Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên

Chương 7-1: Tôi là ai? 1




Đất trời mù mịt

Đây là đâu?

Giữa bão cát cuồn cuộn

Tôi là ai?

Edit: Sa

Tôi dần nằm mơ nhiều hơn.

Tôi mơ thấy mình ở trong phòng trang điểm, khi bôi phấn lên mặt thì khuôn mặt tôi sẽ biến thành Tần Mâu; tôi mơ thấy có một cậu bé ngồi cạnh tôi, cậu nhóc cười với tôi, nhưng vì ngược nắng nên tôi không thấy rõ khuôn mặt cậu…

Tôi choàng tỉnh khỏi giấc mơ kỳ lạ, cả người mướt mồ hôi lạnh khiến cô gái ngồi bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ do tôi bật dậy đột ngột quá khiến cô ấy giật mình. Tôi vội nhìn sang chỗ khác, uống ngụm nước để chữa ngượng.

Khoang xe này không đông khách lắm, hôm qua tôi nhờ đồng nghiệp đặt xe, không ngờ đặt được vé tốt.

Tôi là ai, tại sao Thẩm Khâm Tuyển lại chú ý tới tôi… Nếu không làm sáng tỏ những câu hỏi ấy, có lẽ tôi sẽ gặp ác mộng cả đời mất.

Thịnh Hải vẫn như lúc tôi rời đi, gió nhẹ thổi, trong không gian tĩnh lặng, tiếng cành lá xào xạc khiến lòng người dịu lại. Tôi bước đi trên con đường của thành phố nhỏ này trong làn gió mang theo hơi mặn của nước biển, trước mắt là quán nước mà trước kia tôi thường hay ghé sau những buổi tan trường… Rất nhiều người nói rằng khi đi trên con đường này mà lỡ bị rơi mất số tiền lớn thì cũng không có ai chạy tới giật mất. Xem ra ba mẹ đã chọn một thành phố yên bình để vứt bỏ tôi.

Tôi loanh quanh ở thành phố này suốt mấy ngày, trường học, viện mồ côi, những nơi tồn tại trong ký ức tôi đều đi qua, nhưng càng đi tôi càng thấy lòng trĩu nặng.

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là nghi vấn của tôi đã được giải đáp.

Mặc dù viện mồ côi đã thay đổi thành người quản lý, thậm chí những người từng chăm sóc tôi đều đã nghỉ hưu nhưng ở đó vẫn còn lưu lại giấy tờ về tôi, thậm chí trên giấy còn ghi rõ trước khi tôi được chuyển tới đây từ viện mồ côi ở thành phố lân cận. Nhưng tôi chẳng nhớ gì về quãng thời gian đó.

Tôi hỏi về người âm thầm quyên góp cho tôi thì họ bảo vì lý do bảo mật thông tin cá nhân nên không thể công khai.

Hỏi xong, tôi thấy hơi ngại vì đã làm mất nhiều thời gian của nhân viên viện mồ côi, nhưng người ta lại cười: “Không sao, chúng tôi đã gặp rất nhiều người quay về đây, mang theo hy vọng cuối cùng để tìm kiếm thông tin của cha mẹ. Nếu giúp được thì chúng tôi đều giúp hết mình.”

Tôi cảm ơn, đi ra tới cửa thì quay lại hỏi: “Tập đoàn Vinh Uy là đơn vị tài trợ cho viện đúng không?”

Vẻ mặt anh ta hơi hoảng loạn, giống như đang đấu tranh nội tâm xem có nên nói về Vinh Uy hay không, nhưng cuối cùng anh ta trả lời với vẻ áy náy: “Phần lớn là chính phủ tài trợ cho chúng tôi, cũng có vài xí nghiệp giúp đỡ nhưng đều là xí nghiệp địa phương.”

Tới đây thì thật sự hết hy vọng rồi.

Quả nhiên như tôi nghĩ, tôi đã chậm một bước, chắc chắn Thẩm Khâm Tuyển đã hành động để tôi không biết được sự thật.

Trợ lý gửi tin nhắn, hỏi tôi có tham gia cuộc họp vào ngày mai không.

Tôi đang định trả lời thì cậu ta gửi một tin nhắn khác:

Chị nhớ tối nay có chuyện gì không?

Tôi suy nghĩ một lát thì nhớ ra, hít sâu một hơi, mặt hơi tái: Tối nay là tiệc đính hôn của Thẩm Khâm Tuyển và Tần Mâu.

