Một Người Cha Và Ba Đứa Con

Quyển 1 - Chương 5




Tịch Viêm trước khi đi an bài năm thị vệ, bảo ta hôm nay đi dạo chơi trong thành một chút, nhưng không được cùng hai đứa nhỏ điên loạn. Ta vui mừng đáp ứng.

Làm xong bài tập, Tịch Thiên giúp ta đội mạo sa, cùng Tề Tề xuất môn, phía sau nối đuôi đi theo một chuỗi người.

Tề Tề thật sự giống người không thường ra đường, nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên muốn chết, ngay cả cái tượng đất nặn cũng mới mẻ nhìn ngắm từ đầu đến chân. Lúc Tịch Thiên nghĩ muốn mua cho hắn, hắn lại nói không cần.

Đi qua một con đường, ta cảm thấy hơi mệt, bước chân dần dần chậm lại. Phúc Bá cùng đi vượt lên trước, chỉ vào một gian trà lâu bên trái nói: “Lão gia, đi vào nghỉ một chút. Để cho các thiếu gia tự mình đi chơi đi.”

Mọi người trong nhà lúc an bài hành trình của ta cũng không dùng ngữ khí xin ý kiến, ta cũng quen rồi. Ngoan ngoãn để Tịch Thiên đỡ lên lầu, ngồi trên lầu hai quan sát đường phố, uống trà ăn điểm tâm.

“Cha đừng chạy lung tung, con với Tề Tề lát nữa sẽ quay lại đây đón cha.” Tịch Thiên nhỏ nhẹ nói.

Ta quay đầu lại nhìn mấy người hộ vệ ngồi cách đó không xa, lại nhìn Phúc Bá ngồi cùng bàn, loại thế trận này, cho dù muốn chạy cũng phải có tài năng bốc hơi mới được.

Hai đứa nhỏ tay trong tay sôi nổi đi xuống lầu, ta cảm thấy hơi lo lắng, bảo A Phát tương đối thông minh đi theo.

Đối diện trà lâu là Tuý Hoa lâu nổi danh nhất Dương Châu. Bởi vì là ban ngày, còn chưa có tiếng xe ngựa ồn ào ngoài cổng, nhưng dòng người đi ra đi vào vẫn tương đối nhiều. Ta ghé qua cửa sổ nhìn xem vô cùng hứng khởi.

“Phúc Bá, ngươi xem người kia, mặc y phục màu lục, trông có giống ếch không?”

“Đó là nhị công tử của Trương Thủ Bị gia, ngài nhỏ giọng một chút.”

“Ha ha, cái người bên cạnh hắn cũng rất giống ếch.”

“Lão gia, người ta mặc áo trắng mà….”

“Vậy thì giống ếch bị lột da thôi….”

“…….”

“Phúc Bá, ta nhận ra người kia, lần trước hắn chặn đường ta, bị Tịch Nguyện đánh rất thảm.”

“Đó là cậu em vợ của Lâm đại gia thương gia châu báu trong thành. Cũng bởi vì bị nhị gia đánh, cho nên Lâm đại gia đã tự mình chạy đến tìm nhị gia….”

“Hắn muốn làm gì, rõ ràng là cậu em vợ của hắn không đúng….”

“Hắn tặng nhị gia một đôi dạ minh châu làm tạ lễ, nói là đã sớm muốn dạy dỗ cậu em vợ một chút, nhưng không có cớ ra tay….”

“Như vậy à……. Cơ mà đó là chuyện hai tháng trước rồi, sao mấy vết phù trên mặt hắn vẫn không có tiêu, giống y cái bánh bao hấp….”

“Mặt mũi hắn vốn là như vậy mà. Hơn nữa, lão gia ngài nói chuyện rất không hay, tại sao có thể hình dung người ta như vậy, sao không sử dụng từ ngữ hay hơn một chút?”

“Vậy ngươi nói giống cái gì?”

“Mứt quả hồng.”

“…. Phúc Bá, ngươi quả thật có tài văn chương hơn ta, nói như vậy nghe ngọt ngào hơn….”

