Một Mình Yêu Anh

Chương 1-2




Các bà mẹ mối mai đều nhất

loạt cao hứng – công tử Colin Bridgerton đã trở về từ Hy Lạp!


Cho những độc giả đáng

mến (và vô tri) vừa mới đến thành phố năm nay, Mr. Bridgerton là người thứ ba

trong chuỗi tám người con thần thoại của dòng họ Bridgerton (vì vậy mà chàng tên

là Colin, bắt đầu với chữ C; sau Anthony và Benedict, và trước Daphne, Eloise,

Francesca, Gregory, và Hyacinth.)


Mặc dù tam công tử

Bridgerton không có tước vị và chắc sẽ không bao giờ có (chàng đứng thứ bảy

trong những người thừa kế chức tử tước Bridgerton, sau hai con trai của vị tử

tước đương thời, anh trai Benedict, và ba người con trai), chàng vẫn là một

trong những con mồi sáng giá của mùa này, bởi gia tài, khuôn mặt, vóc dáng, và

hơn hết là, mỵ lực.


Tuy nhiên, thật khó

đoán được chàng có chịu khuất phục hôn nhân vào mùa này hay không; chàng chắc

chắn đã quá tuổi kết hôn (ba mươi ba), nhưng chưa bao giờ lộ sự quan tâm mật

thiết với tiểu thơ danh giá nào, và vấn đề càng phức tạp hơn khi chàng có một

thói quen kinh khủng là rời Luân Đôn trong tích tắc, đi tìm một nơi kỳ thú nào

đó.


“Con xem này!” Portia Featherington hét. “Colin Bridgerton

đã về!”

Penelope ngừng khâu vá và ngước lên. Mẹ cô đang nắm chặt tờ

báo Lady Whistledown’s Society Papers

mới nhất theo cách mà Penelope đang nắm, nói không ngoa, một sợi dây thừng khi

đang bị treo lơ lửng trên một tòa nhà cao. “Con biết,” cô khẽ nói.

Portia cau mặt. Bà ghét nhất khi có người – bất cứ ai – biết

tin đồn trước bà. “Làm sao mà con đọc tờ Whistledown

trước mẹ được? Mẹ đã dặn Briarly để nó cho mẹ và không cho ai đụng …”

“Con đâu có đọc tờ Whistledown,”

Penelope ngắt lời, trước khi mẹ cô khiển trách người quản gia tội nghiệp.

“Felicity nói với con. Vào trưa hôm qua. Hyacinth Bridgerton bảo nó.”

“Em con hay đến nhà Bridgerton chơi nhỉ.”

“Con cũng vậy mà,” Penelope nói, không biết mẹ muốn ám chỉ

gì.

Portia vỗ ngón tay lên má, thói quen của bà khi đang âm mưu

điều nào đó. “Colin Bridgerton đã đến tuổi phải lấy vợ rồi.”

Penelope chớp chớp trước khi trố mắt ra. “Colin Bridgerton

sẽ không lấy Felicity!”

Portia nhún vai. “Nhiều chuyện lạ hơn đã xảy ra.”

“Con chưa từng thấy,” Penelope khẽ nói.

“Anthony Bridgerton cưới cái cô Kate Sheffield, và cô ta còn

kém hơn con.”

Điều đó không chính xác lắm; Penelope nghĩ là hai người họ

cùng hạng với nhau trên bậc thang xã hội. Nhưng nói với mẹ điều này không có ý nghĩa

gì, bà có lẽ đang nghĩ rằng bà đã khen cô con gái thứ ba khi nói nó không phải

là cô gái kém nhất mùa đó.

Penelope thấy môi mình mím chặt lại. Những lời “khen” của mẹ

cô thường đau hơn cả ong chích.

“Đừng cho là mẹ chê con,” Portia nói, đột ngột tỏ vẻ quan

tâm. “Sự thật thì mẹ mừng vì con sống độc thân. Trừ các con ra, mẹ chỉ có một

mình trên đời, và biết rằng một trong các con sẽ chăm sóc cho mẹ trong lúc tuổi

già sức yếu là một sự an ủi lớn cho mẹ.”

Hình ảnh về tương lai hiện ra trước mắt Penelope – tương lai

như mẹ mô tả – và cô đột ngột muốn chạy ra đường và cưới ngay gã chùi bồ hóng

ngoài ngõ. Cô từ lâu đã quyết sống độc thân suốt đời, nhưng luôn tưởng tượng sẽ

sống trong một ngôi nhà nhỏ của riêng mình trên thảo nguyên. Hay là một căn nhà

ấm cúng gần biển.

Nhưng gần đây trong các buổi trò chuyện Portia lại hay chêm

vài gợi ý về tương lai ở tuổi xế chiều, và nhắn nhe bà đã may mắn thế nào khi

có Penelope chăm sóc. Không cần biết cả Prudence và Philippa đều kết hôn với hai

quý ông giàu có và sở hữu quĩ to lớn đủ để săn sóc cho mọi tiện nghi của mẹ.

Hay là chính bà Portia cũng có tài sản của riêng mình; khi gia đình bà đặt tiền

hồi môn, họ đã để một phần tư số đó là tài khoản cá nhân cho bà.

