Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 46: Chuyện cũ không nhắc




Tối nay Ninh Tư Bình không sao kiềm chế được cơn giận. Y mới biết một tin, thế tử Vệ Minh không nghiêm túc điều tra việc y bị thích khách gây trọng thương, ngược lại còn bỏ bê việc chính nghĩ đông nghĩ tây, bận rộn chuẩn bị quà sinh thần của một nữ tử mà gần đây hắn sủng ái! Và cái người mà gần đây được thế tử sủng ái đó lại chính là Thanh Thu của y. Vì vậy cho dù phải tiết lộ bí mật của mình, y cũng phải đi gặp Thanh Thu, nói rõ tâm ý của mình để nàng hiểu rằng chỉ có đi cùng y mới là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là Ninh Tư Bình không ngờ lại gặp phải thuộc hạ canh giữ bên ngoài phòng Thanh Thu, hơn nữa công phu đối phương cũng chẳng vừa. Suýt chút nữa thì kinh động đến mọi người trong phủ, y đành phải ra tay kết liễu đời hắn, có trách thì hãy trách hắn mệnh xấu đi. Rồi y lại thả thuốc mê cho hai nha đầu nằm phòng ngoài, sau đó đến trước giường Thanh Thu. Lần trước Ninh Tư Bình cũng đứng lặng lẽ ngắm nàng đang ngủ như vậy, y nguyện mãi mãi đứng ngắm nàng như thế.

Nhưng đêm nay y phải gọi nàng dậy, Ninh Tư Bình khẽ gọi: “Thu Thu, Thu Thu...”.

Nàng chầm chậm mở hai mắt nặng trĩu nhìn y, đêm tối không ánh đèn, Thanh Thu thất kinh khi thấy một người đang đứng trước giường, cúi đầu khẽ gọi “Thu Thu”. Đây là cách gọi của tiểu tử họ Cao, trong giây lát không nhớ ra việc y còn sống, nàng vẫn tưởng y đã chết ngoài biên ải, trước mắt mình chỉ là hồn ma, Thanh Thu lập tức sợ tới mức cứng cả người không thốt nên lời.

Ninh Tư Bình cảm thấy lạ, khẽ vỗ vai nàng: “Đừng sợ, là ta, đợi ta thắp đèn”.

Đợi đến khi y thắp đèn quay lại, Thanh Thu đã bình tĩnh hơn. Cảnh tượng gặp gỡ mấy hôm trước như hiện ra trước mắt nàng, thì ra không phải là ma, là Ninh Tư Bình, chủ nhân Thiên phủ đã gặp thích khách và bị thương trong tin đồn gần đây, lúc này lại xuất hiện trong phòng nàng.

Giống như một giấc mộng kinh hoàng, người đứng trước mặt mặc áo choàng rộng màu tối, áo trong màu trắng ngà, cách ăn vận giống hệt tiểu tử họ Cao trước kia, thuộc kiểu ăn mặc đến điển hình của thiếu niên Nam Vu. Thậm chí đến cả thói quen thích để thừa một mảnh vải nhỏ ở tay áo của người Nam Vu cũng giống, nhưng giờ y đã là người Bắc Vu chính thống rồi.

Thanh Thu tức giận túm chặt chăn, nhìn Ninh Tư Bình quay người đi, sau đó nàng khoác áo đứng dậy, có phần tự trào nghĩ: Không lẽ phòng nàng trở thành nơi vui vẻ chơi đùa của các thiếu gia công tử rồi, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Kiểm tra cửa sổ đóng hay chưa cũng vô ích. Khoan đã, từ sau sự việc lần trước, ngoài cửa ra vào của Giám Thiên các, hằng tối trong vườn bên ngoài cửa sổ, đều có người đứng gác, y làm thế nào lại vào được đây?

Cùng Ninh Tư Bình ngồi xuống, Thanh Thu nghĩ nếu không phải vì trà đã nguội, không biết nàng có cần tuân thủ đạo chủ khách mà rót trà mời y không? Nghe nói Ninh Tư Bình bị thương khá nặng, mất nhiều máu, ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, đến nay vẫn không thể ngồi dậy. Nhưng nhìn đi nhìn lại, Thanh Thu không thấy dấu tích của vết thương, nàng chau mày nói: “Ngài... không phải bị thương ư?”.

