Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 13: Lúc mặt trời mọc (1)




Bởi vì lúc không giờ bị yêu cầu diễn thêm một cảnh nữa, nên đến hai giờ sáng Đường Nhất Đường mới trở lại hậu trường, uống một ly rượu mạnh lót bụng, tẩy lớp trang điểm dày, thấy hơi lo lắng về Bạch Khả.

Một phong bao màu trắng đưa đến trước mặt, anh nhận, chống lại ánh mắt cười như không cười của lilith.

“Anh muốn trao đổi điều kiện gì?” Cô ta hỏi.

Lilith đưa điếu thuốc lên miệng rít vào một hơi, cười nói: “Tôi đang nghĩ anh sẽ để ý đến cái gì nhất. Nói thật, ở cái nơi này, người như anh thật sự hiếm có. Bị một con nhóc ngớ ngẩn buộc lại, đáng tiếc.”

“Có gì cứ việc nói thẳng, đừng vòng vo.”

“Được, tôi nói thẳng. Anh có biết, bởi vì anh vẫn không chịu tiếp khách, nên chúng tôi tổn thất không ít khách hàng. Tôi nghĩ…… Nếu anh đồng ý tiếp một vị khách quý của chúng tôi, như vậy chuyện của Bạch Khả tôi coi như chưa từng xảy ra, dù gì cũng chỉ là một con nhóc sao có thể hơn những tờ tiền xinh đẹp, thơm phức chứ.”

“Nếu tôi không đồng ý?”

“Vậy bồi thường tổn thất cho tôi, cũng nhiều hơn nửa năm, chỉ có…… Mười lăm vạn thôi.”

Lilith trong gương phả ra một làn khói tao nhã. Đối với loại đàn ông bất cần đời như Đường Nhất Đường, chỉ quan tâm đến tự do và tôn nghiêm. Dưới cái đáy xã hội này, không có tiền, đừng nói đến tự do, đừng nói đến tôn nghiêm, điểm này Đường Nhất Đường không thể không biết.

“Được, trở về tôi sẽ đưa tiền cho cô. Việc này kết thúc như vậy đi.” Đường Nhất Đường sảng khoái đáp ứng.

Lilith khoa trương nhếch lông mày lên nói: “Anh suy nghĩ cho kỹ, anh nhảy cật lực một đêm, thêm tiền boa, mới chỉ khoảng một nghìn mà thôi. Cho dù bao một con đĩ cũng không dùng đến mười lăm vạn.”

“Mười lăm vạn có thể bao gái điếm, nhưng không bao được tình yêu.”

“Anh luôn miệng nói tình yêu, hai người mới quen nhau bao lâu, mà anh đã xác định là hai người yêu nhau?”

“Thời gian sẽ chứng minh tất cả. Chờ lấy tiền đi.”

Đường Nhất Đường thay áo khoác xong, đi ngang qua lilith, một làn gió lạnh thổi qua lỗ tai lilith, cô ta để điếu thuốc qua sau tai, híp mắt nhìn bộ tóc giả của anh trên bàn trang điểm.

Trên đường về nhà, anh vẫn luôn suy nghĩ kế hoạch về cuộc sống trong tương lai. Ngày trước anh tiêu tiền không có tiết chế, thích cái gì liền mua cái đó, đối với người khác cũng không đặc biệt tính toán. Vì không muốn những người đó tìm được, anh rất ít khi đợi ở một chỗ quá hai năm. Tiền còn dư thì mượn danh nghĩa của người khác để đầu tư, nhưng việc linh tinh vụn vặt cũng không kiếm được nhiều. Công việc vũ nam thoát tuy rằng đê tiện, nhưng thu nhập lại cao, tạm thời không có việc nào thích hợp hơn với anh so với việc này.

Có khi anh cảm thấy rất buồn cười, anh cầm thẻ xanh, tốt hơn so với những người trong bóng tối nhưng vẫn không nhìn thấy ánh sáng. Mặc dù anh lớn lên ở nước Mỹ, trải qua một nửa đời người trong một gia đình Trung Quốc thuần túy, anh cũng không thích ứng với xã hội Trung Quốc, lại không hoàn toàn tiếp nhận nước Mỹ.

Anh căn bản không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, không có mục tiêu.

May mà, anh gặp Bạch Khả, cô mang đến cho anh cuộc sống mới.

Về đến nhà, ngẫu nhiên đụng phải cặp vợ chồng kia đang ngủ say trong phòng khách. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc quay đầu thì người đàn bà đã tỉnh. Anh nhìn cô ta cảnh giác như vậy, thầm nghĩ những ngày trước kia khẳng định cô ta cũng sống không dễ chịu gì. Anh gật đầu, cô ta cũng không lên tiếng chỉ gật một cái để chào hỏi.

