Một Năm Thiên Hạ

Chương 13: Tố hòe




Tháng bảy, trong cung bắt đầu náo nhiệt. Ngự hoa viên, nơi bố trí cuộc tuyển chọn tú nữ, được thu dọn sạch sẽ. Các cô giáo dạy dỗ tú nữ được chọn cũng lần lượt vào cung. Các cung nữ thích náo nhiệt tiếp cận với cung nữ và thái giám tham gia tuyển tú nữ hỏi thăm tình hình năm nay, lén bình luận người nào là người làm cho mọi người kinh ngạc.

Hôm nay ngày mười bốn tháng bảy, bảy mươi tuyển nữ trăm năm hiếm có vào cung cùng một lúc, trong cung không khỏi trông ngóng, Tố Doanh cũng cùng mọi người hòa vào đám đông xem.

Chỉ thấy bên ngoài Đan Xuyến cung trải dài thảm đỏ, trên đó đặt màn trướng bảy màu. Đương kim thánh thượng và hoàng hậu mang theo thái tử, công chúa và vài vị phi tần mỗi người ngồi ở một màn trướng màu sắc khác nhau. Nơi nhóm tuyển nữ quỳ gối cách trướng chừng mười bước chân, sau khi bị gọi tên sẽ tiến lên bái kiến.

Tố Doanh phân biệt từng người nhưng nhóm người tuyển nữ đều được các cung nữ búi tóc, trên mặt trang điểm giống nhau nên trong phút chốc không nhận ra tỷ muội nhà mình.

Chỉ nghe thái giám điều khiển buổi lễ quay về hoàng thượng và hoàng hậu báo tên các tuyển nữ. Bảy mươi cái tên tuyển nữ đều là Tố thị, không có dòng họ thứ hai. Tố Doanh và các cung nữ vây xem cùng nhau chú ý lắng nghe: những cung nữ này sẽ hồi báo cho nhóm người nữ quan và phi tần không tới xem lễ, nhìn xem tỷ muội, cháu gái của các bà ấy có được trúng cử hay không. Tố Doanh cũng muốn biết trong đó có muội muội của mình hay không.

Chỉ một lát sau, cô nghe được tên của Tố Hòe nhưng đến cuối cùng cũng không nghe thấy Tố Lan được gọi vào.

Tố Doanh cho rằng mình nghe sót nên càng cẩn thận nhìn nhóm tuyển nữ tiến lên bái kiến đế hậu. Quả nhiên, Tố Hòe rất nhanh liền nhẹ nhàng tự nhiên cúi đầu đi lên phía trước, làm một đại lễ hoàn mỹ.

Trong đám cung nữ có người nhận ra Tố Doanh nên nói lời chúc mừng với cô, Tố Doanh vội vàng nói lời cám ơn rồi quay lại nhìn kỹ muội muội. Tố Hòe thay đổi trang phục giống như biến thành một người khác. Nhóm tú nữ đều trang điểm giống nhau, khó tránh khỏi khuôn mặt không rõ, khó phân biệt. Nhưng cô trang điểm lại kiều mỵ và khéo léo, vẻ mặt càng thanh tú cùng nụ cười đáng yêu. Cô lúc ở nhà tóc tai rồi tung nhưng lúc này đầu tóc lại bối lên, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, một loại phong độ và ý vị khác biệt.

Tố Doanh lại nhìn phản ứng của Đế hậu và phi tần: hoàng thượng thờ ơ, hoàng hậu từ đầu đến cuối đều cười tự nhiên, chúng phi tần thì ẩn dấu cảm xúc, chỉ có mặt mày Đan tần là hớn hở, gật đầu thân thiết với Tố Hòe.

Tố Hòe hình dáng muôn vẻ lui xuống. Tố Doanh đợi đã lâu cũng không thấy bóng dáng Tố Lan, lúc này cô mới tin tưởng : như vậy muội muội cực kỳ có hy vọng kia đã không được tuyển chọn rồi.

Buổi tối hôm ấy, sau khi nhóm tuyển nữ được dàn xếp tốt, Đan Xuyến cung truyền lời : Theo lệ thường, tối nay chúng phi tần hậu cung mời các tuyển nữ nói chuyện, không được bày cơm, rượu, điển tâm, chỉ dùng trà ở mức tam đẳng.