Y tay xoa ngực, từ ngoài nhìn vào, đúng là không nhìn ra bộ dạng của người bị thương, nhưng cái đó hoàn toàn không quan trọng.

“Thu Thu, ta đến vẫn vì chuyện muốn nàng đi cùng ta, hôm đó nàng không suy nghĩ đã từ chối rồi. Điều ta muốn nói là, ta đến đón Tuyết Chỉ chỉ vì muốn tìm cớ quay về đây mà thôi, dù sao với thân phận hiện giờ của ta, cố che giấu thân phận cũng không tiện”.

Nửa đêm canh ba Ninh Tư Bình lẳng lặng xuất hiện trong phòng nàng, vẫn là muốn hỏi chuyện ấy, Thanh Thu thật sự không nghĩ thông được. Ngay khi nhìn thấy y, nàng không hét lên, là vì nhìn rõ đối phương là ai. Niệm tình hai người từng quen biết, hay vì sự cố chấp kỳ lạ của y, mà nàng lựa chọn im lặng. Ninh Tư Bình nói đến đón Tuyết Chỉ vì cần một cái cớ, nàng chẳng tin chút nào, họ gặp nhau ra sao, ở bên nhau thế nào, nàng cũng không muốn nghe, có liên quan gì đến nàng chứ?

Nghĩ một lúc nàng hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải đi cùng ngài?”.

Câu hỏi này Ninh Tư Bình chưa bao giờ nghĩ đến, trong mắt trong tim y, Thanh Thu luôn là cô bé gọi y là “Bình ca ca”, kéo y hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, một lòng một dạ đợi sau khi tới tuổi cập kê sẽ gả cho y. Nhưng vào năm nàng đến tuổi cập kê, Ninh Tư Bình lại rời xa nàng, bây giờ quay về lại là để đón một nữ tử khác về làm thê tử, nói cho cùng y nợ nàng quá nhiều.

Ninh Tư Bình vô cùng đau xót đáp: “Lẽ nào còn phải hỏi ư, ta có lỗi với nàng, năm đó là do nỗi khổ bất đắc dĩ, không thể không đi, muốn giải thích cũng không giải thích rõ được. Khi ấy đến bản thân ta còn có thể tiếp tục sống hay không chính ta còn không biết, đành bảo nàng đừng đợi, không ngờ... để nàng phải đợi tới tận giờ, thật sự ta rất áy náy”.

Giống như nghe được một câu chuyện tiếu lâm quá lố bịch, nàng mỉm cười hết sức tự nhiên, rồi mới hỏi: “Ngày nói ta đang đợi ngài? Ha, thật buồn cười, tại sao ta phải đợi ngài? Rốt cuộc đến ngài là ai ta còn chưa rõ nữa kia!”.

Vì để gặp nàng, Ninh Tư Bình đã phải ra sức tính toán, nhưng lần trước mãi mới gặp thì đã bị sự lạnh lùng của nàng làm cho nghẹn đến nói không nên lời. Lần này y đích thân tới đây, bản thân cũng đã có sự chuẩn bị, “Nàng sẽ không nói, nàng không quen ta đấy chứ? Nhưng Cao Hoằng Bình chính là ta, Ninh Tư Bình chính là Cao Hoằng Bình. Nếu nàng cần chứng minh, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy”.

Nàng nhìn y bằng ánh mắt phức tạp hồi lâu, cuối cùng thừa nhận: “Cho dù ngài có là chàng, vậy thì sao nào, ngài chưa chết, quá tốt, đây đúng là một việc vui cần chúc mừng. Chỉ có điều không ngờ Ninh tông chủ ngài lại có suy nghĩ ấy, ta chẳng qua để tang cha ba năm nên thành nữ tử lỡ thì mà thôi. Ngài cũng biết đấy, Nam Vu không giống Bắc Vu, nữ tử chỉ hơi lớn tuổi một chút là khó kiếm được chồng, thế là vì đợi ngài ư?”.