Phòng tắm và phòng khách chỉ cách nhau một bức tường, sợ tiếng vòi sen quá lớn, anh không tắm rửa mà trực tiếp vào phòng.

Trên giường là người đàn bà mềm mại và thơm tho. Anh thật sự không nghĩ ra, loại đàn bà như lilith sẽ cảm thấy tiền thơm thật sao. Chỉ cần hai, ba động tác anh đã cởi sạch quần áo chui vào trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, ôm Bạch Khả đang ngủ say hôn loạn một hồi.

Bạch Khả mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy cổ ngưa ngứa, vừa đưa tay định đẩy thì bị người ta nắm lại. Cô rất buồn ngủ nên không giãy giụa nữa, để cho người nọ mặc sức hôn. Nhưng chỉ vài phút sau, cô bị ép lăn qua lăn lại thật sự không thể ngủ được nữa, than phiền nói: “Anh diễn xong về nhà mà vẫn còn hứng thú như vậy à.”

Anh cởi quần lót của cô ra, xốc chăn lên ngắm nghía bộ dạng nửa thân trần của cô, con mắt của anh quả nhiên không tồi, quần lót ren nửa xuyên thấu mặc trên người cô vô cùng gợi cảm.

Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, ngượng ngùng túm chăn lên che trước ngực, anh cười khẽ ôm lấy cô nói: “Như thế này không thể kêu quá lớn.”

Kết quả của không thể lớn tiếng kêu ra chính là lưu lại vài vết cào trên lưng người nằm trên. Người nọ vừa dừng lại cô liền không chịu nổi mà ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, mãi đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại mới nhìn thấy miệng vết thương trên lưng anh đã kết vảy. Cô thấy rất có lỗi dùng khăn cọ tới cọ lui trên lưng anh, anh miễn cưỡng nói: “Đây là bằng chứng rõ ràng cho sức mạnh của chồng em. Nhanh làm điểm tâm cho tôi đi, hai người trong phòng chắc cũng đói bụng rồi.”

Đợi thật lâu cũng không nghe tiếng trả lời, anh xoay người, thấy cô ngồi trên giường ngơ ngác nhìn anh.

“Làm sao vậy?” Anh chống cằm hỏi.

Cô nghiêng đầu qua bên cạnh anh nói: “Chồng?”

“Ừ?” Anh thuận miệng trả lời.

“Chồng!” Cô lại ghé sát gọi một tiếng.

“Ừ.” Anh đưa tay xoa mặt cô.

Mặt cô tự nhiên đỏ lựng lên, ngượng ngùng ôm lấy anh.

“Chồng, chồng……” Cô nói một tràng, càng như đang nói cho mình nghe.

Anh kiên nhẫn nghe cô nói xong, cũng ổn định niềm vui trong lòng mình xuống, nói: “Nhóc con, chồng em đói cũng không sao, để người khác chết đói trong nhà chồng em thì không hay ho lắm.”

Nhớ tới người trong phòng khách, cô nhảy dựng lên, chạy đến gần hôn một cái lên miệng anh mới giật rèm đi ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân đi đi lại lại bên ngoài rèm, khóe miệng của anh bất giác cong lên. Không lâu sau tiếng bước chân đi vào bên giường, anh mở to mắt nhìn cô đang cầm tờ giấy, vẻ mặt thì nghi hoặc. Anh nhận tờ giấy trong tay cô, đây là lời nhắn của đôi vợ chồng kia, đại ý là nói rất cảm ơn bọn họ đã giữ lại, bởi vì tình huống đặc biệt, bọn họ cầm năm trăm đôla kia đi, khi nào tìm được công việc sẽ lập tức trả lại.

“Anh ta bị thương nặng như vậy sẽ không sao chứ.” Bạch Khả lo lắng nói.

“Nếu người đàn bà kia chịu dẫn hắn đi, chắc là không sao.” Đường Nhất Đường vo tròn tờ giấy ném vào sọt rác bên giường.

“Nhưng vì sao không nói cho chúng ta biết một tiếng chứ.”

“Bọn họ cầm tiền đi, chẳng lẽ lại không biết xấu hổ mà đi nói với em. Này, đi cũng đi rồi, cuộc sống của người khác không can hệ tới cuộc sống của chúng ta, việc quan trọng nhất bây giờ là chồng em đang đói bụng sắp chết!”

