Một Năm Thiên Hạ

Chương 10: Biến cố trong cuộc săn bắn




Phần lớn quý tộc Bắc quốc đều yêu thích săn bắn. Trước đây Tố Doanh cũng từng học qua cưỡi ngựa bắn cung nhưng cô đã lâu không cưỡi, kỹ thuật tất nhiên vụng về, may mà con ngựa của Tín Mặc dể bảo, thận trọng dẫn dắt Tố Doanh thẳng tiến vào sâu trong thảo nguyên.

Vị trí khu vực săn bắn của hoàng gia tốt vô cùng. Phía Tây có thảo nguyên tươi tốt, chủng loài động vật nhỏ nhiều, phía Đông là rừng rậm, cầm thú chim muông muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Phía Nam là một mặt hồ lớn với nhiều loại cá. Phía Bắc là núi non, nơi mãnh thú to lớn thường lui tới cũng là nơi hoàng đế thích nhất.

Hoàng hậu thích đi săn ở thảo nguyên. Mùa này, cỏ dại cao ngang người cứ vậy mà lớn lên, cho dù bao nhiêu người tiến vào thảo nguyên thì cũng bị sự rậm rạp của chúng che khuất bản thân đến mức không thấy bóng dáng.

Ở trên ngựa Tố Doanh nhìn xung quanh, căn bản không thể tìm ra tung tích của hoàng hậu. Trong lòng cô sốt ruột, nhẹ giọng thúc giục con ngựa kia mang cô đi dạo xung quanh. Sau một lúc lâu chậm rãi tìm kiếm vẫn không thấy hoàng hậu, ngay cả ngươi hầu hộ tống hoàng hậu cũng không thấy. Tố Doanh có chút sợ hãi : Ngộ nhỡ hoàng hậu đã trở về bản doanh thì sao ? Ngộ nhỡ hoàng hậu cần dùng cô và đang ở trong doanh tìm cô thì phải làm sao đây ?

Gió thổi làm cho cô ruột gan rối bời, những cây cỏ cao lung lay trong gió tạo nên tiếng rào rào làm cho cô vừa kinh vừa sợ. Con ngựa cảm nhận được sự do dự của cô, ngừng bước. Tố Doanh định đánh ngựa đột nhiên giật mình - Gió mang đến âm thanh như là tiếng người mơ hồ. Cô lẳng lặng tập trung lắng nghe, sau một khắc có một câu nói truyền đến. Trong lòng Tố Doanh mừng rỡ, nhảy xuống ngựa, một mình tìm kiếm sâu trong bụi cỏ.

Cô di chuyển thật cẩn thận vì sợ kinh động đến người nói chuyện. Không biết đối phương là ai nên đừng để bọn họ biết cô thì tốt hơn. Tiếng gió lay động trên thảo nguyên che dấu đi tiếng bước chân của cô. Tố Doanh vừa bước đi thật chậm vừa nghe ngóng nhưng không thể nghe được bọn họ nói tiếp cái gì. Cô vừa mới dừng bước lại đã nghe rõ ràng giọng nói của một người ở cách đó không xa truyền đến: "Người ở bên cạnh nương nương đều đáng tin hay sao ?"

Tố Doanh hoảng sợ. Cô không ngờ mình đã đến quá gần bọn họ vội vàng ngồi xuống từ từ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Người bên canh tôi biết nên nghe cái gì và không nên nghe cái gì." Hoàng hậu trả lời thản nhiên.

Người cùng đối đáp với bà cười cười, hỏi: "Không biết Tố Doanh ở bên cạnh nương nương có nghe lời hay không ?" Tố Doanh nghe ra giọng nói này là của nghĩa phụ Cư Hàm Huyền, trong lòng kinh ngạc không hiểu vì sao ông ấy ở đây, lại còn nhắc tới mình.

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, nói : "Ông còn chưa bắt đầu sai bảo cô ấy, đương nhiên cô ấy sẽ nghe lời tôi."

"Lời nói của nương nương đầy hàm ý."

"Trong lòng ông hiểu rõ mà."

Bọn họ nhận thấy lời nói hai bên hơi khác thường nên trầm mặc một hồi.

Mãi một lúc sau, Cư Hàm Huyền thở dài thật sâu, nói: "Tinh nhi, bà còn nhớ dáng vẻ của tôi như thế nào hay không ?"

"Ôi! Dáng vẻ của đại nhân... tôi làm sao dám quên?"