Thói quen này trong cung đơn giản vì tuyển nữ có nhiều thân thích ở hậu cung, khó có thể gặp nhau, nếu không để tụ họp một xíu thì chỉ sợ không hợp tình người. Nhưng trong cung đối với đồ ăn thức uống có chút hạn chế, sợ nhóm người phi tần cao hứng rối loạn quy củ, lại sợ nhóm tuyển nữ ăn bậy gì đó mà nhiễm bệnh không thể kiểm chứng cho nên đối với ăn uống của các cô cũng có quy chế.

Đan tần mới Lệ viện, Nhu viện và Tố Hòe nhưng không gọi Tố Doanh cùng nhau đi qua.

Tố Doanh biết loại chuyện này không phần mình, bản thân cũng không chờ đợi và cũng không thất vọng. Nhưng cho dù các cô không ngỏ lời thì bản thân Tố Doanh là nữ quan hầu hạ cũng không thể lặng im không tiếng động. Cô chuẩn bị lễ mọn ở phòng mình, phán đoán tụ họp phía bên Đan tần đã tan mới ra ngoài đi từ từ về phía Lưu Tuyền cung.

Cô đi được nửa đường bỗng nhiên thấy xa xa có bóng người hơi quen mắt, đến gần thì thấy đúng là Bạch Tín Mặc.

"Vì sao phó vệ úy ở trong này ?" Tố Doanh cười nói với Bạch Tín Mặc. "Chẵng lẽ đang nhìn nhóm người tuyển nữ ?"

"Phụng hương lại nói đùa!" Tín Mặc quay mặt qua mỉm cười, "Phụng hương đi tìm Đan tần nương nương sao ?"

Tố Doanh lắc đầu : "Không, tôi đến để xem muội muội có rời Lưu Tuyền cung chưa."

"Chắc là chưa." Tím Mặc thuận miệng trả lời, "Chỉ là nên nhanh chân đi."

Tố Doanh kinh ngạc nhìn anh, cười trêu đùa: "Sao thế kia? Phó vệ úy chẳng lẽ vẫn đứng ở chỗ này? Sao anh có thể biết được rõ ràng chuyện ở Lưu Tuyền cung vậy ?"

Tín Mặc xấu hổ cúi đầu cười cười, thở dài nói : "Phụng hương không biết sao ? Khụ... phụng hương không phải người ngoài, tôi cũng không vòng vo, muội muội phụng hương dường như đã từng có ý định kết hôn với tôi."

"Cái gì ?!" Tố Doanh trừng to mắt. Từ nhỏ Tố Hòe đã được tính toán vào cung, từ khi nào có ý định lập gia đình ?

Tín Mặc còn nói : "Cô cô đã từng vì tôi mà cầu hôn vị tiểu thư nào đó ở quý phủ. Nhưng sau khi cô cô nói tới, chuyện này vẫn không có đoạn dưới. Trước đó vài ngày, gia phụ có hỏi lệnh tôn việc này, lệnh tôn mới nói, không nghĩ rằng cô ấy đã tiến cung rồi... Đây là tôi với cô ấy vô duyên. Đúng là... phụng hương cũng biết đấy, người luôn luôn có một chút lòng hiếu kỳ."

Tố Doanh đưa mắt nhìn ngói lưu ly ở trên cung điện phía xa xa, không khỏi cười lạnh.

Phụ thấy khá lắm! Chắc hẳn ông ấy thấy Tín Mặc tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tất nhiên một ngày nào đó tiền đồ vô hạn nên thèm muốn vị rể quý này, thấy hôn sự Tín Mặc và Tố Doanh không thành liền tính toán thời điểm Tố Hòe lạc tuyển sẽ gả muội ấy đi. Dù sao Bạch phủ cũng không biết người mà Tín Mặc cầu hôn là vị tiểu thư nào.

"Phụng hương ?" Tín Mặc nhìn vẻ mặt Tố Doanh âm trầm, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.

"Phó vệ úy luôn làm việc ổn trọng, lúc này sao lại phạm sai lầm rồi ?" Tố Doanh nhỏ giọng nói, "Tố Hòe không biết việc của anh và muội ấy. Cho dù là biết... Muội ấy là người phụng dưỡng hoàng gia, biết những điều này thì có thể làm gì ? Lại nói, ở trong cung nhiều hơn một việc không bằng bớt đi một việc, loại việc này để cho người khác biết luôn luôn không tốt."

