Một Hồi Mộng

Chương 105: Một nồi cháo nữa canh giờ




Sau chiến thắng của Dương Tiếu Dung thì đáng lý ra sẽ có màng bốc thăm như thường lệ nhưng bởi vì mỗi hàng đệ tử chỉ còn lại hai người nên màng bốc thăm đã không diễn ra bên cạnh đó mỗi đệ tử sẽ có nữa canh giờ để điều tức cũng như làm cho mình có trạng thái tốt nhất để bước vào trận đấu cuối cùng mà thật ra nữa canh giờ này cũng chỉ dành cho những người vừa thắng trận đấu trước đó mà thôi.

Đối với những người như Vũ Tiểu Vũ thì không cần nữa canh giờ để đều tức này cho nên hắn đã bị Mạnh Lệ Nương bắt cóc ra một chỗ không người để nói chuyện, tuy nói là để nói chuyện nhưng từ lúc ra đây đến giờ Mạnh Lệ Nương chỉ nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Vũ làm cho hắn cảm thấy rất mất tự nhiên, qua một lúc thì đột nhiên nàng lên tiếng hỏi, giọng nói dường như ai oán vậy:

“Tiểu Vũ! Ngươi nói thử xem vì cái gì ngươi lúc nào cũng thích đối nghịch với ta như vậy?”

Vũ Tiểu Vũ vừa nghe Mạnh Lệ Nương hỏi liền có chút sửng sốt, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên, hỏi lại:

“Nương Tử! Ta khi nào lại đối nghịch cùng nàng chứ? Ta thương nào còn không kịp ấy chứ! ”

“Ta không thấy ngươi thương ta chỗ nào cả, ngoại trừ việc xấu ngươi hăng hái ra thì tất cả mọi chuyện ngươi đều chống đối ta! Từ việc ta bảo ngươi quên ta đi cho đến việc tham dự Đại Hội Thường Niên, ngươi đều không chịu làm theo ý nguyện của ta! Những chuyện này đối với ngươi đâu có khó khăn gì? Tại sao ngươi không làm, nó có lợi cho ngươi mà?”

Mạnh Lệ Nương nghe hắn gọi mình là bằng cái tên thân mật cũng chẳng buồn để ý, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn nói, nàng dường như muốn xem thử hắn sẽ trả lời nàng thế nào và phản ứng của hắn ra sao.

Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói vậy liền lâm vào trầm tư, hắn quay người đưa mắt nhìn về phía những đám mây đang bay lững lờ trước mặt, hắn không biết phải trả lời câu hỏi của Mạnh Lệ Nương như thế nào cho phải, thật tình mà nói hắn không có một chút tình cảm nào với này cả, tất cả những gì hắn làm chính là trách nhiệm của một người nam nhân mà thôi, chỉ là hắn tránh không được bao lâu thì trong mắt hắn lại hiện lên hình bóng của Mạnh Lệ Nương.

Đối với hành động của nàng, Vũ Tiểu Vũ có chút bắt đắc dĩ, hắn thở dài nói:

“Vấn đề kia không phải ta đã nói qua với nàng rồi sao? Muốn ta quên đi là đều không thể, ta tuy không phải là một kẻ chung thủy nhưng cũng không phải là hạng người vô tình, ta có thể đối với địch nhân của mình không một chút nhân từ nào nhưng đối mặt với ngườii thân của mình thì ta không thể nào làm như thế được!”

“Người Thân!” Mạnh Lệ Nương vừa nghe hắn nói đến hai chữ này liền cảm thấy trong lòng có một cỗ ấm ấp không tên, nội tâm tĩnh lặng từ trước đến nay bắt đầu có chút gợn sóng, trong đâu lại vang lên câu hỏi “ Nói như vậy kể từ lúc đó hắn đã xem mình là ngươi thân của hắn sao? Đây là cảm giác hạnh phúc mà trước giờ mình hằng ao ướt hay sao...?”

