Một Hai Ba Tạm Biệt Hạnh Phúc

Chương 7




Cô cố ý tập múa hơn 16 giờ mỗi ngày, cố ý đoạt giải nhất trong cuộc thi múa quốc tế.

Cô cố ý nói lộ với cánh phóng viên rằng mình là con gái của ông trùm điện tử- Phương Nghị Đạt, cố ý để họ bám theo taxi về tận nhà.

Cô cố ý không thay trang phục biểu diễn, cố ý cầm một bó hoa thật to và chiếc cúp lóng lánh đi xuyên qua bữa tiệc, xuyên qua đám người đông đúc chạy thẳng vào nhà……

Cô muốn dùng cả chuỗi "cố ý" này để làm ba mình khó xử.

Hựu Huyên vừa bước xuống xe thì đèn flash đã liên tục lóe lên- từ xa xa, cô đã nhận ra Lệ Bình trong đám đông- cô cúi đầu chỉnh trang lại chính mình rồi cúi gằm đầu, cố ý vờ như hoảng hốt chạy vào phòng. Cô vừa nhấc chân, cánh phóng viên đã lập tức chạy theo.

Các phóng viên gây sự chú ý của mọi người, Nghị Đạt và Lệ Bình vội vàng chạy ra, Lệ Bình lách qua đám đông, lặng ôm Hựu Huyên giấu vào lòng.

"Không có việc gì, không phải sợ, để anh và chú xử lý đám phóng viên." Lệ Bình vỗ nhẹ lưng cô khẽ thì thầm, sự lo lắng của anh chợt khiến cô hổ thẹn- có lẽ cô thật là mụ phù thủy ác độc.

"Chào ông Phương, ông đang tổ chức tiệc ăn mừng sao? Có phải ông biết trước cô Phương sẽ đoạt giải nhất nên mới mở tiệc hay không?"

Quả nhiên hôm nay có cuộc thi thật- con bé mạnh miệng này- còn dám nói chỉ là thi thử, không biết kiêu ngạo quá sẽ làm mình gặp rắc rối sao? Thiên tài cũng có khi đần độn mà.

Lệ Bình đau lòng, đôi tay ôm cô càng chặt, anh ấn đầu cô vào ngực mình.

"Thưa ông Phương, đối với thắng lợi của con gái, ông có lời gì muốn nói không?"

"Thưa ông Phương, ông có bình luận gì về việc con gái ông được đánh giá là tinh linh trên sân khấu múa, là Lâm Hoài Dân thứ 2 của Đài Loan?"

"Thưa ông Phương, ông sẽ cho phép con gái mình sang Anh phát triển nghiệp múa sao? Hay ông muốn Phương tiểu thư ở lại Đài Loan? Nghe nói đã có rất nhiều tập đoàn muốn tìm Phương tiểu thư làm người đại diện……"

Đèn flash vẫn chớp lóe không ngừng, danh xưng "công chúa bạch tuyết trên sân khấu" giúp Hựu Huyên giành được vinh quang- đáng lẽ ra cô phải vui vẻ lắm- nhưng…… không, cô chỉ cảm nhận được sự quan tâm ấm áp bao phủ mình.

Nếu anh chỉ quan tâm mỗi mình cô thì sao? Nếu vòng tay của anh vĩnh viễn chỉ chào đón cô? Nếu những que kẹo trong túi anh chỉ dành riêng cho cô?

Thật ngọt, tuy cô chưa nếm thử những que kẹo ấy nhưng trong lòng đã thấy ngọt ngào.

Sự tham luyến ngọt ngào quấn quýt lấy Hựu Huyên khiến cô chần chờ- và ở cái tuổi 18 trẻ trung mà bồng bột ấy- cô quyết định dùng mọi cách giành lấy Lệ Bình. Quyết định này chẳng quan hệ gì đến việc báo thù hay oán hận nơi cô mà chỉ đơn thuần muốn hai cái tên "Chu Lệ Bình" và "Phương Hựu Huyên" đứng chung một chỗ.

Cô kề sát Lệ Bình, chỉ kém việc nhảy vào lòng anh. Lệ Bình phát hiện nhưng tưởng cô lạnh, cô sợ, anh không chút nghĩ ngợi bọc lấy cô vào áo khoác của mình, mặc kệ loại động tác này dưới góc máy của phóng viên sẽ trở nên mờ ám thế nào.

