Một Năm Kia

Chương 1-2




– “Tam con”

– “Từ từ...”. Một bàn mạt chượt ồn ào vang lên. “Xuống con này!”

– “Bính, hồ! Ù rồi, trả tiền đây, trả tiền đây”

– “Xuống địa ngục đi, đưa tiền, đưa tiền, đưa tiền, cho cậu tán gia bại sản luôn”. Phương Thất bỗng dưng xốc chiếc khăn bàn lên, quân bài trên bàn hỗn loạn một đoàn

Trong một góc sáng sủa của căn phòng, chiếc đồng hồ báo thức im lặng đếm giờ bỗng vang lên, tiếng chuông ầm ĩ đinh tai nhức óc. Chàng trai nằm trong túi ngủ bên cạnh đồng hồ vẫn hệt như tử thi không chút nhúc nhích

– “Mấy giờ rồi?”

– “Mười giờ.”

– “Tiểu Hi, dậy đi, cậu muộn học rồi”. Một người lấy chân đá đá vào chàng trai trong túi ngủ, thấy cậu vẫn bất tỉnh nên cúi xuống lay cả người cậu

Phương Hiểu Hi khó khăn mở mắt, mờ mịt nhìn bạn cùng phòng trong chốc lát, ngẩn ngơ

– “Tới giờ đi học rồi Tiểu Hi”. Bạn cùng phòng nhắc nhở cậu một câu

– “A”. Lẩm bẩm một tiếng, lúc này Tiểu Hi mới giãy dụa đứng lên, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt

– “Cậu ấy ngủ được mấy tiếng rồi?” Bạn cùng phòng Tước Nhược Như hỏi

– “Đi mua bữa sáng giúp bọn tớ đi!”

– “Thực là tiểu hài tử đáng thương, không có việc gì lại đi thi đại học làm chi? Đi chịu tội a!”. Cậu nghe tiếng bằng hữu nói

Từ phòng tắm đi ra, Tiểu Hi tùy tiện vận một chiếc áo sơ mi cùng quần bò, cầm sách vở chạy ra cửa. Bạn cùng phòng đi theo sau khóa cửa, một đám người lại tiếp tục ầm ĩ náo nhiệt khắp gian phòng

Trường học cách nơi cậu trọ không xa lắm, đi xe máy khoảng tầm 5 phút sẽ đến nơi. Buổi sáng cuối cùng của học kì, cậu cùng các bạn trọ vẫn nhàn nhã nếm qua bữa sáng rồi mới vào lớp, đợi giáo viên điểm danh xong, nằm trên bàn cứ thế tiếp tục ngủ mãi đến khi chuông hết giờ vang lên

Bạn cùng phòng Tước Nhược Như vẫn nghiêm túc chép bài. Tiểu Hi cảm thấy nàng thật lợi hại, thức nguyên đêm chơi mạt chượt như vậy mà đôi mắt đến quầng thâm cũng không có, tinh thần lại tỉnh táo

– “Đi thôi, tới giờ cơm trưa rồi”. Vài bạn đồng môn đến bên cạnh câu, dùng sức kéo cậu đứng lên đi đến nhà ăn

– “Tôi ăn no rồi..”. Cậu rên rỉ, cậu chỉ cần ngủ chứ không ăn, để cậu quay về cùng mặt bàn ôn tồn đánh giấc đi, cứ mang cậu đi ăn thế này, cậu sẽ chết mất thôi!

Bạn học không để ý cậu, đến nhà ăn cậu ngã vào đùi ai không biết tiếp tục khò khò

◇◇◇

Hơn mười hai giờ trưa, phòng ăn chật ních người dùng cơm ồn ào quấy rầy tai cậu, nhưng cậu lại có thể tự thôi miên bản thân nghĩ rằng đó là tiếng nhạc nhẹ, tiếp tục ngủ yên

Các sinh viên thảo luận kết kì kì thi giữa kì, tiếng dao nĩa chạm vào nhau leng keng lách cách vang lên

Bất chợt, nhóm bạn của cậu trở nên im lặng, tiếp theo đó những tạp âm cũng rơi chậm lại. Cậu có chút mắc tiểu, mở mắt đứng lên mới phát hiện chính mình ngủ vùi trên đùi Tước Nhược Như

