Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 12




Trầm ngâm hồi lâu mới bừng tỉnh lại, trong lúc vô tình nàng đã gảy lại khúc nhạc Lộng My mà Tuyết Chỉ đại gia chơi tối hôm đó. Khúc Lộng My này ý chỉ tình cảm nam nữ vui vẻ nơi làng quê, khi tâm đầu ý hợp sẽ tấu lên những khúc nhạc tâm tình. Năm đó chính nàng cũng thường xuyên chơi khúc nhạc ấy, chỉ là trong sáu năm nay, nàng chưa từng chơi lại.

Tấu xong khúc nhạc, Thanh Thu mới cảm thấy mình đã gảy khúc Lộng My này quá thê lương, đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có động, ai đó vỗ tay khen: “Hay, đàn hay, nhạc hay, người… hay”.

Giọng nói này nghe có chút quen quen, lại cao quý uy nghiêm, từ trong phòng nhìn ra không rõ lắm, chỉ cảm thấy dáng người đó khá cao, khi hắn xoay người đi vào phòng, nàng mới nhìn rõ thì ra là thế tử.

Hắn không biết nam nữ thụ thụ bất thân ư? Đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đây, thực sự không được hợp lễ cho lắm.

Hiền Bình thế tử Vệ Minh đi thăm bạn về khuya, không đi đường chính mà lại trèo tường vào, vì nhớ tới sự thích thú của việc trèo tường vào nhà trong những lần đi chơi về muộn trước kia. Cửa sau lại khá gần với thiện phòng, hắn loáng thoáng nghe thấy có tiếng đàn, Vệ Minh nhớ mang máng rằng điệu nhạc này chính là khúc Lộng My mà Tuyết Chỉ đại gia đã gảy vào đêm đó. Nhưng nó lại không được vui vẻ như tiếng đàn của Tuyết Chỉ đại gia, ngược lại được tấu khá chậm và nặng trĩu, nhưng lại hay theo một cách khác.

Họ hàng thân quyến là nữ trong phủ không nhiều, biết đàn ngoài biểu mội Huống Linh Ngọc của hắn ra, thì chỉ có trù nương này thôi.

Vệ Minh vốn cho rằng nàng là một đầu bếp hay làm biếng, không ngờ Vệ quản gia nói Thanh Thu còn là quản gia trong phủ, lo việc ở thiện phòng nội phủ, giờ còn biết chơi đàn, đọc hiểu công thức những món ăn hoang đường mà hắn viết, xem ra nàng khá thú vị.

Nhất thời nổi hứng lần theo tiếng đàn tới bên ngoài phòng nàng. Côn trùng kêu râm ran trong đêm, dường như đang chế nhạo rằng hắn vẫn thật trẻ con. Cũng phải, đêm hôm thế này tới khuê phòng nữ tử, chẳng phải muốn làm việc mùi mẫn? Vệ Minh lắc đầu cười khẽ, hồi còn ở biên ải, đối mặt với cảnh đao kiếm tàn sát, hắn thường nghĩ sau khi hồi kinh phải thế nào, thế nào. Nhưng khi thật sự hồi kinh rồi, hắn lại cảm thấy cảnh phồn hoa vàng son trong thành Việt Đô cũng không thể giúp mình thư giãn. Vừa rồi ở Xuân Phong Đắc Ý lầu, nhìn đám bằng hữu quanh bàn, bất giác hắn cảm thấy bực bội khó chịu, lòng thấy chán ngán, không thoải mái bằng khi một mình đối mặt với vầng trăng lạnh lẽo ngoài biên ải.

Nơi ở của quản gia thiện phòng cũng tạm được, cách gian nhà dành cho nô bộc có vài khóm hoa, ánh đèn rọi qua rèm trúc, một bóng người ngồi trước cửa sổ, hắn vòng đến bên cạnh cửa sổ, núp ở đó nhìn vào trong.

Haizz! Tiếng đàn của nàng có chút kỳ lạ.

Trù nương này thật không đơn giản, hắn đã nhận ra cây đàn đó có tên là Lục Ỷ, là một cây cầm thượng cổ. Trăm năm trước có lời đồn đại rằng Lục Ỷ đã lưu lạc rơi vào tay chủ nhân của Thiên phủ ở Bắc Vu, nhưng chưa thấy xuất hiện lần nào, lúc này lại xuất hiện ở đây, không khỏi khiến Vệ Minh thấy nghi hoặc trong lòng. Lẽ nào nàng có quan hệ với Thiên phủ? Nghĩ tới việc hôm nay Tuyết Chỉ đại gia tới thăm quận vương phủ, lại còn gặp nàng, giữa họ thật sự chỉ có quan hệ như hắn đã điều tra, chỉ là đồng môn học nghệ? Tuyết Chỉ đại gia là vị hôn thê của chủ nhân Thiên phủ, nhưng Lục Ỷ lại không nằm trong tay nàng ta, mà thuộc về một trù nương của phủ này, thật khiến người ta khó hiểu.

