Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 38




Thời gian giống như dài cả nửa thế kỷ, Lý Đạo ôm Cố Tân vào chiếc xe gần đó nghỉ ngơi.

Không gian hai người, thích hợp để vuốt ve.

Lý Đạo ngồi một bên vị trí cạnh ghế lái, để Cố Tân nằm trên ngực anh, cả cơ thể cô mềm nhũn, như một đứa trẻ sơ sinh ấm áp không xương.

Cuối cùng tỉnh táo lại, Lý Đạo bắt đầu hối hận, dưới chuyển động quá qua loa, anh thì vừa lòng, nhưng đối với Cố Tân thì có chút bất công. Nếu như trước đây vốn dĩ sẽ không cân nhắc đến những chuyện này, nhưng làm sao có thể giống với người trong ngực được.

Trong lòng Lý Đạo thở dài, in một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, nhưng một giây tiếp theo, lại vì cảm giác chiếm được mà mừng rỡ như kẻ điên. Anh thầm nghĩ đến sự quất quýt không ngừng, tự chửi bản thân sợ này sợ kia không giống như đàn ông, dứt khoát vứt bỏ hết, làm thì cũng đã làm rồi, sau này phải đem người yêu thương mà cưng chiều thôi.

Nghĩ như thế, tâm trạng anh càng tốt hơn.

Ánh trăng mờ nhạt, bóng cây loang lỗ in trên thân xe.

Lý Đạo cảm thấy trong xe nóng bức, anh đưa tay nhấn nút mở cửa sổ, động tác làm động đến Cố Tân trong ngực, cô khó chịu hừ một tiếng.

Vào lúc này anh lại nhớ ra mình cần dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt lưng cô.

Gió lạnh mang không khí ẩm ướt lùa vào cửa sổ, hồ chứa nước cách đó không xa như được lồng một tầng sương mù.

Bên tai có tiếng ve kêu, còn cả âm thanh gió thổi lá cây lao xao.

Lý Đạo xoay tay ra sau lấy bộ quần áo, khoác lên lưng Cố Tân.

"Tỉnh lại chút chưa?" Anh ghé sát tai cô hỏi.

Cố Tân nhỏ giọng nói lầm bầm, không biết trong miệng thốt ra gì đó.

Dáng vẻ của cô thế này rất thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông, chinh phục và bị chinh phục, phá hủy và bị phá hủy, anh không chút lưu tình.

Con ngươi Lý Đạo ranh mãnh: "Cứ không có tiền đồ như thế này à?"

Cố Tân nâng cánh tay lên, véo vào hông anh một cái, còn tưởng rằng mình dùng rất nhiều sức, nhưng lại cào như một con mèo con.

Lý Đạo bắt lấy cái tay kia, đưa ngón tay lên môi hôn: "Đây là dạy dỗ em, xem sau này còn dám đánh tôi không." Anh nâng gò má cô, để cô đối diện với ánh mắt anh, nhấc cằm lên: "Gương mặt này không ai dám động đến, em là người đầu tiên."

Cố Tân nói khẽ: "Ai bảo anh muốn làm anh hùng."

Lý Đạo cảm thấy buồn cười: "Vậy ai là người nói với tôi, muốn bỏ ác theo thiện phải chuộc tội mình trước?"

Hai tròng mắt Cố Tân bị đêm tối che kín phát ra tia sáng, giọng nói không biểu lộ cảm xúc: "Trước đó em ngây thơ."

Trong lòng Lý Đạo vang dội vài tiếng, tâm tình cô gái này từ sau khi Cố Duy mất đã khác thường, không đợi nói chuyện, hai tay cô áp vào mặt anh, tiến lại gần chủ động hôn môi anh, lần này rất dịu dàng, vẫn là cô chủ đạo.

Lý Đạo vô cùng phối hợp, một tay chậm rãi vuốt tóc cô, một tay vỗ nhẹ lưng cô, bất tri bất giác, mỗi một động tác lại mang theo sự trấn an và lấy lòng.

Cố Tân bỗng nhiên nâng cằm anh lên, hơi nghiêng sang một góc, tự tìm một tư thế thoải mái để hôn.

Sống lưng cô thẳng tắp, cao hơn một đoạn so với anh.

Lý Đạo bị buộc ngẩng đầu, hơi bị động.

