Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 41: Máy bay giấy (5)




Mùa xuân là mùa thích hợp nhất để bắt chuyến đi đến thảo nguyên bao la, tuy rằng có gió lốc hoặc đôi khi khô hạn và mưa to cũng ghé thăm, nhưng có sự tồn tại của vài thứ luôn luôn khiến chúng ta khó quên. Chẳng hạn như cao bồi với tư thế oai hùng hiên ngang, hoặc như trâu rừng xuyên rừng vượt núi chạy tới đây, cũng có thể là ruộng lúa trải dài đến tận cuối địa cầu.

Thưởng thức cảnh sắc thênh thang xa xôi trên đường, nghe giọng hát mạnh mẽ, to rõ của siêu sao thế kỷ bằng máy hát. Bạch Khả cũng cảm thụ âm nhạc rồi lắc lư cơ thể theo tiết tấu.

Hình như cô đã rất quen với bình nguyên bao la này, đều là trên đường chạy trốn mà sinh ra cảm giác. Lúc trước quen biết với Đường Nhất Đường, cô thầm nghĩ sẽ tìm một nơi để trốn đi, sau đó gả cho anh.

Hiện tại, cô có thể hiểu những câu viết trong sách. Cô hiểu tại sao những nhà thám hiểm của Tây Ban Nha, Pháp, cùng với bộ tộc Ấn Độ sau này đều điên cuồng muốn giàng giật phần đất này.

“Ha –”

Belle đang soi gương tỉa hàng lông mày bỗng nhiên kêu to, cô ta xoay người qua quỳ trên ghế, vẫy tay lên bầu trời. Trên đó có một trực thăng đang phun thuốc trừ sâu từ ruộng lúa bên đường bay ngang qua. Váy Belle bị luồng khí mạnh của trực thăng thổi tung lên, cô ta đặc biệt hào hứng liền bắt chước Marilyn Monroe trong phim >, run run bả vai cười càng thêm lớn tiếng.

Bất luận là thời tiết hay là chất kích thích, đều khiến cô ta vui vẻ.

Bạch Khả cứ khăng khăng muốn đi vào quốc lộ 35 ngang qua Kansas khiến cô ta vô cùng bực bội. Bởi vì quốc lộ 35 vừa khéo chạy xuyên qua Wichita.

Wichita, cũng chính là nghiệp chướng nặng nề của cô. Vì sắp tới đó nên cô ta có cảm giác có vô số ánh mắt đang trừng mắt mình, lên án mình. Cho nên đó cũng là lý do mà vừa nhìn thấy cột mốc Wichita cô ta liền lập tức lấy ra hai viên thuốc ngủ rồi nuốt vào.

Như cô ta mong muốn, chờ khi tỉnh lại, các cô đã nhanh chóng rời khỏi thành phố kia.

Tỉa lông mày xong, cô ta bắt đầu nhổ lông nách. Vài ngày liên tục vội vàng chạy trối chết, lông nách của cô ta đã mọc ra vài sợi dài lưa thưa. Cô ta nhổ một cọng liền dựng thẳng cái nhíp lên, để cho gió thổi bay cọng lông đi.

“Em có nhổ lông nách không?” Cô ta nói xong liền sáp lại gần nâng một cánh tay của Bạch Khả lên.

“A, người Châu Á các em thật tốt. Không giống bọn chị, toàn thân đều là lông.” Cô ta nói, “Bình thường em triệt lông như thế nào?”

“Đều là Nhất Đường làm giúp em.” Bạch Khả đáp.

“Ai?” Belle kinh ngạc vung cái nhíp, “Em nói chồng em giúp em nhổ lông nách?”

“Ừ.” Bạch Khả gật đầu, bất giác cảm thấy có gì đó không ổn.

“Shit.” Belle chửi rủa, chửi xong còn nói, “Không phải ngay cả quần lót cũng là do chồng em giúp em giặt chứ.”

“Lúc đầu thì tự em làm, nhưng sau khi em sinh non, a, không phải. Là từ lúc em mang thai ngoài tử cung bị cắt bỏ ống dẫn trứng, anh ấy liền không không cho em đụng vào nước lạnh.”

“Không đụng vào nước lạnh, vậy em làm gì ở nhà, quét rác?”

“Là anh ấy làm.”

“Nấu cơm?”

“Cũng là anh ấy làm.”