– “Anh nói a, người phụ nữa ngày hôm qua đi với anh là ai? Đừng nói với tôi là em họ hay em kết nghĩa, cớ này anh đã dùng hơn 10 lần rồi”. Một giọng nữ sắc nhọn bàn bên truyền đến

Tiểu Hi uống ngụm nước rồi chuẩn bị vào nhà vệ sinh

– “Là quản lí của công ty”. Giọng nói nam nhân mang chút giận dữ

Cậu đi ngang qua bàn bên, không có hứng thú xem hai người đó đang làm gì, cậu chỉ muốn chạy nhanh vào nhà vệ sinh, khi nãy ngủ cũng lâu nên bây giờ có chút nóng nảy

– “Quản lí của công ty? Ăn mặc trang điểm xinh đẹp hệt như hạng cướp chồng người khác, mà là quản lí? Anh lừa ai chứ?”

Lúc cậu trở về từ nhà vệ sinh thì thanh âm cao tám quãng của cô gái kia tiếp tục kêu gào. Lúc này Tiểu Hi chỉ lắc đầu, người nam nhân lúc này vẫn cố kiềm chế không bộc phát cơn giận. Nếu là cậu, cậu đã sớm vỗ vỗ mông rời đi. Bàn bọn họ trở thành tiêu điểm chú ý của nhà ăn, nhưng không phải là chuyện đáng hãnh diện gì

– “Mời quý khách dùng bữa”. Lúc phục vụ bưng đến đĩa mì Ý thịt bằm chuẩn bị để lên bàn, cô gái kia vung tay đẩy người phục vụ ra

Phục vụ không đứng vững liền hất đĩa mì lên đầu Tiểu Hi, cậu ngây cả người nhìn toàn thân bị đĩa mì nhuộm hồng khắp nơi

– “Oa”. Cậu cúi đầu nhìn chiếc sơ mi bị làm bẩn, đầu óc thanh tỉnh hẳn

Cô gái kia vẫn tiếp tục nháo, hoàn toàn không chú ý đến việc mình vừa làm bẩn người khác. Từng nhóm bạn học của cậu lần lượt bước vào, sự việc ngày càng nghiêm trọng hơn. Tước Nhược Như tính cánh trước giờ nóng nảy đứng lên đập bàn

– “Tước Nhược Như, thôi bỏ đi! Tôi không sao”. Tiểu Hi muốn khuyên can bạn nhưng trong phòng ăn đang phi thường hỗn loạn, một tiếng nói của cậu hòa tan vào đám đông. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể lắc đầu ngám ngẩm, lui lại vài bước rồi đi ra ngoài

Ở cửa hàng tiện lợi ven đường mua một bao khăn giấy cùng gói thuốc lá, Tiểu Hi châm thuốc. Màu đỏ của điếu thuốc cũng hòa vào màu tương cà đang vấy khắp người cậu. Khoảng nủa giờ sau, các bạn học phấn chấn đi ra, cậu phát hiện trên tay họ đều cầm vài tờ tiền

– “Đây là gì?”. Cậu hỏi, lấy điếu thuốc trên tay xuống

– “Là tiền hòa giải chủ quán đưa”. Tước Nhược Như nhếch miệng cười

– “Tôi mới là người bị hại, thế nào lại thành các cậu lĩnh tiền bồi thường?”

– “Vậy chia cho cậu một phần”. Bọn họ mỗi người rút ra một tờ nhét vào túi cậu

– “Đi học thôi”. Cả bọn thúc giục

Từ trong phòng ăn, cô gái vừa cãi nhau với bạn trai kia đi ra. Tiểu Hi nhìn sơ cô một cái rồi dập điếu thuốc chuẩn bị quay lại trường học

– “Phương Hiểu Hi”. Đột nhiên có tiếng gọi cậu lại

Cậu có chút nghi hoặc quay đầu

Chàng trai kia hiển nhiên cậu biết, nhưng không nghĩ hắn vẫn còn nhận ra mình. Người kia có chút xấu hổ: “Cậu quên rồi sao? Tôi là Tống Phùng Minh”

– “Cáp?”. Tiểu Hi đương nhiên bị bất ngờ, cậu ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới dùng một nét mặt cổ quái nói: “Tống Phùng Minh… Ầm ĩ quá….”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, bạn học thúc giục cậu vài tiếng: “Nhanh lên”

Tiểu Hi nói rõ với Phùng: “Bây giờ tôi phải vào lớp… Có gì thì điện thoại đi….”