"Vậy bà còn nhớ thời điểm bà nhìn thẳng vào tôi là lúc nào hay không ?" Cư Hàm Huyền nói chầm chầm, "Thời điểm không có người ngoài, bà cũng cần phải đưa lưng về phía tôi hay sao ?"

Hoàng hậu không lên tiếng, hỏi lại sâu xa : "Nếu không như thế thì ông muốn thế nào ?"

Cư Hàm Huyền không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn bà, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển : "Bà có biết hôm nay thái tử tính làm cái gì không ?"

Nhất thời Tố Doanh nghẹn họng, giọng nói của hoàng hậu thì không nhanh không chậm : "Nếu nó có bản lĩnh thì muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ."

"Nhưng nó quá tự phụ. Nó cho rằng hai trăm tử sỉ có thể chế phục được tôi, tiền trảm hậu tấu."

"Ừ..." Hoàng hậu trầm giọng nói. "Điều đó thì đúng là nó quá ngây thơ rồi."

"Chỉ là thái tử âm thầm lặng lẽ nuôi dưỡng hai trăm tử sĩ trong bóng tối, thực sự khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa." Cư Hàm Huyền cười cười. "Thỉnh hoàng hậu giúp tôi một chuyện - giám sát chặt chẽ con của bà."

Hoàng hậu không trả lời. Tố Doanh nghe thấy có người dùng roi ngựa quật nhẹ nhàng cỏ dại, lực đạo rất nhẹ, chắc là hoàng hậu vừa suy nghĩ vừa vung roi. Tiếng roi quất vào cỏ dại nhanh chóng dừng lại.

"Được." Hoàng hậu trả lời, "Nhưng ông cũng cần giúp tôi một việc."

"Nương nương có gì phân phó, tất nhiên Cư mỗ sẽ hết lòng."

"Ông cũng biết chuyện của Văn Tài viện làm tôi vô cùng phiền muộn trong lòng."

Cư Hàm Huyền cười nói : "Chỉ là một nô tỳ không biết lượng sức mình, tự nhiên trong cung sẽ có người xử lý cô ấy, nương nương bận tâm làm gì ?"

"Nhưng cô ta là người bên cạnh tôi." Giọng nói của hoàng hậu có chút mập mờ, cười yếu ớt. "Ngay cả người bên ngươi tôi cũng quản không được thì làm sao quản được một hậu cung rộng lớn ? Đại nhân có thể đem lời này nói cho đứa con gái nuôi của ông, người bên cạnh tôi đừng hy vọng dẫm lên tôi để bò lên."

Cư Hàm Huyền không đáp lời, hỏi ngược lại : "Nương nương muốn đối phó với Văn Tài viện như thế nào?"

"Nếu như cô ta chỉ là một phụng hương... tôi sẽ có biện pháp đối phó với phụng hương. Nhưng hiện tại cô ta lại là Tài viện, trong vài ngày ngắn ngủi đã bước lên trời, đương nhiên tôi không dám thất lễ." Hoàng hậu đi tới vài bước, dường như đi đến bên cạnh Cư Hàm Huyền nói nhỏ với ông ta gì đó rồi nói : "Như thế, cả người đại nhân đầy vết máu cũng không cần lo lắng giải thích."

Tố Doanh nghe thấy tiếng quần áo va chạm, có lẽ ở nơi cô không thấy được đã xảy ra chuyện vượt qua cấp bậc lễ nghi. Quả nhiên hoàng hậu quát khẽ: "Buông ra!"

"Tinh nhi, chỉ cần bà cảm thấy thỏa đáng, đương nhiên tôi sẽ không cản trở." Cư Hàm Huyền ôn nhu nói : "Có tôi ở đây, cả hậu cung sẽ là của bà..."

"Không có ông, cả hậu cung cũng nằm trong lòng bàn tay tôi." Hoàng hậu căm giận thoát ra, nói : "Nếu ông không tin thì thử xem xem - Để xem Đan tần mà ông dày công bồi dưỡng có thể cướp đi hậu vị của tôi hay không ?"

Tố Doanh nghe thấy cả người run sợ - Cô sớm đã biết mình là một quân cờ của nghĩa phụ, sớm hay muộn cũng bị ông ấy sử dụng. Không nghĩ rằng Đan tần từng bước thăng chức cũng là công cụ do người khác an bài.