Cứ như vậy, một vòm không gian ấm áp bao phủ cả người cô, mặc kệ người ngoài nhìn ngó, cô chỉ chăm chú lắng nghe nhịp tim vững chãi đáng tin cậy của người bên cạnh.

Giờ phút này, cô đã thấy rất thỏa mãn- dù không phát hiện những hành động do cô "cố ý" xếp đặt- làm Hựu Đình đau đớn.

Cô không để ý Lệ Bình làm thế nào để "cắt đuôi" đám phóng viên nhà báo nữa, chờ đến khi cô đã tỉnh táo lại thì mấy chiếc xe "bám đuôi" đã khuất mắt mà bó hoa, chiếc cúp trong tay không biết đã bị ai mang đi.

Lệ Bình nâng cằm cô, cười hì hì như đã tóm được bím tóc cô (~bắt được nhược điểm), đắc ý vô cùng.

"Bị đám "cá mập" kia làm sợ rồi? Thế ra Phương Hựu Huyên cũng không phải nữ siêu nhân không sợ trời, không sợ đất sao?" Anh trêu cô.

Sai, bầy cá mập kia đều do cô đưa tới để đoạt lấy sự chú ý của mọi người dành cho Phương Hựu Đình và cũng để cha cô bị mất mặt, chẳng qua…… khi bị ôm vào vòng tay ấm áp kia thì cô đã quên thưởng thức sự xấu hổ của cha mình khi ông chống chế giải thích khi mình đã xem nhẹ cô mà chỉ quan tâm đứa con gái kia như thế nào, dù sao thì với hầu hết các gia đình, cuộc thi lớn cấp thế giới quan trọng hơn tiệc sinh nhật 18 tuổi trăm ngàn lần.

Điều đó, không quan trọng, chỉ cần được tựa vào lòng anh, chuyện gì cũng trở thành không quan trọng.

"Anh không cảm thấy biểu hiện của em trước mặt cánh truyền thông thiếu quý phái, làm mất mặt tiểu thư của Phương gia sao?" Cô không phản bác điều anh nói mà lảng sang chuyện khác.

Lệ Bình bật cười, thường thường những lúc như thế này thì các cô bé sẽ bị dọa khóc chứ không lo lắng mình thiếu quý phái như cô đâu- ai nói cô không kiêu ngạo chứ? Đây mới chính là Phương Hựu Huyên mà anh biết.

"Em để ý mặt mũi thế sao?" Anh cúi đầu, kề sát người cô.

Nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, Hựu Huyên chợt phát hiện Hựu Đình đang nhìn bọn họ chằm chằm. Cố gắng tỏ ra như mình đang tuyên bố quyền sở hữu anh, cô kiễng chân, thì thầm bên tai anh: "Nói thật…… Em không để ý cho lắm."

"Vậy sao? Vậy em còn lo lắng cái gì?" Anh thân mật gõ nhẹ ngón tay lên trán cô.

Bọn họ thân thiết làm Hựu Đình mếu máo muốn khóc, Hựu Huyên thấy vậy lại vui vẻ muốn nhảy múa ăn mừng.

"Hựu Huyên." Nghị Đạt cắt ngang cuộc nói chuyện giữa bọn họ, Hựu Huyên quay đầu nhìn ông không nói một lời. "Chúc mừng con đoạt giải nhất."

Ông hối hận không đi cổ vũ cho Hựu Huyên, hối hận khiến con gái vì lòng kiêu hãnh của mình mà phải nói dối. Cuộc thi lớn như vậy…… chắc gia đình của tất cả các thí sinh đều đến xem.

"Cám ơn." Cô nói thật khách khí mà cũng rất xa cách, như thể đang nói với người lạ.

"Thực xin lỗi, ba nên đến xem con thi đấu mới đúng."

"Không sao cả." Không sao, dù gì cô đã đoạt giải, hơn nữa còn chiếm được một vòng tay vững chãi, đối với cô, những thứ này đã rất đáng giá rồi.

"Ba biết con rất có tài khiêu vũ, nếu con muốn theo nghề thì ba sẽ ủng hộ con hết mình."

Sai rồi, cô không có tài khiêu vũ gì- chỉ có niềm kiêu hãnh, không chịu thua và sự phẫn nộ- thành công hôm nay không phải do trời cho mà vì sự tức giận với Phương Hựu Đình mới có.