Đợi nàng chầm chậm tấu xong khúc nhạc, Vệ Minh ra khỏi chỗ nấp tán thưởng. Hắn thấy sự hoảng loạn trong mắt nàng, lòng hắn thầm đắc ý, phải nhân cơ hội này điều tra cho rõ một phen.

Cho dù là quản gia của vương phủ, thì nơi ở của Thanh Thu cũng chỉ có một giường một tủ, một bàn trang điểm. Trong nhà chẳng còn người thân, trên người cũng không có đồ đạc gì quý giá, tiền lương hằng tháng nàng đều tiết kiệm để dành sau này dưỡng lão. Mỗi khi quay về phòng, nàng đều nhâm nhi chút trà lạnh ngồi ngẩn ngơ một lúc mới có thể ngủ được. Cũng may những việc lặt vặt có người giúp đỡ, cuộc sống của nàng không đến nỗi quá vất vả.

“Nô tỳ bái kiến thế tử.” Thanh Thu căn bản không muốn hành lễ, mượn cớ vết thương chưa lành cử động không tiện, nên chỉ hành lễ nửa vời.

Vệ Minh đi thẳng tới trước cây cổ cầm Lục Ỷ, giơ ta ra vuốt, quả nhiên là đàn quý, “Trường phái Xuân Thủy là trường phái xuất sắc nhất hiện nay, thứ mà họ theo đuổi chính là không màng thế sự, phong cách lãng đãng như mây. Tuyết Chỉ đại gia lại là anh tài trong số đó, nổi danh nhờ tiếng đàn trong trẻo du dương. Sư phụ của nàng ta là Ngũ Liễu tiên sinh nổi tiếng ở Nam Vu ta, ra ngoài học hỏi mới mấy năm nay, danh tiếng đã vượt xa tiên sinh Ngũ Liễu”.

Đây là những lời không đầu không cuối, Thanh Thu biết cuộc chuyện trò của nàng và Tuyết Chỉ đại gia hôm nay khiến vị thế tử này trong lòng có nhiều thắc mắc, đành thận trọng dè dặt, vờ cười đáp, “Thanh Thu được thụ giáo rồi”.

Dường như đoán nàng sẽ vờ ngốc, Vệ Minh khẽ mỉm cười, “Ai cũng biết, hôm nay Tuyết Chỉ đại gia đến vương phủ với danh nghĩa là tới thăm người bị thương, trong Đông đường hai người nói chuyện khá lâu, nhưng không biết đã nói những gì?”.

Thế tử tối nay mò tới phòng nàng, hỏi những câu nực cười giống y của bọn Hàm Yên, Ngưng Vũ, chắc hẳn trong lòng ngưỡng mộ người đẹp, nhưng cầu chẳng được ước chẳng thấy, mới nửa đêm đến đây bức cung?

“Chuyện này, nô tỳ vô cùng ngưỡng mộ Tuyết Chỉ cô nương…”

Ngưỡng mộ nàng ta cái gì? Thanh Thu nhất thời cuống quýt, nói năng lộn xộn, rõ ràng định nói rằng nếu thế tử ngưỡng mộ Tuyết Chỉ, nếu có cơ hội nàng nhất định nói tốt cho vị thế tử này trước mặt nàng ta. Chỉ có điều lời vừa thốt ra, bỗng lại thành ý khác, bản thân nàng vốn là một nữ tử, nhưng lại đi ngưỡng mộ một người con gái khác? Nàng phải nói những gì đây?

Vệ Minh phì cười, “Ngươi ngưỡng mộ nàng ta?”.

Vẫn thường nghe mọi người khen Hiền Bình quận vương thế tử rất anh tuấn, tối nay coi như Thanh Thu cũng được nhìn đã mắt. Khuôn mặt hắn phảng phất ý cười, chẳng giống bộ mặt lạnh lùng đanh thép khi thích khách đột nhập vào phủ tối hôm đó. Vừa rồi Vệ Minh bật cười, nếp nhăn nơi khóe miệng càng thêm sâu, khiến Thanh Thu đứng cùng hắn dưới ánh đèn mà trái tim bất giác như đập nhanh hơn.

