Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 28




Nói đến người xui xẻo, thì ngay cả uống nước lạnh cũng bị luồn vào kẽ răng.

Hắn rõ ràng chỉ giúp người khác đưa thư tình thôi, lần này tất cả đều hiểu lầm luôn rồi.

Hứa Dặc từ phía sau hắn đi lên, nhìn bức thư tình trong tay hắn lạnh lùng nói: "Tiểu thiên sứ ngọt ngào cơ à?"

"Không phải tôi viết, cái này là tôi giúp người khác đưa." Đoạn Ngôn vội vàng mở miệng giải thích.

"Không có việc gì, cho dù chính tai tôi nghe thấy cậu bị cự tuyệt, tôi cũng sẽ không chê cười cậu đâu." Hai chữ "chính tai" được anh cắn chặt răng nói.

"Ôi chao, tổ tông, cậu nhìn xem..." Đoạn Ngôn đưa tay kéo Hứa Dặc, bị người nọ nặng nề đánh văng ra.

*Bốp* Một tiếng giòn vang đánh vào mu bàn tay Đoạn Ngôn, trực tiếp đánh cho hắn phát ngốc.

"Cậu hung dữ cái gì chứ..." Đoạn Ngôn phản xạ có điều kiện buông tay ra, ủy khuất hỏi.

Hung dữ cái gì? Hứa Dặc hiện tại hận không thể cho đại ngốc tử này một đấm.

Đoạn Ngôn như vậy là sao? Một bên trêu chọc mình, một bên lại đưa thư tình cho Giang Điềm Điềm? Quăng lưới cả đàn đấy à?

"Hứa Dặc, tôi cũng có tính khí, cậu luôn như vậy tôi cũng sẽ tức giận, cậu có tin tôi không để ý tới cậu nữa không?" Đoạn Ngôn buông lời tàn nhẫn nói.

Omega đứng cao hơn hắn hai bậc thang, liền như vậy nhìn từ trên cao xuống.

Một lúc lâu sau người kia mới nói: "Tôi hiếm lạ gì cậu để ý tới tôi sao?"

Thật sự quá đả thương người, Đoạn Ngôn nhìn bóng lưng anh đi xa âm thầm thề, hắn muốn lạnh nhạt Hứa Dặc hai ngày, cho người kia một chút giáo huấn!

Quên đi, hai ngày quá dài, ở thì  một ngày vậy.

"Ngôn ca, cậu đứng đây làm gì vậy?" Tả tiểu béo cùng Lâm Dương đi tới.

Hai người bọn họ vừa trộm đi mua thuốc lá, lúc này mới trở về.

Đoạn Ngôn dựa vào tay vịn cầu thang, bởi vì mồ hôi nên mái tóc dài vét lên bị rơi xuống vài sợi, lười biếng rũ xuống cái trán trơn bóng của hắn.

Hắn thở dài nói: "Lão tử không nên vui vẻ giúp đỡ người khác."

Hai người kia hai mặt nhìn nhau không hiểu rõ ý tứ của hắn, chỉ biết hắn thoạt nhìn có chút phiền não.

"Thử một điếu không? Giải tỏa buồn bực." Tả tiểu béo đưa một điếu thuốc qua.

Đoạn Ngôn kỳ thật rất ít hút thuốc, vì sao à? À, hình như là bởi vì Hứa Dặc không thích ngửi thấy mùi thuốc lá.

Chính xác thì khi nào bắt đầu và từ khi nào sở thích của hắn đã thay đổi rồi?

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là lịch sử, Đoạn Ngôn vừa nghe thầy giáo giảng bài liền muốn ngủ, dứt khoát bỏ qua.

Ba người chạy lên tầng trên cùng hút thuốc, Đoạn Ngôn hỏi: "Các cậu nói xem Omega có phải là thích hỉ nộ vô thường hay không?"

"Không đâu, tôi cảm thấy Omega đều rất dịu dàng mềm mại mà." Lâm Dương nghiêm trang đáp, cuối cùng hắn lại nhớ tới cái gì, bổ sung thêm một câu: "Trừ Hứa Dặc."

"Hứa Dặc làm sao vậy?" Đoạn Ngôn ngậm thuốc lá cà lơ phất phơ hỏi.