“Đa tạ lão gia khích lệ. Ngài có thể ăn thêm một nửa cái bánh trứng.”

“Ăn cả cái được không?”

“Bánh trứng không tốt cho tiêu hóa, đại gia phân phó, không được cho ngài ăn nhiều.”

“…. Haizz, biết rồi….”

–*–

Ăn xong điểm tâm, Phúc Bá cầm một cái đệm mềm để ta tựa vào trên bàn ngủ một lát. Trong lúc mơ màng khách nhân bàn bên đã thay đổi một loạt món khác, có một tiểu cô nương bước lên lầu, gảy đàn tỳ bà hát rong. Quay đầu nhìn, bộ dạng thanh tú đáng yêu, có điều tiếng ca kia…. cùng Tiểu Nguyện nhà ta kết hợp lại, ta muốn ngủ cũng không nổi.

“Vị đại gia này, chọn một khúc nhạc đi?” Thật sự là sợ cái gì tới cái đó. Tiểu cô nương lảo đảo bước lại đây, rất có lễ phép, má lúm đồng tiền như nụ hoa.

“Không cần….”

“Đại gia hay là chê tiểu nữ hát không tốt?” Nha đầu thông minh, vậy mà cũng đoán được ngay, ta vội gật đầu.

Tiểu cô nương tức thì nước mắt rơi như ngọc, làm ta giật cả mình. Rõ ràng tự nàng nói hát không tốt, cũng không phải là ta nói mà.

“Cái này…. cái này ngươi cầm đi….” Vội cầm mấy thỏi vàng trong túi áo đưa cho nàng.

“Tiểu nữ vừa rồi không có hát, sao có thể cầm tiền của ngài?” Tiểu cô nương sợ hãi nói.

“Đừng khách khí, cầm đi….”

“Không cần….”

“Ngoan nào….”

“Thật sự không cần….”

“Vì cái gì không cần, cầm….”

“Không…. không cần….”

Hai người chúng ta đang giằng co, một giọng nói chính khí nghiêm nghị vang lên: “Cuồng đồ to gan, ban ngày ban mặt mà dám đùa giỡn con gái nhà lành, mau thả nàng ra!”

Ta vừa nghe nói có người đùa giỡn con gái nhà lành, vội ghé vào cửa sổ ngó xuống xem. Dòng người vẫn đi lại bình thường, không có cuồng đồ gì cả. Quay đầu lại, đối diện một cô nương vẻ mặt lạnh lẽo, y phục tiêu chuẩn hiệp nữ, tay gác chuôi kiếm, trợn trừng mắt nhìn ta.

“Nhìn ta làm gì?”

“Trước ánh mắt của bao người mà ngươi cũng dám cả gan làm càn, đúng là đồ vô sỉ!”

“Ta không có.”

“Không có? Ta vừa lên lầu liền nhìn thấy ngươi lôi kéo vị cô nương này, còn dám chống chế?”

“Ta không phải lôi kéo nàng, ta là cho nàng tiền.”

“Ngươi có mấy đồng tiền dơ bẩn liền tưởng là giỏi à. Vị cô nương này hát rong chứ không phải bán mình, ngươi nghĩ là cho tiền rồi muốn làm gì thì làm sao?” Nói xong liền xoẹt cái rút kiếm ra.

Tiểu ca nữ sợ tới mức ngây người, nhất thời nói không nên lời.

“Động một chút là rút kiếm cũng không phải là hành động của hiệp khách. Huống chi ngươi không phân biệt rõ phải trái trắng đen, tính tình quá nóng nảy cẩn thận không xuất giá được nha.”

Hiệp nữ nổi giận, kéo một thanh kiếm hoa sặc sỡ, quát: “To gan, ngươi có biết ta là ai không?”

Ta thở dài một hơi. Không hành tẩu giang hồ nhiều năm, không thể tin được người trong giang hồ một chút tiến bộ cũng không có, vẫn là không chịu tự nhớ kĩ mình là ai, động một chút lại hỏi người khác.

“Phúc Bá, nàng là ai?”