Cô nói chân thành, sắc mặt Tín Mặc thu lại rồi thi lễ với cô: "Phụng hương nói rất đúng, thiếu chút nữa Tín Mặc phạm sai lầm. Tôi nên rời khỏi đây để miễn người khác tự mình đoán bừa."

Tố Doanh mỉm cười gật đầu với anh, nhìn anh đi vài bước lại quay trở về nói với Tố Doanh: " Tín Mặc ở trong cung này ngày không ít ngày, có thể nghe được ai thật lòng thật dạ, ai hư tình giả ý. Phụng hương luôn luôn thẳng thắng thành khẩn với Tín Mặc, tự nhiên Tín Mặc sẽ không quên phụng hương."

Ánh mắt của anh sáng ngời, Tố Doanh bị anh nhìn đến lúng túng nên vội nói: "Tôi phải đi!" Cô cất bước chạy đi được một trượng, nhịn không được quay đầu lại, thấy Tín Mặc vẫn đứng ở chỗ đó. Tố Doanh dẫm dẫm chân, trách anh không đủ quyết đoán, đi tiếp được hai bước, khi cô quay đầu lại thì Tín Mặc đã rời đi.

Tố Doanh ở ngoài Lưu Tuyền cung chờ một lát, quả nhiên Tố Hòe xuất hiện.

Đan tần phái một tiểu cung nữ dẫn đường cho Tố Hòe, Tố Hòe từ chối vài câu không mang cung nữ kia. Con gái Tố gia ngày đêm mong nhớ tiến cung, không một đường nào trong cung là không biết, sao có thể để người khác dẫn đường ?

Thấy Tố Hòe đã rời xa Lưu Tuyền cung, Tố Doanh vội nhanh đuổi đến bên cạnh cô.

"Muội còn tưởng rằng người nào! Hóa ra là tỷ tỷ!" Tố Hòe mỉm cười kéo tay Tố Doanh, "Sao không qua sớm chút để nói chuyện! Một mạch lén đi theo muội, hại muội còn tưởng rằng người nào!"

Tố Doanh nhìn cô cẩn thận tĩ mĩ, phát hiện vẻ mặt cô so với trước cởi mở hơn nhiều, nhẹ nhàng hỏi : "A Hòe, mấy ngày nay mệt mỏi rồi ?"

"Cũng may có tam ca giúp đỡ." Vẻ mặt Tố Hòe vắng lặng nói, " Hương của tỷ tỷ nhờ tam ca mang về cũng giúp rất lớn. Tam ca và tỷ tỷ chiếu cô, cả đời Tố Hòe không quên."

Tố Doanh gắt gao cầm tay cô, nói : "Sao lại không thấy Tố Lan ? Muội ấy không vào thì chắc Lệ viện và Nhu việc sẽ thất vọng chăng?"

"Đó là tự nhiên." Tố Hòe cười nhẹ. "Các cô ấy là tỷ muội ruột thịt! Muốn trách thì trách phong thủy nhà chúng ta không tốt. Thời điểm thất tỷ tuyển chọn cũng bị bệnh giống như các vị tỷ tỷ kia. Phụ thân mời người đến xem, thấy tướng nói tỷ ấy chỉ có con đường lập gia đình. Thất tỷ muốn gả cho thánh thượng, sao có thể nghĩ tới người khác ? Tỷ ấy thà chết chứ không chịu lập gia đình, muốn học sự kiên cường của Lạc tỷ tỷ nhưng lại không có vận khí tốt như Lạc tỷ tỷ. Mắt thấy mỗi ngày chống đỡ không xong, mẫu thân tỷ ấy mới sốt ruột, muốn phụ thân tìm cho tỷ một nhà khá giả. Phụ thân muốn tỷ ấy gả đến nhà Bạch gia - chính là vị công tử dự định sẽ gả Doanh tỷ tỷ. Nhưng mà tỷ ấy mắt nhìn rất cao, sắp chết còn kén cá chọn canh, cuối cùng kết thân với nhị công tử của Cư đại nhân, lúc này mới chuyển biến tốt đẹp."