Tuy rằng hắn cũng cảm thấy Hứa Dặc tính tình kém, thế nhưng chỉ có hắn mới có thể nói, người khác không thể nói.

Lâm Dương: "Omega học Taekwondo ngũ đẳng không thể trêu chọc được."

"Ngôn ca, có phải cậu lại cãi nhau với Dực ca không?" Tả tiểu béo bát quái hỏi.

"Cậu xem bói đấy à? Cái này mà cũng biết?" Đoạn Ngôn cười hỏi.

"Cái này rất khó đoán sao? Cậu chỉ có thể không vui khi cãi nhau với Dực ca thôi."

Tả tiểu béo thật sự là từ nhỏ đến lớn đều hiểu rõ hắn.

"Cậu ấy đánh tôi." Đoạn Ngôn ngồi trên mặt đất, hai tay chống ở phía sau, thanh âm ủy khuất.

"Hai người không phải thường xuyên đánh lộn sao? Ra vẻ cái gì?" Lâm Dương vỗ vào vai hắn chửi thề nói.

"Lần này không giống, cậu ta làm tôi có chút thương tâm." Đoạn Ngôn nói.

Tả tiểu béo: "Đánh cậu chỗ nào? Không phải là..."

Hai người đều nhìn xuống dưới h.ạ thân của Đoạn Ngôn, Lâm Dương thăm dò nói: "Đánh vào chỗ tôn nghiêm nam nhân của cậu chứ?"

"Hai người có thể thuần khiết một chút không?" Đoạn ngôn có chút cạn lời.

Nhìn thấy ánh mắt của hai đứa bé tò mò, Đoạn Ngôn giơ tay trái lên, đưa lưng về phía bọn họ: "Các cậu xem, đều đỏ au thế này cơ mà."

"Xì~" Hai người kia tản ra.

"Thân thể bị thương nhỏ, tâm hồn bị thương lớn, các cậu có hiểu không." Đoạn Ngôn lẩm bẩm nói.

"Nói đi, vì sao cậu ấy lại đánh cậu? Ngôn ca, không phải tôi nói cậu đâu, có đôi khi cậu quả thật cũng rất thiếu đánh đấy." Lâm Dương nghiêm túc nói.

Đoạn Ngôn gãi gãi ót đem chuyện giúp tặng thư tình bị hiểu lầm nói ra.

"Tôi nghi ngờ cậu đang khoe khoang đấy." Lâm Dương sâu kín nói.

Tả tiểu béo cũng bĩu môi nói: "Ngôn ca, đừng dụ chó lên mái nhà giết chứ*"

*Dụ chó lên mái nhà giết, là một câu phổ biến của dân mạng Trung, chỉ ra ý định không đến hướng đột nhiên bắt đầu tú ân ái, làm cho cẩu độc thân bất ngờ không kịp đề phòng trốn không thể trốn thoát bị gi.ết ch.ết tại chỗ

Đoạn Ngôn phẫn nộ: "Tôi chỗ nào khoe khoang chứ? Tôi đang nói về sự tủi thân của mình."

"Thật ngại quá, tôi giải thích ra ý tứ trong lời nói của cậu là: Nhìn đi, Hứa Dặc chính là thích tôi đấy, cậu ấy bởi vì Giang Điềm Điềm nên mới ghen đấy, bộ dáng ghen của cậu ấy thật đáng yêu! Người tôi thích vừa vặn cũng thích tôi, bị đánh tôi cũng vui vẻ, tuyệt cmn vời..." Lâm Dương một hơi nói một tràng dài.

Tả tiểu béo ở một bên cười đến đau bụng, Đoạn Ngôn hỏi: "Các cậu cũng cảm thấy Hứa Dặc đây là ghen sao?"

"Rõ ràng là vậy mà. Bằng không dựa theo quan hệ trước kia của hai người, cậu ấy nghe được thấy cậu bị cự tuyệt nhất định sẽ chế nhạo cậu hai ba câu. Bây giờ tại sao lại tức giận đây, cậu nói xem có đúng không?" Tả tiểu béo an ủi.

"Tôi còn tưởng rằng là tôi tự mình đa tình." Đoạn Ngôn cười đần nói: "Vậy bây giờ tôi nên dỗ cậu ấy như nào mới tốt?"