“Ái nữ của Lâm trưởng lão phái Hoa Sơn, Lâm Tương Vân Lâm đại tiểu thư. Năm nay hai mươi xuân xanh, tự xưng là giang hồ đệ nhất hiệp nữ. Có điều đồng tình với danh hiệu này của nàng ngoại trừ phụ thân nàng hiện nay không có người thứ hai.”

Lâm đại tiểu thư xoẹt một kiếm bổ tới. Đám thị vệ canh giữ ở một bên cũng không phải là vô dụng, trong đó có một người nhảy lên tiếp chiêu, keng keng keng giao chiến.

Ta tập trung nhìn vào, “Này, tại sao lại là A Đại đánh, các ngươi luôn bắt nạt hắn.”

“Chúng ta không phải bắt nạt hắn, chủ yếu bởi vì A Đại vẫn độc thân thôi. Có cơ hội cùng cô nương quen biết cho nên chúng ta tạo điều kiện cho hắn.” Thị vệ A Kì ngồi ở một bên nói.

Phúc Bá hừ một tiếng: “Tiểu thư lần trước ở trên chùa kiên quyết nói lão gia đụng vào người nàng, các ngươi sao lại tranh nhau, không chịu để cho A Đại quen biết?”

“Cô nương kia bộ dạng xinh đẹp, không giống vị đại tiểu thư này….”

Ta lại chăm chú nhìn, quả thật không thể dùng xinh đẹp để hình dung, không khỏi có chút lo lắng: “Phúc Bá, nàng có hứa hôn với ai chưa? Tính tình lại không tốt, nếu thật sự không thể xuất giá, lại là tại ta miệng quạ đen.”

“Hai năm trước hứa hôn với nhị thiếu gia Thanh Vân phái.”

“Ồ, vậy là tốt rồi.”

“Một năm trước lại huỷ bỏ hôn ước.”

“Vì sao?”

“Đại thiếu gia Thanh Vân phái cùng bà nội xuất môn du ngoạn, về nhà muộn. Đi đến ngoại thành thì trời đã tối đen, bà nội tuổi cao mệt mỏi, đại thiếu gia liền ôm nàng đi. Gặp được vị đại tiểu thư này, nhất quyết cho rằng cô nam quả nữ dạ hành, nhất định là lừa gạt phụ nữ. Không cần thanh minh, đem đại thiếu gia không võ công đánh gãy một cánh tay…. Sau đó liền từ hôn….”

“>_<……. Vị đại thiếu gia kia còn xui xẻo hơn ta nữa….”

Lúc này A Đại đã đánh bay kiếm trong tay đại tiểu thư, cũng không tới gần, bất động bảo hộ phía trước ta.

Đại tiểu thư tức giận đến cả người run rẩy, lại không có biện pháp, đành phải hướng về phía tiểu ca nữ kia nói: “Mau tới đây, ta đưa ngươi đào tẩu!”

Nàng hung dữ như vậy, tiểu ca nữ nào dám cùng nàng đào tẩu, trốn ở phía sau ta không dám bước ra. Vài tên thị vệ nhanh chóng bước tới an ủi.

“Đi đi đi,” Ta đuổi đám người A Kì, ngoắc gọi A Đại, “Tới chiếu cố một chút tiểu cô nương này. Tiểu cô nương, ngươi tên gì?”

“Tiểu Lăng….”

“A Đại, vị này chính là Tiểu Lăng cô nương. Tiểu Lăng, đây là A Đại. Hắn là người địa phương, tuyệt đối có gốc rễ rõ ràng. Phụ mẫu nguyên bán đậu hũ ở ngoài chợ, hiện tại đều đã qua đời. A Đại làm việc trong nha môn, năm nay hai mươi ba tuổi, chưa lập gia đình, tiền lương hai mươi hai lượng bạc, còn có một ít thu nhập phụ, có một căn nhà ở hẻm phía tây thành. Người thành thật, không thích nói chuyện, nhưng quan hệ với đồng liêu(1) cũng không tệ lắm. Ngươi còn muốn biết gì khác không?”

Tiểu Lăng đỏ mặt lắc đầu.