“Vậy ngoài những việc đó em phụ trách làm những việc gì? À, chị biết rồi,” Belle tự hỏi tự đáp nói, “Em phụ trách làm tình.” Có lẽ là bị đáp án của mình làm cho bực bội, cô ta lại quay đầu chửi một tiếng: “Shit!” Tuy rằng cô ta cũng không rõ mình đang bực cái gì.

“Lúc chị nói ‘Shit’, nhìn rất đẹp.” Bạch Khả mang vẻ mặt thành khẩn nói.

“Cắt.” Belle khinh thường nhìn ra ngoài cửa sổ. Một chiếc xe lao nhanh sát cửa xe, lúc này cô ta mới ý thức được tốc độ của các cô rất chậm. Cô ta không thể nhàn nhã như dạo chơi vậy được, vỗ vỗ vai Bạch Khả, thúc giục: “Em chưa ăn no sao, chạy chậm vậy.”

“Em còn chưa lái thạo.” Bạch Khả cười ngây ngô nói.

Belle ném cái nhíp xuống vỗ cửa xe nói: “Dừng xe dừng xe, để chị lái.”

“Không, không cần đâu.” Bạch Khả bắt đầu nói lắp.

“Dừng xe dừng xe……”

Cô ta cứ không ngừng vỗ mạnh, bỗng nhiên, một chiếc xe đạp từ bên hông xe chạy lên, hô một tiếng rồi vọt lên đằng trước. Bánh xe phanh kít, chiếc xe lảo đảo, theo đó người ngồi trên xe cũng chật vật một lúc rồi ngã lăn ra đất. Người trên xe bị văng ra nhìn vô cùng buồn cười, lộn một vòng bổ nhào xuống.

Bụi đất bay mù mịt, Belle chỉ vào người đàn ông đó rồi điên cuồng cười to, ngay cả sức chụp cửa xe cũng không có.

Bạch Khả ngồi bên cạnh nắm chặt tay lái, có chút khẩn trương nhìn mọi việc trước mắt.

Ngay khi Belle cười đến suýt tắt thở thì người đàn ông đã đứng dậy, nhặt chiếc ba lô rơi trên mặt đất, phủi phủi bụi trên đó. Anh ta tháo kính bảo hộ trong suốt xuống, lẳng lặng đứng ở tại chỗ.

“Oh my god!” Sau khi Belle thấy rõ diện mạo của người đàn ông kia liền sợ hãi than, “Anh ta không nên đẹp trai như thế.”

Trên thực tế người đàn ông đó không chỉ có khuôn mặt anh tuấn mà dáng người cũng cao to. T-shirt màu trắng bó sát người làm nổi đường cong cơ bắp trước ngực anh ta. Quần bò vừa người làm tôn lên hai chân cân xứng rắn chắc. Belle với ánh mắt xoi mói được dưỡng thành qua vô số lần nhìn đàn ông cũng không thể không tán thưởng, đây quả thực chính là cao bồi hàng top.

“Anh ta đang nhìn chị?” Belle có chút đắc ý hỏi. Cô ta làm bộ như vô tình chạm phải ánh mắt ấy, rồi nhanh chóng dời đi. Cứ như vậy liên tục vài lần, cô ta phát hiện người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào mắt cô ta không buồn chớp mắt, nên trong lòng cô ta bắt đầu buồn bực.

“Anh ta cứ nhìn chị như vậy để làm gì?” Cô ta quay sang nói chuyện với Bạch Khả.

Bạch Khả dùng ánh mắt nhắc nhở cô ta nhìn ra phía sau, trong lúc cô ta đang nói chuyện thì người đàn ông kia đã chậm rãi đi về phía các cô.

Anh ta đứng bên cạnh xe, mỉm cười với Belle nói: “Pope.” Giọng nói trẻ, trong trẻo mà ôn hòa.

Belle sửng sốt ba giây, mày từ từ nhăn tít lại cùng một chỗ. Cô ta che miệng, khom lưng, giống như vô cùng thống khổ mà rên một câu: “Sh — it –”

Bạch Khả khẽ đẩy cô ta, nhắc nhở cô ta hãy nhanh đáp lại người đã nhiều năm không gặp kia.

“Em, là thừa lúc chị ngủ đi tìm anh ta, có phải hay không!” Chính là không biết làm như thế nào nên Belle mới tóm Bạch Khả để chất vấn, trốn tránh ánh mắt sáng quắc kia.