Không, khi Portia nói về việc được “chăm sóc,” bà không có ý

nói về tiền bạc. Cái Portia muốn là một nô lệ.

Penelope thở dài. Trong tâm trí mình, cô đang nghiêm khắc

với mẹ thái quá. Cô thường làm thế. Mẹ rất yêu mến cô. Cô biết bà yêu cô. Và cô

yêu mẹ mình.

Chỉ là đôi khi cô không ưa

mẹ nhiều.

Hi vọng điều đó không làm cô thành một người xấu. Nhưng thật

đó, mẹ có thể làm người con tốt nhất, kiên nhẫn nhất nổi giận, và Penelope phải

là người đầu tiên thú nhận rằng, mình là người có lúc rất chua cay.

“Sao con lại nghĩ Colin sẽ không lấy Felicity?” Portia hỏi.

Penelope giật mình nhìn lên. Cô tưởng họ đã bàn việc đó xong

rồi. Đáng lẽ cô phải biết. Mẹ là người rất dai dẳng. “À,” cô chầm chậm nói, “để

xem nào, con bé trẻ hơn ảnh mười hai tuổi.”

“Pfft,” Portia đáp, tay vẫy vẫy xua đi. “Điều đó có là gì,

và con biết mà.”

Penelope nhăn mặt, rồi súyt xoa khi ngẫu nhiên bị kim đâm vào

tay.

“Hơn nữa,” Portia tiếp tục vui vẻ, “cậu …” – bà ngó xuống tờ

Whistledown để tìm cho được tuổi

chính xác của anh – “đã ba mươi ba! Làm sao mà cậu ta tránh được mười hai tuổi

khác nhau giữa hai vợ chồng? Con không nghĩ là cậu ta sẽ lấy người bằng tuổi con chớ.”

Penenlope mút ngón tay bị thương, dù biết rằng cử chỉ đó rất

quê mùa. Nhưng cô cần phải đặt cái gì đó vào miệng để không thốt ra một lời gì

đó kinh khủng, ghê gớm, và đầy thù hằn.

Mẹ cô nói rất đúng. Nhiều hôn nhân của giới thượng lưu – có

lẽ là hầu hết – đều có đàn ông cưới các cô gái trẻ hơn họ mười tuổi hoặc nhiều

hơn. Nhưng độ tuổi giữa Colin và Felicity dường như là xa hơn, có lẽ là vì …

Penelope không kềm được nét kinh tởm trên mặt. “Con bé như

là một đứa em của anh ấy vậy. Một đứa em gái nhỏ.”

“Penelope. Mẹ không nghĩ …”

“Gần như là loạn luân,” Penelope lầm bầm.

“Nói gì cơ?”

Penelope cầm lấy kim chỉ lần nữa. “Không có gì.”

“Mẹ nghe con nói gì mà.”

Penelope lắc đầu. “Con đã hắng giọng. Có lẽ mẹ nghe…”

“Mẹ nghe con nói gì đó. Mẹ chắc chắn!”

Penelope rên lên. Cuộc sống tương lai hiện lên, dài đăng

đẳng và chán ngắt phía trước. “Mẹ à,” cô nói, với sự kiên nhẫn, nếu không phải

của vị thánh, thì ít nhất cũng là của một nữ tu sĩ sùng đạo, “Felicity đã gần

như đính hôn với cậu Albansdale rồi.”

Portaion bắt đầu chà hai tay vào nhau. “Nó sẽ không đính hôn

nếu bắt được Colin Bridgerton.”

“Felicity sẽ chết

trước khi theo đuổi anh Colin.”

“Tất nhiên không. Nó là một đứa con gái thông minh. Bất cứ

ai cũng có thể thấy được Colin là mối tốt hơn.”

“Nhưng Felicity yêu công tử Albansdale!”

Bà Portia liền như bong bóng xì hơi vào trong ghế nệm. “Đúng

là có điều đó.”

“Và,” Penelope thêm vào với ý nghĩ tốt, “công tử Albansdale

có tài sản hoàn toàn to lớn.”

Portia đập ngón trỏ vào má. “Đúng. Tuy,” bà nói sắc nhọn, “không

bằng tài sản họ Bridgerton, nhưng cũng không phải là nhỏ.”

Penelope biết là nên thôi đi, nhưng cô không thể ngăn lại

mình mở miệng thêm lần cuối. “Thật sự đó, thưa mẹ, cậu ta là một người rất tốt

cho Felicity. Chúng ta nên mừng cho nó.”

“Mẹ biết, mẹ biết,” Portia càu nhàu. “Chỉ là mẹ muốn một đứa

con gái của mẹ lấy người Bridgerton thôi. Thật là tuyệt vời! Mẹ sẽ là người nổi

nhất Luân Đôn trong hàng tuần. Có lẽ vài năm luôn.”

Penelope đâm kim vào trong cái gối bên cạnh. Một cách xả

giận ngu ngốc, nhưng mà cách khác là cô phải nhảy dựng lên và hét, Còn con thì sao? Bà Portia dường như

nghĩ là một khi Felicity gả đi, mơ ước làm sui gia với họ Bridgerton mãi mãi bị

hủy diệt. Nhưng Penelope vẫn còn chưa gả – không phải là được tính sao?