Nhất thời cô mất hết ý chí chỉ muốn nhanh chóng rời đi. May mà hoàng hậu và Cư Hàm Huyền cũng không tiếp tục ở lại, mỗi người lên ngựa, mỗi người một ngả. Tố Doanh cúi thâm người, nán lại đến khi xung quanh không còn động tĩnh mới vội vàng đi tìm ngựa của mình.

Không nghĩ rằng ngựa kia tham ăn cỏ đã đi ta. Tố Doanh thở hổn hển đi đến con ngựa trước mặt không khỏi há hốc mồm: Bên cạnh con ngựa có một người, chính là thái tử.

"Điện hạ! Điện hạ!" Tố Doanh thấy cả người Duệ Tuân toàn vết máu, tay chân luốn cuốn, vội vàng gọi : "Điện hạ mau tỉnh lại!"

Duệ Tuân nghe tiếng cô gọi, mở to mắt nhìn, chần chừ nói : "Đây là ngựa của Tín Mặc... Tín Mặc đâu ?"

"Bạch đại nhân không có ở đây." Tố Doanh nâng Duệ Tuân dậy rồi nói : "Điện hạ bị thương ư ?"

Duệ Tuân lắc đầu, cẩn thận đánh giá Tố Doanh rồi đột nhiên đẩy cô ra, hừ lạnh : "Cô là muội muội của Tố Táp!"

"Đúng vậy. Thỉnh điện hạ để nô tỳ Tố Doanh đỡ người lên ngựa."

"Hừ!" Duệ Tuân cười lạnh, "Tố suất khá lắm!... là hắn phái cô tới ?"

Tố Doanh gật đầu: "Nô tỳ không biết vì sao điện hạ lại ngất lúc này. Chỉ là nô tỳ có thể thay Hữu vệ suất đảm bảo với người, Hữu vệ suất sẽ không có lòng rời khỏi thái tử."

"Cô là phụng hương. Hắn dùng hương để đánh mê tôi, là cô đưa?" Tố Doanh lạnh lùng nhìn Tố Doanh, "Nếu cô và hắn là đồng đảng thì đảm bảo này có ý nghĩa gì ?"

Tố Doanh trấn tĩnh nhìn ánh mắt hắn, nói từng câu từng chữ : "Nô tỳ không biết Hữu vệ suất dùng mê hương làm cái gì. Chỉ là... nếu lúc ấy điện hạ bị mê hương làm ngất đi thì lúc này không có gì để lo lắng hoảng sợ. "

Trong mắt Duệ Tuân có một tia sáng lóe lên nhưng nhanh chóng biến mất. "Đỡ tôi lên ngựa."

Tố Doanh giúp anh ta lên ngựa, cánh tay bỗng nhiên bị hắn giữ chặt.

"Cùng lên đây đi!" Duệ Tuân thờ ơ nói.

"Nô tỳ không dám!"

"Cô cứ đi về như vậy sao ?" Duệ Tuân không khỏi thanh minh, lập tức nhấc Tố Doanh lên ngựa, để cô ngồi trước mặt hắn.

"Yên tâm." Duệ Tuân nói bên tai cô. "Chúng ta cứ đi về phía tây nam doanh trại, sẽ không ai thấy."

Tố Doanh không biết vì sao doanh trại tây nam không có người nhưng không dám hỏi, đành phải theo Duệ Tuân.

Ngựa của Tín Mặc đúng là con ngựa khỏe, chở hai người về mà bốn chân vẫn như gió. Tố Doanh nhanh chóng nhìn thấy doanh trại hoàng gia, góc tây nam không có ai.

Duệ Tuân đặt cô xuống, nói : "Thời điểm này không còn sớm, cô trở về nhanh đi, không nên để bỏ lỡ thời điểm dâng hương. Con ngựa... tôi sẽ đưa đến nơi của Tín Mặc."

Tố Doanh thi lễ rồi nói : "Điện hạ, Hữu vệ suất có nỗi khó xử của huynh ấy - huynh ấy chỉ muốn ở trong cung làm việc cho tốt, không muốn đắc tội Cư đại nhân. Nhưng huynh ấy chưa từng nghĩ tới sẽ phản bộ điện hạ. Điện hạ cũng từng nói, Hữu vệ suất và người lớn lên cùng nhau. Xin người thông cảm cho nỗi khỗ tâm của Hữu vệ suất mà tha huynh ấy một lần."

Ánh mắt Duệ Tuân nhìn phía xa, nói nhỏ : "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Hôm nay thời điểm tôi đi thân thể khó chịu, ngủ hơn nử ngày. Rời doanh trại không lâu liền trở lại, săn cũng không được gì."