“Em……” Bạch Khả trưng khuôn mặt vô tội.

“Belle Pope.” Người đàn ông kiên nhẫn gọi tên cô ta.

“A, shit, shit, shit……” Belle đưa lưng về phía anh ta không ngừng chửi bậy. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, không biết là đang mắng Bạch Khả hay tự mắng mình. Đang khóc lại đột nhiên cười, cũng không biết là vui hay không vui.

“Cô giáo.” Người đàn ông buộc cô phải quay lại đối mặt với anh ta, “Cô ơi, em là Michael…… Em……”

Bạch Khả không nhìn thấy biểu tình trên mặt Belle, chỉ thấy cô ta đột nhiên dùng sức ôm lấy người đàn ông, cả người ngửa về phía sau, kéo nửa người của anh ta vào trong xe. Động tác của hai người đều rất chật vật nhưng không chút để ý. Sau cơn điên cuồng, bọn họ từ ghế trước chật hẹp chui ra phía sau.

Đó là cách biểu đạt tình cảm của Belle, đôi khi Đường Nhất Đường cũng làm như vậy, cho nên Bạch Khả không quá kinh ngạc. Cô muốn kéo mui xe cho bọn họ nhưng Belle ló đầu ra từ cổ người đàn ông: “Đừng, Mickey thích gió và mặt trời.”

Làm động tác “OK”, Bạch Khả nhảy vào xe, mở âm lượng máy phát nhạc lên mức to nhất, khởi động ô tô, vận tốc đến 90. Trong kính chiếu hậu là hai cơ thể tuyết trắng với tình cảm nhộn nhạo trong tiếng vù vù của gió. Cô dùng cách học được từ Đường Nhất Đường, bỏ ngón cái và ngón trỏ vào trong miệng, huýt một tiếng dài với kính.

Sau khi che kính chiếu hậu lại, cô nghe giọng hát cuồng dã của Michael rồi nhớ đến người đàn ông mình đang đi tìm, khóe miệng cong lên nụ cười.

Xe chạy đến Wichita, cô thừa lúc Belle ngủ say liền đi đến andale, gặp được người đưa thư bản xứ, cô hỏi ông ta ở đây có ai tên Mickey không. Người đưa thư với đám râu hoa râm nói với cô, nơi này không có ai tên Mickey, nhưng có rất nhiều người tên Michael. Mickey hóa ra là biệt danh của Michael.

Dựa theo chỉ dẫn của người đưa thư, cô đi đến trước cửa căn nhà có người đàn ông tên Michael Pui. Từ xa cô đã đoán ra đúng là nhà này, bởi vì cô nhìn thấy một chiếc máy bay giấy đáp xuống từ cửa sổ tầng hai. Khi người đàn ông mở cửa ra, cô nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nơi khóe mắt của anh ta hồi lâu vẫn không nói nên lời.

“Xin hỏi, cô tìm ai?” Người đàn ông bị cô nhìn thấy hơi ngại.

Cô kéo ánh mắt từ nốt ruồi kia trở về, cười nói: “Tôi tới là muốn đọc một bài thơ cho anh.” Cô đi lên bậc thang, đứng thẳng người bắt đầu đọc diễn cảm: “Paper plane, paper plane, how soft and……and……” Thơ chỉ nghe qua mấy lần nên cô không nhớ rõ toàn bộ, đọc nhát gừng.

“Light.” Người đàn ông nhắc nhở.

“À, And light. Hope to ride you in the air, up to the……”

Người đàn ông biết phép lịch sự sẽ đợi cô đọc xong hết, nhưng anh ta thật sự không đợi được liền ngắt lời cô hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

Bạch Khả cười gian, cô chỉ biết, Mickey của Belle vẫn đang chờ cô ấy.

Bước lên trước, cô nói vị trí và tình cảnh trước mắt của các cô cho Mickey. Mickey rất kích động, dùng sức ôm cô nói: “Em cố gắng chạy thật chậm, anh sẽ theo sau. Trăm ngàn lần đừng cho cô ấy biết.”

Vì thế, Bạch Khả ôm cái bí mật kích động lòng người này, ngồi vào ghế lái xe.

“Cho chị cái khăn.” Tiếng Belle truyền đến từ phía sau.

Không quay đầu, Bạch Khả truyền khăn từ trên đỉnh đầu xuống, thuận tay tắt máy phát nhạc.