Phát hiện ra sự bất thường của mình, Thanh Thu vội vàng giải thích, “Tuyết Chỉ đại gia đó cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi vẫn chưa xuất giá, việc này, nàng ấy và nô tỳ khá giống nhau. Nhưng nàng ấy thật sự là tấm gương cho đám nữ tử phàm tục như nô tỳ đáng học hỏi”.

Nàng có chút bối rối, bắt đầu thuận miệng bịa tiếp: “Nô tỳ ngưỡng mộ nàng ấy là vì cùng đã qua hai mươi, Tuyết Chỉ đại gia lại có thể tự do tự tại ngao du thiên hạ, còn Thanh Thu bị người đời chê cười, thật đáng hổ thẹn, hổ thẹn”.

Nói xong định cúi đầu bày ra bộ dạng hổ thẹn khi đối mặt với người khác, nào ngờ vết thương nơi cổ không cho phép Thanh Thu làm thế, đau tới mức khiến nàng rùng cả mình.

Vệ Minh vội vàng hỏi: “À, ta nghe nói gần đây trong phủ cũng có mấy người định làm mai cho quản gia Thanh Thu, sao ngươi đều từ chối? Có phải muốn giống như Tuyết Chỉ đại gia, tìm được một nam tử mạnh mẽ như chủ nhân Thiên phủ mới chịu gả đi?”.

Chủ nhân Thiên phủ mặt mũi thế nào, mạnh mẽ hay không nàng đâu có biết, nhưng hắn nói thế có phải là coi thường nàng không? Ám chỉ nàng muốn so bì với Tuyết Chỉ đại gia, không biết tốt xấu? Nàng tự coi thường mình thì được, nhưng không cho phép người khác coi thường nàng, chẳng nghĩ ngơi nhiều Thanh Thu buột miệng đáp: “Nô tỳ đương nhiên không thể so sánh được với Tuyết Chỉ đại gia, đời này chỉ mong tìm được một người như thế tử là đủ rồi…”.

Lời còn chưa nói hết bỗng thấy không ổn, nàng quả nhiên là định đấu khẩu với hắn, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra rằng, mình vừa nói Vệ Minh không bằng chủ nhân của Thiên phủ, lại còn ghép đôi nàng với hắn. Nếu tiếp theo đây hắn nói một trù nương bé nhỏ còn muốn sánh đôi cùng thế tử… nàng chẳng còn chỗ nào để mà chui, trong lòng vô cùng xấu hổ, hai má đỏ ửng đợi thế tử lên tiếng.

Thấy hai má nàng ửng hồng, Vệ Minh không tức giận, chỉ điềm đạm đáp: “Ta biết ngươi có quen Tuyết Chỉ đại gia, cũng nhận ra cây đàn này tên Lục Ỷ. Phải biết nó vốn là vật cũ của Thiên phủ, không ngờ lại ở trong tay ngươi, vì vậy mới định hỏi, giữa ngươi và Thiên phủ có quan hệ gì?”.

Thì ra thế tử đã sớm biết nàng và Tuyết Chỉ là cố nhân, cũng phải, trước kia họ từng sống cùng nhau ở thành Việt Đô, mặc dù đã lâu không gặp lại, nhưng chỉ cần nghe ngóng hỏi han là dễ dàng biết được. Hắn vòng vo mãi mới hỏi vào trọng điểm, e rằng đây chính là điều hắn thật sự muốn biết.

“Nói bậy, cây đàn này là… của một người bạn cũ tặng nô tỳ, sao có quan hệ gì với Thiên phủ được?”

Vệ Minh dùng ngón tay nhấc một sợi dây đàn lên, kéo căng hết mức rồi đột ngột buông tay, cất giọng hỏi lẫn trong âm thanh du dương: “Người bạn cũ đó của ngươi thật hào phóng, không biết hiện nay đang ở đâu?”.

Thanh Thu cúi đầu cụp mắt, che giấu tâm tư ẩn trong đó, giọng nói có phần bình thản: “Chàng đã chết ở biên ải, vì nước hy sinh rồi”.

Vệ Minh lập tức nhớ tới vị hôn phu của nàng đã chết trận, lẽ nào cây cổ cầm này của nhà người đó?