– “Tôi không có số điện thoại của cậu”. Phùng nói rõ

Tiểu Hi niệm một chuỗi con số cho người kia, trước khi đi còn liếc nhìn hắn một cái rồi liền cũng bạn học chạy về trường, đầu cũng không quay lại lần nào

◇◇◇

– “Ai vậy?”. Ngồi trong giờ học, Tước Nhược Như nhỏ giọng hỏi Tiểu Hi

– “Cái gì?”. Tiểu Hi phát ngốc không nghe câu hỏi vừa rồi của nàng

– “Mỹ nam mới khi nãy là ai?”

– “A… đó là của tôi…”. Cậu vốn đinh đáp đó là em trai của tôi, ngẫm lại thấy không ổn liền nói: “Là hàng xóm trước kia thôi, không ngờ ở chỗ này lại gặp nhau, thật sự là ầm ĩ chết được”

– “Hàng xóm a!”. Tước Nhược Như thì thào từ nói rồi quay lại chuyên tâm chép bài

Hôm nay, Tiểu Hi thực đã bị Phùng Minh làm cho hoảng sợ. Cậu không nghĩ Phùng Mình sẽ xuất hiện, càng không nghĩ Phùng Minh sau khi lớn lên lại thay đổi nhiều đến vậy. Cậu chỉ lờ mờ nhận ra, nhưng người kia vẫn rõ ràng nhận ra cậu

Nhưng Phùng Minh trước đây có bộ dáng thế nào? Cậu nhớ lại, Phùng Minh thấp hơn cậu một chút, tóc để dài hơn cậu, suốt ngày vì phơi nắng mà đen như than, hệt như sơn một lớp hắc ín lên người. Nhưng Phùng Minh hiện tại lại cao hơn cậu tầm nửa đầu, thân phủ Tây trang thời thượng, da cũng trắng ra nhiều nhưng so với cậu vẫn là đen hơn

Rõ ràng là hai người cùng tuổi, nhưng Phùng Minh thoạt nhìn lại thành thục hơn cậu rất nhiều. Chưa kể cậu sinh trước Phùng Minh nửa tháng

Tan học xong mọi người liền lập tức trở về nhà, Tước Nhước Như đi trước thuận đường ghé vào trạm xăng dầu mua bữa tối cho tất cả. Cậu ngồi trên sàn nhà lót plastic của phòng trọ nghỉ ngơi chốc lát, nhìn chằm chằm điện thoại. Nhật kí cuộc gọi báo không có cuộc gọi đến nào. Phùng Minh hỏi số điện thoại của cậu làm gì rồi không gọi đến?

Ngẫm lại cậu lại thấy buồn cười, tại sao lại muốn nhận điện thoại của Phùng Minh? Tùy tiện cởi quần áo ngoài ra, cậu đi vào nhà tắm

Tước Nhược Như mua sữa tắm hương ô mai, cậu nhíu mày. Lần sau có lẽ nên dặn dò nàng mua lại loại sữa tắm hương điều như trước đây. Tiếp theo, cậu dùng dầu gội Hami có hương dưa gội sạch đầu, lại dùng kem đánh răng hương tiêu đánh răng

Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, chuẩn bị sấy tóc nghỉ ngơi một chút sẽ đến 8h tối. Nhưng khi Tiểu Hi bước qua chiếc điện thoại trên mặt đất lấy máy sấy, điện thoại nháy đèn báo có cuộc gọi đến. Tiểu Hi ngồi chồm hổm trên mặt đất, bấm phím. Loa điện thoại truyền đến âm thanh: “Tôi là Phùng Minh, hiện giờ tôi đang ở ngoài. Khi về tôi sẽ gọi cho bạn”

Giọt nước theo tóc chảy xuống điện thoại, Tiểu Hi xoa xoa

Kết quả đến 8h cậu phải ra ngoài làm việc, Phùng Minh cũng không gọi lại. Cậu như kẻ ngu ngốc đợi đến mấy giờ liền, chằm chằm ngồi nhìn điện thoại vài tiếng, tự mình buộc chặt tinh thần mình. Tái mắt nhiền điện thoại, cậu cầm điện thoại lên kiểm tra, nghe thấy tiếng báo giờ chuẩn trong loa mới biết điện thoại không hư hỏng gì. Cậu treo máy

Mặc quần áo tử tế rồi khóa cửa phòng đi làm. Phùng Minh chính là loại người tâm huyết thật dễ dàng trào dâng, nhưng ba phút sau đã liền nguội lạnh. Cậu đã sớm biết điều ấy, nên nghĩ việc này cũng không có gì to tát!