Có quá đáng lắm không khi muốn mẹ tự hào đến cô như ba người

con gái khác của bà? Penelope biết rằng Colin vốn sẽ không chọn cô, nhưng các bà

mẹ không phải là thường mù quáng trước những khuyết điểm của con mình hay sao?

Penelope rõ ràng thấy là Prudence, Philippa, hay ngay cả Felicity đều không có

cơ hội với một chàng Bridgerton nào. Tại sao mẹ lại nghĩ là cả ba người đó đều tốt

hơn Penelope?

Được, Penelope công nhận là Felicity nổi tiếng hơn nhiều so

với cả ba người chị gộp lại. Nhưng Prudence và Philippa chưa bao giờ là Không thể so sánh được. Hai người bọn họ

cũng đứng ngòai vòng dạ hội nhiều như Penelope.

Trừ việc, dĩ nhiên, là bây giờ bọn họ đã có nơi có chốn. Nếu

là Penelope thì cô sẽ không bám vào hai người đàn ông đó, nhưng ít nhất bây giờ

hai chị cũng là vợ người ta rồi.

Tạ ơn trời, cuối cùng, tâm trí Portia cũng chuyển sang việc

khác. “Mẹ phải đến thăm dì Violet,” bà nói. “Dì ấy chắc đang mừng lắm vì Colin

đã về.”

“Dì Bridgerton sẽ vui được gặp mẹ,” Penelope đáp.

“Bà ấy thật tội nghiệp,” Portia nói, thở dài đầy kịch tính.

“Bà ta rất lo lắng cho cậu, con biết đấy…”

“Con biết.”

“Mẹ cho là thật quá sức chịu đựng của một người mẹ. Đứa con

trai lang bạt kỳ hồ bên ngoài, những nơi chỉ có Chúa mới biết, những đất nước

chắc chắn là ngoại đạo…”

“Con tin là họ theo đạo Chúa ở Hy Lạp mà,” Penelope đáp nhỏ,

đôi mắt trở lại việc khâu vá.

“Đừng có cãi, Penelope Anne Featherington, bọn chúng đạo Công Giáo!” Portia rùng mình với từ đó.

“Họ không phải Công giáo,” Penelope đáp lại, bỏ dở việc may

vá và đặt nó qua một bên. “Mà là đạo Hy Lạp Chính Thống.”

“Hừ, dẫu sao cũng không thuộc Nhà thờ Anh quốc,” Portia khịt

mũi đáp lại.

“Xét bọn họ là người Hy Lạp, con nghĩ họ không lo về việc đó

cho lắm.”

Mắt Portia nhíu lại bất mãn. “Mà làm sao con biết về đạo Hy

Lạp này chứ? Không, đừng nói,” bà xua xua tay. “Con đọc nó ở đâu đó.”

Penelope chỉ chớp mắt trong khi suy nghĩ câu trả lời thích

hợp.

“Mẹ ước gì con đọc ít một chút,” Portia thở dài. “Mẹ có lẽ đã

gả con đi được vài năm trước nếu con chịu quan tâm đến nghi thức xã giao và bớt

đi … bớt đi …”

Penelope phải hỏi. “Bớt đi cái gì?”

“Mẹ không biết. Bất cứ cái gì đó hay làm con ngó mông lung

và mơ mộng thật nhiều.”

“Con chỉ suy nghĩ,” Penelope lặng lẽ nói. “Có lúc con chỉ

muốn ngừng lại và suy nghĩ.”

“Ngừng cái gì?” bà Portia muốn biết.

Penelope không thể không mỉm cười. Câu hỏi của bà Portia

dường như đã nói hết những sự khác nhau giữa hai mẹ con. “Không có gì, thưa

mẹ,” Penelope đáp. “Thật đó.”

Bà Portia trông có vẻ như là muốn nói gì thêm, rồi bà nghĩ

tốt hơn là không. Hoặc là bà chỉ đói bụng. Bà nhón lấy cái bánh bích quy khỏi

khay trà và bỏ vào miệng.

Penelope muốn lấy miếng bánh cuối cùng cho mình, nhưng rồi

quyết định để dành cho mẹ. Cô nhất định phải giữ cho miệng mẹ bận rộn. Tán gẫu

về Colin Bridgerton là điều cuối cùng mà cô muốn vào lúc này.

**

“Colin đã về!”

Penelope ngước lên khỏi quyển sách – Tóm tắt Lịch sử Hy Lạp

– và nhìn thấy Eloise Bridgerton xông vào phòng mình. Như thường lệ, Eloise

không được thông báo. Người quản gia nhà Featherington đã quen nhìn thấy cô đến

đây chơi đến nỗi ông xem cô như người nhà.

“Vậy à?” Penelope hỏi, khéo léo giả vờ (theo ý cô) vẻ không

quan tâm y như thật. Dĩ nhiên, cô giấu cuốn Tóm tắt Lịch sử Hy Lạp phía sau quyển

Mathilda, tiểu thuyết của S. R. Fielding đã làm mưa làm gió năm trước. Mọi

người đều có cuốn Mathilda cạnh bàn ngủ. Và nó đủ dày để che Tóm tắt Lịch sử Hy

Lạp.