"Ba muốn nói chuyện ngay lúc này?" Cô hờ hững hỏi.

Đã có rất nhiều người hỏi cô muốn đi Anh hay không nhưng cô thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đó vào lúc này.

Nghị Đạt nhìn đám đông vây quanh họ, lắc đầu, ông quá nóng vội rồi. "Không, chúng ta nói chuyện này sau đi."

Ông dẫn Hựu Huyên đi giới thiệu với mọi người "Xin giới thiệu với mọi người đây là con gái lớn của tôi, Phương Hựu Huyên, chắc mọi người đã nghe được các phóng viên truyền thông phỏng vấn con bé và biết Hựu Huyên đoạt giải nhất cuộc thi rồi. Từ nhỏ Hựu Huyên đã rất thích múa, những bữa tiệc lúc trước con bé rất ít tham dự cũng là vì mãi mê luyện vũ, nhân dịp này mọi người cùng gặp cho biết mặt con bé đi thôi."

Thấy ba bình thản giới thiệu mình, Hựu Huyên đoán chắc đám phóng viên kia cũng không làm khó được ông. Cũng đúng thôi, cô đánh giá ông quá thấp, một người hô gió gọi mưa trên thương trường như ông sao có thể bị một vài tên phóng viên làm khó được.

"Ông Phương có cô con gái xinh đẹp như vậy mà cứ giấu mãi! Nói! Ông định âm mưu gì hả?" Một ông chú lớn tuổi hỏi đùa.

"Còn phải hỏi sao, nhà có con gái mới lớn mà, chắc chắn ông Phương phải phòng người xấu ngăm nghe ngắm nghía chứ."

"Không sai, nếu tôi có một cô con gái xinh đẹp như vậy thì cũng phải nhốt con bé trong nhà, không cho gặp người lạ, dù sao thế giới bên ngoài quá nguy hiểm mà."

"Ông Phương này, Hựu Huyên phải làm ngôi sao mới đúng, dù thi phong cách hay dung mạo cô bé đều có thể giành hạng nhất cả."

"Nói vớ vẩn cái gì, Phương tiểu thư còn cần làm nghệ sĩ sao? Chỉ có con cái nhà nghèo mới phải làm nghề đó."

"Cũng đúng, cũng đúng, tại tôi chưa nghĩ tới điều đó."

Mọi người- anh một câu, tôi một câu, bàn tán chuyện Hựu Huyên mà đem nhân vật chính của buổi tiệc quên tận đẩu đâu.

Một vị phu nhân mặc áo hiệu Chanel kéo tay Hựu Huyên hỏi: "Hựu Huyên tiểu thư này, năm nay cô mấy tuổi? Có bạn trai chưa?"

Nếu là lúc trước, chắc chắn Hựu Huyên đã mặt lạnh xoay người sang nơi khác, chẳng buồn nể mặt người khác- nhưng hôm nay…… cô không muốn làm vậy, thế nên chỉ ngoan ngoãn đứng đó cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân.

"Con 18 tuổi, về phần bạn trai……" Cô nắm tay Lệ Bình, không nói tiếp mà để mọi người ngầm hiểu.

"18 tuổi sao? Vậy không phải cùng tuổi với Hựu Đình? Hơn nữa không phải Lệ Bình với Hựu Đình……" Nửa câu sau bà ta không nói tiếp mà ngại ngùng nhìn nhìn Hựu Huyên với Nghị Đạt.

Cúi đầu, không để mọi người nhìn rõ vẻ mặt của mình, Hựu Huyên nhướng nhướng mày, chờ xem ngài Phương Nghị Đạt vĩ đại sẽ nói thế nào?

"Đã đói bụng chưa? Anh dẫn em vào trong ăn." Lệ Bình nhíu mày, không muốn để Hựu Huyên nghe tiếp mà kéo tay cô vào nhà.

"Dì kia còn định nói gì vậy?" Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi Lệ Bình.

"Dì nào cơ?" Anh giả ngốc.

"Muốn em nhắc? Cũng được." Cô hắng giọng, bắt chước giọng của người lúc nãy "18 tuổi sao? Vậy không phải cùng tuổi với Hựu Đình? Hơn nữa không phải Lệ Bình với Hựu Đình…… Nói đi, tiếp theo là cái gì?"