“A Đại ngươi sao? Có cái gì muốn hỏi không?”

Mặt của A Đại so với Tiểu Lăng còn đỏ hơn, cũng lắc đầu, hai mắt trộm nhìn nàng, mím môi cười cười.

“Tiểu Lăng ngươi là người ở đâu? Sống ở chỗ nào?”

“Ở Từ Châu, chạy nạn tới nơi này, thuê một gian phòng của Vương đại nương ở chợ phía đông thành.”

“Một người?”

“Ừhm, phụ thân của tiểu nữ nửa năm trước mắc bệnh qua đời.”

“Vậy nếu bình thường ngươi không có việc gì làm, A Đại nhà ta tới tìm ngươi cùng đi ra phố dạo chơi mua đồ hoặc gì gì đó sẽ không ngại chứ?”

Tiểu Lăng khe khẽ lắc đầu.

“A Đại ngươi hiện tại có việc gì không?”

“Có, phải bảo vệ lão gia….”

“Có bọn A Kì là đủ rồi, không cần ngươi nữa, ngươi đi bồi Tiểu Lăng cô nương dạo chơi thành Dương Châu đi.”

“Nhưng mà đại gia có lệnh….”

“Lời của đại gia và lời của lão gia ngươi nghe ai?” Những lời này vừa ra khỏi miệng ta liền hối hận.

“Đương nhiên nghe đại gia rồi.” A Đại quả nhiên không chút do dự đáp.

“Chuyện này ngươi nghe lão gia cũng không sao. Chốc nữa nếu đại gia trách mắng, liền để…. ừhm…. để Phúc Bá chịu trách nhiệm!” Ta vỗ ngực dũng cảm nói.

Phúc Bá: “>_<……. Lão gia…….”

A Đại chần chừ một chút, lại lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Lăng một cái, hướng về phía cầu thang bước một bước.

Tiểu Lăng đỏ bừng mặt, không hề có ý muốn di chuyển. Ta nhẹ nhàng đẩy nàng, nàng thuận theo đà bước một bước. A Đại lại bước một bước, nàng cũng chậm chậm bắt kịp một bước. A Đại hưng phấn vô cùng, bước liền mấy bước, Tiểu Lăng cũng xấu hổ đi theo. A Kì ở một bên muốn cười, bị ta đập một cái ngậm miệng.

Lâm đại tiểu thư ngây người hai mắt mở lớn kinh ngạc, giống khúc gỗ đứng ở cửa há hốc miệng.

“Xin lỗi, cho qua nhờ.” A Đại ôn hòa nói.

Đại tiểu thư ngơ ngác bước sang, hai đứa nhỏ một trước một sau cúi đầu đi ra ngoài.

Ta thấy Lâm Tương Vân sững sờ, không đành lòng gọi: “Lâm tiểu thư, lại đây uống chén trà đi. Đã nói là ta không đùa giỡn nàng, ngươi cũng không tin. Đánh nhau một hồi chắc mệt rồi, ngồi nghỉ một chút đi.”

Lâm tiểu thư bị Phúc Bá kéo tới, cũng ngồi xuống ghế.

“Ta nói này, ngươi đứa nhỏ này tâm địa tốt lắm, chỉ là tính tình quá mức nóng nảy. Về sau làm việc trước hết phải suy nghĩ cặn kẽ, có những chuyện nếu dùng miệng giải quyết được thì sẽ tốt hơn.”

Lâm Tương Vân nhìn ta một cái, đột nhiên hai mắt đỏ lên, không biết nhớ tới chuyện gì thương tâm, gục xuống bàn khóc lớn.

Ta cùng Phúc Bá nghĩ mãi cũng không biết khuyên thế nào, chỉ đành để mặc nàng khóc. Khóc một hồi, đại tiểu thư thoáng chốc thay đổi sắc mặt, lại ngẩng cao đầu, kéo lấy cái đĩa điểm tâm trên bàn lấy ra hai cái bánh trứng nhét vào miệng, ra sức nhai.