Tôi đã hứa với ông rồi, nhưng mà… tôi lại quên béng đi mất. Tôi vội vàng về khách sạn thu dọn đồ đạc, lúc làm thủ tục trả phòng thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc vừa trả phòng xong.

Lúc nhìn thấy gò má của anh ta, tim tôi đập thình thịch.

Là trợ lý Tiểu Tạ của Thẩm Khâm Tuyển.

Vì là trợ lý của Thẩm Khâm Tuyển, đồng thời được thăng chức rất nhanh nên tất cả nhân viên tập đoàn đều biết chàng trai trẻ này.

Sao anh ta lại ở đây?

Tôi lén nhìn chằm chằm anh ta nhưng bị phát hiện. Khi ngẩng đầu thấy tôi, anh ta ngẩn người, trông khá lúng túng.

Tôi thì chẳng chút xấu hổ, chỉ là không biết nên làm gì.

Lúc gặp người quen, nhưng chưa chắc người ta đã biết mình thì khi đã nhìn thấy nhau, rốt cuộc có nên chào hỏi không?

Anh ta do dự một lát rồi tiến lại gần chào tôi: “Cô Bạch.”

“Chào anh.” Tôi vội nói, “Anh, anh biết tôi?”

Anh ta khẽ cười, “Anh Thẩm từng nhắc đến cô.”

Tôi thấy điều này thật hoang đường, nhưng không muốn nói về nó, đành cười: “Anh đi công tác à?”

“Đúng vậy, bây giờ phải về ngay.” Anh ta lịch sự hỏi: “Cô Bạch cũng về hả? Có cần đi nhờ xe của tôi không?”

Tôi uyển chuyển từ chối, nếu không phải hết cách thì tôi sẽ không ngồi ô tô đi đường cao tốc.

Khi ra đến cửa khách sạn, trong lúc chào tạm biệt nhau, nhìn cậu chàng giữ cửa khách sạn đưa chìa khóa cho anh ta, tôi đột ngột lên tiếng: “Anh Tạ, anh đến viện mồ côi Thịnh Hải đúng không?”

Anh ta giật mình quay lại nhìn tôi, một người trước nay đều điềm tĩnh thì giờ lại thoáng bối rối.

“Viện mồ côi gì cơ?” Anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, lịch sự hỏi: “Cô nói gì thế?”

Tôi đã biết được đáp án, không nói gì mà ngồi vào taxi.

Đi tới ga xe lửa, tôi đến quầy bán vé hỏi chuyến xe, sớm nhất thì cũng phải tối muộn tôi mới về tới ga xe lửa ở Phỉ Hải.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn bến xe khách chỉ cách đây một cái quảng trường, hết cách rồi, đành phải đi xe khách vậy.

Vừa lên xe, tôi liền cảm thấy thiếu khí, dạo này bệnh của tôi ngày càng nghiêm trọng. Tôi tìm được chỗ ngồi rồi nhắm tịt mắt lại, khó thở quá. Mỗi lần xe qua khúc ngoặt là đầu tôi quay mòng mòng. Điện thoại rung lên, tôi không mở mắt mà đưa điện thoại lên tai, “Alo.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia giống như bạc hà mát lạnh, khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi ngồi thẳng người.

Trên đường là những âm thanh hỗn tạp, không gian kín mít khiến người ta cảm thấy bất an, tôi không nghe rõ anh nói gì, chỉ trả lời theo bản năng: “Rốt cuộc anh giấu tôi chuyện gì?”

Bỗng nhiên tất cả yên tĩnh trở lại.

Tôi còn chưa nghe được câu trả lời thì xe rung lên dữ dội, tôi hét lên một tiếng, bị ngã về trước theo quán tính, may là có dây an toàn nên tôi không bị té khỏi ghế, nhưng điện thoại bị rơi xuống sàn xe rồi trượt một đoạn dài lên phía trước.

Đầu tôi đập mạnh vào thành ghế được làm bằng nhựa của ghế phía trước.

Trán tôi như bị nứt ra một đường, những cơn ác mộng như theo khe hở đó chui tọt vào đầu tôi, tôi lại thấy cậu bé ấy. Cậu ngồi cạnh tôi, còn tôi được một người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng ôm vào lòng, cô ấy cười vui vẻ đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, cho đến khi… đến khi có cái gì đó bị rung mạnh như chiếc xe tôi đang ngồi, nỗi đau ấy như xuyên từ quá khứ đến hiện tại.

Tôi mở mắt, toàn là máu.

Đúng là tai nạn thật rồi.