Eloise ngồi xuống ghế. “Thật đó, anh ấy đen thui hà. Chắc

tại phơi nắng nhiều.”

“Anh ấy đi Hy Lạp, có phải không?”

Eloise lắc đầu. “Ảnh nói tình hình chiến tranh xấu hơn, và

quá nguy hiểm. Nên anh đi Cyprus.”

“Ố ồ,” Penelope mỉm cười nói. “Vậy là Lady Whistledown đã

nói sai.”

Eloise mỉm nụ cười kiêu hãnh đặc trưng của họ Bridgerton, và

một lần nữa Penelope nhận ra nàng thật may mắn có Eloise làm bạn. Nàng và

Eloise là một cặp bất phân ly từ năm mười bảy tuổi. Họ cùng trải qua những mùa

dạ hội Luân Đôn, cùng trưởng thành, và trước sự kinh ngạc của hai bà mẹ, cùng

nhau trở thành gái già.

Eloise phân bua rằng mình chưa gặp người nào thích hợp.

Penelope thì, dĩ nhiên, không cần phải hỏi.

“Anh ấy thích Cyprus

không?” Penelope hỏi.

Eloise thở dài. “Ảnh nói tuyệt vời lắm. Nói tôi sẽ thích đi du

lịch. Dường như ai cũng đi đâu đó trừ tôi ra.”

“Và tớ nữa,” Penelope nhắc bạn.

“Và cậu,” Eloise đồng ý. “Cảm tạ Chúa cho cậu.”

“Eloise!” Penelope thốt lên, liệng một cái gối vào bạn.

Nhưng cô cũng cảm tạ ơn trời cho Eloise nữa. Mỗi ngày. Nhiều cô gái tìm cả đời

cũng không có một cô bạn thân, và cô đây có một người bạn mà có thể nói hết mọi

thứ trên đời. Ừm, gần hết mọi thứ. Penelope chưa bao giờ kể

bạn nghe tình cảm đơn phương của mình với Colin, dù cô cho rằng Eloise cũng đã

đoán được. Nhưng Eloise quá tế nhị để đề cập đến chuyện này, càng khẳng định sự

chắc chắn của Penelope là Colin sẽ chẳng bao giờ yêu cô. Nếu Eloise đã nghĩ,

trong một giây thôi, là Penelope thật sự có cơ hội với Colin, nàng ta sẽ lập

chiến lược làm mối ráo riết đến nỗi có thể gây ấn tượng với bất cứ đại tướng

quân đội nào.

Xét cho cùng thì Eloise quả là một người quản lý rất giỏi.

“.. và ảnh nói sóng dồn đến nỗi ảnh phải nôn thốc nôn tháo

bên mạn thuyền, và …” Eloise nhăn. “Cậu không nghe tớ nói.”

“Không,” Penelope thú nhận. “À, một chút xíu thôi. Không thể

tin nổi anh Colin kể với cậu anh ấy đã ói.”

“Hừm, tớ  em của ảnh mà.”

“Ảnh sẽ nổi giận nếu biết cậu kể tớ nghe.”

Eloise phẩy tay phản đối. “Ảnh không quan tâm đâu. Cậu cũng

như là em gái mà.”

Penelope mỉm cười, nhưng cùng lúc lại thở dài.

“Mẹ hỏi anh năm – dĩ nhiên – là ảnh có định ở trong thành

phố cho đến hết mùa dạ hội không,” Eloise tiếp tục, “và – dĩ nhiên – là ảnh cố

trốn tránh câu trả lời, nhưng rồi tớ quyết định tra khảo ảnh..”

“Hành động thông minh khủng khiếp,” Penelope lẩm bẩm.

Eloise quăng cái gối vào cô. “Và cuối cùng cũng bắt anh ấy thú

nhận là đúng, ảnh định sẽ ở lại ít nhất vài tháng. Nhưng bắt tớ không được nói

với Mẹ.”

“À, thế thì anh ấy không” – Penelope hắng giọng – “được thông

minh khủng khiếp lắm. Nếu mẹ cậu nghĩ là ảnh chỉ ở đây một chút, bà sẽ gắng gấp

hai lần để làm mai. Tớ nghĩ đó là điều mà anh Colin muốn tránh nhiều nhất.”

“Đó dường như là mục tiêu của đời ảnh,” Eloise đồng ý.

“Nếu ảnh xoa dịu được bà rằng không có gì phải hấp tấp, có

lẽ dì sẽ không quấy rầy anh nhiều.”

“Một ý tưởng thú vị,” Eloise đáp, “nhưng có lẽ đúng trong lý

thuyết hơn là thực tế. Mẹ tớ nhất định muốn nhìn thấy anh ấy cưới vợ đến nỗi có

tăng cố gắng gấp đôi cũng chẳng làm gì. Những cố gắng bình thường cũng đủ làm

anh ấy phát điên rồi.”

“Một người có thể điên gấp hai không?” Penelope giễu. Eloise

nghiêng đầu. “Không biết nữa,” cô đáp. “Và không nghĩ là tớ muốn biết.”

Cả hai đều im lặng trong một thời gian (một sự kiện rất hiếm

có) và rồi Eloise đột nhiên nhảy lên và nói, “Tớ phải đi.”