Đáy lòng anh vụt qua một tia khác thường, kiểu thân mật này không hẳn là không hưởng thụ, chẳng qua là trong quá khứ chưa có người nào dám chiếm thế của anh, cho đến bây giờ chỉ toàn là anh khống chế dục vọng và tâm trạng của phụ nữ, cô gái này phải lớn gan lớn mật thế nào mới dám bắt thóp anh, có thể không hẳn là chuyện tốt.

Đang mãi suy nghĩ miên man, cái miệng nhỏ nhắn của Cố Tân lướt xuống cổ anh.

"Càng hôn càng muốn, làm không?" Lý Đạo nói: "Đừng có lại cầu xin tôi."

Quả nhiên Cố Tân dừng lại, lầm bầm một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống.

Lý Đạo nương theo ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu, nghiêng đầu, quan sát nước da một bên của mình trong kính, lúc trước bị cô cắn, chỗ ấy đã đỏ một mảng, lưu lại dấu răng tròn rõ ràng.

Lấy tay chạm vào, vẫn mang đến cảm giác đau.

Lý Đạo giữ bàn tay cô: "Nhìn chuyện tốt em làm này."

Cố Tân nói thầm trong lòng bản thân cô cũng có khá hơn đâu, "Anh thật ngông cuồng." Cô kháng nghị yếu ớt: "Chỉ có phép bản thân làm bừa, còn người khác thì không?"

Lý Đạo đương nhiên biết cô đang nói gì, đẩy người ra, khiến cô ngồi ngay thẳng trước mặt anh.

Không có chỗ dựa, Cố Tân giống như nhành cỏ nhỏ không ngừng lắc lư trong gió, toàn bộ số phận đều bị người khác nắm giữ, cô xấu hổ đỏ mặt không có đất dung thân, dưới ánh nhìn không đứng đắn của anh, gò má cô nóng bừng như bị thiêu đốt.

Giọng nói Lý Đạo dịu xuống vài phần: "Tính chất sao có thể giống nhau được, tôi là do tình đến mà làm, còn em là trả đũa."

Cố Tân hừ một tiếng.

Lý Đạo nhìn cô, không khí bên trong xe yên lặng kỳ quái vài giây.

Anh lại kéo cô vào lòng, không nhịn được lại hôn bên tóc mai vài cái, tỉnh táo vài giây: "Quay về?"

Cố Tân oán trách: "Phải tìm bộ quần áo mặc trước đã."

Lý Đạo ra cốp sau mở rương hành lý của Tô Dĩnh, tìm một món đồ, đưa cho cô.

Chân mày Cố Tân tối đen, lặng yên mặc vào.

Lý Đạo không hề nói gì tiếp.

Lằng nhằng một hồi, Cố Tân bò ra khỏi ghế lái phụ, có hơi khó chịu, cô bị anh kéo lại, ngẩng đầu nói: "Em muốn đi tắm trước."

"Sau sân nhà chị gái kia có buồng tắm."

"Đã trễ thế này rồi, không ảnh hướng đến người khác nghỉ ngơi chứ?"

"Không biết, nằm ở cuối nhà."

Nhưng ngàn đời không ngờ rằng, ở trong buồng tắm lại làm thêm lần nữa.

Đi ra khỏi buồng tắm, bóng đêm dày đặc.

Trong phòng tắt đèn, Tiểu Ngũ xem như thức thời, nằm trên chiếc giường xếp quay lưng lại với giường, nhịp thở chậm rãi.

Lý Đạo ôm cô đặt trên giường, tháo giày nằm xuống cùng.

Anh mở mắt, vẫn chưa muốn ngủ.

Trước đó vừa ăn cơm xong đã nhảy ngay xuống nước, nước hồ lạnh như băng, sau khi kết thúc chuyện ồn ào ấy, đến khi tỉnh táo lại, mới cảm nhận sự khó chịu từ dạ dày trào lên.

Anh dùng tay xoa, trong đêm tối chịu đựng từng cơn từng cơn co rút đau đớn.

Bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay bé nhỏ ấm áp thò sang, đặt trên bụng anh, nơi ấy dịu đi rất nhiều, từ từ, nhiệt độ xuyên thấu đến dạ dày anh, có lẽ tác dụng trong tâm, cơn co rút đau đớn hoàn toàn không còn rõ rệt nữa.

Lý Đạo quay đầu nhìn, cô nhắm hai mắt, hô hấp rất chậm.