Đi vào quán pub âm thanh ồn ã, Tiểu Hi thay đồng phục, bắt đầu công việc phục vụ ca đêm của mình. Khách đến đây đa phần để vui vẻ cùng bạn bè, có đôi khi, vài người còn mời rượu cả phục vụ. Bởi vì uống nhiều rượu thì tình hình buôn bán của quán sẽ tăng, nên quản lí cho phép phục vụ các cậu hầu rượu khách

Bất quá cậu thực chán ghét cảnh bị khách sàm sỡ sờ mông. Lúc nào cậu cũng cảm thấy ghê tởm

◇◇◇

Nửa đêm, Tiểu Hi đã ngà ngà say. Cậu tựa vào góc tường nghỉ ngơi, trên tay còn cầm li rượu

– “Tiểu Hi!”. Vị khách ở bàn thứ 3 vẫy vẫy tay gọi cậu

Cậu đi tới

– “Hỏi cậu một câu, hai cộng ba là mấy?”

Tiểu Hi nhíu mày, đầu trống rỗng. Nghĩ nghĩ, đầu vẫn trống rỗng. Cậu lật bàn tay nhìn ngón tay, nghĩ ngợi tiếp tục, nhưng qua hơn 10 giây, đầu vẫn là trống rỗng

Vị khách nhìn bộ dạng mờ mịt của cậu, cười vang

– “Thật ngại quá, cậu ấy say rồi”. Phục vụ trưởng A Bảo tiến đến dìu cậu đi

Cậu vẫn nhìn ngón tay mình, nhíu mày, tính không được. Nhưng những người kia lại thích nhìn bộ dạng này, trước chuốc rượu cậu, sau đó nhìn cậu thất bại

– “Thôi quên đi!”. A Bảo kéo tay cậu xuống, để cậu đứng tựa vào tường

Cửa tự động mở ra, một người đàn ông trung niên nhìn vào trong thăm dò. Tướng mạo không thu hút, lưng có chút còng, mắt kính viền vàng đã loang lổ, ước chừng tầm 50 tuổi, mái tóc chưa hoa râm nhưng nhìn có vẻ lộn xộn

– “Xin hỏi… Phương Hiểu Hi có ở đây hay không?”. Người đàn ông nói xong, giọng có chút yếu ớt

– “Tiểu Hi, có người tìm”. Đồng nghiệp gọi cậu

Tiểu Hi từ trong góc tường chậm rãi đi ra, thần trí cậu đã mau mơ hồ, nhìn thân ảnh người đàn ông trước mắt. Khuôn mặt không một chút quen thuộc nào

– “Ông là?”. Tiểu Hi hỏi, trước giờ khả năng nhận diện của cậu rất kém cỏi

Người đàn ông nhìn thấy cậu bỗng kích động, muốn vòng tay ôm lấy cậu nhưng giữa chừng thì ngừng lại, run rẩy thu tay về

– “Ta là… Ta là…”. Người kia hiển nhiên không biết mở miệng như thế nào, bàn tay đưa lên lau trán, trên trán đầy mồ hôi

– “Ta… ta… Hôm nay Phùng Minh…. Phùng Minh ở trên đường gặp con…. Ta có nói nó gọi điện cho con… Nhưng con không có nhà. Sau đó hỏi bạn cùng phòng mới biết con làm ở đây”

– “A!”. Tiểu Hi nhỏ giọng kêu lên một tiếng, cậu nhớ người này là ai rồi, là cha của Phùng Minh. “Có chuyện gì không?”. Cậu hỏi

– “Cái kia… cái kia… Nghe mẹ con nói vừa tốt nghiệp trung học con liền rời nhà. Cái kia… cái kia….”