Penelope mỉm cười. Người khác không biết Eloise sẽ nghĩ rằng

cô có thói quen hay thay đổi đề tài (và khá đột ngột), nhưng Penelope biết rằng

sự thực hoàn toàn khác hẳn. Khi Eloise đã quyết định chuyện gì rồi, cô ấy không

thể nào dứt bỏ được. Nghĩa là nếu Eloise đột nhiên muốn rời khỏi đây, có lẽ có

liên quan với việc họ đã bàn tán mới đây trong bữa chiều, và…

“Anh Colin sẽ đến uống trà,” Eloise giải thích.

Penelope mỉm cười. Cô thích được làm người đúng.

“Cậu nên đến,” Eloise nói.

Penelope lắc đầu. “Anh ấy sẽ chỉ muốn có gia đình thôi.”

“Cậu có lẽ đúng,” Eloise nói, hơi gật đầu. “Vậy thôi, tớ

phải đi đây. Thành thật xin lỗi phải về sớm, nhưng tớ muốn cậu biết Colin đã về

nhà.”

“Whistledown,” Penelope nhắc cô.

“Đúng. Người đàn bà đó lấy tin chỗ nào nhỉ?” Eloise nói, lắc

đầu thán phục. “Tớ thề là có khi bà ta biết nhiều về gia đình tớ đến nỗi tớ

không biết có nên sợ không nữa.”

“Bà ta đâu thể tiếp tục lâu nữa,” Penelope phát biểu, đứng

dậy để tiễn bạn ra về. “Thế nào cũng có người đoán ra được bà là ai, phải không?”

“Không biết nữa.” Eloise đặt tay lên vặn cửa, vặn, và kéo.

“Tớ cũng hay nghĩ vậy. Nhưng đã mười năm rồi. Hơn thế nữa. Nếu muốn bắt được bà

ta thì chẳng phải đã xảy ra rồi hay sao.”

Penelope bước theo Eloise xuống cầu thang. “Dĩ nhiên bà ấy

sẽ phạm lỗi. Nhất định. Bà ta cũng chỉ là người.”

Eloise phá ra cười. “Vậy mà tớ nghĩ bà đó là thần tiên

phương nào chứ.”

Penelope thấy mình cũng nhe răng cười.

Eloise ngừng và quay lại đột ngột đến nỗi Penelope đâm sầm

vào cô, xém chút nữa là cả hai lăn đùng xuống những bậc cuối cùng của cầu

thang. “Cậu biết gì không?” Eloise hỏi.

“Tớ không thể đoán được.”

Eloise không thèm làm mặt hề. “Tớ cá rằng bà ta đã phạm lỗi

rồi,” cô nói.

“Sao hả?”

“Chính cậu đã nói mà. Bà ta – hoặc là ông ta, tớ nghĩ – đã

viết mục báo đó hơn một thập niên. Không ai có thể làm việc lâu đến thế mà

không phạm lỗi nào. Cậu biết tớ nghĩ gì không?”

Penelope chỉ giang hai tay vẻ nôn nóng.

“Tớ nghĩ vấn đề là bọn mình chỉ quá ngu ngốc để chú ý đến

lỗi của bà ta.”

Penelope nhìn bạn trừng trừng một hồi, rồi phá ra cười. “Oh,

Eloise,” cô nói, chùi nước mắt. “Tớ yêu cậu quá.”

Eloise nhăn răng. “Nếu thế thì tốt, tớ là gái già. Chúng ta

sẽ cùng lập một gia đình khi ba mươi tuổi và thật sự là hai lão thái thái.”

Penelope chộp lấy ý kiến đó như là phao cứu hộ. “Cậu nghĩ

mình có thể không?” cô thốt. Và rồi, trong giọng khẽ khàng, sau khi lén lút

quan sát hành lang, “Mẹ đã bắt đầu nói về tuổi già với sự thường xuyên đáng

ngại.”

“Chuyện đó có gì mà ngại?”

“Có tớ ở trong mọi giấc mơ của bà, hầu hạ trên hai tay và hai

chân.”

“Ôi trời.”

“Tớ đã nghĩ tới một câu khác nhẹ nhàng hơn.”

“Penelope!” Nhưng Eloise nhăn răng ra cười.

“Tớ yêu mẹ tớ,” Penelope nói.

“Tớ biết mà,” Eloise đáp, giọng có vẻ xuôi theo.

“Không, mình nói thật.”

Góc trái miệng của Eloise bắt đầu nhếch lên. “Mình biết mà.

Thật đó.”

“Chỉ là…”

Eloise đưa một tay lên chặn. “Cậu không cần phải nói thêm.

Tớ hiểu hết mà. Tớ… Ồ, chào bà Featherington!”

“Eloise,” Portia thốt, hối hả bước về hướng cầu thang. “Dì

không biết là cháu đang ở đây.”

“Cháu lúc nào cũng lén lút mà,” Eloise đáp. “Có phần ngang

ngược nữa.”

Portia mỉm cười thương mến. “Dì nghe anh cháu vừa trở về.”

“Vâng, trong nhà ai cũng mừng cả.”

“Dì biết, nhất là mẹ cháu.”