Tố Doanh không dám nói nhiều, cung kính tiễn Duệ Tuân đi xa, nghĩ thầm : Lời nói dối của hắn khó thuyết phục! Nhiều người cùng hắn đi săn như vậy, chẳng lẽ hắn muốn che miệng từng người ?

Về sau cô mới hiểu: những người đó đã chết ở khu vực săn bắn rồi...

******

Tố Doanh sợ hoàng hậu muốn cô dâng hương sẽ cho tìm mà không thấy mình. Nhưng sau khi trở về màn trướng lại nghe tiểu cung nữ nói hôm nay không cần cô dâng hương.

"Vì sao ?" Tố Doanh cực kỳ kinh ngạc, lo lắng người nào đó thừa dịp cô sơ hở đoạt đi thì thật là chuyện xấu.

Tiểu cung nữ lại nói : "Nô tỳ không biết. Lời này là từ thượng cung, theo từng người truyền từ trên xuống dưới. Nô tỳ chỉ là truyền lại."

Tố Doanh giật mình, lại hỏi : "Tin này truyền tới bao lâu rồi ?"

Tiểu cung nữ nhìn cô, cẩn thận đáp lời : "Từ lúc bữa cơm, ca múa đều miễn."

"Ủa ? Hôm nay hoàng thượng không săn được con mồi vừa ý hay sao ?"

"Nô tỳ không biết" Tiểu cung nữ đáp một câu đơn giản rồi vội vàng cáo từ.

Tố Doanh biết rằng có chuyện không ổn - trong ngự trướng [ màn trướng của vua ] đang xảy ra chuyện lớn. Cô không thể nói rõ đây là chuyện gì nhưng dựa vào trực giác có thể đoán được: nghĩa phụ của cô và hoàng hậu nương nương cũng không phải thuộc dạng tính cách nhân nhượng, chắc chắn bọn họ gây sóng gió.

Cô nghĩ nghĩ rồi đi thẳng đến ngự trướng.

Xung quanh ngự trướng vô cùng yên tĩnh,tràng ngập mùi máu. Số thị vệ cũng đột nhiên tăng nhiều, bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Thị vệ ngăn Tố Doanh lại không cho cô tiến gần hơn, Tố Doanh vội hỏi : "Nô tỳ là người hầu phụng hương của Đan Xuyến cung, vừa rồi được biết hôm nay không cần dâng hương, không biết là việc truyền lời có sai lầm gì không..."

"Không sai." Thị vệ nghiêm mặt trả lời. "Ngự thiện đều miễn huống chi là dâng hương!"

Tố Doanh thấy tình thế nghiêm trọng, trong lòng mơ hồ nặng trĩu. Có thể thấy nạn nhân hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn, có lưu lại được toàn thây hay không còn chưa biết.

Thật sự là kỳ lạ! Tố Doanh nghĩ thầm rằng. Cô và Văn Tài viện không thể nói là có giao tình tốt. Thời điểm Văn Tài viện vẫn là phụng hương, đối với gia thế của Tố Doanh cứ canh cánh trong lòng. Ngày cô được thánh thượng sủng hạnh đã nhờ hai tiểu thái giám trêu cợt Tố Doanh. Đại khái cô muốn thể hiện rằng hoàng đế rất sủng nịnh và dung túng cô nhưng việc này lại đắc tội với cả hậu cung từ trên xuống dưới đều là Tố thị - một gia tộc có năng lực khác thường. Vốn Tố thị đối với họ khác vô cùng bài xích vậy mà một cái họ khác lại được phong làm Tài viện đã khiến cho các cô tức giận và bất bình. Đã vậy cái họ khác lại dám khi dễ con gái của Tố thị thì đúng là tạo phản! Các cô cũng không phải vì Tố Doanh mà trút giận mà chỉ là cùng một thời điểm nhìn không vừa mắt một người. Cuối cùng kẻ thù chung của các cô sẽ xảy ra rất nhiều sự cố.

Tố Doanh biết rằng Văn Tài viện không có nhiều ngày bình yên trừ khi thánh ân mênh mông cuồng cuộng vì nàng mà ngày ngày gia phong, hàng đêm chuyên sủng, khiến cho cả hậu cung ghen tỵ và kiêng kị, nói các khác, sớm hay muộn thì cô cũng bị nhóm người Tố thị liên thủ đuổi vào Bắc cung, cũng chính là lãnh cung.