Một lúc sau, cô hỏi khẽ: "... Đỡ hơn chút nào chưa?"

Lý Đạo nằm nghiêng, nhìn chằm chằm phần phía trên lộ ra ngoài: "Rồi."

Cố Tân lại dịch chuyển hai chân, dán vào đôi chân lạnh như băng của anh, uể oải nói thầm: "Đừng để bị cảm đấy."

Lý Đạo cảm nhận được người khác yêu thương, cảm giác này khiến tuyến phòng thủ trong lòng anh suy yếu, không ngờ lại muốn lệ thuộc vào cô gái nhỏ bên cạnh.

Anh đưa cánh tay sang để cô gối đầu: "Đừng lo lắng bừa, mau ngủ đi."

Cố Tân nói lảm nhảm vài tiếng, đầu rúc vào trong, không lên tiếng nữa.

Cô chui vào lồng ngực anh cuộn thành một khối nhỏ, trong cơ thể như có một nguồn năng lượng lớn, vừa kiên cường lại vững chắc, càng có vài phần cố chấp.

Lý Đạo quay sang hôn lên trán cô một cái, thở dài thườn thượt, rồi nhắm mắt lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Tân dậy trễ.

Xương trên cơ thể cô như rời rạc từng đoạn, cả thân mình như có vô vàn vết thương chi chít nhỏ xíu đâm xuyên, mỗi một bước đi đều không được tự nhiên.

Đi đến phòng bếp, thấy Lý Đạo, Tiểu Ngũ và mẹ con Phùng Quế Linh đang trò chuyện, trên bàn đặt vài cốc sữa tươi, trong nồi lớn như hấp thứ gì đó, đang bốc hơi nóng.

Lý Đạo nhìn qua, ánh mắt nhì cô như có điều suy tư, chớp mắt một cái, rồi quay lên nhìn gương mặt cô. Ánh nhìn ấy như máy x-quang, đảo từ trên xuống dưới, cô hoàn toàn không còn bí mật nào.

Chớp mắt một cái, gò má Cố Tân như bị thiêu cháy, cảm giác không thể nhìn thẳng mắt anh vào ban ngày ban mặt như thế này, nhưng anh lại nhìn cô rồi nháy mắt vài cái, cô trừng mắt lại, anh cười, khóe môi tạo ra một độ cong vừa dịu dàng lại say đắm lòng người.

Chị Phùng thấy cô vào liền vội vàng gọi: "Cô gái, mau đến dùng cơm, bánh bao ra ngay đây."

Cố Tân đáp lại, chầm chậm đi đến ngồi xuống cạnh bàn.

Lý Đạo lại gần, hạ giọng hỏi: "Có ổn không?"

Lý Đạo rầu rĩ: "Ừm."

Không muốn trò chuyện cái chủ đề này với anh, cô bưng cốc sữa tươi trước mặt lên nhấp một ngụm, lơ đãng giương mắt, thấy nét mặt cổ quái của Tiểu Ngũ đang nhìn cô.

Bốn mắt đối diện, cậu ta vội vàng cúi đầu xuống.

Trong đầu Tiểu Ngũ nghĩ di chứng của việc này quá nghiêm trọng, trong lòng cậu ta nhảy loạn xạ, mặt đỏ lên, không dám nhìn Cố Tân. Đến khi chị Phùng mang bánh bao lên, thấy Lý Đạo cắn cái bánh bao không nhân kia, càng không có cách nào nhìn thẳng.

Lý Đạo nói: "Mắt cứ liếc ngang liếc dọc, cậu là chuột à?"

Tiểu Ngũ cười xòa, vội vàng chuyển dời tầm mắt, ngồi ngay ngắn yên lặng gặm bánh bao.

Chị Phùng dọn dẹp bếp núc, rồi ngồi xuống cạnh, chị ta dậy sớm nên đã giữ Lý Đạo nói cảm ơn, mạc dù anh nói khả năng bơi lội của mình tốt, cũng chỉ là chuyện nhỏ, chị ta vẫn khen anh lên tận trời xanh.

Phùng Quế Linh cười nói: "Ba anh em nhà cậu ở lại nhà chị thêm một đêm nữa đi, hôm nay trong thôn Cao Tháp có một cô gái lấy chồng, chàng trai ở thôn kế bên, buổi tối náo nhiệt, tham gia chung cho vui."

Cố Tân nói: "Không cần phiền vậy đâu, chị à."