Anh bất mãn mở miệng giục, cô chạy vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Sau khi ăn xong bữa sáng rồi tán dóc vài câu, Đường Nhất Đường trở vào phòng đi ngủ. Ở cùng anh mấy ngày, cô dần dần cũng nắm được quy luật sinh hoạt của anh. Buổi tối ra ngoài làm việc đến nửa đêm, ban ngày ngủ thẳng cẳng đến buổi chiều mới dậy, ngoài đi làm và ngủ thì anh thích nhất là uống rượu, lúc chưa xác định thì đến bên đường kéo đàn violon kiếm chút tiền mua rượu. Bây giờ là để dành tiền mua xe, chuẩn bị cho một, hai năm sau đi vòng quanh nước Mỹ. Chỉ có điều, khi anh nói những lời này, ngữ khí của anh như đang tự chế nhạo mình vậy.

Mấy ngày sau, cô trả lại căn phòng ở tầng hầm, nhận lại ít tiền đặt cọc. Còn một tháng nữa là Giáng Sinh, không khí lễ tết trên đường đã rất đậm. Người Mỹ vất vả làm việc trong một năm dùng phần lớn tiền kiếm được vào ngày Chúa sinh ra đời này, du lịch, ăn uống, mua quà. Một số cửa hàng chỉ mở cửa hai tháng trước lễ Giáng Sinh trong năm, tiền kiếm được trong hai tháng này đủ để họ dùng cả năm rồi.

Sau khi Đường Nhất Đường đưa cho lilith mười lăm vạn, thì tiền thừa gởi ngân hàng đã không còn bao nhiêu. Mấy năm trước, lúc chuẩn bị đến Giáng Sinh anh cũng tiết kiệm tiền trong năm rồi tiêu xài giống người Mỹ, nhưng năm nay lại khác mấy năm trước.

Anh còn mang theo một người bám đít nhỏ.

“Em ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, không được đi theo tôi.”

Đường Nhất Đường ôm một đống quà Giáng Sinh đi phía trước, Bạch Khả lẽo đẽo sau. Anh đi hai bước sẽ quay đầu lại bảo cô trở về, nhưng cô vẫn cố chấp đi theo sau anh. Anh xem như hiểu, không nên nhìn vẻ ngoài yếu ớt của người đàn bà, thật ra bên trong rất cố chấp, sống chung với cô mấy ngày, anh phát hiện chỉ cần chuyện cô muốn làm anh đều không ngăn được. Không phải chỉ bởi anh cưng chiều cô, còn bởi vì sau khi cô đã lẳng lặng hạ quyết tâm liền làm xong việc luôn, anh muốn phản đối cũng không kịp.

Giống như bây giờ, anh muốn mang đồ trang trí và qua Giáng Sinh để bán trên đường, cô cũng muốn đi theo.

“Tôi chỉ mở một cái quán vỉa hè mà thôi, quán vỉa hè, ở Trung Quốc em chưa thấy qua sao? Lại không có nguy hiểm đến tính mạng, em lo lắng vớ vẩn cái gì chứ.”

“Em đi với anh thì có quan hệ gì chứ.”

“Em theo tôi đứng ở trên đường, ngộ nhỡ có cảnh sát đi qua kiểm tra giấy chứng nhận của em thì làm sao.”

“Anh đã nói cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ kiểm tra giấy chứng nhận của em như.”

“Những lời này em lại nhớ rõ thế……”

Anh bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh cô nâng tay nói: “Giúp tôi mang theo gói to này.” Cô nghe xong vui vẻ đưa hai tay nhận túi giấy.

Con đường buôn bán bên cạnh công viên đã có vài quầy hàng bán hamburger và sách cũ linh tinh, may mắn bọn họ không gặp phải cảnh giành giật chỗ buôn bán. Tìm một chỗ trống, trải miếng vải bố lên mặt đất, dọn từng thứ từng thứ ra. Có thanh kẹo và quả cầu thủy tinh mà mấy đứa nhỏ thích nhất, còn có mũ Giáng Sinh và đèn màu, đều là mấy màu tươi sáng, cô nhìn cảnh này thấy thật vui sướng. Đường Nhất Đường bày mọi thứ ở vị trí rất đẹp, được phân chia thành nhiều loại, sắp gọn gàng. Cô cũng làm theo anh cẩn thận phân loại, hai người quỳ trên mặt đất vội vội vàng vàng đầu liền cụng trúng nhau.

Cô đau đến ôm cái trán, anh thì cười vui vẻ vì người ta gặp họa.

Trời râm, không phải ngày nghỉ lễ, người trên đường cũng không nhiều. Bọn họ đợi một chặp, tay chân lạnh cóng. Anh nhìn cô chờ có vẻ nhàm chán, liền lấy một viên kẹo trong hộp đặt vào lòng bàn tay nói: “Tôi làm ảo thuật cho em xem.”

“Anh biết làm ảo thuật?” Cô hỏi.

“Chồng của em có rất nhiều kỹ năng độc đáo, em còn chưa biết hết đâu.” Anh dùng ngón tay trái thon dài ngả ngớn vén tóc mái của cô, cùng lúc đó, tay phải vòng một vòng trên không trung, mở ra lần nữa, đã không thấy kẹo đâu.