Tiểu Hi biết ai gặp chuyện này cũng sẽ có bộ dạng khó khăn thế này, khẩn trương đến nói không rõ ràng, vì thế cậu kiên nhẫn đợi

– “Cái kia… con có thể dọn về sống chung với bọn ta được không?”. Người đàn ông đột nhiên bắt lấy tay Tiểu Hi, âm thanh bối rối nên nói to lên. Tiểu Hi bị làm cho hoảng sợ

Phục vụ trưởng đến chỗ cậu xem xét. “Cần giúp gì không?”

Tiểu Hi lắc lắc đầu: “Không có việc gì. Là người quen”

– “Ta luôn luôn cảm thấy có lỗi với con, ngay cả mẹ con cũng không tìm ra con. Nếu Phùng Minh không gặp, ta cũng không biết con đang sống gần ta như vậy”. Người đàn ông khóc lên, lệ đầy mắt, thoạt nhìn rất yếu đuối lại uất ức. “Cùng đến sống với chúng ta được không? Đến sống cùng cha, cha sẽ chăm sóc cho con”

Tiểu Hi chậm rãi nhìn người tự xưng là cha này, gỡ tay hắn ra lùi lại vài bước

Phục vụ trưởng lại nhìn cậu, cậu lắc lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì

Việc cậu rút tay ra tựa hồ đả kích rất mạnh đến người kia, Tiểu Hi biết hắn đã hạ nhiều quyết tâm, cố lấy dũng khí nên hôm nay mới tìm đến đây

Người đàn ông nọ vẫn không để ý ánh mắt của người ngoài, rất không tôn nghiêm khóc: “Cha biết…. Là cha có lỗi với con.. Con… Con không muốn đến sống cùng ta cũng không sao…. Cha biết mà…”. Người kia chán nản xoay người bỏ đi, bộ dáng so với đứa con hăng hái của hắn nửa điểm cũng không giống

– “Tôi hiện tại đang trong giờ làm, có việc gì sau khi tan ca nói sau”. Cậu mở miệng

Người kia quay đầu mừng rỡ, rơi lệ gật đầu

Sau đó, hắn đi ra ngoài, ngồi vào một chiếc xe xám bạc có che rèm đậu bên đường. Người trong xe im lặng ngồi chờ, cậu đoán đó là Phùng Minh!

Phùng Minh cũng biết chuyện này sao? Biết năm ấy gia đình cậu rời khỏi thành phố này là vì nguyên nhân gì?

Đợi cho tỉnh rượu một chút, cậu lại tiếp tục công việc

◇◇◇

Sau khi tan ca cậu thay y phục hằng ngày, Phùng Minh cùng cha đợi bên ngoài một đêm, khi cậu đi ra, sắc mặt Phùng Minh có vẻ không tốt lắm

– “Trước tiên ghé qua chỗ con thu thập vài bộ đồ, sau đó về nhà được không?”. Người đàn ông nhìn cậu, âm thanh vì khẩn trương lại trở nên run rẩy

– “Ân”. Nói địa chỉ xong, cậu ngồi vào ghế sau, người kia không chỉ quay đầu nhìn cậu một lần, như thể hắn sợ cậu đột nhiên biến mất lần nữa

Kì thật cậu không cần nhận cha, kì thật cậu không cần đáp ứng lời thỉnh cầu kia, vì dù sao chỗ đó cũng không phải nhà cậu

Phùng Minh nhìn kính chiếu hậu liếc một cái, ánh mắt họ tiếp xúc nhau, sau đó cậu nhắm mắt. Phùng Minh là em trai cùng huyết thống với cậu

Khi còn tiểu học, có một ngày cha đánh mẹ rất nặng nề. Mẹ vẫn khóc nhưng không nói gì, cậu ở bên cạnh sợ ngây người, tiếp theo cha lại nhìn sang cậu, hung hăng đá cậu.