Tố Doanh nghe được ngạc nhiên không thôi, "Sao tỷ không nghe tam ca nói những điều này ?"

Tố Hòe vội vàng xua tay: "Phụ thân không cho nói! Lời này truyền tới tai Cư đại nhân sẽ không tốt! Nếu để cho người ta biết nhà chúng ta vì cứu mạng mới cùng họ kết thông gia thì không phải nhục mạ nhà người ta hay sao ?"

"Vậy Tố Lan có tốt hơn không ?"

"Lại vui vẻ!" Tố Hòe ngượng ngùng đáp. "Lại vui vẻ ở nhà la lối khóc lóc! Gả cho con thứ của Tể tướng thì có gì là không tốt?"

"Chẳng lẽ nhà chúng ta có tà khí ?" Tố Doanh thở dài nói. "Lần trước đã hao tổn ba vị tỷ tỷ, lần này lại rơi vào Tố Lan."

Tố Hòe cười lạnh. "Muội thấy đây là báo ứng."

Tố Doanh nhận thấy ánh mắt của Tố Hòe không bình thường , buột miệng hỏi : "Báo ứng cái gì ?"

Tố Doanh cảm thấy lỡ lời, vội vàng đổi đề tài: "Doanh tỷ tỷ, những lời này chúng ta về sau hãy nói. Thời điểm hôm nay đã không còn sớm, muội phải nhanh đi về."

Tố Doanh vỗ trán cười nói: "Muội xem, tỷ nhìn thấy muội rất cao hứng nên quên cả thời gian. A Hòe, đây là hương liệu tỳ tỷ điều phối, muội lấy xông quần áo đi. Loại hương này trong cung không có người sử dụng đâu!"

"Tay nghề của tỷ tỷ thì muội luôn yên tâm." Tố Hòe cười nói. "Quả nhiên vẫn là tỷ tỷ có lòng, khác với đám người ngóng trông muội."

Hai tỷ muội nói vài câu rồi từng người tách ra.

Xung quanh tối mờ mịt, Tố Doanh càng đi càng kinh ngạc, không phải sợ bóng đêm mà sợ chính tâm sự của mình.

Không biết vì cái gì, cô mơ hồ cảm thấy việc Tố Lan sinh bệnh có quan hệ với Tố Hòe.

*******

Thực ra từ rất lâu về trước, Tố phủ lưu truyền một lời đồn bí ẩn: trong năm vị tiểu thư tham dự tuyển chọn năm đó chỉ có hai vị do tam di nương sinh hạ là khỏe mạnh, nguyên nhân là mẫu thân của các cô đã đầu độc trong thức ăn của ba vị tiểu thư khác, bức các cô ấy lập gia đình. Về phần ngũ tiểu thư Tố Lạc về sau ở trong cung chết không rõ ràng cũng có liên quan với đại tiểu thư, nhị tiểu thư mà sau này là Lệ viện và Nhu viện.

Cho nên Tố Hòe mới có thể nói chuyện của Tố Lan là báo ứng. Ông trời để cho con gái thứ ba của tam di nương cũng chịu tai họa này.

Nhưng Tố Doanh lại cảm thấy được, làm chuyện này không phải do ông trời mà do út muội Tố Hòe.

Muội ấy làm như thế nào? Tố Doanh vừa đề phòng vừa lo lắng suy nghĩ, sợ rằng sẽ hiểu lầm muội muội.

Muội ấy đã nói gì ? ‘Hương của tỷ tỷ nhờ tam ca mang về cũng giúp công rất lớn’ Hương thơm đó chỉ chứa một loại dược liệu làm cho tinh thần con người thả lỏng. Nếu chỉ như vậy thì sẽ không đủ để làm hại Tố Lan.

Cô càng nghĩ càng lo sợ. ' Dừng lại! Dừng lại! Tố Doanh, không cần suy nghĩ nữa!' Cô nói như vậy với chính mình.' Đó là muội muội của mình mà.'

Cuối cùng, những đầu mối phức tạp cũng dần dần mất đi, gió đêm thổi vào cả đầu đang toát mồ hôi lạnh của cô, vô cùng mát mẻ.

Tố Doanh thở hắt ra, bỗng nhiên toát ra một ý niệm trong đầu: ' Thật là hâm mộ Tố Lan... thật muốn về nhà.'