Đằng trước có hai chiếc xe đột ngột tông vào nhau, để tránh hai chiếc xe ấy nên tài xế đã vội vã bẻ tay lái, may mắn tránh khỏi. Hai chiếc xe ở đằng trước bốc khói nghi ngút, còn chiếc xe tôi đang ngồi cũng không tốt lắm, hành lý rơi đầy đất, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng.

Tôi cong người ngồi đó, tự hỏi cậu bé và người phụ nữ trẻ kia là ai? Tôi đang ngồi đây nhưng sao lại thấy nhiều máu thế này?

Đầu tôi đau đến mức không thể nghĩ tiếp được gì nữa, tôi như đang ở một thế giới khác, không biết qua bao lâu thì có người vỗ nhẹ tôi, “Cô ơi, cô không sao chứ?”

Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn quanh bốn phía thì thấy hành khách đã xuống xe hết rồi, chỉ còn lại mình tôi thôi, bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương. Tôi chậm rãi đứng lên, “Tôi không sao.”

“Nhưng trán của cô đang chảy máu kìa.” Vị bác sĩ trẻ nhẹ nhàng nói, “Xuống xe trước đã, rồi tôi sẽ xử lý vết thương cho cô.”

Đã vào chiều muộn, không còn chút ánh nắng nào, trời lại đổ mưa nhỏ, những hạt mưa thi nhau rơi xuống mặt tôi. Ướt át và lạnh lẽo.

Tôi khoác chiếc khăn to sụ ngồi trong xe cứu thương, y tá dán băng gạc cho tôi, thấy vết sẹo ở thái dương thì hỏi, “Ơ, trên trán cô có sẹo hả?”

Tôi không trả lời, ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe, cảnh sát giao thông bố trí cho người giăng dây khoanh vùng hiện trường và ghi chép vụ tai nạn, một đoạn đường cao tốc tạm thời bị phong tỏa.

Tôi choàng khăn ngồi nhìn từng người bị thương được đưa đi. Cứ vậy thôi, dù sao đi nữa tôi cũng chẳng thể ngăn nổi tiệc đính hôn.

Nhưng tôi không sốt ruột, thậm chí còn thấy may mắn khi điện thoại bị hỏng, vì như thế thì không ai liên lạc được với tôi.

Mưa càng lúc càng to, dính lên tóc rồi nương theo tóc chảy xuống mặt. Đứng ở gần chiếc xe chở khách về Phỉ Hải, tôi nghe cảnh sát đọc tên người bị thương của chuyến xe.

Từng cái tên được hô lên.

Tôi cúi đầu, có lẽ vì gió lớn quá nên tôi không nghe thấy tên mình.

Hay là sót mất tên tôi rồi nhỉ?

Tôi ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy dáng hình quen thuộc.

Anh mặc bộ âu phục màu đen cao cấp được đặt may riêng, trên cổ áo đeo một chiếc nơ đỏ thắm, hai hàng chân mày nhíu chặt lại, khi nhìn thấy tôi thì giãn ra; anh thở hổn hển, không quan tâm gì đến xung quanh mà sải bước đến chỗ tôi rồi cúi người bế tôi lên.

Tôi cứng người ngẩng đầu, cằm đụng vào ngực anh, còn anh thì ôm chặt vai tôi, hơi thở của anh phả lên cổ tôi, anh cúi đầu nói: “Em không sao là tốt rồi.”

Bỗng dưng đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

Ở nơi hỗn loạn này, tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: “Là anh ư? Anh trai ơi, là anh đúng không?”

Anh không trả lời mà ôm tôi chặt hơn, sau đó thuận thế đặt tôi xuống. Cho đến khi tôi đứng ở trước mặt anh, nhìn thẳng vào anh, anh mới nắm tay tôi: “Về rồi nói được không?”

Tôi bướng bỉnh đứng yên đó, tay của anh rất ấm, tôi cắm móng tay của mình vào lòng bàn tay anh, nhấn mạnh từng tiếng một: “Ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy một cậu bé, là anh đúng không?”

Anh vẫn không đáp.

“Hồi bé tôi đã xảy ra chuyện gì? Ba mẹ của tôi đâu?” Tôi thấy anh không có chút phản ứng nào thì rất muốn khóc, “Anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tôi đã quên những gì?”

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh lúc này như bị gợn sóng bởi câu hỏi của tôi. Một lúc sau, anh như đã hạ quyết tâm, “Bạch Hi, em tin anh không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh sẽ không làm em tổn thương. Em có tin anh không?” Giọng của anh rất trầm, rất bình tĩnh.