Cậu thủy chung không hiểu người cha từ trước đến nay tại sao lại làm vậy. Cú đá hiểm ác kia làm não cậu chấn thương, phải nhập viện

Sau này cậu mới biết được, người kia không phải cha cậu. Cha ruột là người tình của mẹ… Hình như là, cha của Phùng Minh nhà bên cạnh, chính là người đang ngồi bên ghế tài xế trong xe bây giờ

Sau khi cậu xuất viện, cha mẹ mang theo cậu cùng nhau rời khỏi thành phố, nói là phải làm lại từ đầu. Nhưng không lâu sau, cậu liền hiểu một khi bản thân đã nhúng chàm, có lau chùi cách nào cũng không thể trở lại như ban đầu được nữa

Cơ hồ đã vài lần cậu tỉnh lại trong bệnh viện, nhìn mẹ ở bên ngồi khóc. Khắp người cậu đều là vết thương, cha thì không thấy bóng dáng đâu. Cậu nói dối là bị té từ sân thượng xuống, gãy xương nhiều chỗ

Hè hằng năm, cậu đều nhớ Phùng Minh, người em huyết thống của cậu. Cậu liền cưỡi xe đạp thật xa chạy về tìm Phùng Minh

Cậu nghĩ rằng bọn họ là đặc biệt, chuyện gì cậu cũng sẽ nói hết cho Phùng Minh nghe, cậu nghĩ Phùng Minh có thể nghe thấy lời cầu cứu cảu cậu. Bọn họ có thể gặp lại vào mùa hè

Nhưng cậu lại phát hiện mình sai lầm rồi, cậu cùng Phùng Minh là một khoảng cách dịu vợi

Sau khi tốt nghiệp trung học, cậu liền rời khỏi nhà, nhận thức đám bạn hiện tại, tự sống cuộc đời mình. Tước Nhược Như cho cậu chỗ ở, A Bảo tìm việc cho cậu. Cậu có thể cười hì hì cả ngày, cũng có thể ngủ liền 24 giờ một ngày mà không sợ nữa đêm bị ai đá văng ra khỏi phòng, không sợ bị ai đánh đập

Cậu thực sự không cần cha, một mình cậu cũng có thể sống rất khá

Thật sự!

Cha trong định nghĩa của cậu, là những trận đòn roi quất vào mình

Xe dừng trước nhà, Tiểu Hi chạy lên lầu. Cha Phùng Minh nói với Phùng điều gì đó, hắn tắt xe, tâm không cam, tình không nguyện theo Tiểu Hi đi lên. Trong phòng trọ, Tước Nhược Như cùng các bạn vẫn chinh chiến mạt chượt, nhà trọ cũ tường cách âm không tồi, cậu vừa mở của liền nghe tiếng mạt chượt đánh xuống sàn nhà

– “Tôi về rồi”. Tiểu Hi cởi giày, Phùng Minh đứng ngoài cửa đợi

– “Cậu dẫn bạn về nhà a?”. Tước Nhược Như ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi xuống chuyên tâm đánh bài

– “Không có, cha của cậu ấy muốn tôi đến ở nhà cậu ta vài ngày. Tôi về thu dọn chút quần áo”. Tiểu Hi lấy túi du lịch màu đỏ, tùy tiện lấy ít quần áo, vài chiếc khăn mặt

– “Nhược Như, có bàn chải mới không?”

– “Trong ngăn kéo có vài cái vừa mua”. Tước Nhược Như híp mắt sờ lá bài, đột nhiên hét lên: “Bính, thắng rồi”. Cô cười đến vui vẻ: “Lại có tiền trả học phí”

Tiểu Hi lấy chiếc bàn chải màu hồng của Nhược Như, nhét thêm vài cuốn sách đang học. “Đi thôi”. Cậu nói với Phùng

– “Uy!”. Trong phòng, Tước Nhược Như kêu lên

Tiểu Hi quay đầu

– “Cậu sổng bên ngoài không sao đi?”. Ngồi trên sàn nhà dán thảm plastic, Nhược Như hỏi

– “Ân”. Tiểu Hi gật gật đầu. “Tôi sẽ gọi điện cho cậu”

Đóng cửa lại, Tiểu Hi chậm rãi xuống lầu. Phùng Minh mở miệng hỏi: “Bạn gái cậu?”

– “Không phải”

Phùng Minh làm vẻ mặt không tin

Tiểu Hi cười cười: “Nhược Như là cháu họ bạn trai cũ của tôi”

– “Bạn trai cũ?!”. Phùng Mình hạ mắt không đi tiếp

– “A, tôi thẳng thắn quá hả?”