Biết rõ còn cố hỏi, bởi vì mục đích của cô chỉ có một là — xác định.

Cô muốn xác định tình cảm của anh với Hựu Đình và tình cảm của Phương Hựu Đình với anh có giống nhau hay không.

"Người khác nói sao em lại hỏi anh." Anh biết vị phu nhân lúc nãy định nói gì nhưng cũng không tính trả lời cô.

Anh biết Hựu Đình còn quá nhỏ, nhỏ đến mức không phân biệt được tình yêu và tình thân có gì khác nhau, cho nên cô bé có chút mơ mộng viễn vông cũng chẳng có gì lạ; còn người lớn trong nhà thì suy nghĩ quá sâu xa lại cứ chiều cô bé, mãi rồi tưởng thật.

Anh không phản đối là vì không muốn tranh cãi với người lớn chứ chẳng phải đồng ý gì.

"Ý anh là muốn em hỏi thẳng dì ấy?"

"Cũng được chứ sao, nếu em chịu nghe một đống lời ngon tiếng ngọt khách sáo qua lại."

Lệ Bình nói đúng, quả thực cô không đủ kiên nhẫn nghe, huống chi mục đích đã đạt tới, chẳng cần lại đóng vai bé ngoan trước mặt mọi người nữa mà làm gì.

"Hỏi lại 1 lần, em đói bụng chưa?"

"Đâu chỉ đói, là vừa mệt vừa đói, vì phải thi nên em bỏ cả bữa sáng lẫn cơm trưa."

Hựu Huyên trề môi thổi mớ tóc mái rủ xuống mặt để anh nhìn thấy vết sẹo trên mặt mình- anh còn nhớ rõ, khi đó cô mới 6 tuổi, 1 bên thái dương bị dán băng gạc, lúc anh giúp cô đắp thuốc thì dù có đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô vẫn ngậm chặt miệng như trai ngậm chặt vỏ, không chịu kêu rên tiếng nào.

"Em……" Anh trừng mắt nhìn cô những giọng nói đầy sủng nịch."Lỡ đổ bệnh làm sao bây giờ?"

"Chịu thôi, ai tham gia thi đấu mà chẳng vậy."

"Biết rồi, em lên lầu tắm rửa trước đi, anh dọn cơm cho em." Anh xoa đầu cô, không nhịn được vươn tay vuốt ve vết sẹo lâu năm kia.

"Lấy cho em 1 cái bánh, ta muốn cái nào nhiều bơ ấy." Cô nắm tay anh kéo xuống.

"Em nghĩ quán quân cũng có quyền khao thưởng chính mình."

Cô biết nói đùa rồi sao? Lệ Bình ôn ôn nhu nhu bật cười.

Hựu Huyên nhìn anh cười mà ngơ ngác, từ trước đến giờ cô vẫn biết anh rất dịu dàng nhưng chưa biết nụ cười của anh lại cuốn hút đến thế.

"Nhìn cái gì? Anh đẹp trai đến vậy sao?" Anh vuốt ve đôi má gầy gò của cô.

Cô nhún vai.

"Về phòng đi, anh đem lên ngay."

"Được."

Cô gật đầu, lúc xoay người mới phát hiện Hựu Đình đang trốn đằng sau giàn hoa, thế là công khai chủ quyền lần 2, cô tươi cười chạy đến cạnh Lệ Bình, kiễng chân ghé vào bên tai anh nói:"Nhớ đó, em muốn cái bánh có thật nhiều thật nhiều bơ."

"Biết… nhanh đi tắm đi." Lệ Bình bật cười.

Anh không biết chuyện gì khiến Hựu Huyên thôi đề phòng, thậm chí còn thân thiết hơn rất nhiều- nhưng nghĩ dù gì cũng là chuyện tốt- có lẽ cô đang muốn hòa bình với thế giới.

Bưng mâm, mỗi món ăn anh đều lấy một chút vì biết Hựu Huyên là 1 cô bé rất hay kén chọn mà cái bụng còn nhỏ hơn cả chim sẻ- dù nói là vừa mệt vừa đói nhưng cũng đừng chờ mong cô ăn quá nhiều.

Hựu Huyên đi rồi, Hựu Đình chần chờ 1 lúc mới chậm chạp đến bên Lệ Bình, bộ dáng thật đáng thương cắn cắn môi nhìn anh.