“Thật đó. Mẹ cháu muốn điên cái đầu. Cháu nghĩ bà đang sắp

xếp danh sách ngay bây giờ.”

Tòan thân Portia ngẫng lên, như mọi khi nghe được cái gì có

thể được cho là chuyện phiếm. “Danh sách? Danh sách gì?”

“Ồ, dì biết đấy, cái danh sách mà mẹ hay làm cho tất cả các

người con lớn. Hôn phối tương lai hay tương tự.”

“Tớ thắc mắc đấy,” Penelope nói giọng ráo hoảnh, “tương tự

là cái gì.”

“Đôi khi mẹ cho tên một hay hai người hoàn toàn không xứng

để tô đậm thêm phẩm chất của những người xứng đáng.”

Portia cười lớn. “Có lẽ bà ấy sẽ để con lên danh sách của

Colin, Penelope!”

Penelope không cười. Eloise cũng thế. Nhưng Portia không để

ý.

“À, cháu phải đi đây,” Eloise nói, hắng giọng để xóa giây

phút ngượng nghịu của hai trong ba người đứng giữa hành lang. “Anh Colin sẽ đến

uống trà. Mẹ cháu muốn cả gia đình tham gia.”

“Mọi người sẽ đủ chỗ chứ?” Penelope hỏi. Biệt thự của phu

nhân Bridgerton rất lớn, nhưng các người con nhà Bridgerton, cùng với hôn phối,

và cháu trai gái có tổng số là hai mươi mốt. Một đại gia đình thật sự.

“Chúng tớ đến dinh thự Bridgerton,” Eloise giải thích. Mẹ

nàng đã rời khỏi ngôi nhà chính thức của họ Bridgerton sau khi con trai lớn lấy

vợ. Anthony, người đã thừa kế danh hiệu tử tước từ năm mười tám, đã bảo Violet

bà không cần phải đi, nhưng bà nhất quyết là chàng và vợ chàng cần có sự riêng

tư của họ. Kết quả là, Anthony và Kate sống với ba con trong dinh thự

Bridgerton, còn Violet sống với ba người con còn độc thân (trừ Colin bởi vì anh

có nhà riêng) chỉ cách vài con đường ở số 5 đường Bruton. Sau hơn một năm với

nhiều dự định đặt tên cho nhà mới của phu nhân Bridgerton không thành công, gia

đình họ chỉ gọi nó đơn giản là Số Năm.

“Chúc cháu vui vẻ nhé,” Portia nói. “Dì phải đi tìm Felicity

đây. Chúng tôi đã trễ cuộc hẹn thử áo rồi.”

Eloise nhìn Portia biến mất trên cầu thang và nói với

Penelope, “Em cậu có vẻ ở chỗ may áo nhiều nhỉ.”

Penelope nhún vai. “Felicity muốn điên đầu luôn về mấy vụ

thử áo, nhưng con bé là hi vọng duy nhất của mẹ về một đám cưới huy hoàng. Tớ e

là mẹ tin Felicity sẽ chộp được ông công tước nào đó nếu nó bận một cái váy thích

hợp.”

“Không phải con bé gần như hứa hôn với chàng Albansdale rồi

sao?”

“Tớ nghĩ là chàng ta sẽ có thông báo chính thức vào tuần

sau. Nhưng cho đến khi đó, mẹ vẫn cố tìm người khác.” Cô trợn mắt lên. “Cậu tốt

nhất là nên cảnh cáo người nhà cậu nên tránh xa ra.”

“Gregory hả?” Eloise hỏi ngờ vực. “Nó còn chưa ra khỏi đại

học mà.”

“Colin.”

“Colin?” Eloise phá lên cười hô hô. “Ồ, hài thật.”

“Tớ đã nói với mẹ vậy rồi, nhưng cậu biết khi bà có ý nghĩ trong

đầu rồi đấy.”

Eloise khúc khích. “Giống tớ chứ gì, tớ biết.”

“Dai dẳng đến tận giây phút cuối cùng.”

“Dai dẳng có thể là điều tốt mà,” Eloise nhắc, “lúc thích

hợp.”

“Đúng,” Penelope mỉm cười châm biếm, “và ở lúc không thích

hợp, đó sẽ là tuyệt đối ác mộng.”

Eloise cười rộ. “Vui lên đi, bạn hiền. Ít nhất dì cũng để

cho cậu thoát khỏi mấy bộ áo màu vàng đó.”

Penelope nhìn bộ áo buổi sáng, mà chính cô cũng phải tự nhận,

là một màu xanh dễ thương. “Mẹ ngừng chọn đồ cho tớ một khi nhận ra tớ chính

thức trở thành ế hàng. Một cô gái không thể lấy chồng thì không xứng đáng với

thời gian và công sức bà bỏ ra để cho lời khuyên về thời trang. Mẹ đã không

theo kèm tớ khi đi mua sắm khoảng một năm rồi. Tuyệt vời!”

Eloise mỉm cười với cô bạn thân, người có làn da ửng màu

hồng phấn xinh xắn mỗi khi bận màu dịu. “Mọi người ai cũng biết, giây phút mà

cậu được phép chọn trang phục cho riêng mình. Ngay cả Lady Whistledown cũng

phải có ý kiến!”