Nhóm người tuyển nữ sau khi vào cung sẽ ở tại Thục Văn điện học tập. Nội dung không có chỗ nào là không học, từ cung quy, văn chương, âm luật, hội họa cho tới cưỡi ngựa bắn cung và binh pháp. Mấy thứ này các tuyển nữ đều đã học qua ở nhà nhưng tất cả đều không tính. Chỉ có ở trong cung học cho tốt thì tài năng mới bộc lộ ra hết.

Quá trình giáo dục này dài ba năm, ba năm cũng bao gồm thẩm tra sức khỏe và tính nết của tuyển nữ, phán quyết các cô có thể vì quốc gia mà sinh ra hoàng tử với hình dáng khỏe mạnh, thông minh và chính trực hay không. Ba năm qua đi, nhóm tuyển nữ đủ tư cách sẽ có cơ hội phụng dưỡng hoàng đế. Riêng những tuyển nữ bị loại bỏ vì nguyên nhân trên thì được xếp vào hàng ngũ nữ quan để thay thế và bổ sung cho các tiền bối xuất cung vì tuổi già.

Gần như tất cả các tuyển nữ đều không an phận thủ thường trong khoảng ba năm này. Nếu không không có tiếng tăm gì thì kết cục thật đáng buồn nên tất nhiên phải trổ hết tài năng. Các cô lợi dụng những người thân vào cung đã vài năm vì các cô xây dựng nhân mạch , một mặt thể hiện rõ ràng tài năng của bản thân.

• Nhân mạch : tạm hiểu như mạng lưới quan hệ vậy đó

Trong vòng ít ngày, Đan Xuyến cung cảnh tượng náo nhiệt, rất nhiều tuyển nữ bái kiến hoàng hậu, dùng mọi phương thức để nịnh bợ. Có khi các tuyển nữ không hẹn mà gặp, hai bên đều khách khách khí khí, không hề có cười lạnh hay châm biếm nhau nhưng cũng không có thân thiết hay nồng nhiệt. Tố Doanh vô cùng bội phục sự giáo dục mà các cô ấy được nhân, loại giáo dục làm cho biểu hiện của các cô dường như không chê vào đâu được.

Có một lần Tố Doanh phụng dưỡng ở trong cung, vừa lúc Tố Hòe đến Đan Xuyến cung, có vài vị tuyển nữ cũng bồi hoàng hậu nói chuyện phiếm.

Hoàng hậu thấy người náo nhiệt nhất thời cao hứng, nói : "Bổn cung thấy các cô vô cùng hòa hợp, bỗng nhiên chớ tới một chuyện xưa. Nói về thời Tam Quốc, có vị tướng công thành đoạt đất, đoạt ái thiếp của vị thành chủ kia. Cô gái đó xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, chuyên sủng ở bên cạnh vị tướng đó. Nhóm người cơ thiếp của tướng quân ghen tị với cô nên nói với cô rằng: 'Nếu cô thường xuyên khóc ở trước mặt tướng quân thì ông ấy sẽ cho rằng cô mang nỗi nhớ quê hương nên sẽ đặc biệt kính trọng cô.' Cô gái ấy nghe xong các cô ấy nói , thường xuyên ở trước mặt tướng quân rơi lệ. Tướng quân thấy tấm lòng của cô nên càng yêu thương hơn. Qua mấy ngày, nhóm cơ thiết liên hợp lại, bóp chết cô rồi treo ở trên xà nhà. Tướng quân tưởng cô thương cảm và nhớ mong quá mà chết, sao có thể biết bên trong có ẩn tình ? Cho nên chỉ cho án táng cô trọng thể mà thôi." Hoàng hậu nói tới đây, nhìn đám tuyển nữ đang nín thở nghiêm mặt, cười nói : "Bổn cung thấy các cô hòa hòa khí khí đương nhiên vui mừng, phụ nữ trong cung cảm tình tốt là việc thiện lớn. Chỉ mong các cô đừng có tình cảm tốt đến mức làm ra những chuyện thương thiên hại lí như câu chuyện kia."

• Thương thiên hại lý : làm việc tàn nhẫn không có tình người

Đám tuyển nữ đều nói : "Nương nương đa tâm rồi."