Lòng ta đau cũng kém chút muốn khóc lên, ta một lần chỉ được ăn nửa cái, nàng một ngụm liền nhai cả hai cái, thật không có thiên lý mà. �

Nuốt xuống điểm tâm, nữ hiệp lại một lần nữa phấn chấn tinh thần, ôm quyền nói: “Lần này đắc tội, sau này có cơ hội nhất định sẽ bồi thường ngài, cáo từ!” Nói xong thẳng lưng đi xuống lầu.

“Kỳ thật đứa nhỏ này rất có cá tính nha, diện mạo nhìn nhiều cũng rất ưa nhìn, tương lai nhất định có kết cục tốt.” Ta vừa cảm khái vừa nhìn cái đĩa chỉ còn sót lại một cái bánh trứng.

“Sắp đến bữa trưa rồi, không được ăn.” Phúc Bá nói.

Miệng mếu máo, uống thêm một hớp trà, ta tiếp tục ngắm dòng người dưới lầu qua lại. Ước chừng tới giữa trưa, nghe thấy sàn gỗ kẽo kẹt vang lên, giọng nói của A Phát truyền đến: “Tam gia, cẩn thận té ngã.”

Phúc Bá nghênh hướng cửa thang lầu, bóng dáng của Tịch Thiên cùng Tề Tề từ từ xuất hiện.

“Tiểu Thiên, Tề Tề, đi chơi có vui không?” Ta hỏi.

Tịch Thiên đứng cách ta vài bước, ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn in rõ hai vệt nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo. Trông thấy ta, nước mắt ở hai hốc mắt vỡ tan rơi xuống, “Oa” một tiếng oà khóc, nhào vào lòng ta.

“Làm sao vậy?” Ta ôm tiểu nhi tử, hỏi Tề Tề cùng A Phát.

Khuôn mặt tròn tròn của Tề Tề đầy vẻ căm phẫn, thở phì phì nói: “Tử nữ nhân kia, nàng bắt nạt Tiểu Thiên!”

“Tử nữ nhân nào? Ngươi nói lại từ đầu xem nào?”

“Là như vậy,” Tề Tề ngồi xuống, uống một ngụm trà A Phát đưa, “Ta cùng Tiểu Thiên đang đi dạo phố, gặp được một người tên là Lâu Kinh Hoài đang cùng vài người ở trên tửu lâu ăn cơm. Họ Lâu kia thấy Tiểu Thiên, rất vui mừng gọi hắn đi lên cùng trò chuyện, sau đó chúng ta liền đi lên. Trên bàn có năm sáu người, họ Lâu giới thiệu đều là cái gì nổi danh Dương Châu… Dương Châu tảng đá….”

“Là danh sĩ Dương Châu.”

“Hình như thế, tử nữ nhân kia cũng ở đó. Ngoài ra còn có phụ thân nàng, là Tuần phủ Chiết Giang, chức quan này có lớn không?”

“Lớn hơn Tiểu Viêm nhà ta, là thượng ti(2) của Tiểu Viêm.”

“Họ Lâu để cho Tiểu Thiên ngồi bên cạnh hắn, gắp rau cho hắn, nói chuyện với hắn. Tử nữ nhân kia không vui, nói là rất nhàm chán, muốn đối thơ phạt rượu, bắt Tiểu Thiên tham gia.”

“Tiểu Thiên làm sao biết đối thơ?”

“Đúng vậy, Tiểu Thiên đối không được, tử nữ nhân kia liền cười hắn, nói cái gì Tịch đại nhân xuất thân Trạng Nguyên, Tịch nhị gia cũng xem như là một nho thương phong nhã, sao Tịch tam gia lại trở thành thế này….”

“Tiểu Thiên khóc à?”

“Ban đầu không khóc, họ Lâu kia giúp Tiểu Thiên, nói là tuổi còn quá nhỏ, từ từ sẽ tốt thôi.”

Ta nhìn Tiểu Thiên, cảm thấy bản thân không lạc quan nổi như Lâu Kinh Hoài, phỏng chừng cho dù Tiểu Thiên tám mươi tuổi, học cả đời cũng sẽ không đối được thơ.