Cô thích thú, cầm tay anh hỏi: “Kẹo đâu?”

Khóe miệng anh cong lên, đưa tay phải đến bên tai cô, lại có một viên kẹo bị anh nhón trên đầu ngón tay.

“Oa, anh lấy ở đâu vậy!” Cô kinh ngạc hỏi.

Anh bóc giấy gói kẹo ra nhét vào trong miệng cô, nhéo mũi cô một cái nói: “Rất dễ lừa.”

Cô ngậm kẹo mang vẻ mặt đầy mong chờ nhìn anh.

“Ngọt không?” Anh hỏi, căn bản không tính giải thích cái gọi là “Ma thuật” kia.

Cô gật đầu. Đầu của anh bỗng nhiên sát đến, hôn lên môi cô, đầu lưỡi tham tiến vào. Vừa hôn xong, anh cười nói: “Đúng là rất ngọt.”

Bầu không khí xung quanh hình như cũng mang theo mùi kẹo.

“Tôi lại biến cho em một cái nữa.”

Anh đứng dậy lại lấy thứ gì đó từ trong hộp giấu vào tay áo, sau đó xoay người đối diện với cô nói: “Em thích hoa màu gì?”

“Chỉ cần là anh cho em, đều thích.” Cô nói.

Anh vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Nhìn kỹ.” Anh cuộn cổ tay phải, đầu ngón tay không có gì bỗng nhiên nhiều đóa hoa giấy màu đỏ. “Đỏ.” Anh nói. Vừa chuyển lại biến thành màu da cam. “Cam.” Anh để hoa lên váy cô.

“Vàng, xanh lá, xanh da trời, màu chàm, tím.” Mỗi lần anh nói một màu, hoa cũng sẽ biến thành màu tương ứng. Ánh mắt cô nhìn anh từ ngạc nhiên biến thành sùng bái. Ngay tại lúc anh đang hưởng thụ ánh mắt sung bái của cô, thì một cô gái da trắng đến trước quầy hàng liền dừng lại, chỉ vào hoa giấy trong tay anh nói: “Tôi muốn một bộ đạo cụ ảo thuật như thế.”

Nụ cười đắc ý của anh lập tức cứng đờ, nghĩ thầm đến lúc nào không đến lại cố tình đến vào lúc này. Nhưng mà có tiền thì phải kiếm, giá một bộ ban đầu là mười anh bán cho cô ta hai mươi, dù sao người Mỹ cũng sẽ không ép giá.

Cô gái sảng khoái lấy tờ hai mươi đô đưa cho anh rồi cầm đạo cụ ảo thuật rời đi.

“A, thì ra là dùng đạo cụ sao.” Cô nhặt hoa giấy trên váy rồi lầm bầm lầu bầu.

“Nhỏ xấu xa, chọc cho em vui còn không biết đủ.” Anh ném hoa trúng mặt cô.

“Em không có.” Cô ngẩng đầu tủi thân nói.

“Em có.” Anh nhéo hai má cô.

Cười đùa ầm ĩ, một cơn gió thổi qua, vài bông tuyết bay trên bầu trời. Thành phố này thường xuyên có tuyết rơi, anh đã rất quen rồi. Mặc dù thời tiết là âm mười độ, nhưng anh chỉ mặc một cái áo khoác len dạ bên trong là áo len thấp cổ, còn không cả cài cúc áo khoác ngoài. Bạch Khả lại khác, hết bộ này đến bộ khác, ăn mặc giống như một con búp bê, làn da lộ ra ngoài vì lạnh mà hồng hồng. Cứ đứng trong tuyết, anh biết cô rất lạnh, nhưng một câu than thở cô cũng không có.

Trên phố có một quán cà phê bình dân, uống một ly chỉ cần sáu đôla, có thể thêm ba lần, anh dẫn cô vào quán cà phê, tìm vị trí ở gần cửa sổ ngồi xuống. Từ đây có thể đưa mắt nhìn đường phố.

“Em ở trong này uống cà phê đi, tôi bán đồ xong sẽ đón em về.” Anh nói.

“Em đi với anh.” Cô giữ chặt anh.

“Em muốn lạnh chết hả. Em mà bị bệnh tôi không có tiền cho em mua thuốc đâu.” Anh nghiêm nghị ấn cô vào chỗ ngồi, kéo cửa đi ra ngoài.

Cà phê được bưng lên, hơi nóng bốc lên tỏa ra mùi thơm. Cô dùng tay áo lau hơi nước trên tấm kính, cách một dãy phố, nhìn anh đang đứng trong tuyết, góc áo màu đen bị gió thổi cuộn lên, tuyết trắng rơi trên vai, mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy cảnh này như là trong mơ vậy.