– “Đương nhiên”. Phùng Minh thiếu chút nữa nói ra câu này, hắn vẫn đứng ngốc ở cầu thang mốc meo cũ nát trong nhà trọ

– “Tôi chỉ không muốn cậu hiểu lầm”. Tiểu Hi nói

– “Cậu là muốn hù chết tôi thì có”

Nghe câu trả lời của Phùng Minh, Tiểu Hi bật cười. “Bạn gái của cậu mới là xinh đẹp”. Tiểu Hi chuyển đề tài

– “Phiền muốn chết, suốt ngày trông Đông trông Tây, sớm muộn gì cũng chia tay nàng”. Nhắc tới bạn gái, Phùng Minh phì phò tức giận

– “Là cậu không đúng đi bắt cá hai tay”. Cậu cảm giác mình còn chưa tỉnh rượu, nếu không làm sao lại rõ ràng nói với Phùng vấn đề này

– “Đó là quản lí của công ty”. Phùng Mình mặt lạnh nghĩ đến chuyện ngày hôm qua ở phòng ăn liên lụy đến Tiểu Hi

– “Cậu xác định vững chắc đó là một mỹ nhân quản lí?”

Bọn họ đến chỗ đậu xe, Phùng Minh liếc nhìn Tiểu Hi, dừng một chút rồi trả lời: “Đúng vậy”. Sau đó liền ngồi vào xe

Phùng Minh nghĩ không có việc gì phải giấu diếm, hơn nữa đối phương là Tiểu Hi, là người bạn thân thời thơ ấu lâu ngày gặp lại. Tiểu Hi một chút thay đổi cũng không có, cậu vẫn thẳng thắn như vậy

Với Tiểu Hi, Phùng Minh có cảm giác là một hoài niệm. Là một điều tốt đẹp thất lạc đã lâu, đến khi hắn hoàn toàn quên đi thì lại đột ngột xuất hiện trở lại. Đó là một sự tồn tại đặc thù của Tiểu Hi trong lòng Phùng Minh

– “Phòng này là của Duy Minh, em nó còn đang đi học xa nhà. Nghỉ hè và nghỉ đông mới quay về. Bất quá bây giờ phòng chưa dọn dẹp gì nên rất bề bộn”. Vừa về đế nhà, Tống Tân Kì liền giới thiệu hoàn cảnh cho con trai

– “Chờ vài hôm Phùng Minh sửa sang lại, là con có thể vào ở”. Hắn lại dẫn con trai đến phòng cuối cùng: “Đây là phòng ngủ của Phùng Minh, con hôm nay cứ ngủ ở đây, Phùng Minh sẽ xuống đất ngủ. Nó hay ngáy khi ngủ nhưng cũng không ầm ĩ lắm, con chịu khó vài ngày vậy”

– “Lão bá!”. Phùng Minh trợn tròn mắt nói: “Người đi ngủ đi, cũng sắp sáng rồi, con cũng mệt nữa, cha đừng nói gì thêm”. Hắn không khách khí đánh gãy lời cha

– “Kia…. vậy nếu con cần thêm gì… cứ nói cho cha biết. Cha ở ngay phòng bên cạnh, cha ngủ không sâu nên có đánh thức cũng không sao”. Tống Tân Kỳ bất an xoa xoa tay nhìn Tiểu Hi vài lần mới lưu luyến quay về phòng mình

Phùng Minh thúc giục Tiểu Hi vào phòng. “Mệt muốn chết”. Hắn nói

Trong phòng có một chiếc giường đôi là lớn nhất, còn lại không có quá nhiều đồ đạt, Phùng Minh tháo cà vạt, thay quần áo rồi gục lên giường

Tiểu Hi buông túi xách xuống, một mình đơn độc trên sô pha nhìn Phùng Minh

– “Cậu không phải thực sự nghĩ tôi sẽ ngủ dưới đất, còn giường nhường cả cho cậu chứ?”. Phùng Minh kì quái nhìn Tiểu Hi

– “Tôi ngủ dưới đất được rồi”

– “Cậu nói hươu nói vượn gì chứ? Cậu muốn cha trách mắng tôi mới chịu sao?”. Phùng Minh hừ một tiếng. “Cậu không ngủ thì tôi ngủ trước, mệt chết đi được, hơn nửa đêm còn bị chộp bắt đi tìm cậu”. Phùng Mình nằm lên một góc giường, chừa một khoảng cho Tiểu Hi