Những gì Thanh Thu nói đều là thật, vị hôn phu của nàng đột nhiên muốn đi vào chỗ chết, nàng cũng không cần phải gào khóc đòi theo y để chết vì tình. Người đã chết thì đã chết rồi, nàng còn cha già ốm đau cần chăm sóc, đến thời gian nghĩ tới y còn chẳng có nữa là. Mấy năm nay nàng không tìm được nam tử phù hợp, nàng đổ hết lỗi và trách nhiệm lên người y, thỉnh thoảng nhớ tới y, là vì thầm mắng chửi y trong lòng. Ngoài những lúc ấy ra, nàng không cảm thấy có chút quyến luyến nào cả, khi biết tin y còn sống, nàng cảm thấy oán trách nhiều hơn.

Thấy Ninh Tư Bình cúi đầu im lặng, Thanh Thu lại hỏi thêm câu nữa: “Ninh tông chủ sao lại như biến thành người khác thế, ngài giỏi như vậy thật ư? Có lẽ việc gặp thích khách rồi bị thương là giả nhỉ? Cao minh, không biết chuyện này làm là vì ai đây?”.

Bị thương là thật, chỉ có điều là người đóng thế của y bị thương. Chuyện thích khách từ mấy hôm trước, Ninh Tư Bình sớm đã đến tất cả các điểm liên lạc bí mật ở Nam Vu, nhưng không thể nói với nàng. Chỉ cảm thấy tâm trạng trong lòng phức tạp, một lúc lâu sau y mới hỏi: “Thu Thu, nàng không hề để tâm chút nào tới việc lần này ta quay về tìm nàng ư? Cho dù ta có không phải với nàng, nhưng giờ hãy cho ta cơ hội để bù đắp cho nàng, được không?”.

Thanh Thu thở dài đáp: “Ninh tông chủ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không, ngài không còn là Cao Hoằng Bình, giữa chúng ta cũng không còn hôn ước nữa, thực sự không cần nhắc mãi chuyện trước kia. Còn nữa, Tuyết Chỉ đối với ngài thật lòng thật dạ nên sớm đón nàng ấy quay về Bắc Vu, sống cuộc sống của hai người đi”.

Thấy y im lặng không nói gì, nàng tiếp tục khuyên: “Giờ thân phận của ngài đã khác, phải chú ý đến hành vi lời nói mới phải. Sau này cũng đừng đến nữa, nếu để người ta biết được thân phận trước đây của ngài, thì đối với ngài và ta đều không tốt”.

Nàng đã nói hết lời rồi, không muốn nói thêm chuyện khác, Ninh Tư Bình khẽ đáp: “Lần này nàng không muốn gặp ta…”. Nói đến đây y đột nhiên chau mày: “E là vì thế tử Vệ Minh phải không?”.

Thanh Thu khẽ ngẩn ra, sao y lại biết chuyện giữa nàng và thế tử, có điều chuyện này nàng không muốn nói, nên điềm đạm trả lời: “Nếu ngài nghĩ thế, ta cũng không có cách nào giải thích”.

“Thu Thu, nàng thật sự quyết định làm thiếp của hắn?”

Từ “thiếp” này khiến trái tim nàng nhức nhối. Thanh Thu cố nén phẫn nộ đáp: “Ngài nói linh tinh gì thế, ai muốn làm thiếp của hắn?”.

“Lẽ nào không phải ư? Động tĩnh phía Vệ Minh bọn ta luôn giám sát. Không biết tin tức từ đâu truyền ra, sắp tới sinh thần ái thiếp của hắn, còn hắn lại buồn rầu lo lắng không biết tặng gì cho nàng. Những kẻ muốn bợ đỡ hắn biết được, người nào người nấy cố gắng tìm đủ mọi thứ quý giá lạ lẫm mang tặng, để chúc mừng sinh thần của nàng, thực ra là nhằm lấy lòng thế tử đại nhân, nàng… không biết gì?”.

Thanh Thu kinh ngạc, thì ra những thứ đồ kia đều do người khác đem tới tặng. Nàng cầm con thú nhỏ bằng vàng trên bàn lên, trước khi ngủ tiện tay ném nó trên bàn. Ninh Tư Bình nhìn nó rồi nói: “Đấy là nghênh hương thú, bản thân nó không có gì đặc biệt, quý ở viên ngọc làm bằng thạch hương mộc trên lưng nó, viên gỗ này màu