Một Đời Yêu Em

Chương 14: Không có anh em không sống nổi




-Anh tới phát lì xì cho em.

-Anh cũng thật vô tình.

-Cái đó gọi là dứt khoát.

-Ngụy biện.

-Chúc mừng năm mới.

Lưu Thiên Tước cầm phong bao lì xì đỏ dán lên trán Mạch Hiểu Nặc. Cô gỡ xuống không nhìn anh nữa rảo bước trên đường.

-Anh đừng tới trường tìm em.

-Đang lo cho anh hay cho Giai Nghi?

Mạch Hiểu Nặc suy nghĩ vài giây, cô nhìn anh làm mặt cảnh cáo.

-Em không muốn Bạn trai A hiểu lầm.

Nói rồi Mạch Hiểu Nặc rảo bước nhanh hơn. Anh đuổi theo cô

-Mạch Hiểu Nặc, em đúng là khôn nhà dại chợ mà.

Năm nay Lưu Thiên Tước bắt đầu năm cuối, mà Mạch Hiểu Nặc cũng chuẩn bị thi vào đại học nên cả hai ít có thời gian gặp nhau nữa. Nhưng một tuần không liên lạc quả thật hơi có chút vấn đề. Và vấn đề lớn nhất là Mạch Hiểu Nặc vô cùng vô cùng nhớ anh.

Cô xin nghỉ làm thêm một ngày, không gọi điện báo trước lên xe đến trường đại học tìm anh. Như lần trước, Mạch Hiểu Nặc đứng trước cổng trường. Một cậu sinh viên có vẻ nhận ra cô

-Này, em là bạn gái Lưu Thiên Tước đúng không?

-Không, không chỉ là bạn.

Cậu sinh viên dường như không nghe cô giải thích báo tin luôn

-Lưu Thiên Tước bị tai nạn giao thông đang nằm ở bệnh viện em không biết sao?

Mạch Hiểu Nặc xoay người định chạy đi, được vài bước cô quay lại

-Phòng mấy?

Cả thị trấn chỉ có một bệnh viện lớn, Mạch Hiểu Nặc lòng như lửa đốt ngồi trên xe cô tự trách mình không chủ động liên lạc với anh cả tuần nay.

Rầm

Mạch Hiểu Nặc thở dốc, cô không chờ thang máy được nên chạy thang bộ lên tới tầng năm. Cửa phòng bệnh bật mạnh Mạch Hiểu Nặc nhìn người trên giường , khóe mắt cô cay xè. Quả thật bị rất nặng hèn gì không liên lạc với cô. Anh ngồi trên giường hơi thở khó nhọc, mặt bị băng kín, mắt sung húp, miệng cũng vậy, không còn nhìn ra nét anh tuấn thường ngày. Những phần da Mạch Hiểu Nặc nhìn được cũng đỏ cả lên.

Ngồi trên giường anh nhìn cô không nói gì. Mạch Hiểu Nặc chầm chậm đến bên giường. Cô ngã ngồi xuống đất nước mắt lã chã

-Lưu Thiên Tước , anh làm sao vậy? Có chuyện cũng không nói với em?

-Anh…

Người kia vừa trả lời Mạch Hiểu Nặc khóc lớn hơn

-Anh làm sao mà cả giọng nói cũng thành như thế kia?

Anh lúng túng muốn đỡ cô dậy nhưng Mạch Hiểu Nặc vẫn ngồi dưới đất gục đầu lên đùi anh khóc thảm thiết

-Anh đừng lo. Y học bây giờ rất tiên tiến, có thể giúp anh trở lại như xưa, nhưng nếu không được thì cho dù anh xấu xí như thế nào em cũng không bỏ rơi anh.

-Anh..anh biết y học bây giờ rất hiện đại, anh cũng mới thử rồi đây.

-Anh không cần an ủi em. Em biết anh rất đau đớn.

Anh khẽ vuốt vuốt mái tóc cô thở dài

-Đúng, rất đau. Anh đang đau muốn chết đi này.