Phía sau có tiếng mặc quần áo rột rột roạt roạt, tiếng môi lưỡi xen lẫn, cùng với lời nói không hề che giấu được vui sướng của Belle.

“Cưng à cưng có biết không, bây giờ cưng rất tuyệt vời. Trong tâm trí em cưng luôn là con mọt sách yếu ớt, nhưng mà hiện tại……” Giọng nói nhát gừng, “Từng bộ phận của cưng đều gấp đôi lúc trước, theo thời gian. Cưng thực khiến em thấy kiêu ngạo!”

“Anh cố ý rèn luyện cơ thể này.” Mickey nói.

Khác với Belle, Mickey nói chuyện bao giờ cũng nhẹ nhàng.

“Cố ý? Để hấp dẫn những cô nàng bé bỏng trong trường đại học?”

“Không, là vì em. Năm đầu tiên em biến mất anh luôn tìm kiếm em, nhưng sau đó anh đã nghĩ, ở yên một chỗ tốt hơn so với tìm kiếm lung tung không mục đích. Anh tin một ngày nào đó sẽ đợi được em. Mà trước lúc đó, anh muốn bản thân mình càng trở nên mạnh mẽ.”

“Anh thật đúng là hết hy vọng. Nhỡ đâu em vĩnh viễn không đi tìm anh thì sao?”

“Nhưng bây giờ, em đang ở trước mặt anh.”

“Nhưng Mickey à, đã năm năm rồi, chẳng lẽ anh không nghĩ cần phải có một sự lựa chọn tốt hơn sao?”

“Không. Em nhìn này.”

Tiếng khóa kéo bị kéo ra, tiếp đó là tiếng kêu sợ hãi của Belle.

“My god, đây là cái gì?”

“Thuốc nổ anh tự chế. Anh từng muốn làm nổ chết mấy thằng khốn bán ma túy, nhưng anh không làm vậy. Anh không muốn ngồi tù, anh sợ lúc em quay về không tìm thấy anh. Anh biết hai người đắc tội với bang phái tiểu bang, anh mang thứ này đến để giúp các em. Em yên tâm, lần này anh tuyệt đối sẽ không để em bị thương nữa.”

Lời nói của Mickey làm cho Bạch Khả cảm động đến nổi hốc mắt cũng ươn ướt, cô nghĩ, lúc này Belle đã tin tưởng rồi.

Trong xe im lặng một lúc, Belle bỗng nhiên hét to: “Dừng xe, dừng xe!”

Xe vừa dừng lại, Belle ném cái túi đến trước mặt Mickey, mở cửa xe, muốn đá anh ta đi. Bạch Khả giữ chặt tay cô ta hỏi: “Chị lại sao thế?”

Belle không trả lời cô, mà chỉ vào Mickey nói: “Anh ra ngay cho em, em không nên gặp anh.”

“Chị đừng cố tình gây sự nữa, anh Pui đối với chị tốt như vậy.” Bạch Khả khuyên nhủ.

“Chính bởi vì thế nên mới không thể để anh ấy đi cùng chúng ta!” Belle tránh ánh mắt Mickey nói với Bạch Khả.

Bạch Khả không hiểu được ý của cô ta, Mickey cũng không biết tại sao, bọn họ đều nhìn Belle, chờ đợi cô ta giải thích.

“Hai người nhìn tôi làm gì?” Belle cười lạnh, vươn cánh tay nói với Mickey, “Anh nhìn đi, nhìn đi này. Thật ra mấy năm nay tôi đều hít thuốc phiện. Năm đó rời khỏi anh cũng bởi vì anh căn bản không thỏa mãn được tôi. Vì hít thuốc phiện cái gì tôi cũng làm. Đứa hư hỏng như tôi, anh còn muốn theo tôi sao? Nhanh quay lại trường học nơi tạo ra cuộc sống xán lạn của anh đi!”

“Không phải thế đâu anh Pui,” Bạch Khả giải thích, “Belle bị ép buộc, là năm năm trước người đàn ông kia……”

“Câm miệng!”

“Là người đàn ông kia cưỡng ép tiêm thuốc phiện vào chị ấy, chị ấy không muốn liên lụy anh nên mới……”

Một bàn tay nóng bỏng đập vào, Bạch Khả bụm mặt, có chút mờ mịt nhìn Belle.

“Em đang làm cái gì vậy?” Mickey liếc mắt nhìn Belle trách cứ, đi đến bên cạnh Bạch Khả nói, “Em không sao chứ? Anh xin lỗi, thật không phải.”