Nói chuyện thêm một lúc, đám tuyển nữ lần lượt cáo từ, chỉ riêng Tố Hóe có việc cứ day dứt không đi. Cuối cùng chỉ còn một mình cô, hoàng hậu mới hỏi : "Tố Hòe, cô có chuyện gì sao ?"

Tố Hòe dịu dàng mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một gói gì đó, nói : "Nô tỳ phối một ít hương liệu, được biết trong cung chỉ có nương nương là cao thủ về bình phẩm hương liệu nên muốn mời nương nương thưởng thức và đánh giá."

Hoàng hậu liếc nhìn Tố Doanh một cái, nói với Tố Hòe : "Lời này không đúng rồi! Tỷ tỷ của cô nổi danh sư môn, mấy ngày nay ở trong cung điều hương khiến cho từ trên xuống dưới đều khen không ngớt. Cô nên để cho cô ấy đánh giá mới đúng."

Tố Hòe mỉm cười nhìn Tố Doanh nói : "Tỷ tỷ luôn ôn hòa, cũng không nói lời nói đả thương người khác. Cho dù loại hương này có gì không tốt thì tỷ ấy cũng sẽ không nói. Tất nhiên vẫn là nương nương nhận xét mới chính xác."

Hoàng hậu nghe cô nói như thế, cũng không từ chối, để Tố Doanh lấy lư hương qua, lúc này mới châm lên.

Rất nhanh, mợt mùi thơm theo lư hương lan tỏa. Tố Doanh đưa mũi ngửi, lập tức trong lòng trầm xuống. Cái đó chính là hương liệu mà cô đưa cho Tố Hòe.

Hoàng hậu 'Oa' lên một tiếng, cười với Tố Doanh: "Hương vị này cũng không kém hương cô điều phối."

Tố Doanh im lặng cúi đầu. Hoàng hậu còn nói : "Uhm, hương vị sâu thẳm bát ngát khiến người ta có ý muốn xuất trần... Có thể nói tên không ?"

Tố Hòe vội vàng nói : "Đang định thỉnh nương nương ban tặng tên."

Hoàng hậu nghĩ một lát , nói: "Vậy hãy gọi là 'Lăng Vân Tiêu' đi. Không nghĩ được rằng cô cũng là cao thủ điều hương."

Tố Hòe cười hì hì trả lời : "Sau khi tỷ tỷ rời nhà, nô tỳ bèn cầu sư phó truyền dạy, mấy ngày nay cũng học không ít.

Sau khi Tố Doanh nghe xong trong lòng run lên lại không thể bày tỏ ra ngoài. Sau khi Tố Hòe cáo từ, cô mới viện cớ cáo lui, đuổi theo Tố Hòe, cười hỏi : "Muội muội như vậy là có ý gì ?"

Tố Hòe thành thật xin lỗi, kéo tay Tố Doanh vô cùng thân thiết, nói : "Tỷ tỷ không biết: những người Thục Văn viên không một ai không nghĩ cách nịnh bợ nương nương... Muội muội không có thủ đoạn gì đặc biệt để tranh với các cô ấy. Tuy có học điều hương nhưng cũng không tinh thông như tỷ tỷ, đành phải mượn hoa dâng Phật. Tỷ tỷ nếu như thực lòng thương muội, cầu xin tỷ đừng trách tội."

• Mượn hoa dâng Phật : Dùng của người này để lấy lòng người khác.

Trong lòng Tố Doanh không vui, nói với cô ấy vài câu rồi rầu rĩ quay lại chỗ ở của mình. Hôm nay ca ca không có ở Đông cung, cô không biết nên nói chuyện ủy khuất này với ai.

Uyển Vi và Lệnh Nhu không phải là tri âm của cô. Tố Doanh còn cảm thấy các cô ấy làm việc lén lút, không biết có nói bí mật ra với ai hay không. Lại nói thân thể Tố Doanh chậm chạp không hồi phục hoàn toàn, lần trước phát hiện trong trà loại gì đó nên trong lòng nghi ngờ các cô làm hại, đối với các cô cũng đề phòng hơn là thẳng thắng và thành khẩn. Huống chi Lệnh Nhu là người đa tâm, từ khi Tố Doanh có lời hơn phật lòng vì chuyện thái tử đưa điểm tâm thì cô ấy lại nghi ngờ Tố Doanh có thành kiến với cô ấy.