"Phiền phức gì, trong nhà chỉ có hai mẹ con chị vắng tanh, chỉ mong có thêm vài người khách đến trò chuyện thôi."

Cố Tân không kiềm lòng đành hỏi: "Bố đứa bé đâu ạ?"

"Lên thành phố lớn đi làm rồi." Chị ta là một người chân chất, tán gẫu với cô: "Chúng tôi vốn không phải là người thôn Cao Tháp, bất đắc dĩ mới đặt chân đến thôn này thôi."

Cố Tân gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe.

Phùng Quế Linh đột nhiên than thở một tiếng, nói tiếp: "Chị và bố đứa trẻ có dính chút quan hệ máu mủ, là bà con cực kỳ xa, nhưng mà gia đình vẫn phản đối kịch liệt, chị và anh ấy chạy đến đây, lúc ôm Tiểu Xuân thì gặp chút khó khăn, ai ngờ dinh dưỡng không đủ nên... tóm lại thằng nhóc này mới có vấn đề."

Cố Tân hơi ngạc nhiên, không kịp đánh giá gì, chỉ nói: "Tình cảm của anh chị nhất định là rất tốt."

Câu nói này làm cho Phùng Quế Linh có chút khó khăn, chị ta cười nói: "Vợ vợ chồng chồng, hợp nhau mà thôi." Rồi đập bàn một cái: "Nói xa quá rồi, chị giúp các em quyết định vậy, ở thêm một đêm nữa."

Cố Tân cắn bánh bao nhìn Lý Đạo, anh đã ăn xong, cơ thể hướng ra ngoài, dựa vào lưng ghế, không biết nghĩ gì.

Phùng Quế Linh nói thêm: "Không có gì làm thì đi quanh thôn Cao Tháp dạo chơi, phong cảnh rất đẹp, buổi trưa quay lại dùng cơm, chị làm vài món đặc sản cho các em."

Cố Tân đưa chân lén đá Lý Đạo, muốn anh nhanh nói vài câu.

Vài giây sau, cuối cùng Lý Đạo cũng lên tiếng: "Vậy làm phiền rồi."

Phùng Quế Linh ý cười đầy mặt, thế là tán gẫu thêm một hồi nhiệt tình.

Ăn điểm tâm xong, Cố Tân quay về phòng nằm một lúc.

Lý Đạo theo sát phía sau, lấy một thanh chocolate trong túi ra, tiện tay đưa cho cô.

Cố Tân nhận, nhưng không ăn, tò mò hỏi: "Sao anh lại đồng ý ở thêm một đêm?"

Lý Đạo ngồi bên mép giường, tháo thanh kẹo cao su bỏ vào mồm: "Không phải em nói khó chịu à?"

Cố Tân cắn môi cưới, nằm xuống không lên tiếng.

"Rất đau?"

Cô ấp úng: "Cũng không hẳn."

Lý Đạo khom người, hai khuỷu tay đặt hai bên tai cô, nói dịu dàng: "Để tôi xem?"

Mùi hương bạc hà tươi mát quanh quẩn chóp mũi cô, trái tim của cô cũng phiêu bạt theo giọng điệu của anh.

Cố Tân nói: "Đừng có làm bừa."

"Xoa giúp em?"

Mặt Cố Tân đỏ gay gắt, hai tay chụm lại che miệng anh: "Ban ngày ban mặt, anh có thể đứng đắn chút được không."

Lý Đạo nghiêng đầu, tránh tay cô: "Hay là thổi một chút?"

Cố Tân dứt khoát nhắm chặt mắt, không quan tâm đến anh nữa.

Cánh tay anh đặt hai bên người cô, quan sát cẩn thận vài giây, bỗng nhiên cười một tiếng.

Cố Tân chau mày, "Anh cười cái gì?"

"Không nói được, không thì em lại mắng tôi không đứng đắn?"

Cố Tân: "..."

Anh nhìn cô rất lâu, nói đảm bảo: "Lần sau nhất định sẽ nhẹ hơn." Câu nói này có phần hơi nghiêm túc quá.

Nhưng Cố Tân vẫn không có lời nào đáp lại.

Lý Đạo nhìn bộ dạng tức giận của cô, không kiềm lòng lại ôm hôn cô mấy cái, búng vào trán cô: "Không đùa nữa, ngủ đi."

Anh đứng lên, đi ra ngoài.