Vũ Tiểu Vũ thấy Mạnh Lệ Nương không có phản ứng gì chỉ lặng im nhìn mình liền nói tiếp:

“ Còn Đại Hội Thường Niên không phải ta đã làm theo lời của nàng rồi sao? Có những chuyện ta không thể không nằm ở thế đối nghịch với nàng được?”

Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói vậy liền hừ lạnh nói:

“ Hừ..! Ngươi có cảm thấy mình nói quá mâu thuẫn hay không..? Mới một giây trước ngươi còn nói ta là người thân của ngươi nhưng ngay sao đó ngươi dường như muốn xem ta là kẻ địch còn có nếu như không phải ta...cái...kia với ngươi thì ngươi nào có lòng tốt mà nghe theo ta sắp đặt như vậy à!” Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói như vậy thì một chút gợn song trong lòng mất sạch, cái gì mà không thể không nằm ở thế đối nghịch tất cả đều là vì hắn không xem nàng là cái gì của hắn mà thôi.

“Nương Tử..! Nàng nói gì vậy ta làm sao lại coi nàng là kẻ địch chứ..! Chúng ta đã như vậy rồi nàng còn không tin tưởng ta sao..?”

“Đã như vậy? Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như vậy à, ức hiếp một cô gái yếu đuối như ta thì ngươi hảnh diện lắm sao?”

“Ặc..!” Vũ Tiểu Vũ lúc này không khỏi cảm thán trong lòng “Haiz! Như nào là ức hiếp, với tu vi của ngươi bây giờ ai dám làm gì ngươi chứ, họ thấy ngươi tránh còn không kịp à!” Đương nhiên những lời chân thật này hắn cũng chỉ để trong lòng mà thôi nào có dám nói ra, dù có cho hắn gan to bằng trời thì những lời như vậy hắn cũng không dám nói ra ở trước mặt Mạnh Lệ Nương, hậu quả sẽ khó lường.

Sau khi suy nghĩ một lúc hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt nhìn về phía Mạnh Lệ Nương rất chăm chú, hỏi:

“Nương Tử! Nàng biết gì không?”

“Chuyện gì?” Mạnh Lệ Nương có chút ngơ ngác đáp lại một cách máy móc,

“Ta vừa phát hiện ra một sự thật, hai người chúng ta chỉ có chung tiếng nói khi ở trên giường mà thôi”

Mạnh Lệ Nương vừa nghe hắn nói vậy liền có ngẩn ngơ một lúc và ngay sau đó thì khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, nàng lao đến dùng đôi tay nhỏ bé của mình không ngừng đánh lên ngực của Vũ Tiểu Vũ, miệng cũng liên tục mắng chửi:

“Lưu Manh! Cái đồ Lưu Manh thối tha nhà ngươi!…..Lưu Manh…”

Tuy mắng gã là Lưu Manh nhưng Mạnh Lệ Nương chẳng dùng một tí lực nào lên nắm của mình nên Vũ Tiểu Vũ chẳng bị gì cả, hắn để mặc cho nàng đánh một lúc rồi mới dùng đôi tay của mình nắm lấy đôi tay bé nhỏ của nàng, tuy nàng có vung vẫy đôi chút nhưng khi Vũ Tiểu Vũ cuối sát khuôn mặt của mình đối diện với nàng thì tất cả mọi động tác đều dừng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt của bọn họ sát đến nỗi chóp mũi đã chạm vào nhau và nàng còn cảm nhận được hơi thở nóng ấm phát ra từ mũi của hắn.

Với tình huống diễn ra như thế này thì một người âm hiểu phong tình đương nhiên phải biết mình nên làm gì và Vũ Tiểu Vũ cũng không ngoại lệ, hắn dùng hai cánh môi của mình áp lên hai cách môi hồng của Mạnh Lệ Nương. Đầu lưỡi của hắn cũng nhanh chóng xuyên qua những chiếc răng xinh xắn và chạm vào đầu lưỡi của Mạnh Lệ Nương.

Lúc này hai mắt của nàng mở to, ánh mắt có chút ngấy ngốc nhìn Vũ Tiểu Vũ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra mới một phút trước hai người còn nói chuyện thế mà bây giờ đã thành ra thế này, đến khi hai chiến lưỡi quấn quýt bên nhau như hình với bóng thì Mạnh Lệ Nương mới lấy lại tinh thần mà hôn đáp trả, biến mình từ thế bị động thành thế chủ động.