Thật ra vào thời điểm Văn Tài viện bị hại, trong lòng Tố Doanh có chút tiếc nuối cho cô. Vốn Văn Thải Hoàn chỉ là môt cung nữ sở hữu khuông mặt xinh đẹp mong chờ trở nên nổi bật mà thôi.

Lời hoàng hậu nói vẫn còn văng vẳng bên tai Tố Doanh : "Nếu chỉ là phụng hương, tôi đều có biện pháp để đối phó phụng hương. Nhưng cô ta lúc này đã trở thành Tài viện rồi... Tôi cũng không dám thất lễ."

Tố Doanh nhớ tới giọng điệu của bà liền không lạnh mà run. Cô hiểu trong cung này thêm một việc không bằng bớt một việc cho nên cho dù trong lòng lo lắng vì việc này nhưng vẫn quay về trong màn trường chờ tin tức.

Đợi đến lúc bóng mặt trời nghiêng về Tây, trong doanh lại náo nhiệt trở lại. Một loại náo nhiệt khác với thời điểm hưng phấn lúc khởi hành mà lại mang theo khẩn trương, ồn ào và náo động.

Bạch công công của Đan Xuyến cung đến trong lều của Tố Doanh truyền lời : "Phụng hương hãy thu dọn mọi thứ, chuẩn bị đi thôi."

Trong đầu Tố Doanh chỉ duy nhất một ý niệm : cô nghe lén hoàng hậu và Tể tướng bị phát hiện nên lúc này muốn xử lý cô. Tay chân cô lạnh lẽo như gặp sét đánh ầm ầm, giọng run run hỏi : "Vì...vì sao...?" Cô biết rõ trong cung có hỏi lý do cũng vô dụng nhưng cũng muốn biết rõ ràng.

Không nghĩ rằng Bạch công công lại trả lời thẳng thắng: "Ngự giá hồi cung!"

"Hồi cung ?" Tố Doanh thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên nhớ tới: nghĩa phụ còn chưa chính thức sử dụng cô nên không dễ dàng để cho cô rời khỏi cung đình. Căn bản cô không cần khiếp sợ như vậy.

"Bạch công công, hôm nay có chuyện gì vậy ? Chuyện tình như vậy không hợp lẽ thường cho lắm!"

"Phụng hương không biết gì sao ?" Bạch công công cố tình kinh ngạc nhìn Tố Doanh, thành thật nói với cô : "Thích khách miền Nam ám sát hoàng thượng!"

"Hả?! Bây giờ hoàng thượng sao rồi ?"

"Không có việc gì." Bạch công công cười nói : "Thích khách đánh đến vừa lúc có Cư đại nhân, một tay tiêu diệt, cô không chứng kiến thấy Cư đại nhân cả người đầy máu. Thật sự là dọa người. Nghe nói thích khách cả trăm người, may mắn là thanh y vệ theo hầu Cư đại nhân đều dũng cảm và mạnh mẽ."

Tâm Tố Doanh nhảy đựng thình thịch, nói : "Nói như thế, tâm tình của hoàng thượng nhất định không tốt nên ngay cả ngự thiện cũng không cần."

"Đúng vậy đó!" Bạch công công nói qua loa, "Còn nữa, nghe nói Tài viện nương nương là gián điệp của miền Nam - Thật sự là khó tin!"

Toàn thân Tố Doanh run lên, hô to: "Cái gì ? Tài viện ? Văn Tài viện ?"

"Suỵt!" Bạch công công vội vàng ngăn cô lại, "Tôi thấy phụng hương là người giữ mồm giữ miệng mới dám nói ra! Phụng hương ngạc nhiên như vậy không phải là hại tôi sao ?"

"Sao Tài viện lại là gián điệp miền Nam được ?"

"Loại chuyện này sao chúng ta biết được ?" Bạch công công thở dài, "Là Cư đại nhân tra khảo thích khách mới biết được. Hoàng thượng giận dữ muốn điều tra rõ chuyện này. Hoàng hậu nương nương ra lệnh khám xét hành trang của Tài viện mới tìm ra rất nhiều tơ hồng. Trên đường hoàng thượng đi săn cũng có nhiều vị trí buộc tơ hồng, nếu không phải là ám hiệu của Tài viện để lại cho thích khách thì cái gì ?"

"Ôi..." Tố Doanh ngạc nhiên và nghi ngờ, lại hỏi : "Bây giờ Tài viện ra sao ?"