Tôi như bị đầu độc mà gật đầu.

“Anh sẽ cho em biết tất cả.” Anh vẫn nắm chặt tay tôi, “Nhưng trước hết, anh muốn bác sĩ kiểm tra lại cho em.”

“Kiểm tra gì cơ?” Tôi hoài nghi, “Tôi không bị sao hết.”

Anh vòng một tay ra sau tôi, đẩy tôi đi về phía trước, không trả lời câu hỏi của tôi: “Chúng ta về trước đã.”

Anh đưa tôi đến bên kia đường, tài xế mở cửa sau, anh vào xe trước, lúc khom người vào theo thì tôi mới chợt thấy có gì đó không đúng.

Sợi dây được dùng để để cố định bông hoa hồng đỏ rực ở giữa và hai bên kính chiếu hậu khiến tôi giật mình, nhận ra là cái gì không đúng.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đầu như bị bom oanh tạc, “Không phải hôm nay anh đính hôn ư?”

Anh ngồi cạnh tôi, đưa tay tháo nơ ở cổ áo ra, nói như không có chuyện gì: “Ừ.”

“Thế sao anh lại chạy đến đây?” Tôi như bị sét đánh, “Bây giờ về kịp không?”

Anh nghiêng người cài dây an toàn giúp tôi, “Không kịp.”

“Anh điên rồi hả?” Tôi không thể tưởng tượng nổi là trong buổi tiệc đính hôn của Thẩm Khâm Tuyển và Tần Mâu mà nam chính lại đến trễ. Nếu truyền thông biết chuyện này thì mọi chuyện sẽ rùm beng lên mất.

Anh nhắm mắt lại, đôi lông mi dài như dày hơn dưới ánh chiều tà, hành động của anh cho thấy anh không muốn nói tiếp chuyện này. Tôi hoảng hốt, “Thẩm Khâm Tuyển, tôi không hiểu nhầm đúng không?”

Anh vẫn không mở mắt, “Hửm?”

“Anh… Anh chạy tới đây vì sợ tôi xảy ra chuyện gì đúng không?” Tôi cảm thấy mình rất ảo tưởng, nhưng ngoài nguyên nhân này ra thì tôi không biết còn lý do gì.

Anh nghiêng mặt qua phía bên kia, để lại cho tôi một bên má hững hờ.

Tôi đẩy anh, sốt ruột nói: “Vậy tiệc đính hôn của anh thì tính sao đây? Hoãn lại hả?”

“Nếu anh nói anh không đính hôn nữa thì em có chịu bình tĩnh lại và tỏ ra thông cảm không?”

Tôi ngẩn người, anh mở mắt và lặng lẽ nhìn tôi, tựa như tôi mới là vấn đề khó giải quyết của anh. Một lát sau, tôi sực tỉnh, chắc chắn là vì… chuyện này không thành nên anh mới chạy đến đây tìm tôi. Tôi áy náy nhìn anh, nói nhỏ: “Ừ, tôi hiểu rồi. Khi một người đang đau khổ thì rất muốn có nhiều chuyện để làm.”

Anh nhìn tôi mà không nói gì, sau đó ngoảnh mặt đi.

Trên đường về, tôi thấy điện thoại của anh rung liên hồi, sau đó có lẽ vì không chịu được nữa nên anh tắt luôn điện thoại.

“Nói tôi nghe đi, vì sao không đính hôn nữa?” Cuối cùng cũng hỏi được rồi, tôi nghĩ nếu hôm nay tôi chết thì đó là vì tò mò mà chết, chuyện của mình thì không lo mà cứ thích đi nghĩ đến chuyện của người khác, “Không đính hôn thật hả? Thế thì phí công diễn kịch rồi.”

“Vậy em có muốn làm bạn gái của anh thêm lần nữa không?” Anh thản nhiên nhìn tôi, mắt hiện lên ý cười.

Tôi liếc anh: “Tôi không bao giờ… ngu ngốc như thế thêm lần nào nữa.”

Anh cười rồi nhìn ra ngoài xe. Khoảng ba, bốn tiếng đi đường sau đó, tôi không nói gì nữa, còn anh thì có tâm sự nên hai người đều ngầm nhất trí là giữ im lặng, mãi cho đến khi ánh đèn thị thành hiện ra trước mắt, giống như những ngôi sao đang uốn lượn. Tôi bỗng nhiên có dự cảm tại thành phố phồn hoa này, chúng tôi sẽ bị càn quét, không biết sẽ xảy ra những thăng trầm gì, và càng không biết sẽ có kết cục ra sao.