Lâm Dương: "Không phải cậu vừa nói sẽ dỗi cậu ấy hai ngày sao?"

Đoạn Ngôn: "Tôi sao làm được chứ, vừa lạnh nhạt cậu ấy cho cậu ấy một bài học, rồi lại dỗ dành cậu ấy vậy."

Tả tiểu béo:...

Lâm Dương:...

Chuông tan học vang lên, Đoạn Ngôn đứng dậy vỗ mông đi xuống lầu.

Trong lớp học chỉ có rất ít người, xem ra không ít người trốn học.

Bạn cùng bàn của Hứa Dặc lại không có ở đây, Đoạn Ngôn đặt mông ngồi xuống.

Người nọ chỉ hơi hơi nghiêng mắt liếc hắn một cái, lại vùi đầu vào đọc sách.

Đoạn Ngôn không quấn lấy Hứa Dặc nói chuyện giống như trước, hắn ngược lại lớn tiếng gọi hai tiếng tên Giang Điềm Điềm.

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Nữ sinh quay đầu hỏi hắn.

Đoạn Ngôn lại lấy bức thư tình kia ra nói: "Bạn học Giang, đây là lớp thư của Nhan Trần Viễn lớp C cho cậu, người khác nhiều lần nhờ vả, nhất định phải đưa đến tay cậu, cậu cứ xem qua một cái đi, nếu thật sự không thích, lá thư này cũng phải do cậu xử trí."

Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, vừa vặn người chung quanh đều có thể nghe thấy.

Giang Điềm Điềm sửng sốt một chút, mang theo áy náy cười nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi hiểu lầm cậu, cậu giúp tôi trả thư về đi, tôi cũng không quen biết bạn nam sinh kia."

"Không có việc gì, cũng không phải chỉ có một mình cậu hiểu lầm tôi, tốt xấu gì cậu còn xin lỗi, có người đánh tôi cũng không cả thèm xin lỗi." Đoạn Ngôn liếc xéo ánh mắt nhìn về phía Hứa Dặc, âm thầm quan sát thần sắc của anh.

Hứa Dặc giống như là không nghe thấy lời nói của hắn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

"Hả?" Giang Điềm Điềm không rõ nguyên nhân.

"Quên đi, không sao đâu. Bức thư này..." Bàn tay Đoạn Ngôn vẫn duỗi ra.

Giang Điềm Điềm lắc đầu nói: "Tôi thật sự không thể nhận, cám ơn tâm ý của cậu ấy."

Nữ sinh lại đi qua, Đoạn Ngôn nhìn Hứa Dặc trong chốc lát, người nọ vẫn không có ý nói chuyện với hắn.

Thật sự là, bậc thang cũng cho, người nọ chính là không theo xuống.

Lúc này thuận thế nói với hắn một câu xin lỗi, không phải là chuyện gì cũng không có sao? Sau giờ họp hắn liền mua cho người này ngô là xong.

Đúng là bướng bỉnh mà!

Bạn cùng bàn của Hứa Dặc đã trở lại, Đoạn Ngôn trả lại chỗ ngồi cho người ta.

"Thế nào? Kế hoạch bất lợi?" Lâm Dương trêu chọc.

Đoạn Ngôn hữu khí vô lực nằm sấp trên bàn, thở dài: "Haiz~"

Chiều nay, Đoạn Ngôn được thông báo tạm thời có tập luyện nên không thể về nhà cùng Hứa Dặc.

Hắn muốn cùng Hứa Dặc nói một tiếng, nhưng hai người còn đang chiến tranh lạnh, hơn nữa Hứa Dặc đối với hắn vẫn bày ra sắc mặt không tốt, lúc này hắn đi báo cáo, khẳng định là mặt nóng dán mông lạnh.

"Đi thôi, Ngôn ca." Tả tiểu béo hô một tiếng.

Đoạn Ngôn rời khỏi phòng học dưới sự vây quanh của mấy đồng bạn.

"Hứa Dặc, có thể cho tôi xem sách tham khảo của cậu không?" Bạn cùng bàn quay đầu hỏi anh.

"Hứa Dặc?" Bạn cùng bàn lại kêu lên một tiếng.

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Anh có chút không yên lòng, ánh mắt cũng theo đám người đi xa, dần dần thu hồi.