Bạch Khả lắc đầu.

Nhìn mọi việc trước mắt, trăm ngàn suy nghĩ quay về trong đầu Belle. Người đàn ông kia đã nói cô phải ngăn Bạch Khả, nhưng không nói là tới khi nào. Anh ta hứa sẽ đưa cô ít tiền và thuốc cho cô đúng giờ, nếu để Mickey nhập bọn, vậy tình huống sẽ hoàn toàn không thể trong vòng khống chế của cô. Nói không chừng “Việc làm ăn” của cô sẽ đổ vỡ, nói không chừng còn có thể mang đến nguy hiểm cho anh.

Nghĩ đến điều này, cô ta lại đẩy Bạch Khả lên xe, còn mình thì ngồi vào ghế lái, xoay chìa khóa khởi động xe. Mickey nhảy vào trong xe, đè tay cô ta lại, khiêng Belle lên vai.

“Xin đợi chút.” Anh ta ra hiệu cho Bạch Khả rồi khiêng Belle đi đến dưới tàng cây thông liễu cách đó không xa.

Belle vừa tiếp đất liền đánh đấm Mickey, ban đầu Mickey chịu đựng, sau đó nhịn không được, bắt được tay Belle rồi cưỡng chế hôn cô.

Bạch Khả thấy vậy thì tim đập hơi nhanh, cô che mắt lại, đợi một lúc lại nhìn trộm qua khe hở các ngón tay. Belle đang ôm Mickey khóc rống còn Mickey thì dịu dàng vỗ về lưng cô ta. Cô nhớ Belle đã từng nói Mickey là người rất hiểu biết, đặc biệt là phương diện thuyết phục người khác. Xem ra là thật.

Nếu trong sinh mệnh của mỗi người đều có một người có thể gọi là khắc tinh, vậy Mickey chính là khắc tinh cuả Belle.

Belle được trấn an cuối cùng cũng ngồi vào xe, ghé vào đầu vai Mickey nhẹ giọng nức nở. Trên thảo nguyên, nhánh cây cong queo xoắn xuýt, đồng cỏ màu sắc tạp nham, đồi núi thấp bé liên tục nhấp nhô, đều khiến cô sinh ra cảm giác tang thương. Vạn vật sinh linh đều đang cùng biến đổi, cô cũng không tránh được việc già đi. Mà người đang ôm cô đây, không còn là thiếu niên thanh tú trong trí nhớ của cô nữa. Tuy vẫn giữ lại một trái tim trung thành, nhưng anh ấy đã có một bờ vai rộng hơn, thành thục đến mức có thể dẫn dắt tâm trí của cô. Bây giờ, cô lại có thể sống đơn giản như thế, không phải trả giá gì chỉ việc cố gắng là có được anh, chẳng lẽ đây không phải là một giấc mộng sao?

“Đưa hộ anh cái bản đồ.” Mickey nói với Bạch Khả. Nghe tiếng Belle muốn ngẩng đầu, nhưng Mickey lại hôn lên trán cô ta nói: “Em cứ đợi ở đó đi.”

Mở bản đồ ra, Mickey cẩn thận nghiên cứu một lúc: “Chúng ta đi theo hướng đông nam, khoảng nửa ngày là có thể đến quốc lộ 66.”

“Ở đây làm gì có quốc lộ 66.” Belle chỉ vào bản đồ hỏi.

“Con đường này không có trên bản đồ,” Mickey giải thích, “Nhưng nó đã tồn tại hơn sáu mươi năm. Nó từng là tuyến đường chính kết nối phía đông và phía tây bờ biển của Hoa Kỳ, Elvis chính là từ con đường này đi lên Đại lộ Danh vọng Hollywood. Đến những năm năm mươi, với sự gia tăng của liên tiểu bang, con đường này dần dần xuống cấp. Từ nhiều năm trước đã bị loại bỏ khỏi bản đồ. Bây giờ còn rất ít người còn nhớ rõ nó. Cũng bởi vì thế, chúng ta đi con đường này mới an toàn. Thứ nhất, chúng ta sẽ không đụng tới cảnh sát tiểu bang, thứ hai, người của bang phái cũng sẽ không dễ dàng tìm được chúng ta.”

“Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn — con đường này có thể rút ngắn chặng đường đến Texas của chúng ta. Bởi vì nó gần như là thẳng một đường từ Kansas tới Texas. Tuyệt chứ.” Mickey mỉm cười với kính chiếu hậu.

