sau sẽ thế nào?

Khi đó tình cảm nhiều năm như vậy của cô và An Thế Trúc cũng sẽ biến thành hư ảo, nhà họ An và nhà họ Cố cũng sẽ tuyệt giao. Cố Thiến Thiến nhét đầu vào dưới gối, đầu óc bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt An Thế Trúc lúc vừa rồi, anh ta hẳn là tức giận nhỉ?

Cố Thiến Thiến cũng không làm đà điểu ở trong phòng được bao lâu, đã bị mẹ An vui vẻ gọi đi xuống ăn cơm, mẹ An cười hớ hớ nói ra, tính toán của bà với mẹ Cố, Cố Thiến Thiến cắn chiếc đũa, vụng trộm nhìn An Thế Trúc vài lần, anh giống như bình thường không thay đổi gì, nhưng trên thực tế là có, lúc ăn cơm, anh một câu cũng không nói, chỉ yên lặng ăn cơm, giống như người ngoài cuộc.

“Thiến Thiến, con muốn khi nào thì kết hôn? Kết hôn sớm cũng có chỗ tốt của kết hôn sớm, mẹ An cảm thấy kết hôn sớm tốt, kết hôn sớm sinh em bé sớm, đợi em bé lớn, nhìn đâu giống hai mẹ con, tuy nhiên mẹ con cảm thấy con còn nhỏ, còn con nghĩ như thế nào ?”

Cố Thiến Thiến thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, cô nói vòng vo một chút: “Con cũng hiểu được mình còn nhỏ…”

“Cũng không nhỏ, lúc mẹ An lập gia đình chỉ mới mười bảy tuổi đây, khi thằng nhóc này muốn kết hôn mẹ An mới bốn mươi tuổi, đi ra ngoài đâu có ai biết dì là mẹ nó, còn nghĩ dì là chị nó đấy.” Mẹ An đắc ý nở nụ cười.

Cố Thiến Thiến im lặng, dáng vẻ mẹ An thật trẻ, lại bảo dưỡng thích đáng, ăn mặc thực sự sành điệu, nhìn như chỉ hơn ba mươi tuổi, mẹ Cố thì ngược lại, nhìn tựa như già hơn so với mẹ An hơn một vòng, đương nhiên mẹ Cố là vì thân thể không tốt, cho nên có chút già, trên thực tế mẹ Cố chỉ hơn mẹ An bảy tuổi.

Cô nghĩ, vậy kết hôn sớm quả thật mới có lợi. Ồ, đợi chút! Cô suy nghĩ cái gì thế này, cô nhanh chóng lắc lắc đầu, đem suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đi ra ngoài, mẹ An còn đang giáo huấn cô chỗ tốt của kết hôn sớm, ví dụ như cô sinh em bé, cũng không cần cô chăm sóc, có mẹ An trông giúp.

Cố Thiến Thiến cơm nước xong, cảm thấy thật sự là thể xác và tinh thần đều mệt, trước khi ăn cơm cô nghĩ đầu tiên nhìn kỹ anh ta rồi nói, lúc cơm nước xong xuôi, cô rốt cuộc phải làm sao mới có thể nói ra khỏi miệng đây.

Sau khi ăn xong, cô về phòng của mình gọi điện thoại cho mẹ Cố, lắp bắp nói: “Mẹ, con không muốn kết hôn sớm như vậy.”

Mẹ Cố thật ra cũng đồng ý nói, “Mẹ cũng hiểu được con còn nhỏ, tạm thời vẫn phải học tập như trước, tuy nhiên dì An của con nói cũng có đạo lý, kết hôn sớm, về sau cũng sẽ không bị người ngoài quấy nhiễu, việc này chúng ta còn phải thương lượng lại một chút.”

Cố Thiến Thiến vừa nghe, nhịn không được, nói nhanh ý nghĩ của mình: “Mẹ, con còn chưa nghĩ ra, có muốn kết hôn cùng An Thế Trúc hay không.”