Đôi tay của Vũ Tiểu Vũ như một thói quen vòng ra đằng sau lưng của Mạnh Lệ Nương nhưng lần này nó không đặt lên bờ mông săn chắc mà là chiếc eo nhỏ bé của nàng, hắn ôm thật chặt nàng vào lòng, chặt đến nỗi Mạnh Lệ Nương cảm thấy mình hít thở không thông.

Đôi tay được buông lỏng không biết để đâu của Mạnh Lệ Nương cũng nhanh chóng đặt lên tấm lưng săn chắc của Vũ Tiểu Vũ mà vuốt ve, hai người hôn nhau say đắm mặc cho thời gian đang dần trôi.

Không biết trãi qua bao lâu thì bờ môi của Vũ Tiểu Vũ mới lưu luyến rời khỏi đôi môi ướt át đỏ mộng của Mạnh Lệ Nương, lúc này hắn lại nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên ghé người thì thầm bên tai nàng:

“Ta biết nàng muốn hỏi gì? Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc đến một thời điểm nào đó thích hợp thì ta sẽ giải thích cho nàng tất cả! Ta đi trước đây cũng sắp đến giờ thi đấu rồi!”

Vũ Tiểu Vũ vừa dứt lời liền buông Mạnh Lệ Nương đang có thần tình đê mê do nụ hôn lãng mạng ban nãy rồi rời đi, đến khi hắn khuất bóng thì Mạnh Lệ Nương mới tỉnh lại mà dậm chân giận dõi nói:

“Ngươi..Ngươi đúng là Lưu Manh mà, chỉ biết khi dễ ta thôi…Ngươi chờ đó tên Khốn Kiếp!”

Sau khi mắng chửi một hồi Mạnh Lệ Nương mới thở dài lẩm bẩm bỏ đi:

“Chết tiệt! Lại dùng cách này để đánh lạc hướng mình…!”

Sở dĩ hôm này nàng gọi hắn ra đây cũng không ngoài mục đích muốn biết vì sao hắn phải ẩn dấu tu vi, việc này không có lợi cho sự phát triển sau này của hắn, nếu như hắn không che dấu thì đã lọt vào diện bồi dưỡng trọng điểm của Thái Sơ Tông, càng suy nghĩ nàng lại càng khó hiểu, cảm giác bức rức trong lòng lại càng ngày càng tăng.

Thật ra đây cũng là tâm lý chung của tất cả nữ nhân, một khi họ đã tò mò một chuyện gì đó thì phải tìm hiểu cho bằng được. Nhất là chuyện này lại phát sinh trên người tình lang của mình thì các nàng lại càng muốn biết hơn bao giờ hết.

Có thể nói lúc này các nàng không hề có sự kiên nhẫn chờ đợi tình lang của mình giải bài mà tìm mọi cách để biết sự thật cho nên Mạnh Lệ Nương cũng không là ngoại lệ. Bước đầu tiên nàng chính là muốn hỏi Vũ Tiểu Vũ để xem hắn trả lời như thế nào, nếu như hắn không cho nàng một đáp án hài lòng thì này sẽ triển khai bước tiếp theo.

“Có lẽ mình nên đến Phượng Vũ Thành một chuyến, biết đâu bất ngờ!”

….

Ngay khi Vũ Tiểu Vũ trở lại quảng trường trước Đại Điện Thái Sơ Tông thì thời gian nữa canh giờ điều tức nghĩ ngơi cũng kết thúc, Vũ Tiểu Vũ không khỏi có chút cảm thán trong lòng “ Haiz! Thời gian trôi qua nhanh thiệt, mới nấu một nồi cháo thôi đã hết nữa canh giờ!!”.