Mạch Hiểu Nặc hoảng hốt, cô ngẩng khuôn mặt đẫm lệ nhìn anh lắc đầu.Cô lấy tay đưa nhẹ lên mặt anh

-Thiên Tước, anh đừng làm chuyện dại dột. Không có anh em không sống nổi.

MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN

Anh khẽ đặt tay lên mặt Mạch Hiểu Nặc lau nhẹ nước mắt cô.

-Ngoan. Đừng khóc.

Nói rồi anh ôm đầu Mạch Hiểu Nặc cho cô dựa vào lòng mình. Mạch Hiểu Nặc khóc muốn mờ mắt đi. Đang thắm thiết tay Mạch Hiểu Nặc bị một lực mạnh kéo khỏi khuôn ngực vững chãi. Cùng lúc là một giọng nói quen thuộc

-Bạch Tử Chí cậu đang giở trò gì vậy?

Người họ Bạch ôm mặt.

-Thấy một cô gái đáng yêu đang khóc nức nở tất nhiên phải an ủi rồi.

-Cậu có quen sao?

Lưu Thiên Tước chất vấn, anh chàng họ Bạch ôm mặt than thở rồi lẳng lặng chuồn mất

-Ôi…Ôi nãy giờ cười nhiều cơ mặt tôi đau chết được. Có nếp nhăn thì phải làm thế nào? Bác sĩ, bác sĩ

Mạch Hiểu Nặc im lặng từ nãy, cô quan sát Lưu Thiên Tước, không có gì thay đổi, vẫn cao lớn anh tuấn như cũ chỉ có tay là bị bó bột, đang để ngang ngực.Lưu Thiên Tước nhìn Mạch Hiểu Nặc, anh phì cười

-Em khóc đấy à?

Cô giật mình lấy tay quệt lia lịa những giọt nước còn đọng trên mắt. Anh rút một tờ khăn giấy lau mắt cho cô

-Làm vậy mắt em sẽ đau đó.

Cô nhìn kỹ anh, trong lòng nhẹ nhõm, thật may anh không sao. Ngồi xuống ghế Mạch Hiểu Nặc hỏi thăm

-Anh bị sao thế?

-Cứu chó con. Gãy tay.

-Một tuần rồi sao không nói em biết?

Lưu Thiên Tước mỉm cười nhìn nét mặt nghiêm nghị của Mạch Hiểu Nặc.

-Anh mới bị hôm qua thôi. Một tuần không liên lạc là do anh bận học.

Mạch Hiểu Nặc im lặng. Lúc này não bộ cô mới hoạt động
“Mình thật ngu ngốc, làm gì có ai chỉ gãy tay mà nhập viện một tuần đâu”

-Người khi nãy…

Mạch Hiểu Nặc lúng túng. Nếu những lời cô nói với người họ Bạch bị anh nghe thấy thì thà đào hố tự chon

-Cậu ta là bạn anh, Bạch Tử Chí. Ở Phòng kế bên.

-Mặt anh ta?

Lưu Thiên Tước làm mặt nghiêm trọng nhìn Mạch Hiểu Nặc

-Cậu ta ….phẫu thuật thẫm mỹ.

-Hả?

Anh gật gật đầu. Mạch Hiểu Nặc bật cười. Màn nhận lầm này chắc làm cậu ta cười đến nhăn da mặt.

-Mạch Hiểu Nặc, hôm nay mới biết em thương anh, vì anh khóc thê thảm như thế. Cho em ăn không phí mà.

Mạch Hiểu Nặc đỏ mặt không cãi được lời nào.

-Em ra ngoài , một chút quay lại sau.

Vừa dứt câu Mạch Hiểu Nặc như gió chạy mất. Cô thầm nghĩ

“Bạch Tử Chí, phải bịt miệng anh ta”

Lưu Thiên Tước vừa ngả lưng thì cửa phòng lại mở. Anh không nhìn ra hỏi

-Hiểu Nặc, em vừa đi đâu thế?

-Xin lỗi, em không phải Hiểu Nặc.