Bạch Khả dựng thẳng ngón cái với cái kính.

“Không, không không.” Belle đoạt lấy bản đồ xé thành mảnh nhỏ, “Tôi không muốn đến Texas!”

“Vì sao, Bạch Khả nói với anh hai em đã bàn nhau sẽ đến Texas tìm người.” Mickey hỏi.

“Tìm chồng em. Còn có, gọi em là Bạch cũng được.” Bạch Khả bổ sung.

“Em tìm chồng em thì có liên quan gì tới chị.” Belle khôi phục thái độ ngang ngược.

“Vậy chúng ta tách ra đi. Chị với anh Pui đi với nhau, em đi một mình cũng được.” Bạch Khả nói.

“Không được, đây là xe chị, em phải đi cùng chị!” Belle nói.

“Để Bạch Khả đi một mình rất nguy hiểm. Nếu không thì vầy đi, chúng ta sẽ đưa cô bé tới Texas, sau đó anh dẫn em đến nơi khác,” Mickey nói với Belle, “Tùy tiện tìm một trấn nhỏ nào đó, không phải em thích Los Angeles sao, chúng ta đi tới đó. Ở đại học anh từng học chụp ảnh, một mắt hay hai mắt anh đều chụp được. Đến lúc đó chúng ta có thể đi chụp ảnh ngôi sao, rồi lấy ảnh đổi tiền. Còn có thể bán vé phim. Hoặc chúng ta cũng có thể diễn một vài vai nhỏ, chờ chúng ta có con…… Em sao vậy?”

Nước mắt vừa mới ngưng giờ lại đảo quanh tròng mắt, Belle khua tay với Mickey, mặc cho nước mắt chảy xuống. Những thứ Mickey miêu tả đều là giấc mơ mà cô hướng tới. Nhưng cô không thể, bởi vì cô thoát không khỏi cơn thèm thuốc.

“Em mệt, em muốn ở khách sạn.” Cô ta lẩm bẩm một câu.

Không đến vài phút, bọn họ đã vào một thành phố nhỏ, ở ngay một khách sạn ven đường. Bạch Khả muốn bàn chuyện đi Texas với Belle nhưng Belle hoàn toàn không để ý tới. Cô ta đi dạo quanh các cửa hàng, điên cuồng mua đủ các thứ đồ vô dụng.

Bạch Khả bất đắc dĩ phải ở lại khách sạn, cô nhìn thấy Mickey ở khu vực đỗ xe, anh ta đang nằm trên đất sửa ô tô. Cô mua bia đưa cho anh, anh ta xoa xoa dầu máy trên tay lên ngực, cười đón lấy.

Hai người ngồi vào phần sau xe có mui, đúng lúc tịch dương, uống rượu tán gẫu.

“Mặt của em không sao chứ.” Mickey hỏi.

“À, không sao đâu.” Bạch Khả nói. Nếu không phải anh ta nhắc tới, cô cũng quên mất cái tát kia.

“Belle cô ấy…… Thật ra cô ấy không có ác ý, chỉ là tính tình hơi tệ, nhưng không phải thật sự muốn thương tổn ai.”

“Em hiểu mà.”

“Cám ơn.”

Mickey uống một ngụm bia. Nốt ruồi lệ trên mắt vừa vặn cùng bên với Bạch Khả, cô nhìn chăm chú. Cứ tưởng con gái mới có nốt ruồi như vậy, không ngờ lại có trên mặt một người đàn ông, nhìn cũng rất hay. Đặc biệt là làn da trắng nõn nhẵn nhụi của anh ta, không có tỳ vết.

“Trên mặt anh có gì sao?” Mickey không được tự nhiên sờ sờ mặt mình.

“Là nốt ruồi kia,” Bạch Khả nói, “Về nốt ruồi kia, Trung Quốc chúng em có một truyền thuyết.”

Cô nói ý nghĩa của nốt ruồi lệ với Mickey lần nữa, Mickey nghe xong cũng không quá quan tâm lắm, anh ta cười nói: “Khó trách anh vừa thấy cô ấy liền có một loại cảm giác như ngồi trên tàu siêu tốc, thì ra là nốt ruồi này giở trò quỷ.” Trong nụ cười của anh ta bao hàm một tia may mắn. “Đúng rồi, ở quê anh cũng có truyền thuyết về nốt ruồi này.”