Mặc cho Vũ Tiểu Vũ cảm thán, lúc này ba vị giám thí ở ba lôi đài Bắc, Tây Nam, Đông Nam lần lượt trở lại lôi đài và sướng lên những cái tên:

“Vũ Tiểu Vũ, Tường Vi Tùng Lâm”

“Phan Văn Tú, Hoàng Lê Vi”

“Dương Tiếu Dung, Hoa Tiếu Lâm”

Sáu người Vũ Tiểu Vũ lần lượt tiến lên lôi đài, sau khi bọn họ chào hỏi ba vị giám thí liền ra hiệu cho phép trận đấu bắt đầu.

Tiếng kẽng vừa vang lên Phan Văn Tú ở lôi đài phía Tây Nam liền nhanh chóng ra chiêu phủ đầu Hoàng Lê Vi:

“Dưỡng Đằng Thuật! Thức thứ nhất Mộc Đằng Vân Vũ!”

Lúc này những sợ dây leo nhanh chóng xuyên qua mặt đất tấn công về phía Hoàng Lê Vi với ý đồ khóa chặt tay chân của nàng, Hoàng Lê Vi cũng nhanh chóng chứng minh cho mọi người thấy nàng có mặt ở đây cũng không phải chỉ là do may mắn mà đó là bởi vì nàng còn có thực lực hơn hẳng những kẻ khác.

Thanh kiếm trong tay liên tục ngăn cản những sợi dây leo màu xanh lục, nàng di chuyển một cách ung dung giữa rừng dây leo, mỗi một đường kiếm chém ra là một sợi dây leo bị chặt dứt.

Tuy Phan Văn Tú ra tay bất ngờ muốn tiên phát chế nhân nhưng Hoàng Lê Vi cũng không phải là đèn cạn dầu, từ hành động ung dung giữa rừng dây leo đã cho thấy kế hoạch đánh phủ đầu của Phan Văn Tú đã thất bại từ bước đầu tiên rồi.

Có lẽ vì những trận đấu trước đó nên Phan Văn Tú không thể nào ra đòn một cách hiệu quả nhất nên mới tạo nên tình huống như vậy, nếu như là trước đó vài trận thì có lẽ một chiêu này đã có thể chế địch rồi cũng nên.

Hoàng Lê Vi sau khi ung dung đi lại trong rừng Mộc Đằng bất ngờ phản kích, những đường kiếm bây giờ không còn là những đường kiếm đơn thuần nữa mà là những đường Hỏa Diễm, mỗi một đường kiếm chém ra đều là một đường Diễm Hỏa đỏ rực.

Những sợ Mộc Đằng nhanh chóng bị Hỏa Diễm này thiêu ruội, tốc độ thiêu ruội còn nhanh hơn tốc độ hồi sinh của bọn chúng nên rừng Mộc Đằng nhanh chóng bị thu hẹp diện tích.

Phía bên kia, khuôn mặt của Phan Văn Tú đã lấm tấm những mồ hồi nhưng biểu hiện của hắn hoàn toàn không phải như vậy, khóe môi của hắn vẫn nhếch lên cười khẩy, ánh mắt nhìn Hoàng Lê Vi tựa như nhìn một con cá đang cố dẫy dụa thoát khỏi cái chết vậy.

“Dưỡng Đằng Thuật! Thức Thứ hai Mộc Đằng Bá Vương Thương!”

Hắn vừa dứt lời thì từ dưới mặt đấu những sợ Mộc Đằng màu xám mang hình dáng của một cây trường thương liên tục xuyên phá mặt đất mà chui lên tạo thành những lỗ thủng tấn công về phía Hoàng Lê Vi.

Lúc này những đường kiếm mang hình dáng Hỏa Diễm của Hoảng Lê Vi đã không còn đốt cháy được những sợ Mộc Đằng này nữa, những âm thanh leng keng tựa như hai binh khí chạm vào nhau vang lên. Hoàng Lê Vi sau một lượt chống đỡ liền bị một hai Mộc Đằng Thương xuyên thủng ở bả vai và trên đùi ngọc, máu tươi tuông ra ướt hết cả y phục xinh đẹp của nàng, nhìn tình trạng của nàng như vậy ai cũng lắc đầu thở dài nghĩ đến cái kết dành cho nàng…