"Sách tham khảo ấy, cậu còn dùng không?" Bạn cùng bàn hỏi.

"Cậu dùng đi." Hứa Dặc đẩy sách cho hắn.

"Tay cậu bị sao vậy?" Bạn cùng bàn kinh ngạc hỏi.

"Không có việc gì." Hứa Dặc rụt tay vào trong tay áo.

Những vết máu bầm trên mu bàn tay bị anh che đi.

____

Đoạn Ngôn trả lại bức thư tình cho Nhan Trần Viễn nói: "Cậu ấy không nhận, tôi thật sự có đưa rồi."

Nhan Trần Viễn thoạt nhìn có chút thất vọng, hắn đem nếp gấp của lá thư kia miết sạch, lại quý trọng nhét vào trong ba lô.

"Tôi cảm thấy ông có thể tìm một cơ hội thích hợp, ít nhất để cho cô ấy làm quen với ông trước, sau đó chậm rãi tiến hành theo đuổi, như vậy tương đối đáng tin cậy." Đoạn Ngôn vỗ vai hắn an ủi.

"Nói cũng đúng." Nhan Trần Viễn gật đầu đồng ý, sau đó lại nói: "Omega trong lớp bọn tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên cậu ta cũng không buông tha cho ông đâu."

Khóe miệng Đoạn Ngôn co giật một chút.

"Cậu ta nói trừ phi ông thật sự có người yêu rồi thì cậu ta mới hết hy vọng." Nhan Trần Viễn cũng vỗ vai hắn an ủi.

Bạn bè như cái quần què, cả hai đều mang đến tin dữ cho nhau~

"À, đúng rồi, nước ông vừa uống cũng là cậu ta mua đấy..." Double Kill! Nước kia rõ ràng là Nhan Trần Viễn đưa cho hắn, hắn cho rằng tất cả mọi người đều có!

"Tôi đem tiền chuyển qua Wechat cho ông, ông thay tôi chuyển cho cậu ta nhé?" Đoạn Ngôn có chút bất lực.

"Cậu ta tới rồi, ông tự mình chuyển cho cậu ta đi." Nhan Trần Viễn chỉ chỉ người trong góc.

Xấu hổ, ngại ngùng~

Buổi tập luyện đã kết thúc, đoàn người khoác quần áo của mình lục tục đi ra ngoài.

"Đoạn Ngôn..." Omega ngượng ngùng gọi tên hắn.

"Ồ~" Xung quanh có người bắt đầu ồn ào.

"Tôi... tôi là Lục Tinh ở lớp C, muốn làm quen với cậu một chút." Thanh âm của cậu ta càng nói càng nhỏ, bàn tay vươn ra cũng đang run rẩy.

Người xem náo nhiệt đã đi xa, ngay cả Tả tiểu béo cũng không thấy bóng dáng.

"Xin chào, chai nước kia bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu..." Đoạn Ngôn không bắt tay cậu ta.

"Không cần, là tôi mua cho cậu." Omega trông giống như sắp khóc đến nơi.

"Thật ngại quá, tôi có người mình thích rồi, cho nên tâm ý này của cậu tôi không thể tiếp nhận, thật sự xin lỗi." Đoạn Ngôn nói xong, trịnh trọng cúi đầu, lại lấy tiền lẻ trong túi quần ra nhét cho cậu ta, co giò bỏ chạy.

Hắn không giỏi xử lý loại chuyện này, sợ mình không xử lý tốt.

Lúc về nhà, sắc trời đã có chút muộn, Đoạn Ngôn vừa mới đi tới cửa nhà mình, chuẩn bị móc chìa khóa, cửa đối diện liền *cạch* một tiếng mở ra.

Hứa Dặc trong tay cầm túi rác cùng hắn nhìn nhau.

"Cậu..."

"Cậu..."

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng lại.

"Cậu đổ rác à?" Cách một lát, vẫn là Đoạn Ngôn lên tiếng nói trước.

"Ừ"

"Tôi mới tập luyện xong." Đoạn Ngôn lại theo thói quen báo cáo mình đã làm gì.

"Ừ"

"Hứa Dặc, đợi lát nữa, có muốn cùng nhau làm bài tập về nhà không? Tôi có mấy đề không biết..."

"Được."