“Tớ giấu bài báo đó khỏi mẹ,” Penelope thú nhận. “Tớ không

muốn bà bị buồn.”

Eloise chớp mắt vài lần trước khi nói, “Cậu thật là tốt,

Penelope.”

“Tớ cũng có vài giây phút thiện lương và khoan dung.”

“Người ta nói rằng,” Eloise hừ nhẹ, “Một phần quan trọng của

thiện lương và khoan dung là khả năng không gây chú ý về sự thiện lương và

khoan dung của người đó chứ.”

Penelope mím môi vừa đầy Eloise ra cửa. “Cậu không cần phải

về nhà sao?”

“Tớ đi đây! Tớ đi đây!”

Và cô biến mất.

* * *

Thật là, Colin Bridgerton quyết định khi anh nếm hớp rượu

brandy tuyệt vời, tốt được trở về Anh Quốc.

Kỳ lạ, thật ra, anh thích được trở về cũng nhiều như thích

được đi xa. Khoảng vài tháng nữa – nhiều nhất là sáu – anh sẽ lại ngứa ngáy

muốn rời khỏi nữa, nhưng lúc này, Anh quốc tháng Tư tuyệt đối tuyệt vời.

“Ngon lắm, phải không?”

Colin ngước lên. Anh trai Anthony đang dựa vào cái bàn khổng

lồ bằng gỗ cây đào của anh, ra dấu với anh bằng ly rượu brandy của ảnh.

Colin gật. “Không nhận ra em nhớ nó thế nào cho đến khi trở

về. Ouzo cũng có sắc thái riêng, nhưng cái này” – anh nhấc ly lên – “là thiên

đàng.”

Anthony cười gượng. “Mà lần này cậu định ở lại bao lâu?”

Colin bước đến bên cửa sổ và giả bộ nhìn ra ngoài. Anh cả ít

khi nào bỏ công che giấu sự thiếu kiên nhẫn với cái tính thích ngao du của

Colin. Sự thật, Colin không thể nào trách anh ấy được. Thi thoảng, những lá thư

khó khăn lắm mới gởi về nhà được; anh đoán là cả gia đình thường phải đợi cả

một hay hai tháng để nhận được tin của anh. Dù biết anh sẽ chẳng thích thú gì ở

địa vị của họ – không bao giờ biết được người thân đã chết hay còn sống, lúc

nào cũng thấp thỏm chờ đợi tiếng gõ cửa của người đưa thư – điều đó vẫn không

đủ mạnh để giữ chân anh ở Anh Quốc.

Cứ lâu lâu, anh chỉ đơn giản phải đi. Không có cách nào khác hơn để giải thích.

Thoát khỏi xã hội thượng lưu, chỉ nghĩ đến anh như là một

lãng tử đáng yêu và không hơn, khỏi Anh Quốc, nơi khuyến khích những người con

trai thứ xung quân hay tu đạo, không có cái nào hợp với tính tình của anh. Ngay

cả thoát khỏi gia đình, những người yêu anh vô điều kiện nhưng không hề biết

điều anh thực sự muốn, tận sâu trong tâm hồn, là được làm cái gì đó.

Anh cả Anthony giữ chức vụ tử tước, và với danh phận đó là

trách nhiệm khổng lồ. Anh trông nom bất động sản, quản lý tiền bạc của gia

đình, và chăm sóc cho vô số tá điền và gia nhân. Benedict, người anh thứ hai

chỉ lớn hơn bốn tuổi, là một họa sĩ lừng danh. Anh ấy bắt đầu với giấy và bút

chì, nhưng với sự khuyến khích của vợ đã tiến lên vẽ tranh sơn dầu. Một trong

những bức tranh phong cảnh của anh ấy giờ đây đang treo trong Phòng Triển Lãm

Quốc Gia.

Anthony sẽ mãi mãi được nhớ đến trong gia phổ là đệ thất tử

tước Bridgerton. Benedict sẽ sống mãi trong những bức họa của anh ấy, rất lâu

sau khi anh ấy đã qua đời.

Nhưng Colin không có gì cả. Anh quản lý một gia sản nhỏ được

thừa kế và anh tham dự tiệc tùng. Anh không bao giờ tưởng đến việc nói là anh

đã không vui vẻ, nhưng có nhiều lúc anh chỉ muốn có một cái gì đó hơn là vui

vẻ.

Anh muốn một mục đích.

Anh muốn một di sản.

Anh muốn, nếu không để biết chắc thì ít nhất cũng để hi

vọng, rằng khi anh qua đời, anh sẽ được tưởng nhớ đến trong một cách khác hơn

là là trong tờ báo Society Papers của Lady Whistledown.

“Colin?” tiếng anh trai vang lên dò hỏi.

Colin quay lại và chớp mắt. Chắc chắn là Anthony đã hỏi anh

một câu gì đó, nhưng đâu đó trong cái đầu óc lơ mơ của mình, anh quên mất.

“Ồ. Há.” Colin hắng giọng. “Em sẽ ở đây đến hết mùa, ít

nhất.”

Anthony không nói gì, nhưng thật khó để không chú ý đến vẻ

thỏa mãn trên gương mặt anh ấy.

