Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 18: Sống sót trên đảo hoang (12)




Trương Hằng cũng chẳng lấy làm kinh ngạc gì, chủ yếu là do hắn biết đây chỉ là một trò chơi, nên dù có tìm thấy gấu Pooh ở sâu trong rừng thì hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy.

Có điều bây giờ Trương Hằng cũng không thể không thừa nhận mọi thứ xung quanh mình đều vô cùng chân thực, nếu không phải trên người hắn có thêm 24 giờ khiến cho thời gian của trò chơi xuất hiện vấn đề lớn, chắc hắn cũng không tìm ra bất cứ BUG nào.

Ngoại trừ những phòng ốc và đồ đá đó ra, hai người còn phát hiện một hồ nước nhỏ bên cạnh, diện tích khoảng một hecta. Bear múc nước trong hồ lên uống thử rồi nói: “Uống được, đây là hồ nước ngọt, hèn gì bọn họ xây làng ở bên cạnh.”

Ánh mắt của Trương Hằng lại bị một thứ nhô phân nửa khỏi lớp nước bùn trong hồ thu hút.

“Bộ lạc này... bọn họ đã có kỹ thuật luyện kim rồi à?”

Trương Hằng rút thứ đó ra, phát hiện đó là một món đồ sắt rất sắc bén. Có vẻ trước kia nó được lắp trên một thanh gỗ, nhưng khúc gỗ kia đã mục nát tới mức không còn ra hình dáng gì.

Trương Hằng tiếp tục nghiên cứu, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không nhận ra thứ này rốt cuộc dùng để làm gì.

Bear không phải vạn năng, anh ta cũng không biết công dụng của thứ này là gì, chỉ phân tích: “Xét theo trình độ kỹ thuật, chắc bọn họ vẫn còn trong thời kỳ đồ đá, cho nên rất có thể người dùng món đồ sắt này không phải bọn họ đâu.”

Trời đã dần tối, hai người không đi tiếp nữa dứt khoát tìm một chỗ gần đó để nhóm lửa nấu ăn.

Càng gần điểm cuối của cuộc hành trình, tâm trạng của Trương Hằng lại càng rối rắm hơn.

Hơn một năm nay, hắn vẫn dùng suy nghĩ đi vào giữa đảo xem thử để làm động lực, luyện tập bắn tên thật khắc khổ và duy trì rèn luyện hàng ngày của mình. Đây đã sắp trở thành bản năng của thân thể hắn. Nhưng thật ra hắn cũng không quan tâm nơi này có những gì cho lắm.

Xét theo điểm này, đôi khi Trương Hằng lại rất hâm mộ mấy người Ede và Bear, bọn họ có thể tự an ủi bản thân nói có lẽ ngày mai sẽ có thuyền cập bờ hay trong đảo có thứ gì có thể giúp mình về nhà. Nhưng thân là người chơi, Trương Hằng lại hiểu rất rõ, không hết thời gian thì mình không thể đi được.

Nghĩ tới chuyện ngày mai đáp án sẽ được tiết lộ, trong lòng hắn vừa kích động mà lại hưng phấn. Dù sao cũng là chuyện mình đã nghĩ tới trong suốt một năm nay, nhưng phần nhiều lại là cảm thấy chơi vơi.

Sau khi xong chuyện này, hắn phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây?

Nhưng cũng may thời gian đã trôi qua bốn phần năm, chỉ còn lại hơn một trăm ngày, cho dù không tìm thấy mục tiêu mới thì cố cắn răng chắc cũng sẽ chịu được mà thôi.

Buổi sáng ngày thứ ba, Trương Hằng dậy rất sớm, nhưng khi hắn mở mắt thì lại phát hiện Bear đã dậy sớm hơn.

“Sớm thế, Trương.” Nhà thám hiểm hưng phấn chào hắn: “Tôi vừa đi một vòng bên hồ, cậu đoán xem tôi phát hiện ra cái gì nào?”

“Hả... bữa sáng mới à?”

“Cái đó cũng không sai, đúng là tôi vừa bắt một con cá nheo định thay đổi món. Nhưng ngoài nó ra tôi còn phát hiện một số thứ khác.” Bear đặt hai quả cầu loang lổ vết rỉ vào lòng bàn tay của Trương Hằng.

“Đây là cái gì thế? Bi à?”

“Đây là đạn.” Bear nói.

“Đạn đặc ruột, bắn kiểu gì cu8ws?” Trương Hằng giật mình, hắn không phải người mê vũ khí nhưng cũng biết những kiến thức cơ bản. Vũ khí hiện đại dựa vào việc đốt thuốc nổ bên trong viên đạn để đẩy nó bắn ra, không có thuốc nổ thì chẳng thể bắn được cái gì cả.

“Còn nhớ thứ mà cậu tìm được bên hồ không, tôi biết nó là cái gì rồi.” Nhà thám hiểm hưng phấn nói: “Súng hỏa mai, vũ khí được sử dụng phổ biến ở Châu Âu vào thế kỷ XV, XVI. Loại vũ khí này có thuốc nổ và đạn được lắp riêng, dùng ngòi để châm lửa... Khi đó việc buôn bán nô lệ da đen đang thịnh hành, rất có thể thổ dân ở đây đã bị bọn bắt nô lệ đánh lén và bắt đi bán cho các chủ nông trường.”