"Không biết." Bạch công công thản nhiên nói : "Phụng hương nhanh thu dọn mọi thứ đi, thánh giá lo ngại sẽ còn có thích khách nên đêm nay sẽ suốt đêm hồi cung."

Quả nhiên chuyện có liên qua đến thái tử. Tố Doanh không tiện hỏi nhiều, Bạch công công rời đi liền thu dọn hành lý.

Chốc lát sau, Tố Táp đến. Tố Doanh vừa thấy ca ca lập tức chuyển buồn thành vui: "Ca ca, phía thái tử..."

"Không có chuyện gì." Trên mặt Tố Táp có một khối bầm tím như thể đã bị đánh từ lâu.

Tố Doanh tìm một hộp hương cao, xoa trên mặt ca ca rồi hỏi : "Thái tử có nói gì không ?"

"Thần sắc thái tử không tốt lúc nãy vẫn ngủ. Lúc này cũng theo hộ giá hồi cung." Tố Táp đáp lời. "Doanh nhi, hôm nay thật sự là tình thế bắt buộc, ca ca bất đắc dĩ mới muốn muội mạo hiểm. Về sau bất luận là ai muốn muội làm chuyện như vậy thì tuyệt đối không thể đáp ứng. Muội cứ điều chế dâng hương cho tốt..."

"Ca ca có chuyện gì muốn nói với muội đúng không ?" Tố Doanh thấy lời nói của ca cac úp mở nên đoán huynh ấy có chuyện gạt mình.

Tố Táp lắc đầu cười, "Không có". Rồi lại nghiêm mặt nói : "Thủ đoạn của nghĩa phụ muội... Muội cũng chứng kiến rồi. Về sau cẩn thận với ông ấy."

Ngự giá trở lại cung vào lúc nửa đêm, các tần phi đều trở về cung của mình. Sau khi thái tử khấu an hoàng thượng cũng quay trở về nghỉ ngơi.

Khi Tố Doanh đi ngang qua Ngọc Anh cung cố ý nhìn thoáng qua - trong cung là một màn đen tối, im lặng và vắng vẻ. Chủ nhân Ngọc Anh cung, Văn Tài viện một đi không trở về. Dựa theo quy củ trong cung, cung nữ và thái giám của cô ở bên cạnh thánh giá khi đó đã bị cung chính ty mang đi tra hỏi.

Gió từ Ngọc Anh cung thổi tới làm cho Tố Doanh cảm thấy không thoải mái, cô nhanh chóng cước bộ đi qua bỗng nhiên cảm thấy trên mái nhà có động tĩnh.

"Người nào ?" Tố Doanh sợ tới mức quát to một tiếng.

Đó là một bóng dáng màu trắng vô cùng xinh đẹp. Cô lẳng lặng ngồi ở nóc nhà Ngọc Anh cung, nói với Tố Doanh: "Cô thấy đó, một phụng hương muốn tiến lên vinh hoa thiệt là không dễ... cô ta đã chết."

Tố Doanh nhận ra đó là cô gái thường xuyên muốn cùng cô giao dịch, cả người không khỏi run lên: "Rốt cuộc cô là ai ?"

Cô gái kia không trả lời, còn nói : "Cô nhìn xem, người khác muốn giết chết một phụng hương cũng thật là dễ dàng bao nhiêu... Thật là, Tố Doanh, tôi cho cô một năm thiên hạ , cho cô không cần e sợ bọn họ, cho cô khả năng thao túng vận mệnh của bọn họ."

"Tôi không sợ..."

"Nói dối." Cô gái kia ung dung và thản nhiên. "Nếu không sợ, vì sao trong mọi thời điểm cô đều cân nhắc cử chỉ, lời nói và việc làm của bản thân mình ? Vì sao khi nghe thấy Tài viện gặp chuyện không may thì sắc mặt lại tái nhợt ? Vì cái gì lại suy đoán hai người kia nói chuyện có thấy cô hay không ?"

"Tôi không làm sai chuyện gì, bọn họ vì sao lại nhằm vào tôi ? Tôi không mưu toan bám vào hoàng thượng, cứ thành thật làm chuyện của mình, bọn họ sẽ không làm tôi khó xử. Tôi không cần thao túng vận mệnh người khác." Tố Doanh che lỗ tai rồi nhanh chóng rời đi.

Giọng nói của cô gái kia lại truyền tới trong đầu cô: "A... Hóa ra là bây giờ cô không cần... Rất nhanh, rất nhanh thôi, cô sẽ cần."

*******