Tố Doanh nhắm mắt nghỉ ngơi trong khoảnh khắc, tâm tình không thể bình tĩnh, lúc này mới thấy mình ở trong cung ngước mắt không quen. Cô than thở, càng cảm thấy áp lực khi ở trong phòng nên bước ra ngoài sân giải sầu.

Còn chưa đi được vài bước, một tiểu thái giám đuổi theo cô, nói : "Phụng hương, thái tử mời người qua."

Tố Doanh thấy cậu ta mặc trang phục của Đông cung nên vội vàng đáp ứng. "Có cần mang theo hương liệu và lư hương qua hay không ?"

Tiểu thái giám kia lắc đầu, "Phụng hương chỉ cần qua đó là được."

Khi Tố Doanh đi theo cậu ta tới Đông cung, Duệ Tuân đang ở bên cạnh bàn đọc sách. Cô vừa tới, Duệ Tuân liền đặt sách xuống, nói : "Hôm nay phụ hoàng ban cho rất nhiều hương liệu. Tôi không thích dùng mấy thứ này, cô hãy lấy về dùng đi." Nói xong đem bao lụa ở trên bàn mở ra.

Tố Doanh nhìn thấy trong bao đồ đó có một khối thủy trầm hương, lớn như cái gối đầu. Cô biết cái này quý giá nên vội vàng chối từ. Duệ Tuân cười nói : "Vật thái tử đưa cô thì sao có thể cự tuyệt được ? Tôi thấy trong cung này không có ai có công phu điều hương như cô nên mới đưa cho cô."

Nhắc tới 'Điều hương', Tố Doanh lại có chút đau lòng : Tuyệt đối không nghĩ là là chế tác đắc ý của mình lại làm áo cưới cho muội muội.

Duệ Tuân thấy vẻ mặt cô đơn của cô, tuy không biết được nguyên nhân nhưng cũng đoán ra được cô ở trong cung không thoải mái.

Trong lúc Tố Doanh vô tình ngẩn đầu vừa lúc va chạm với ánh mắt ân cần của anh, đột nhiên nơi nào đó trong lòng nổi lên đau xót, hai mắt ngấn lệ.

Duệ Tuân không hỏi cô nguyên nhân, chỉ dùng ánh mắt ấy nhìn cô.

Người trong cung có một chút thân phận, bao gồm cả tỷ tỷ của Tố Doanh là Lệ viện và Nhu viện, lúc nhìn Tố Doanh đều khiến cô liên tưởng đến dáng vẻ Tố Táp nhìn Hiên Diệp - tươi cười rạng rỡ, thân thiết hiền hòa, thậm chí có vẻ thành thật với nhau nhưng quay đầu thì khóe mắt đuôi mày giấu không được vết tích chả thèm ngó đến. Nhưng ánh mắt Duệ Tuân và ánh mắt của các cô ấy không giống nhau. Anh ấy nhìn ánh mắt cô, nhìn một cái đã biết cùng một dạng người với anh.

Tố Doanh miễn cưỡng cười cười, lau đi nước mắt ở khóe mi.

Tuy nhiên anh ta không nói gì, không làm gì, trong khoảnh khắc chỉ im lặng nhìn cô nhưng Tố Doanh cảm thấy thoải mái hơn nhiều : ít nhất trong cung còn có một người dùng ánh mắt này nhìn cô.

Tâm tình của cô sáng tỏ thông suất, nói lời cảm tạ thái tử rồi ôm lấy khúc trầm hương kia.

"Tố Doanh." Duệ Tuân nhẹ nhàng nói : "Nếu ở Đan Xuyến cung quá khó khăn, chi bằng đến Đông cung được không ?"

Tố Doanh cảm kích nhìn anh, cúi đầu ảm đạm nói: "Nơi nào trong cung đều giống nhau."

"Nhưng người trong cung không giống nhau."

Tố Doanh nói sâu xa: "Sớm muộn cùng đều thành một dạng."

Duệ Tuân chép chép miệng như cái gì cũng chưa nói, chỉ thở dài, phất tay để Tố Doanh rời đi.

***Hết chương 13***

*****