Suy đoán này khá hợp tình hợp lý, phù hợp với tình huống mà bọn họ thấy lúc này, Trương Hằng cũng định chấp nhận suy đoán này. Nhưng nửa ngày sau, lúc cả hai người tới giữa đảo thì thấy một kiến trúc trông như tế đàn và một đống xương trắng chất cao như núi trên đó. Trương Hằng hỏi nhà thám hiểm bên cạnh: “Bọn bắt nô lệ của Châu Âu các anh hồi thế kỷ XV, XVI đều tàn ác như vậy à?”

“... Cái này không phải do bọn bắt nô lệ làm, đó là một thời đại đen tối và tanh máu. Theo tôi được biết, đúng là các thương gia buôn nô lệ sẽ giết chết những người dám phản kháng để uy hiếp những người khác. Cũng có lúc sẽ giết chết những người tuổi tác quá lớn hoặc quá nhỏ, không tiện vận chuyển.”

Bear đi tới trước tế đàn, cầm một cái xương sọ lên: “Nhưng thứ này... không giống cách làm của bọn họ.”

“Nếu không phải bọn bắt nô lệ giết thổ dân trên đảo, vậy thì ai đã giết bọn họ? Chẳng lẽ lại là chính bọn họ ư?” Trương Hằng nói bừa một câu nhưng lại khiến cả hai ngẩn ra.

Quan sát kỹ thì phong cách của tế đàn này rất giống những di tích mà bọn họ đã thấy bên hồ.

“Được rồi, bọn bắt nô lệ đã xông lên đảo, những thổ dân thấy không địch nổi nên chạy tới chỗ tế đàn này, tự kết thúc sinh mạng của bản thân... Chuyện này đúng là khó mà tưởng tượng nổi.”

Bear đi vào trong đống xương trắng chính giữa tế đàn, ngồi xổm xuống dùng tay gạt tro bụi trên phiến đá: “Nơi này còn có những thứ khác, là một hình vẽ một sinh vật nửa trên là người nửa dưới là rắn, xem ra là thần linh mà đám thổ dân kia thờ phụng.”

Trương Hằng hơi thất vọng, tuy hắn không quan tâm chuyện rốt cuộc ở giữa đảo có thứ gì cho lắm, nhưng phát hiện di tích thổ dân không có tác dụng gì với mình thế này thì vẫn cảm thấy chán nản.

Dù sao đây cũng là chuyện mà hắn chuẩn bị ròng rã cả năm trời, dọc đường tới đây cũng rất mạo hiểm, hắn còn suýt bị con trăn lớn kia nuốt vào trong bụng. Kết quả chỉ tìm thấy một đống xương và một tế đàn.

Nhưng hắn thấy Bear có vẻ rất hứng thú với đống đồ đó nên không giục đối phương.

Thức ăn và nước uống của hai người đều cực kỳ dư dả, còn chưa hết một nửa số đồ ăn mang theo lúc trước. Trên đường đi Bear còn săn được không ít ‘đặc sản’, tuy đại đa số chúng khiến người ta không biết nên ăn thế nào nhưng hương vị lại ngon đến bất ngờ.

Trương Hằng đang suy nghĩ liệu có nên đi thẳng qua khu rừng để tới bên kia đảo rồi đi dọc theo bờ biển quay về chỗ ở hay không.

Nhưng đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên chạy ra từ đằng sau tế đàn, lao thẳng về phía nhà thám hiểm.

Trương Hằng giật nảy mình, lần này không cần Bear phổ cập kiến thức khoa học, hắn đã nhận ra đó là cái gì.

... Báo Châu Mỹ, vua trong những khu rừng mưa nhiệt đới. Hình thể và bộ dạng đều rất giống hổ, có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn. Nó có thể dễ dàng bắt giết cá sấu Caiman, là kẻ săn mồi cỡ lớn đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.

Nhưng phản ứng của Bear cũng cực kỳ nhanh chóng, anh ta lăn một vòng trên mặt đất một cái, tránh được đòn tấn công nhanh như chớp của mãnh thú sau đó rút con dao bên hông ra.

Trương Hằng cũng nhanh chóng lấy cung tên sau lưng ra, nhưng sau đó lại có một con báo Châu Mỹ khác lao ra.

Lần này Bear cũng biến sắc.

Không phải chứ?! Trương Hằng hoảng hốt, theo lý thuyết thì bây giờ còn bốn ngày nữa mới tới lúc Bear bị giết chết theo kịch bản. Mấy con báo Châu Mỹ này ra sân sớm vậy, có phải cầm nhầm kịch bản rồi không?

Nhưng bây giờ đã không còn nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ nữa, tình hình của Bear lúc này đang rất nguy hiểm, anh ta có lợi hại hơn nữa cũng không thể một mình đối phó với hai con báo Châu Mỹ. Trương Hằng giương cung lắp tên, bắn một mũi về phía con báo Châu Mỹ thứ hai.

Con thú nhanh nhẹn nhảy lên né tránh. Trương Hằng không mấy ngạc nhiên, giờ hai bên đang cách nhau chừng 27-28 mét, lúc bình thường hắn bắn Chuột Mickey cũng chỉ chính xác được 50-60%, báo Châu Mỹ lại nhanh nhẹn hơn chim Dodo không biết bao nhiêu lần.