“Sau đó bọn họ lại tiếp tục đàm thơ luận văn, họ Lâu làm một câu thơ, ta cùng Tiểu Thiên còn chưa nghe hiểu, tất cả mọi người đều nói hay. Tử nữ nhân kia cũng làm một câu, mọi người vẫn nói hay. Có người nói họ Lâu cùng tử nữ nhân kia đúng là tài tử giai nhân, trời sinh một đôi, Tiểu Thiên đã có chút muốn khóc. Sau lại ngay cả họ Lâu cũng khen tử nữ nhân kia là tài nữ hiếm có, cho nên…….”

“Tiểu Thiên khóc chạy về đây?”

“Ừhm.”

Lúc này Tịch Thiên nâng khuôn mặt loang lổ nước mắt lên, thút thít nói: “Cha, chúng ta không chơi nữa, chúng ta về nhà học bài đi.”

Ta thở dài một hơi, lấy khăn lau mặt cho nó. Tiểu nhi tử đáng yêu của ta, bình thường sợ nhất chính là học bài, không thể tưởng được vì thể diện của Lâu Kinh Hoài lại chủ động yêu cầu đi học bài. Nhìn Tịch Thiên mỉm cười yêu thương, ta ngẩng đầu nói với kẻ vẫn đứng ở trước cửa hành lang: “Tiểu Thiên nhà ta không am hiểu thơ văn, nếu ngươi thích thư sinh tài hoa hơn người vậy thì đừng tới tìm nó.”

Lâu Kinh Hoài buông bàn tay siết chặt cánh cửa, bước tới kéo Tiểu Thiên vào lòng mình, cười khổ nói: “Ngay từ ngày đầu mới quen ta đã biết đệ không giỏi làm thơ, nhưng ta càng ngày càng thích đệ hơn. Nếu đệ để ý, sau này ta sẽ không bao giờ luận thơ từ ca phú trước mặt đệ nữa.”

“Nhưng mà….” Tịch Thiên lắp bắp nói, “Bằng hữu của huynh đều rất thông minh…. chỉ có ta dốt nát như vậy….”

“Ai nói Tiểu Thiên của ta dốt nát?” Kinh Hoài nhéo nhéo mặt nó, “Trên đời này rất nhiều người bởi vì quá thông minh, cho nên đã làm ra những việc ngu ngốc không thể tin được. Tiểu Thiên, nếu có một ngày đệ trở nên thông minh giống những người đó, biết hô phong hoán vũ, biết mưu đồ tính toán, biết luồn cúi nịnh nọt, nói một đằng làm một nẻo, có lẽ ta sẽ không giống như bây giờ, thích đệ thích đến tim phát đau….”

“Huynh đau tim sao?” Tịch Thiên lo lắng vươn bàn tay nhỏ bé thay hắn xoa xoa, “Muốn hay không tìm đại phu?”

“Không đau……. chỉ cần đệ ở bên cạnh ta, ta sẽ không đau….”

“Vậy…. ta đây sẽ mãi mãi ở bên cạnh huynh….”

“Tiểu Thiên….”

“Kinh Hoài ca….”

Ta nhanh chóng ho khan mấy tiếng, nhắc nhở hai người này đang ở nơi công cộng, không nên tình cảm mãnh liệt quá mức. Tịch Thiên đỏ mặt tránh khỏi vòng ôm của Lâu Kinh Hoài, quay lại chỗ ta, lo lắng hỏi: “Cha, cổ họng khó chịu à?”

“Không có,” Ta phủi ống tay áo đứng lên, “Giữa trưa rồi, phụ thân đói bụng, ai muốn cùng đi ăn cơm trưa với ta? Hôm nay ta mời khách.”

Có lẽ là vì đền bù Tịch Thiên chịu ủy khuất, cũng có thể là vì muốn lấy lòng phụ thân ta đây, Lâu Kinh Hoài nhiệt tình đề cử mấy tửu lâu có món ăn đặc sắc. Sau khi chọn lựa kĩ càng, đoàn người chúng ta đi tới Nhất Phẩm Đường nổi tiếng với những món ăn chay.