“Nói vậy thì, đúng là nhân sĩ trung liệt.” Bị lời nói của nàng làm cho thay đổi suy nghĩ, hắn bỗng nhớ đến những ngày ngoài biên ải của mình, “Nói thật, ngươi không giống một trù nương, Thanh Thu, ừm, ngay cả cái tên cũng không giống”.

Cái tên này cũng giống như Hàm Yên, Ngưng Vũ, chẳng có bất kỳ sự khác thường nào.

Thanh Thu đột nhiên nghĩ ra, hiện giờ hai nước đang đàm phán, mấy hôm trước một đao trên cổ nàng có liên quan tới Thiên phủ ở Bắc Vu, Tuyết Chỉ, Lục Ỷ, nàng bỗng sực hiểu: “Thế tử hỏi nhiều như vậy, phải chăng đang nghi ngờ nô tỳ?”.

Rồi nàng liền giận dữ nói tiếp: “Thế tử nghĩ nhiều quá rồi, nô tỳ chưa từng ra khỏi Việt Đô nửa bước. Thiên phủ là gì, càng chưa từng nghe tới, cây đàn này chẳng qua chỉ là lễ vật đính hôn mà đối phương tặng cho Thanh Thu ngày trước thôi”.

Từ nhỏ nàng đã học đàn, khi Cao gia tới cầu hôn, cây đàn này lẫn trong đống lễ vật, khi đó nàng chưa biết đây là thứ quý giá, chỉ chung tình với cây Lục Ỷ này. Tiểu tử họ Cao thường cười trêu nàng rằng nàng chịu lấy y chỉ vì một cây đàn. Lúc đó nàng mới bao nhiêu tuổi, mười một hay mười hai?

Bây giờ vì cây đàn này, mà nàng gặp phải phiền phức, thật sự không đáng.

Vệ Minh chau mày, đương nhiên hắn sẽ cho người đi điều tra, xem xem việc này có thật hay không, nhưng trong lòng lại đã tin lời nàng nói. Phớt lờ ánh mắt giận dữ của nàng, hắn đi một vòng quanh căn phòng nhỏ. Góc tường chất rất nhiều đồ, ngoài đồ bổ thì còn có một ít đồ chơi, xem ra nữ tử này khá may mắn, nghe mọi người kể, thời gian gần đây này nào nàng cũng có người tới thăm, đến Khổng hàn lâm cũng cho người mang quà tới.

Trong phòng phảng phất có mùi thuốc, Vệ Minh nhớ đến vết thương trên cổ nàng, bèn lấy từ trong người ra một thứ, đưa cho nàng: “Ta nghe nói vết thương của ngươi hồi phục rất chậm, đây là lọ cao Vân Hoa, rất tốt trong việc trị thương do đao, ngươi cầm lấy dùng đi”.

Thanh Thu vội vàng đón lấy. Nói đùa chắc, chuyện nào ra chuyện ấy, đồ thế tử cho, chắc chắn là thứ tốt nhất. Nàng là Thanh Thu chứ không phải Thanh Cao, việc gì phải giả vờ ngượng ngùng hay đưa đẩy từ chối, vết thương này ngày nào cũng khiến nàng cực kỳ khó chịu, mùa hè lại càng khổ tâm, vì không thể tắm rửa, bứt rứt vô cùng.

“Ngươi yên tâm dưỡng thương, phụ vương mấy lần có nhắc tới các món ăn do ngươi làm, nói rằng những món ấy rất mới mẻ. Đầu bếp ở phủ mới của ta còn chưa tìm được, quản gia Thanh Thu có muốn theo ta tới đó không?” Vệ Minh càng nói càng cảm thấy mình sáng suốt, mặc kệ nàng có cổ quái hay không, cứ bố trí nàng ở bên cạnh cũng là một cách giám sát không tệ.

Thanh Thu lại không nghĩ thế, nàng chẳng muốn thay đổi, thế tử nói vậy, rõ ràng muốn làm khó nàng. Còn chưa đợi nàng phản đối, người ấy đã khẽ cười rồi trèo ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một câu: “Ngươi cứ nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời ta”.

Nàng chịu đi mới lạ! Sao hắn không nghe ngóng xem, có kẻ nào lại không muốn làm quản gia trong vương phủ, chạy đi làm a hoàn cơm bưng nước rót cho thế tử? Xem ra không thể làm công việc này được nữa rồi, bị thương mà còn bị người ta nghi ngờ, cuối cùng cũng bị giáng chức, có lẽ ngày nàng rời vương phủ mở phường đậu phụ chẳng còn xa nữa.