– “Cậu biết được gì rồi?”. Tiểu Hi hỏi

– “Tôi cái gì cũng không biết”. Phùng Minh trở người, đối mặt với vách tường

– “Cha cậu chưa nói sao? Tôi nghĩ ông ấy hẳn đã nói với cậu rồi”

– “Cái gì cha tôi? Đó cũng là cha cậu vậy”

– “A, cũng đúng”

– “Phiền chết, bỗng dưng có thêm một người anh, lại phải nhường một nửa giường”. Phùng Minh lẩm bẩm vài câu. Nếu hôm nay không trùng hợp ở phòng ăn nhận ra Tiểu Hi, không phải trùng hợp hỏi số điện thoại, không phải trùng hợp nói với cha về người có tên Phương Hiểu Hi này, hắn cũng sẽ không biết mình có một người anh nữa

Thực-là-chuyện-lạ-có-thật

Tiểu Hi leo lên giường Phùng Minh an phận nằm, chăn bông cũng chỉ đắp một góc, không dám làm phiền người ta quá mức

– “Mùi rượu rất nặng”. Phùng Minh ngửi thấy mùi rượu trên người Tiểu Hi

– “Rất nặng sao?”. Tiểu Hi cầm cổ áo ngửi ngửi, kì thật chỉ có chút mùi rất nhẹ, cậu chỉ mới uống có mấy chén thôi mà. “Vậy tôi đi tắm rửa một cái sẽ hết thôi”

– “Còn không đi mau đi”. Phùng Minh lại lẩm nhẩm

– “Cậu không uống rượu hút thuốc sao?”. Cho nên mới mẫn cảm như vậy

– “Tôi không rượu bia không thuốc lá, không có ham mê bất lương, là một người đàn ông tốt điển hình”

Tiểu Hi cười, chuẩn bị bò khỏi giường đi vào phòng tắm

– “Thôi, ngủ đi!”. Phùng Minh một tay kéo Tiểu Hi trở về, làm cậu ngã vào gối mềm mại trên đầu giường. “Tôi tám giờ phải dậy đi làm. Cậu đừng ấm ĩ nữa”

Phùng Minh nói xong câu mới thôi, trong phòng bắt đầu yên tĩnh trở lại, một tiếng động nhẹ cũng không có

◇◇◇

Ngoài cửa sổ trời chậm rãi chuyển sáng. Ngày đã lên

Tiểu Hi trở mình nhìn tấm lưng dày rộng của Phùng Minh, trong lòng xúc động muốn vươn tay chạm vào vai hắn. Nhưng cậu vẫn kiềm chế không chạm vào

Đại khái qua nửa giờ, Tiểu Hi nửa giờ liên tục nhìn lưng Phùng Minh. Cậu nhớ mỗi năm hè sang, bọn họ cũng lái xe trên con đường ven biển điên cuồng gào thét

– “Đi hết con đường này sẽ tới đâu?”. Phùng Minh một mặt đen giòn, ánh mắt dưới bầu trời mùa hạ lòe lòe sáng

– “Đi đâu cũng được, tôi phải rời khỏi nơi này”. Cậu đứng trên ô tô, điên cuồng hô to

– “Cậu phải rời khỏi nơi này sao? Cậu đi đâu?”

– “Chân trời góc biển a ──”

– “Tốt, tôi cùng cậu đi ──”

Tiếng cười bọn họ vang vọng cả mùa hè. Nhưng kế hoạch bỏ trốn của cậu không thực hiện được, cậu đã viết thư hẹn với Phùng Minh nghỉ hè sẽ cùng nhau rời nhà, Phùng Minh lại phản bội cậu

Không…. sao có thể nói là phản bội được

Tuy rằng cảm giác trong cậu là bị vứt bỏ, nhưng đó cũng không phải lỗi của Phùng Minh

– “Làm sao mà ngủ được đây?”. Cậu thở dài, rất nhẹ rất nhẹ

Lông mi Phùng Minh giật nhẹ, hắn và cha đều sẽ thức, chỉ cần gió thổi có lay cũng thức giấc, huống chi bây giờ lại có một người ngủ ngay bên cạnh. Điều này làm hắn mẫn cảm hơn rất nhiều

– “Tôi đã từng rất thích cậu”. Cậu thì thào

Phùng Minh mở mắt ra