“Quê hương anh không phải là Mỹ sao?”

“Không phải, anh đến từ Đan Mạch, dân tộc thiểu số ở Darfur. Năm tuổi thì đến Mỹ.”

“Đan Mạch? Andersen?”

“Đúng. Andersen, ông ấy là niềm kiêu ngạo của bọn anh. Thật ra ngoài chuyện cổ tích của ông ấy, Đan Mạch còn có rất nhiều câu chuyện khác.” Mickey bóp cái lon trong tay, vừa vào đề nói, “Truyền thuyết có từ rất lâu, rất lâu rồi……”

“Có bao nhiêu lâu?” Bạch Khả nghiêm túc đặt câu hỏi.

“Lâu đến nổi…… Tất cả các thềm lục địa đều bị cùng đóng băng.” Mickey nói, “Lúc đó, có một đôi yêu nhau, bọn họ rất yêu nhau……”

“À, bọn họ có tình.”

“Khụ khụ……” Mickey thiếu chút nữa bị sặc, “Có tình với yêu nhau không cùng một ý. Em là học được từ Belle sao.” Cười vài tiếng, anh ta tiếp theo kể chuyện: “Người phụ nữ là phù thủy, người đàn ông là dũng sĩ. Trong một cuộc chiến tranh, người đàn ông bị tên độc bắn trúng, sinh mệnh bị đe dọa. Người phụ nữ kia vì cứu anh ta mà sử dụng ma pháp cấm kỵ, cô ta làm một nốt ruồi đặt ở khóe mắt, trút sinh mệnh của mình vào trong đó. Vì vậy, nó trở thành một hạt giống. Cô ta gieo hạt giống, trong vài phút đã nở ra một đóa hoa sinh mệnh. Cô ta dùng đóa hoa đó để cứu tính mạng người đàn ông kia.”

“Vậy không phải cô ta……”

“Cô ta chỉ có thể sống vài ngày, nhưng cô ta không nói cho người đàn ông kia biết. Người đàn ông vừa tỉnh dậy liền trở lại chiến trường, vài ngày sau truyền đến tin tức nói người đàn bà kia đã gả cho người khác. Anh ta thương tâm nên dùng tất cả nghị lực để chiến đấu, cuối cùng chiến thắng trở về. Cho đến khi anh ta trở về mới phát hiện người đàn bà kia đã chết lâu rồi. Sau khi biết chân tướng anh ta thương tâm muốn chết, nên quyết định đi tìm một bông hoa sinh mệnh trong pháo đài hoa trong truyền thuyết.”

“Một năm lại một năm nữa qua đi, anh ta trèo non lội suối, nhiều lần trải qua gian nguy, rốt cuộc cũng tìm được pháo đài hoa kia. Hoa nở trước vương tọa. Anh ta lê hai chân mỏi mệt từng bước một đi qua, vội vàng muốn hái hoa kia xuống, nhưng làm thế nào cũng không chạm tới bông hoa ấy. Anh ta nhìn hai tay mình, rốt cuộc cũng phát hiện, thì ra đứng ở đây chỉ là một linh hồn. Anh ta quên mất bản thân đã chết trên đường tìm kiếm từ lâu rồi.”

“Vì tưởng niệm bọn họ, người dân chỗ anh gọi nốt ruồi đó là hạt giống.”

Mickey dùng ngón trỏ chỉ chỉ khóe mắt.

“Câu chuyện cứ như vậy sao? Sau này thế nào, bọn họ đều chết?” Bạch Khả tò mò hỏi.

“Trong sách chỉ viết đến đây, nhưng mà anh có cho nó thêm một kết cục. Kết cục chính là, một luồng ánh sáng từ thiên đường hạ xuống, người đàn bà ở trong ánh sáng đó mỉm cười đưa tay cho người đàn ông. Bọn họ nắm tay nhau, biến mất trong ánh sáng rực rỡ.”

“Ồ.”

Ngữ khí của Bạch Khả giống như được giải thoát, lại nhìn nốt ruồi trên mặt anh ta. Con mắt có nốt ruồi đó nghe nói đã bị mù vĩnh viễn. Dưới phản chiếu của ánh mặt trời, đồng tử màu nâu tỏa sáng lấp lánh.

Ý cười nơi khóe mắt khe khẽ lan ra. Trước mặt, cô giáo của anh đang thướt tha đi tới.