–*–

“Các ngươi không cần khách khí, khó có được một lần ta mời khách, thích ăn cái gì cứ gọi, nhất thiết không cần thay ta tiết kiệm tiền bạc.” Ta ưỡn ngực ngẩng đầu bước vào trước, tuy rằng trên mặt vẫn còn che mạo sa.

Tiểu nhị nghe thấy tiếng ta nói, ân cần chào đón: “Các vị khách quan, thật ngại quá, tiểu điếm hôm nay đầy chật khách, chỉ e phải một chút nữa mới có chỗ ngồi. Sợ rằng các vị sẽ đói bụng, không bằng mời….”

Ta lập tức vén mép mạo sa lên, bày ra một vẻ mặt hung dữ, tức giận nói: “Có ý gì hả, đại gia ta có tiền, mau chuẩn bị một bàn cho ta!”

Tiểu nhị kia vẫn đúng mực mỉm cười, khom người nói: “Công tử nói quá lời, ngài là phụ mẫu là cơm áo của tiểu điếm, làm sao dám đắc tội? Quả thật hôm nay không may, ngài đến chậm một chút, khách nào cũng là khách, ngài bảo ta đuổi ai cũng không tốt, có phải hay không?”

“Ta không quan tâm ngươi đuổi ai? Dù sao hôm nay đại gia ta cũng phải ăn tại đây. Nếu còn muốn yên ổn ở nơi này, mau làm theo đại gia ta phân phó!”

Ta uy phong lẫm lẫm nói xong, nhỏ giọng hỏi Lâu Kinh Hoài, “Thấy thế nào hả, bình thường ác bá đều nói như vậy đúng không?”

Lâu Kinh Hoài nhịn cười gật đầu.

“Công tử nói đùa,” Tiểu nhị vắt chiếc khăn lên vai, lạnh lùng cười, “Nhất Phẩm Đường chúng ta đều dựa vào các vị khách nhân chiếu cố mới có được chút danh tiếng nhỏ nhoi ở Dương Châu, cho tới tận bây giờ, còn chưa gặp vị khách nào không nể mặt.”

“To gan! Dám tranh luận với ta. A Ngưu, A Phát, đập bể cái tiểu điếm này cho ta!”

A Ngưu vâng mệnh, tiến lên vài bước. A Phát phì cười hỏi: “Lão gia, thật sự muốn đập?”

“Đập!”

“Lão gia, đây chính là tửu lâu nhà ta mở….”

“Ta biết! Đập!”

A Ngưu, A Phát đi tới cái bàn gần nhất, vận khí. Ta nhìn tiểu nhị, vẫn là vẻ mặt tỉnh bơ, dường như đoan chắc chúng ta không dám thật sự động thủ.

“Này, nơi này mà bị đập ngươi sẽ bị lão bản đuổi việc đó nha.” Tề Tề nói.

“Không đâu, hắn là hồng bài ở đây, nhị ca không đuổi hắn đâu.” Tịch Thiên nói.

“Ah, tửu lâu cũng có hồng bài? Ta tưởng chỉ có kĩ viện mới có….”

“Lão gia, chúng ta thật sự đập à?” A Phát lại xác nhận.

Ta oán hận trừng mắt nhìn tiểu nhị, miệng mếu máo, kéo kéo góc áo của hắn, tủi thân nói: “Hôm nay ta mời khách mà, Tiểu Kỉ à, ngươi cố nghĩ cách giúp ta chuẩn bị mấy chỗ ngồi đi.”

Tiểu nhị nhìn ta một hồi, khoé miệng nhếch sang hai bên, lộ ra hàm răng trắng trẻo, “Ôi ~~ đây chẳng phải là lão gia sao? Ngài sớm một chút dùng cách nói chuyện bình thường, ta chẳng phải đã nhận ra ngài rồi. Bộ dáng hung thần ác sát kia hại ta ngây người không nhận ra nổi!”

Ta chu miệng, lại lườm hắn một cái, oán hận nói: “Tiểu Nguyện thật là, cứ mời mấy người quái thai như ngươi đến làm việc, thật lạ là tửu lâu này vẫn còn tồn tại được.”