“Nếu không phải lý do nào khác,” Colin tiếp, nụ cười danh

tiếng đóng trên mặt, “phải có ai đó chiều chuộng các con của anh chứ. Em không

nghĩ bé Charlotte có đủ búp bê.”

“Chỉ có năm mươi con thôi,” Anthony đồng ý với giọng không

lộ biểu tình nào. “Con bé bị bỏ bê lắm.”

“Sinh nhật bé vào cuối tháng này, đúng không? Em sẽ phải bỏ

bê nó thêm vậy.”

“Nhắc đến sinh nhật,” Anthony nói, an tọa vào cái ghế khổng

lồ sau bàn, “sinh nhật mẹ là một tuần sau Chủ Nhật này đấy.”

“Anh nghĩ em nhanh chóng về đây là vì sao chứ?”

Anthony nhướng mày, và Colin có ấn tượng đặc biệt là anh ấy

đang quyết định nếu Colin đã thực sự nhanh chóng về nhà dự sinh nhật của mẹ,

hay chỉ đơn giản là anh đã lợi dụng một thời điểm tốt.

“Tụi anh đang tổ chức một dạ tiệc cho mẹ,” Anthony nói.

“Mẹ để anh sao?” Theo kinh nghiệm của Colin thì phụ nữ đến

một tuổi nào đó thì không còn thích tiệc mừng sinh nhật nữa. Và mặc dù mẹ anh

vẫn còn rất đáng yêu, bà chắc chắn đến một tuổi nào đó rồi.

“Tụi anh bị ép phải sử dụng kế uy hiếp,” Anthony thú nhận.

“Mẹ phải đồng ý buổi tiệc nếu không tụi anh sẽ tiết lộ tuổi thật của mẹ.”

Colin không nên hớp một hớp rượu brandy khi ấy; anh phát sặc

và chỉ gần tránh được trong đường tơ kẻ tóc không phun ra khắp người anh cả.

“Em muốn thấy cảnh ấy quá.”

Anthony mở miệng cười thỏa mãn. “Đó là một chiến lược thiên

tài của anh.”

Colin nốc hết ly rượu của mình. “Anh nghĩ coi, bao nhiêu cơ

hội trong đó là mẹ sẽ không dùng buổi dạ hội để tìm vợ cho em?”

“Rất nhỏ.”

“Em nghĩ thế.”

Anthony dựa vào ghế. “Em đã ba mươi ba tuổi rồi, Colin…”

Colin nhìn anh không tin. “Ối trời, đừng nói là anh cũng bắt đầu đấy nhé.”

“Anh không thèm đâu. Anh chỉ muốn góp ý cậu nên để ý một

chút trong mùa này thôi. Không cần phải tích cực tìm kiếm, nhưng không mất mát gì

để nghĩ tới khả năng đó cả.”

Colin liếc ra cửa, tìm cách đi qua đó trong khoảng thời gian

sớm nhất. “Em xin khẳng định với anh là em không ghét ý tưởng hôn nhân chút

nào.”

“Anh không nghĩ cậu như thế,” Anthony phản đối.

“Em chỉ không thấy có lý do gì để vội cả.”

“Không bao giờ có lý do để vội,” Anthony đáp. “À, hiếm khi.

Chỉ chiều mẹ thôi, được không?”

Colin không nhận ra anh đang nắm giữ ly rượu không cho đến

khi nó lọt qua khẽ tay anh và rơi xoảng xuống thảm lót sàn. “Chúa ơi,” anh thì

thầm, “mẹ bệnh ư?”

“Không!” Anthony nói, sự ngạc nhiên làm giọng anh trở nên to

tiếng và mạnh mẽ. “Mẹ sẽ thọ hơn chúng ta, anh chắc chắn thế.”

“Vậy thì chuyện này là ý gì?”

Anthony thở dài. “Anh chỉ muốn cậu hạnh phúc.”

“Em hạnh phúc,” Colin khẳng định.

“Thật sao?”

“Thật, em là người đàn ông hạnh phúc nhất Luân Đôn. Đọc Lady

Whistledown là biết. Bà ấy sẽ nói với anh như vậy.”

Anthony liếc nhìn tờ báo trên bàn.

“Ồ, có thể không phải tờ này, nhưng bất cứ tờ nào năm ngoái.

Em đã được gọi là đầy mỵ lực nhiều hơn những lần Phu nhân Danbury

được gọi là đa sự, và cả hai ta đều biết đó là kỳ công như thế nào.”

“Mỵ lực đâu cần thiết nghĩa là hạnh phúc,” Anthony nói nhẹ

nhàng.

“Em không có giờ để tán chuyện này,” Colin càu nhàu. Cánh

cửa chưa bao giờ trông đẹp đến thế.

“Nếu cậu thật sự hạnh phúc,” Anthony khăng khăng, “cậu sẽ

không đi hoài.”

Colin dừng lại, tay đặt trên nắm cửa. “Anthony, em thích đi du lịch.”

“Liên miên?”

“Em phải, nếu không thì em đã chả đi.”

“Một câu nói lẫn tránh mà anh từng nghe.”

“Và đây” – Colin nhìn anh trai, miệng nở nụ

cười tà quái – “là một chiến lược lẩn tránh.”

“Colin!”

Nhưng anh đã đi khỏi phòng rồi.