"Anh Lệ Bình……"

Lệ Bình xoay người, nhìn Hựu Đình muốn nói lại thôi, đặt mâm xuống bàn, anh vỗ vỗ vai cô. Hựu Đình không đẹp như Hựu Huyên nhưng cũng rất xinh, dễ khiến người thích.

"Làm sao vậy, không vui?"

"Đúng, không vui." Hựu Đình lắc đầu nguầy nguậy, cô không giấu Lệ Bình chuyện gì bao giờ.

"Tại sao?" Anh hơi khom người hỏi cô.

"Uất ức."

"Em là nhân vật chính của ngày hôm nay mà, ai dám làm em uất ức?"

Cô há miệng muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào, suốt nửa ngày, cô mới ấp úng nói: " Anh Lệ Bình, anh thích chị em sao?"

"Thích." Anh nói không chút do dự.

Hựu Đình chỉ nhỏ hơn Hựu Huyên nửa tuổi nhưng 2 người lại khác nhau 1 trời 1 vực, Hựu Huyên là 1 bà cụ non, làm việc hay nói chuyện gì cũng rất chín chắn, mà Hựu Đình lại là cô bé không chịu lớn, ngây thơ, thiện lương, không biết suy tính sâu xa.

"Sao anh thích chị ấy? Tính chị ấy không tốt…"

Cô không muốn nói xấu chị nhưng…… cô thực sự không thích Lệ Bình ca ca ôm chị, không thích 2 người đứng gần như vậy, lại càng không thích chị ấy cười với Lệ Bình.

"Chị em rất khổ, Hựu Đình nên thông cảm với chị ấy."

"Chị ghét mọi người, dù ba mẹ có tốt với chị thế nào thì chị ấy cũng không để ý ai."

Ai da, cô đang nói cái gì vậy? Cô không muốn nói xấu chị mà, cô chỉ muốn nói cho anh Lệ Bình biết, rất khó sống chung với chị ấy, cách chị xa một chút thì hay hơn.

"Không phải em ấy cố ý đâu, nếu Hựu Đình cũng gặp phải những chuyện như Hựu Huyên đã gặp thì không chừng em còn kỳ quặc hơn kia."

"Em biết nhưng…… nhưng anh Lệ Bình …… Ai da, em không nói ý đó." Chỉ có 1 câu lăn nhưng mãi vẫn không nói rõ ràng được, cô chán ghét chính mình.

"Vậy Hựu Đình muốn nói gì?" Lệ Bình bật cười hỏi.

"Em muốn nói, muốn nói……" Cô cúi đầu cả buổi mới nói:"Anh Lệ Bình, anh đừng thích chị ấy nhiều hơn thích em được không?"

Lệ Bình nghe hiểu rồi, thì ra là ghen, cô công chúa may mắn này quen được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, chắc do vừa rồi mọi người khen Hựu Huyên nên khiến cô khó chịu thôi.

"Biết rồi, anh vẫn sẽ thương Hựu Đình như lúc trước, được chưa?"

"Vâng." Cô gật đầu lia lịa.

"Được rồi, ra khiêu vũ đi, rất nhiều người muốn mời công chúa của chúng ta nhảy kìa."

"Em chỉ muốn khiêu vũ với Lệ Bình ca ca thôi."

"Không được, hôm nay em là nhân vật chính mà, phải công bằng với mọi người chứ, mau đi thôi." Anh thúc giục.

Hựu Đình chu chu môi nói:"Được rồi, nhưng Lệ Bình ca ca phải chờ em nha, không được bỏ về trước đâu."

"Biết mà, anh sẽ chờ ở đây." Anh đưa 1 bàn tay lên thề.

"Anh hứa rồi đó nha."

Trước khi đi, Hựu Đình quay lại nhìn Lệ Bình, không biết vì sao, tuy Lệ Bình ca ca đã cam đoan nhưng lòng cô vẫn thấy lo lắng nặng nề.

Lệ Bình không biết cô lo lắng gì, cũng không chú ý cô bé ngày nào giờ đã lớn, biết ôm ấp nỗi niềm riêng, anh chỉ vội vàng tìm một phần bánh nhiều bơ nhất để đút cái miệng kén chọn của ai kia.