Giọng nói mẹ Cố vừa nãy còn mang theo ý cười bỗng nghiêm túc lên, “Lời này là có ý gì? Con và Tiểu Trúc cãi nhau? Dì An của con vừa nói các con muốn kết hôn, mới một lúc sau, con lại nói với mẹ là không muốn kết hôn. Con cái đứa nhỏ này, kết hôn là trò đùa sao?”

Cố Thiến Thiến còn đang nghĩ làm sao để giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần với mẹ Cố, mẹ Cố đã nghiêm túc răn dạy, mắng cô sứt đầu mẻ trán, Cố Thiến Thiến thật là có loại cảm giác câm điếc ăn hoàng liên, có khổ mà không nói nên lời.

“Con còn nhỏ tuổi, làm sao biết cái gì tốt, cái gì là không tốt, Tiểu Trúc cũng là mẹ nhìn nó lớn lên, không tốt mẹ có thể đồng ý chuyện hôn sự này sao?”

“Không phải con nói anh ấy không tốt.” Cố Thiến Thiến giải thích, cô hậm hực nghĩ, phỏng chừng ở trong lòng mẹ Cố, An Thế Trúc so với cô còn quý hơn hòn ngọc trên tay, còn cho mẹ Cố niềm vui.

“Vậy là nguyên nhân gì?”

“À, chỉ là, con cảm thấy tình cảm với anh ấy còn chưa tới mức đàm hôn luận gả (nói chuyện cưới xin).” Cố Thiến Thiến uyển chuyển nói.

Mẹ Cố vô tình “À” một tiếng, sau đó nói: “Cũng không phải muốn các con kết hôn ngay lập tức.” Mẹ Cố không kiên nhẫn lại răn dạy một câu, “Thật không cho mẹ con bớt lo, đứa nhỏ tốt giống như Tiểu Trúc vậy con có thể tìm ở đâu ra, được rồi, trước cứ như vậy đi.”

Cố Thiến Thiến u oán nhìn chằm chằm điện thoại của mình, An Thế Trúc hỏi cô có cảm giác gì với anh ta, đó là cảm giác hâm mộ, ghen tị, căm hận!

Nói chuyện điện thoại xong, Cố Thiến Thiến buồn bực nhào vào giường, tuy rằng miệng cô nói ghét An Thế Trúc, trong lòng thực ra lại cũng không ghét anh ta bao nhiêu, vừa nghĩ đến cả tối anh đều im lặng không nói, trong lòng cô cũng rất hốt hoảng, cô ở trên giường nằm úp sấp một lát, đứng lên, đi xuống trong phòng khách tìm người, vậy mà An Thế Trúc cũng không ở đây.

Cô lại đi vào phòng của anh, trong phòng cũng không có người, gọi điện thoại cho amh cũng không có người nhận, Cố Thiến Thiến không có cách, đành phải đến hỏi mẹ An.

“Dì An, anh Gậy Trúc đâu ạ?”

Ở riêng trong lòng cô, Cố Thiến Thiến cho tới bây giờ chưa từng gọi anh An Thế Trúc, đều chỉ gọi là “Này” hoặc “Anh” (Ở TQ chỉ có 2 ngôi xưng là 我: wõ: tôi và 你: nĩ: anh(bạn)), tuy nhiên ở trước mặt người lớn, cô vẫn đều ngoan ngoãn khéo léo gọi “anh Thế Trúc”, “anh Gậy Trúc”.

“À, vừa ở đây mà? Hình như trở về phòng nhỉ?” không biết ai thông báo với mẹ Cố chuyện cô và An Thế Trúc đính hôn đây, trong lòng Cố Thiến Thiến bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác, cảm giác đâm lao thì phải theo lao, cô biết rõ bây giờ không thể cho qua, càng cho qua càng phiền toái, nhưng mà, chỉ là cô nói không nên lời.

Cô như đà điểu lại đi vào phòng An Thế Trúc, trong phòng không có người, cô đi ra mới nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước, cô vừa đi đến cửa phòng tắm, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra.

Cố Thiến Thiến nhắm mắt ở trong lòng mặc niệm, cô thật sự không nhìn thấy cái gì cả!