“Cha, con nhớ rõ Tiểu Kỉ ca không phải nhị ca mời, mà là bị cha nhặt về để ở đây mà.” Tịch Thiên ngọt ngào nhắc nhở.

“Tiểu Thiên, ngay cả con cũng học theo bắt nạt phụ thân….”

“Lão gia, ngài rốt cuộc có mời khách hay không? Lão nô đói muốn bất tỉnh rồi.” Phúc Bá hỏi.

“Mời…. đương nhiên mời, chính là Tiểu Kỉ đáng chết không cho chúng ta chỗ ngồi thôi. Nếu không, ta mời các ngươi đi ăn mì xào hành ở quầy của Vương lão bá phía tây chợ nhé?”

“>_<…….”

“Lão gia, đẳng cấp mời khách của ngài cũng quá…. quá độc đáo đi….” Tiểu Châu xoa cái bụng tròn nói.

Tiểu Kỉ khoanh tay trước ngực nở nụ cười, “Được rồi, không náo loạn nữa. Mời lão gia tới bên này, vừa vặn có bàn trống.” Khăn mặt giơ lên, nhẹ nhàng xoay người, đại sảnh chật người đồng loạt vang lên thanh âm nuốt nước miếng.

“Ta biết hắn vì cái gì là hồng bài.” Tề Tề thì thào nói.

Ta lén hỏi Phúc Bá: “Tiểu Kỉ thật sự là vạn nhân say đắm sao? Ta vì sao không thấy vậy?”

“Bởi vì ngài mỗi ngày đều soi gương nhìn mặt mình!”

“Mọi người biết không? Mấy hôm trước Phù Uy tiểu Hầu gia cùng Kính Cương Quốc cữu vì tranh nhau muốn Tiểu Kỉ mang thức ăn lên, ở chỗ này đánh nhau náo nhiệt vô cùng.” Lâu Kinh Hoài nhỏ giọng nói.

“Các vị muốn gọi món gì?” Rõ ràng mới đi bưng trà Tiểu Kỉ không biết từ lúc nào xông ra, âm trầm hỏi, dọa có người nhảy dựng.

“Tùy…. tùy ý….” Lâu Kinh Hoài chột dạ quay đầu đi.

“Thịt kho tàu.” A Ngưu nói.

Tiểu Kỉ đập bộp cái thực đơn vào đầu hắn, “Vậy mà cũng dám nói, đến Nhất Phẩm Đường ăn thịt kho tàu? Đấy là thức ăn chay!”

“Măng kho….” A Phát nói.

Lại thêm một tiếng bộp nữa, “Trúc là người quân tử, măng chính là cây trúc non, ngươi muốn đem một vị quân tử trẻ tuổi đi nấu kho tàu hả?”

“Nước lọc cải trắng….” Tiểu Châu ôm đầu nói.

Sau một lúc lâu không có động tĩnh, Tiểu Châu thở phào buông tay, ngay sau đó lại là tiếng bộp vang lên, “Dốt nát, khó được cơ hội lão gia mời khách, nếu không tranh thủ ăn một trận thì còn định đợi đến khi nào nữa? Nước lọc cải trắng, ngươi thay ai tiết kiệm tiền hả?”

“Tiểu Kỉ, ngươi giúp chúng ta làm chủ đi.” Phúc Bá nói.

Hồng bài tiểu nhị lúc này mới vừa lòng gật đầu, “Quả nhiên không hổ là quản gia, ba người các ngươi học hỏi chút đi!” Dứt lời liền quay người đi.

“Ngươi nói là còn có người tranh nhau muốn hắn gọi món đưa đồ ăn?” Ta hỏi.

“Rất nhiều.”

“Đầu năm nay……. mọi người sao lại cứ thích tự ngược đãi bản thân nhỉ?” Ta lắc đầu cảm thán.

(1) Đồng liêu: Đồng nghiệp, cùng làm việc.

(2) Thượng ti: Cấp trên, thủ trưởng.